Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, chuyện cần tới rồi sẽ tới, người muốn đi có giữ cũng chẳng được.
Trong một đêm mưa bão, sau khi Hàn Dã và An Tự Đan giật mình tỉnh dậy, tìm khắp các ngóc ngách trong nhà đều chẳng thấy Mặc Vũ đâu, cửa chính cũng đã bị hắn khoá ngoài, không cách gì ra được.
Hàn Dã hai tay ôm lấy đầu, giận dữ hét lớn, hừng hực đạp mạnh lên tường.
- Dã! Em lo là… Vũ sẽ tới tìm Lăng Diện. Không được… em phải gọi cho Lăng Tịnh…
Không còn cách nào khác, An Tự Đan run rẩy lục tìm di động, gọi sang số Lăng Tịnh.
Đối phương vừa nhấc máy, chưa kịp nói gì, An Tự Đan liền nói xối xả:
- Tịnh! Mau quay về đi, nhanh lên, xảy ra chuyện rồi. Ba cậu truy sát băng đản của Mặc Vũ, giết chết đại ca hắn, giờ có lẽ… hắn đã tới Lăng gia báo thù rồi, và còn khoá cửa nhốt mình với Hàn Dã lại trong nhà, bọn mình không có cách nào ra được.
Lăng Tịnh không nói gì, chỉ vọng lại tiếng rớt tan tành của đồ vật, di động cũng chỉ còn lại tiếng gọi không hồi âm của An Tự Đan.
- Tịnh! Cậu có nghe mình nói không? Tịnh…!
Biệt thự Lăng gia, đêm khuya đầy hỗn loạn, người làm kẻ ở nôn nao chạy thoát thân, chỉ còn một đám vệ sĩ cùng hai vợ chồng Lăng Diện đứng sững trước mặt Mặc Vũ.
Lộ Tiêu run rẩy lùi về sau, cuối cùng va phải mặt bàn cứng nhẵn.
- Mày… tới đây làm gì?
Mặc Vũ sắc mặt lạnh như băng, mép môi nhếch lên một đường cong ngắn và nham hiểm.
- Làm gì ư? Tôi muốn làm gì chắc chồng bà biết rất rõ.
Ánh mắt rơm rớm nước mắt của Lộ Tiêu ngay lập tức quắt lên nhìn Lăng Diện.
- Chuyện… này là sao?
Lăng Diện không thèm đếm xỉa đến vợ, chỉ trừng mắt nhìn Mặc Vũ.
- Chuyện không liên quan tới vợ con tao, mày muốn gì thì cứ nhắm vào một mình tao.
- Không liên quan.
Ánh mắt Mặc Vũ lộ rõ sự hung ác, giọng nói âm u và ớn lạnh như vọng về từ âm phủ:
- Chị dâu tao thì có liên quan gì tới mà ông lại giết chị ấy? Lăng Diện… con người ông luôn tỏ ra đạo mạo nhưng thực ra lại chẳng khác gì ác quỷ. Hứ! Không biết ông có còn nhớ Lịch Cảnh Sâm không? Có còn nhớ vụ thảm sát ở hồ Thuỷ Xuân năm nào không?
Cả người Lăng Diện lạnh ngắt, hai chân run rẩy lùi về sau, tay phải trụ vào tường mới có thể đứng vững được.
- Chẳng lẽ mày là…
Mặc Vũ nhướng mày:
- Phải, chính là tôi, con trai Lịch Cảnh Sâm, Lịch Quý Nhiên, năm đó, ba tôi đã đoán được trước những gì ông sẽ làm, nên đã bế tôi trốn vào tủ quần áo, nhưng tôi đã chứng kiến tất cả mọi chuyện. Tôi cứ tưởng là chỉ cần không khơi mào, ân oán năm xưa sẽ lẳng lặng chìm xuống, nhưng không ngờ ông lại lòng lang dạ thú tới mức truy cùng giết tận, ông không xứng sống trên đời, ông phải cùng bản mặt đức hạnh đó chôn xuống địa ngục.
Ánh mắt quỷ mị của hắn liếc sang nhìn bản mặt tuyệt vọng của Lộ Tiêu:
- Bà Lăng, chắc hẳn bà không biết, sự sụp đổ của Lộ gia năm nào có liên quan đến chồng mình đâu nhỉ? Bà cũng không thể nào ngờ người bà hết mực tin tưởng, người đầu ấp tay gối lại có lòng dạ ác quỷ đâu nhỉ? Sao, cảm giác người bên cạnh mình lại là kẻ thù, có đau không?
Lăng Diện rưng rưng lệ:
- Mình à! Không phải vậy, bà đừng nghe tên đó nói năng sằng bậy, hắn mất hết lý trí rồi.
Mặc Vũ không những không hoảng mà còn rất tỉnh, khoé môi vểnh lên nụ cười nhạt:
- Tôi nói năng sằng bậy ư? Cũng đúng… kẻ sằng bậy như tôi sẽ có thể làm được tất cả mọi chuyện. Ngay cả thảm sát cả gia đình ông.
Ngay lập tức, hắn liền rút mỏ súng sau túi quần ra, chĩa thẳng về phía vợ chồng Lăng Diện.
Lăng Diện tái mặt:
- Mày muốn gì cứ nhắm vào một mình tao.
Mặc Vũ trừng mắt:
- Ông… không có tư cách nói, tôi… mới là người quyết định.
Dứt lời, tiếng súng nổ vang, hai viên đạn như lưỡi hái tử thần từ mỏ súng đối diện nhau bay tới. Tuy nhiên, ở giữa điểm giao nhau, có một cô gái điên cuồng lao tới, hai viên đạn liền văng vào trên người cô, khiến cơ thể cô ngã nhào xuống.
Mặc Vũ hai mắt sáng rực, nỉ non cất tiếng:
- Tịnh…
Dẫu cho trước kia hay bây giờ thì Lăng Tịnh chính là giới hạn duy nhất của hắn. Hắn vội vàng buông súng xuống, chạy tới đỡ lấy đầu cô ôm vào lòng.
Cô nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, môi mỉm cười hiền hoà, ánh mắt tràn ngập thâm tình.
- Vũ! Em xin lỗi, nhưng xin anh, đừng giết ba em, được không? Coi như hai phát súng này em trả anh, một phát là em đỡ thay ba em, phát còn lại là em cứu sống anh.
- Em đừng nói nữa, anh đưa em tới bệnh viện.
Lăng Diện và Lộ Tiêu ngã quỵ xuống bên cạnh:
- Tịnh! Ba… xin lỗi. Mày cút đi, mau cút khỏi đây đi.
Lăng Tịnh nắm lấy tay Lăng Diện, yếu ớt nói:
- Ba, con đã thay ba trả xong ân oán, coi như đã làm tròn chữ hiếu. Bây giờ, con chỉ muốn bên cạnh người con yêu, dù chỉ còn lại một chút thời gian, con cũng chỉ muốn chết trong vòng tay anh ấy.
Hắn quỳ gối xuống đất, bế người cô lên, dứt khoát chạy ra đường lớn, vẫy taxi đi vào bệnh viện.
Suốt đường đi, Lăng Tịnh dựa đầu vào lồng ngực Mặc Vũ, ngẩng ánh mắt ngưng lệ nhìn hắn, thì thào nói:
- Vũ! Em yêu anh, dù sống hay chết trong tay anh em đều mãn nguyện.
Nước mắt Mặc Vũ rớt xuống trên gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần của Lăng Tịnh.
- Em đừng nói nữa, giữ sức đi, được không?
Lăng Tịnh cố chấp lắc đầu:
- Em sợ nếu như mình không nói ra, sẽ không còn cơ hội để nói nữa. Vũ! Nếu như em thực sự không qua khỏi thì anh cũng đừng buồn, đừng tự trách mình. Em thực sự không hối hận vì đã yêu anh, đã ở bên cạnh anh đâu! Vũ! Anh biết không, từ lần đầu gặp anh, em đã rất vui, vui như đã tìm thấy người tình kiếp trước của mình vậy.
Cô mỉm cười mãn nguyện, nói tiếp:
- Hai mươi mấy năm qua, em vốn rất cô độc, luôn sống trong những quy tắc nghiêm khắc, kể từ sau khi gặp và yêu anh, em mới có thể bứt phá giới hạn đó, phiêu diêu tự tại như bồ công anh bay trong gió, có thể bay tới vùng trời mới, nơi chỉ thuộc về bản thân em. Vũ! Cho dù cả thế giới nói rằng em ngốc nghếch thì em nguyện làm kẻ ngốc cả đời, để được ở bên cạnh anh.
Nụ cười vẫn nở trên đầu môi hoa đào nhợt sắc, nhưng thần trí Lăng Tịnh đã dần chìm vào mê man. Cho tới khi đến cổng bệnh viện, cô đã lịm đi đi hoàn toàn trong vòng tay hắn.