Sau khi anh từ sảnh chính vụ trở về nhà lòng dạ liền bắt đầu không yên, công việc trong phòng thí nghiệm đã kết thúc, nhưng vẫn có vài chỗ còn cần anh phải điều chỉnh, nhưng một chữ anh cũng không viết ra được.
Anh nhớ lại vẻ mặt kinh hãi của bác sĩ sau khi anh nói xong câu đó___Anh cũng biết sẽ như vậy, không có người nào sẽ ôm giữ một câu nói hư vô mờ mịt mà sống qua ngày, chỉ có anh cố chấp như thế, cũng chỉ có anh có thể hiểu được nỗi đau khổ đằng đẵng đêm ngày của chính mình.
Bác sĩ nói: “Cậu là một người độc lập tự chủ, cũng làm qua tẩy rửa ký ức, ban đầu cậu có thể đồng ý làm loại phẫu thuật này đã chứng tỏ muốn cắt đứt quan hệ với quá khứ, nhưng đến nay cậu lại dùng một câu nói trong mơ để giam cầm chính mình, điều này thật sự khiến người ta quá thương cảm.”
Chung Văn Nhiễm biết bác sĩ không muốn đánh mất sự chuyên nghiệp nên không trực tiếp mắng anh ngốc.
Nhưng sau khi anh tạm biệt bác sĩ, vẫn mang tài liệu trong tay gửi tới nơi nên đến___Anh đến phòng dân chính, văn kiện trong tay chính là thư từ chối xứng đôi.
Căn cứ vào quy định liên quan đến xứng đôi ở đế quốc, lần đầu đơn phương từ chối xứng đôi tiền phạt năm mươi nghìn công dân tệ, lần thứ hai tiền phạt một trăm nghìn công dân tệ và giáng cấp bậc công dân, tuy rằng anh từng ly hôn, nhưng từ chối xứng đôi là lần đầu tiên, hẳn là sẽ xử lý theo như điều thứ nhất.
Năm mươi nghìn đối với anh mà nói không phải là con số nhỏ, nhưng cũng lấy ra được.
Lần này anh quyết tâm, quyết không thể để Chúc Diệu Uyên tiếp tục hãm sâu xuống nữa… cũng là ngăn mình động tâm.
Nếu như lại mặc cho loại trạng thái này tiếp tục phát triển, Chung Văn Nhiễm biết mình sớm muộn sẽ không kiên trì nổi, đến lúc ấy bệnh tật trên người có được sự vỗ về, nhưng tâm bệnh lại mãi không thể khỏi. Anh không muốn nửa đêm khóc nức nở bật tỉnh từ trong mộng, bị Chúc Diệu Uyên nhìn thấy vẫn có một đoạn tình cảm xấu xí khác còn cắm rễ trong tim anh.
Điều ấy đối với ai cũng đều là thương tổn, mà nếu như đã có thể dự liệu hậu quả, anh sẽ cố gắng hết sức không để cho tưởng tượng ấy thành hiện thực.
Nhưng anh…
Chung Văn Nhiễm nắm bút, mắt nhìn chăm chú vào đèn bàn quá lâu mà có chút chua xót.
Anh đang rơi vào trầm tư, phía cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng đập vội vã, người bình thường khi gõ cửa một lần sẽ gõ ba cái để tránh dẫn đến việc chủ phòng phản cảm, nhưng dường như người gõ cửa đang tương đối nóng nảy, gõ liên tiếp không thôi, tiết tấu lộn xộn bừa bãi nghe hết sức chói tai.
Chung Văn Nhiễm còn tưởng rằng là bên quản lý tòa nhà, xảy ra chuyện gì lớn mới gấp gáp như vậy, anh nhìn qua mắt mèo, không ngờ lại thấy được gương mặt của Chúc Diệu Uyên.
Anh sửng sốt, rồi sau đó không hề phòng bị mà mở cửa, ngay sau đó liền bị pheromone nồng nặc hun đến té ngã.
Mùi hương pheromone lúc alpha nổi điên với pheromone lúc phát tình không quá giống nhau, cảm giác gây cho người khác cũng khác nhau rất lớn, alpha khi tức giận sẽ thông qua pheromone gây cho người khác cảm giác bị chèn ép, nôn nóng cùng với cảm giác sợ hãi mãnh liệt, khứu giác của phần lớn omega đều mẫn cảm hơn alpha ngửi được loại mùi này, hai chân mềm nhũn ra là còn nhẹ.
Chỉ mới mở cửa ra, Chung Văn Nhiễm liền rõ___ Chúc Diệu Uyên đã biết rồi, biết anh đệ thư xin lên, hơn nữa còn vì thế mà nổi trận lôi đình.
Chúc Diệu Uyên không còn kiên nhẫn và dịu dàng như bình thường nữa, cứng rắn chen vào trong phòng, hai mắt đỏ bừng, nhưng vẫn cười một cái: “Thầy làm gì vậy?”
Sau gáy Chung Văn Nhiễm lạnh buốt, anh vừa mới bị Chúc Diệu Uyên ký hiệu xong, cảm nhận được pheromone của hắn rõ ràng nhất, trán anh rịn một tầng mồ hôi, lông tơ gần như dựng đứng.
Anh biết Chúc Diệu Uyên không phải thật sự muốn anh trả lời, anh cũng sẽ không phí sức phí lực giãy dụa, cố gắng bình tĩnh nhìn Chúc Diệu Uyên.
Chúc Diệu Uyên nắm lấy cằm anh, sức lực lần này không giống như trước kia, Chung Văn Nhiễm đau đến mức nhíu chặt mày, bờ môi mím chặt dần dần mất đi huyết sắc.
“Sao lại không nói gì chứ?” Chúc Diệu Uyên buông anh ra, như sư tử tuần tra lãnh địa, nhìn thấy sách trên mặt bàn liền đi tới nhìn, “Thời gian nghỉ ngơi còn làm việc sao, thật vất vả cho thầy quá.”
Hắn cách xa được một chút, Chung Văn Nhiễm mới chầm chậm cử động, đứng ở huyền quan không có cách nào bước vào trong.
Nhưng anh biết rõ lần tức giận này của Chúc Diệu Uyên cùng những lần trước hoàn toàn không giống nhau, anh biết mình không thể lại tăng thêm lửa giận cho hắn, một tay bám vào tường tìm điểm chống, giọng nói tận lực thả nhẹ: “Vẫn ổn.”
Tuy nhiên giọng điệu này của anh vào trong tai Chúc Diệu Uyên lại biến thành hờ hững, Chúc Diệu Uyên bỗng dưng cười gằn: “Đương nhiên anh cảm thấy ổn rồi, sớm làm xong chuyện này là anh có thể sớm thoát khỏi tôi rồi mà.”
“Tôi chưa từng nghĩ như vậy,” giọng Chung Văn Nhiễm cũng lạnh xuống, “Cậu có chuyện gì thì mau nói đi, không có chuyện gì thì mời về cho, nếu như là muốn kiếm chuyện gây sự thì cút ra ngoài.”
Chúc Diệu Uyên không triệt để bị chọc giận như trong tưởng tượng, hắn ngẩn người nhìn chằm chằm Chung Văn Nhiễm, gọi tên anh: “Nhiễm Nhiễm…”
Mỗi lần Chung Văn Nhiễm dùng dáng vẻ cứng rắn này để duy trì tôn nghiêm, Chúc Diệu Uyên liền không có cách nào đè xuống nỗi run sợ từ thể xác đến tinh thần, hắn muốn đến gần Chung Văn Nhiễm, muốn hôn anh, muốn làm tất cả những chuyện quá đáng với anh.
Hắn muốn khiến tôn nghiêm của anh bị xe nát dưới thân hắn, run rẩy nỉ non, hắn đã sớm nghĩ vậy rồi, hắn yêu đến chết một Chung Văn Nhiễm lạnh lùng như vậy, hắn luôn nghĩ đến cảnh tượng khuôn mặt lạnh lùng ấy đỏ ửng lên, nhưng hắn đã dằn xuống hết tất cả.
Chung Văn Nhiễm không cảm giác được nguy hiểm ập đến, anh chống tường, xoay mặt đi, che giấu cảm xúc sắp không thể khống chế nổi của mình.
Nếu như có lựa chọn thứ hai, anh tuyệt đối không muốn xé rách mặt với Chúc Diệu Uyên.
“Cậu vẫn nên… đi mau đi,” Chung Văn Nhiễm phát hiện thanh âm của anh bắt đầu run rẩy, quá tệ rồi, “Tôi đã sớm nói chúng ta không hợp, đừng khiến tôi thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.”
“Đừng có lại lấy cái lý do chó má kia của anh qua loa lấy lệ với tôi.”
Âm thanh Chúc Diệu Uyên đột nhiên gần trong gang tấc, Chung Văn Nhiễm chợt quay đầu, chóp mũi chạm sát vào chóp mũi Chúc Diệu Uyên, anh sợ hãi lùi về phía sau nửa bước, lại bị hắn giữ chặt eo.
Hốc mắt Chung Văn Nhiễm ửng đỏ, tay chân không còn một chút sức lực cử động nào.
“Anh khóc?” Chúc Diệu Uyên giữ chặt đầu anh, trong mắt lóe lên vẻ mừng như điên, “Sao anh lại khóc?”
Nhưng mà Chung Văn Nhiễm bắt đầu đẩy hắn.
Mấy cái đẩy này có thể so với dục cự còn nghênh, Chúc Diệu Uyên bao lấy bàn tay anh, siết chặt anh, lại hỏi lần nữa: “Sao anh lại khóc hả?”
“Tôi…” Giọng nói Chung Văn Nhiễm run đến nỗi Chúc Diệu Uyên cũng nghe ra, “Tôi… không có.”
Lời tuy là thế, nước mắt vẫn theo khóe mắt anh chảy xuống, chính anh cũng không hề cảm giác được, cơ thể cũng không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, mềm nhũn ngã vào lồng ngực trước mặt.
“Anh thích tôi đúng không?” Chúc Diệu Uyên tràn đầy mong đợi, “Thích tôi đúng chứ?”
Chung Văn Nhiễm chảy nước mắt lắc đầu: “Không có…tôi không…”
“Cho dù chỉ là một xíu xiu hảo cảm thì sao?” Chúc Diệu Uyên chưa từ bỏ ý định.
Nhưng Chung Văn Nhiễm vẫn lắc đầu, kéo chặt cà vặt của hắn, dùng âm thanh yếu ớt nói: “Tôi không thích cậu, thư từ chối xứng đôi cũng đã nộp lên rồi, sao cậu vẫn còn hỏi…”
Đúng vậy, sau hắn vẫn còn hỏi chứ.
Giây phút hắn xông vào phòng, cả hai người đều biết chuyến này hắn tới là vì cái gì, cũng đều biết sóng ngầm đang cuộn trào dưới cuộc nói chuyện bình tĩnh, nhưng hắn vẫn không chết tâm, nhìn thấy nước mắt của Chung Văn Nhiễm, liền cho là vì hắn mà rơi lệ.
“Nếu anh đã không thích tôi,” ánh mắt Chúc Diệu Uyên từng chút từng chút trầm xuống, “Vậy tôi sẽ làm cho anh không thể không thích tôi là được rồi.”
~ Hết chương 22 ~