Mẹ Chúc ngồi ở vị trí lái phụ, Chung Văn Nhiễm và Chúc Diệu Uyên cùng nhau ngồi ghế sau.
Chung Văn Nhiễm đưa tay ra, cẩn thận nắm lấy tay Chúc Diệu Uyên, ngón tay Chúc Diệu Uyên bọn họ cử động nhẹ, dùng một đôi mắt đỏ bừng nhìn anh một cái, không nói gì.
Đến trang viên Chúc gia, tài xế xuống xe đỡ lấy mẹ Chúc, hai người vẫn không nhúc nhích.
Chúc Diệu Uyên thấp giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, bây giờ anh ở lại Chúc gia đợi, em tới nghĩa trang xem một chút.”
Tay Chung Văn Nhiễm siết chặt hơn một chút: “Anh đi cùng với em.”
Vốn là Chúc Diệu Uyên muốn một mình yên tĩnh một lúc, nhưng nếu hỏi hắn bây giờ cần ai để bầu bạn nhất, khẳng định cũng chính là anh, hắn không thể khước từ được Chung Văn Nhiễm.
Sau khi xuống xe, hắn nói với mẹ Chúc mấy câu rồi ngồi vào chỗ lái, Chung Văn Nhiễm đi theo hắn ngồi vào ghế phụ kế bên tài xế.
Hắn lái xe một cách lơ đãng, khoảng chừng một giờ đồng hồ hai người cũng không có nói chuyện gì với nhau, cho đến một giờ sau, Chung Văn Nhiễm cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Hướng này là đi tới nhà tang lễ sao?”
Chúc Diệu Uyên mới bừng tỉnh nói: “Không biết, em quên tra địa chỉ rồi.”
Hắn định đạp thắng xe, Chúc Diệu Uyên lấy điện thoại ra nhanh chóng tra tìm một lượt, phát hiện Chúc Diệu Uyên đánh bậy đánh bạ mà lại đi đúng hướng rồi, có điều là vượt quá chút, cần quay đầu lại.
Bọn họ vừa quay xe vừa nói chuyện, đều là những đề tài hời hợt vô vị, trước kia đều là Chúc Diệu Uyên mở đầu tạo không khí nhưng bây giờ tâm trạng hắn tụt dốc, Chung Văn Nhiễm liền nhanh chóng suy nghĩ mấy đề tài có thể nói chuyện.
“Có phải mấy nay em đều không ngủ không?” Anh vừa mới hỏi ra miệng liền hối hận, sợ gợi lên tâm trạng đau buồn đang đến bờ vực của Chúc Diệu Uyên, vội vàng thêm vào: “Gần đây thầy anh để phòng thí nghiệm cho một mình anh sử dụng rồi, nhưng điều kiện là phải làm thành công hai dự án, bằng không sẽ lấy lại, ngày nào anh cũng ở trong phòng thí nghiệm…”
Chúc Diệu Uyên nói: “Em biết, trong điện thoại anh đã nói với em rồi.” Rồi sau đó trả lời vấn đề thứ nhất, “Gần đây canh trước giường ba em, muốn ngủ cũng không ngủ được, cứ nơm nớp lo sợ.”
Hắn dứt lời, cười lên một tiếng như tự giễu.
Chung Văn Nhiễm ngây ngẩn người, cơn đau lòng chớp mắt đã dâng lên từ đáy mắt, anh chưa từng thấy qua một Chúc Diệu Uyên sá sút tinh thần đến như thế.
“Cha em…” Anh nhỏ giọng hỏi, ngừng lại một chút, “Cha chúng ta, tại sao đột nhiên…”
Nghe được tiếng cha này của anh, mắt Chúc Diệu Uyên ẩm ướt, trước kia Chúc Bác An oán trách bọn họ kết hôn qua loa, cứ muốn Chung Văn Nhiễm sau khi cử hành hôn lễ xong mới lại đổi cách xưng hô, nhưng ông không đợi được.
Hắn thật sự quá đau đớn, cố kìm nén lái xe tới một con đường nhỏ rồi đạp thắng một cái, vùi đầu lên trên bánh lái thật lâu không động đậy.
Chung Văn Nhiễm xoa đầu hắn, anh tưởng rằng hắn đang khóc, nhưng không có, chẳng qua Chúc Diệu Uyên chỉ nằm một lúc thôi, lúc ngồi dậy ánh mắt tuy đỏ nhưng một giọt lệ cũng không có.
Hắn run run cầm lấy tay Chung Văn Nhiễm, dùng một giọng cực thấp, cực nhẹ nói: “Nhiễm Nhiễm, cha em là bị người ta hại chết.”
Chung Văn Nhiễm khiếp sợ trợn to hai mắt, anh muốn hỏi, nhưng không dám hỏi gì cả, chỉ nghe Chúc Diệu Uyên cắn răng, giọng nói nghẹn ngào: “Những người đó… em không biết là người nào, bọn họ theo dõi công ty nhà chúng ta, mấy lần hợp tác không thành liền mua chuộc người trong bệnh viện, đổi thuốc cao huyết áp của cha em, đợi đến khi cha em phát hiện thuốc có vấn đề, đã không còn kịp nữa rồi.”
“Em phải tóm được bọn chúng!” Chúc Diệu Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Chung Văn Nhiễm, tràn đầy hận ý, “Em muốn bọn chúng cũng nếm thử mùi vị của độc dược…”
Chung Văn Nhiễm vĩnh viễn không quên được ngày hôm ấy, cũng không quên được ánh mắt Chúc Diệu Uyên, anh chứng kiến người mình yêu sụp đổ, nhưng ngay cả câu an ủi cũng không thốt ra nổi, anh thậm chí muốn khuyên nhủ Chúc Diệu Uyên, đừng bị hận thù vùi lấp, kẻ ác tự có luật pháp quốc gia trừng trị, bọn họ cần bình an, yên bình cả đời.
Nhưng anh cũng biết rằng, những lời này quá sáo rỗng, bây giờ anh cần nhất chính là bầu bạn với Chúc Diệu Uyên, cho dù chỉ là lặng yên cũng tốt hơn nhiều so với những lời này.
Màn đêm buông xuống, rốt cuộc cuối cùng bọn họ cũng không tới nhà tang lễ mà trở về trang viên, ngủ một đêm ở Chúc gia.
Nửa đêm, Chung Văn Nhiễm nghe thấy Chúc Diệu Uyên trằn trọc trở mình, hăn mở to mắt, hỏi: “Vẫn không ngủ được à?”
Thật ra hai người đều đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng việc Chúc Bác An đột ngột qua đời gây cho bọn họ đả kích quá lớn, trừ khi lúc này lập tức bất tỉnh, thật sự chẳng có cách nào lập tức chìm vào giấc ngủ mà còn không gặp ác mộng.
Chúc Diệu Uyên vươn hai cánh tay ôm lấy Chung Văn Nhiễm vào trong ngực, cái ôm nhu tình mật ý trong dĩ vãng giờ đây chỉ có nỗi khổ đau không thể trút bỏ.
Bọn họ vẫn ôm nhau mà thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, bọn họ tra kĩ địa chỉ nhà tang lễ, trước lúc đi Chân Tổ Thu còn làm cơm cho hai người, một bữa sáng nóng hổi ăn vào người cũng nóng hổi theo, nhưng trái tim vẫn thủy chung chẳng thể ấm lại như cũ.
Lần này chạy thẳng tới đích, tới nhà tang lễ, nhân viên bên trong tiếp đón hai người giới thiệu các loại phục vụ.
Đất xây mộ cần tiền, điêu khắc mộ cần tiền, đốt tro cốt cũng cần tiền, nhà tang lễ cứ đề cử một dây chuyền phục vụ. Tiếp đón hai người giới thiệu một loạt các bia mộ đang bày ngay ngắn chỉnh tề trong nghĩa trang, Chúc Diệu Uyên dắt Chung Văn Nhiễm đi, vậy mà đôi lúc lại hoảng hốt.
Mấy ngày trước, lúc cha hắn ngừng thở, khi đó mẹ bầu bạn ở cạnh bên ông, mẹ giống như một bức bình phong che chở, ôm đồm hết tất cả bi thương về mình, việc hắn phải làm chẳng qua chỉ là cố làm ra vẻ bình tĩnh xử lý tất cả mọi chuyện.
Cho đến lúc này, hắn nhìn thấy lần lượt từng “người” an nghỉ dưới lòng đất, bấy giờ mới có cảm giác rằng cha mình đã chết từ lâu, nỗi trống rỗng khổng lồ như tập kích vào cơ thể vào trái tim hắn.
Chọn xong tất cả mọi thứ, Chúc Diệu Uyên cho cha mình một phần mộ cực kỳ có thể diện*, người tiếp đón thấy đụng phải khách sộp ra tay rộng rãi lập tức thái độ ân cần thêm không ít.
*Mình không chắc đoạn này, nhưng ở TQ “cái chết thể diện” chính là chỉ một đám ma tiêu tốn rất nhiều tiền (phí chuyển xác, phí nâng xác, phí lấy tro, phí hỏa táng, đội kèn chống, bình đựng tro, quần áo,…) toàn là dùng những loại vật dụng rất đắt tiền cho tang lễ.
Đúng lúc hai người sắp rời đi, bỗng nghe thấy trước cửa nhà tang lễ có một trận ồn mào, thì ra là mấy ông bà lão gây chuyện.
Bọn họ vốn định trực tiếp rời đi, nhưng nghe được một câu nói từ bên kia lọt vào tai___
“Người chết đó, công xưởng bỏ hoang bên cạnh thôn chúng tôi chết nhiều người như vậy mà ngay cả một người đến thu xác cũng không có, muốn hù chết người à.”
“Cái này… chúng tôi cũng không thu nổi.”
“Không phải mấy người làm nghề này sao hả!”
“Bà bác à, nơi này của chúng tôi không phải làm từ thiện, quốc gia không hạ mệnh lệnh xuống, ai dám qua đó thu chứ?”
“Nhưng không thu sao mà được,” Bà lão than thở ai oán, “Núi thi thể đó đã đủ dọa người rồi, chờ thêm hai ngày nữa hoàn toàn mục rữa rồi thối hoắc lên, dân xung quanh phải làm sao sống đây… Cũng không biết những đứa trẻ đáng thương nhà ai, hình như còn toàn là omega, sao lại như vậy? Sao lại có thể như vậy cơ chứ?”
Chung Văn Nhiễm nghe thấy vậy liền dừng bước, Chúc Diệu Uyên và anh cùng nhau dừng lại.
Trong đế quốc, người chết đã đủ hiếm lạ rồi chứ đừng nói đến người chết chất thành đống, cộng thêm tất cả đều là omega, gần như không giống với chuyện có thật.
Hiện tại lòng Chúc Diệu Uyên thật sự đã quá mệt mỏi, chớ nói quan tâm chuyện người khác, đến chính mình hắn cũng chẳng quan tâm nổi nữa là. Hắn níu lấy Chung Văn Nhiễm muốn đi, nhưng vậy mà Chung Văn Nhiễm lại đi thẳng tới hỏi bà lão đó, nói: “Lời bà nói là sự thật ư?”
Bà lão còn chưa mở miệng, người tiếp đón đã cười xòa nói: “Thật sự có thật, nhưng chúng tôi cũng thật sự không thể quản được, ngài cứ bớt để ý đến đi.”
~ Hết chương 49 ~