Pheromone trên người anh không còn bị ngăn cản, làn sóng phát tình cứ đổ ập tới từng đợt từng đợt mãnh liệt, Chúc Diệu Uyên chưa từng thấy anh chủ động như vậy, nhất thời tâm tình kích động, phía dưới dựng đứng chọc giữa hai chân Chung Văn Nhiễm, hình dạng rõ ràng, vừa thô to lại nóng hầm hập.
Chúc Diệu Uyên đưa tay ra nắn bóp mông anh, xúc cảm chạm vào hai quả mềm mại này so với lúc nhào bột thoải mái hơi nhiều lắm, một bàn tay của hắn là có thể bao đầy.
Có điều cách một lớp quần, cứ luôn cảm giác không được thoải mái.
Bên trên bọn họ hôn đến khó tách ra, bên dưới Chúc Diệu Uyên cởi quần Chung Văn Nhiễm xuống, chạy thẳng tới mục tiêu trước, xoa xoa hai múi mông trắng nộn kia mấy phát cho đỡ nghiền, rồi sau đó ngón tay mang vết chai mò tới miệng lỗ sinh sản của anh, nhẹ nhàng đâm rút mấy bận.
Chung Văn Nhiễm lập tức phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
Giữa hai chân anh lầy lội một mảnh, toàn bộ đều đã ẩm ướt, bản tính xấu xa của Chúc Diệu Uyên lại ló đầu ra, hắn trêu chọc nói: “Dâm thành như vậy?”
Trả lời hắn chính là ánh mắt tức giận chứa đựng thẹn thùng của Chung Văn Nhiễm.
Đột nhiên lại một cơn sóng phát tình ùa tới, bắp chân Chung Văn Nhiễm uốn éo, cọ sát lên người hắn, thần sắc vừa mê ly lại hoảng hốt.
Ngón tay Chúc Diệu Uyên cắm vào trong, bên trong dũng đạo vừa ướt lại nóng, còn đang chảy nước ra ngoài, chỉ có điều quá chặt hắn chỉ có thể cắm một ngón tay vào trước, cứ thế đưa đẩy không nặng không nhẹ.
Quần của Chung Văn Nhiễm tự trượt xuống, anh đột nhiên mò tới nắm lấy tay Chung Văn Nhiễm, hai chân nâng lên khép lại cử động loạn xạ không có phương pháp gì cả, trong miệng còn tựa hồ phát ra tiếng nghẹn ngào như sắp khóc, Chúc Diệu Uyên hung hăng đâm vào trong một phát, “Đối xử với anh dịu dàng một chút anh còn không vui?”
Thật ra thì cũng không trách được anh, omega trong lúc phát tình bình thường đều thiên hướng thích làm tình thô bạo một chút, cứ thế chết lặng trong khoái cảm cao nhất mới có thể kích thích tới tận cùng.
Huống chi còn bởi vì tuyến thể, độ nhận biết khoái cảm so với người khác thấp hơn một chút. Độ nhận biết khoái cảm thấp sẽ không nhạy bén khi nhận được sự an ủi đến từ alpha.
“Ừm…” Chung Văn Nhiễm hắn bất ngờ thô bạo đâm một cái, bắp đùi cũng cứng lên, kẹp chặt lấy tay hắn, mềm nhũn ngã lên người hắn, khóe mắt tiết ra nước mắt, “Khó chịu, khó chịu quá…”
Chúc Diệu Uyên hôn đỉnh đầu anh, ôm anh đứng lên, xoay người áp anh xuống giường, chen vào giữa hai đùi anh, thô bạo nói: “Tách chân ra nào rồi cho anh thoải mái, ngoan.”
Chung Văn Nhiễm quả thật ngoan ngoãn mở hai chân ra.
Hiển nhiên anh đã thần trí mơ hồ, nếu không sẽ không nghe lời không dâm đãng tới như vậy, thậm chí Chúc Diệu Uyên còn có loại ảo giác___bây giờ bất kể hắn có chọc ghẹo anh thế nào, anh cũng sẽ đều không phản kháng.
Suy nghĩ này làm toàn thân hắn đều phấn khích.
Chúc Diệu Uyên để chân Chung Văn Nhiễm vắt ở ngang hông, tay đặt giữa hai chân anh chòng ghẹo một hồi, ngay sau đó cho ngón tay thứ hai vào tiến hành khuếch trương, nước bên trong dũng đạo anh cơ hồ sắp ngập cả giường, pheromone lôi cuốn, ngọt tới phát ngấy.
Cùng với động tác tình sắc, chỉ nghe thấy trong phòng có xen lẫn tiếng nước chảy, Chúc Diệu Uyên dùng sức hôn lấy môi Chung Văn Nhiễm, cắn nó gần như bật máu.
Trong cơn mông lung Chung Văn Nhiễm vẫn còn nghe được âm thanh sắc tình đang vang lên, quẫn bách tới muốn tìm một kẽ hở nào đấy rồi chui xuống.
Anh lắc lắc đâu, muốn hất ngón tay rề rà của Chúc Diệu Uyên ra, nhưng hất thế nào cũng không được, đúng như Chúc Diệu Uyên lúc trước nói___ hắn sẽ không bỏ qua cho anh lần nữa.
Chúc Diệu Uyên đã đưa ngón tay thứ ba vào, hạ thân của hắn cũng sắp cứng rắn tới phát nổ, cứ một mực chịu đựng, ngón tay thứ ba vừa cắm vào, hắn qua loa động mấy cái, động tác hơi thô lỗ, rồi sau đó đứng dậy bắt đầu cởi quần áo mình.
Một món, hai món, ba món… Cho đến khi cả người trần trụi.
Chung Văn Nhiễm nhìn thấy bắp thịt to lớn cùng với cơ bụng của hắn, bình thường anh chỉ biết rúc vào khu vực ấy có bao nhiêu cảm giác an toàn, đây vẫn là lần đầu tiên anh được nhìn rõ ràng quan sát cơ thể Chúc Diệu Uyên đến thế.
Thân thể này hiển nhiên cực kỳ có sức hấp dẫn, nếu là bình thường Chung Văn Nhiễm nhìn thấy, có thể sẽ chẳng có cảm xúc gì, nhưng bây giờ anh đang phát tình, cho dù là Chúc Diệu Uyên chỉ có một khối cơ bụng, anh cũng có thể rên rỉ cầu được thao.
Nhìn xuống chút nữa, là tính khí đang nảy lên của hắn, kích thước của hắn trong đám alpha đều thuộc loại to, khiến cho Chung Văn Nhiễm mới nhìn một cái thôi đã chẳng dám quan sát thêm lần hai.
Ngay sau đó Chúc Diệu Uyên nhào lên, lần này hắn chẳng còn thu sức mạnh, đè nặng lên người Chung Văn Nhiễm, nóng bỏng hôn lên cổ và ngực anh, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Chung Văn Nhiễm mơ hồ có chút sợ hãi, anh cảm thấy Chúc Diệu Uyên cắn đau anh, đẩy hắn cũng chẳng đẩy được, chỉ có thể nức nở khóc cáo trạng: “Đau.”
“Đau?” Mắt Chúc Diệu Uyên đỏ như máu, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Mới vừa nãy không phải dâm lắm sao, chốc lát còn lợi hại hơn nữa cơ, thế này đã không chịu nổi rồi hả?”
Chung Văn Nhiễm bị anh mắt của hắn làm sợ hãi, thế mà lại không dám nói tiếp nữa, tức thì ngậm chặt miệng, giãy dụa muốn chạy.
Nhưng alpha đã bị câu dẫn phát tình là sao có thể để cho con mồi dễ dàng chạy khỏi?
Hắn nắm lấy cổ tay Chung Văn Nhiễm kéo lên đỉnh đầu, cúi đầu cắn mút đầu nhũ anh, rồi sau đó lại lật người anh lại, rải một trận mưa hôn liếm lên khắp người anh, nụ hôn cuối cùng, là hôn lên tuyến thể sau gáy omega.
Cả người Chung Văn Nhiễm lập tức giật thót, chỉ thoáng chốc đã bay biến hết tất cả sức lực, lại chỉ biết mềm giọng hô hoán.
Đột nhiên___ răng nanh của Chúc Diệu Uyên đâm vào nơi đó.
Địa phương sau gáy đó chính là tử huyệt của tất cả omega, khối thịt nơi ấy yếu ớt, non mềm, mặc dù có pheromone làm ảnh hưởng nhưng cảm giác mỗi lần bị alpha cắn xuyên qua đều vẫn chẳng hề dễ chịu.
Hốc mắt Chung Văn Nhiễm đỏ ửng, nhưng chẳng dám nhúc nhích chút nào, run rẩy để mặc răng nanh của hắn chích pheromone, hạ thân tiết ra càng nhiều nước mật, cảm giác trên mông đang có một chiếc chày gỗ nóng hôi hổi dán lên.
Lúc đang tiến hành ký hiệu, Chúc Diệu Uyên phân tâm đi xuống vuốt ve miệng huyệt của Chung Văn Nhiễm, nhận thấy nơi đó đã chuẩn bị sẵn sàng, rút tay về tuốt tính khí của mình lên xuống mấy cái.
Hắn cắn sâu hơn, dữ tợn giống như đối đãi với kẻ thù, phía dưới tách hai cánh mông Chung Văn Nhiễm ra, đỡ tính khí đỉnh về phía trước___ cứ như vậy cắm vào!
Chung Văn Nhiễm phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ký hiệu sau gáy đã hoàn thành, Chúc Diệu Uyên thu hồi lại răng nhanh, ngửi được pheromone trong phòng đã dần dần có khuynh hướng dung hợp, tạm thời hài lòng nằm lên lưng Chung Văn Nhiễm, hôn lên gò má anh, những nụ hôn ấy tràn đầy tình nồng mật ý.
Hắn nói: “Hôm nay, anh phải hoàn toàn trở thành của em.”
Chung Văn Nhiễm nghe vậy, thần trí hoảng hốt cuối cùng cũng thanh tỉnh mấy phần, khoanh sinh sản của anh lúc này đã thích ứng, cộng thêm Chúc Diệu Uyên mới vừa hoàn thành ký hiệu, cơn khát tình kịch liệt đã vơi bớt, thân thể cảm giác sảng khoái khi được ve vuốt.
Chúc Diệu Uyên đặc biệt săn sóc anh, kiềm chế dục vọng chậm rãi cắm vào, liên tục hôn lên lỗ tai anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn dán lên tai anh: “Còn khó chịu không? Có đau không anh?”
Chung Văn Nhiễm chẳng biết tại sao, thấy hắn dịu dàng hốc mắt liền ngấn lệ, trầm mặc lắc đầu.
Lần thứ nhất ở trong ôn ngôn nhuyễn ngữ của Chúc Diệu Uyên mà hoàn thành, hắn ngoài miệng dụ dỗ Chung Văn Nhiễm, hạ thân dùng sức làm anh, cuối cùng đưa anh lên cao trào, trong tiếng nghẹn ngào rên rỉ của anh ôm chặt lấy anh.
Hắn cũng bắn, tinh dịch từng luồng từng luồng bắn vào trong thân thể ngọt ngào này, lần đầu tiên đã nhiều đến mức tràn ra, chảy xuống giường, làm dơ hết cả ga trải.
Lần thứ hai liền không dịu dàng như vậy nữa, hắn cảm thấy Chung Văn Nhiễm đã tiến vào trạng thái, liền ôm anh lên tới khắp các góc căn phòng, khi thì là bên cửa sổ, khi thì ở bên cạnh bàn, dùng các loại tư thế làm anh.
Tất cả lạnh lùng thanh lãnh cùng với tỉnh táo của Chung Văn Nhiễm đều bị hắn xé nát, ném tới tận chân trời, chỉ còn lại thân thể dâm đãng này ở dưới thân hắn, theo sự chọc ghẹo của hắn mà đung đưa.
Kỳ phát tình tổng cộng bảy ngày, còn lại ba ngày omega cần điều chỉnh, thế nhưng đến ba ngày cuối cùng này Chúc Diệu Uyên cũng không nguyện ý bỏ qua, bọn họ suốt mười ngày không ra khỏi nhà, mệt mỏi liền dựa vào dịch dinh dưỡng, buồn ngủ rồi Chúc Diệu Uyên liền cứ cắm vào anh, để cho anh nghỉ một chút, đợi khi Chung Văn Nhiễm tỉnh rồi, lại nghênh đón một đợt sóng phát tình cháy bỏng mới.
Ngay cả khát cần bổ sung nước, Chúc Diệu Uyên cũng phải ôm Chung Văn Nhiễm, thấy anh quả thật không còn sức liền mớm cho anh từng ngụm từng ngụm, rồi sau đó hai người tiếp tục dính lấy nhau hôn sâu.
Ngày cuối cùng, Chúc Diệu Uyên đè Chung Văn Nhiễm dùng sức đỉnh eo, lúc anh bị khoái cảm làm cho thất thần, đột nhiên càng thúc càng sâu, thẳng đến khoang sinh sản bí ẩn kia trong cơ thể anh. Tay Chung Văn Nhiễm chống lên eo hắn, run rẩy cầu xin tha thứ: “Không được… Không muốn, Chúc Diệu Uyên…”
Chúc Diệu Uyên mặc kệ không thèm để ý, tàn bạo dị thường, từng chút từng chút thúc sâu vào trong, cuối cùng rốt cuộc cũng thúc mở được khoang sinh sản
Trong sự van sinh mềm yếu của Chung Văn Nhiễm, hắn tách bắp đùi anh ra, dùng sức thúc vào một điểm tận cùng bên trong, rồi sau đó nghiêng người dán sát vào môi Chung Văn Nhiễm, nhẹ nhàng liếm mút.
Ngay sau đó, thành kết, bắn tinh một lần cuối cùng trong chuỗi ngày hỗn loạn này.
…
Lúc Chung Văn Nhiễm tỉnh lại, cơ thể đã rã rời.
Chỉ có điều phản ứng sinh lý lúc mất sức và phát tình lần này không giống khi trước cho lắm, chính là thể lực hoàn toàn bị ép khô, không nặn ra nổi xíu xiu sức lực nào nữa.
Trong kẽ ngón tay anh cũng đầy là mồ hôi cùng với nước miếng mang pheromone, lúc tình nồng cháy nhất thì chẳng còn biết thẹn thùng là chi nữa.
Hồi tưởng lại mấy ngày đêm điên cuồng kia, anh không khỏi mềm người ra vì chột dạ, ngẩng đầu lên nhìn, Chúc Diệu Uyên vẫn đang ngủ, một cánh tay bao trọn cả eo anh, tư thế tràn ngập dục vọng chiếm hữu.
Phát tình đúng thật là ngoài ý muốn, công việc của hai người cũng vì lần bất ngờ phát tình này của anh mà phải vội vã gác lại, lúc xin đơn vị nghỉ phép, Chung Văn Nhiễm đang bị Chúc Diệu Uyên ôm vào trong ngực rồi hôn lên tuyến thể sau gáy.
Hắn là một tên alpha tinh lực dư thừa gần như vĩnh viễn không biết mỏi mệt, khi thì tàn bạo hơn sói, khi thì còn dịu ngoan hơn cún con, lúc nhu tình mưa thuận gió hòa, còn mềm giọng dỗ dành anh, thế nhưng một khi điên lên thì lại là một quang cảnh khác hẳn.
Chung Văn Nhiễm cứ luôn cảm giác mình đã chọc phải chó điên.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác anh lại cam tâm tình nguyện bị tên chó điên này ký hiệu.
Chung Văn Nhiễm nhẹ chân nhẹ tay lủi khỏi lồng ngực Chúc Diệu Uyên, anh vén chăn lên, cúi đầu nhìn những chấm đo đỏ trên người mình, mặt mũi không khỏi đỏ ửng, cứng người bước xuống giường.
Chẳng đợi anh bước được hai bước, vừa hạ tay xuống liền bị một bàn tay to rộng khác nắm lấy, anh quay đầu, Chúc Diệu Uyên đang lim dim mắt buồn ngủ nhìn anh, mơ mơ hồ hồ nói: “Anh đi đâu thế?”
Chung Văn Nhiễm thấy dáng vẻ nai tơ ngây thơ vô số tội của hắn, hoàn toàn khác hẳn so với ngày thường, mà so với lúc … lại càng khác một trời một vực, nhất thời có chút bùi ngùi.
Anh rủ mi mắt xuống, nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy nhau của mình và hắn, không có giãy ra, giọng nói lạnh tanh: “Tắm.”
Chúc Diệu Uyên lập tức tỉnh táo tinh thần, “Em tắm cho anh.”
___Trả lời hắn chính là Chung Văn Nhiễm lạnh lùng rút tay xoay người đi mất.
Phòng tắm và phòng ngủ sát nhau, hắn nghe thấy chỉ chốc lát sau phòng tắm liền truyền đến tiếng nước chảy, cùng lúc ấy, điện thoại di động bên gối rung lên, hắn mò qua nhìn, là thư ký Trình.
Vị thư ký này của hắn chăm chỉ chuyên nghiệp, lúc hắn đang giải quyết kỳ phát tình cho Chung Văn Nhiễm đã liên tục gọi vô số cuộc điện thoại qua báo cáo công việc, hắn chỉ có thể cấp tốc xử lý công việc, trong lúc đó đã mắc bao nhiêu sai sót còn chưa biết nữa.
Chỉ có điều trong công ty còn có trợ thủ đắc lực của hắn trấn ải, tóm lại sẽ không xảy ra chuyện lớn gì được, điều hắn tương đối lo lắng chính là Viên Bách Xuyên, cái gã thôi miên kia sau khi về chắc hẳn đã mang chuyện gì nên nói đều nói hết rồi, Viên Bách Xuyên biết bị chơi một vố, không tránh khỏi cáu tiết.
Lão già này mấy năm trước hắn có gặp qua một lần, không hề có dáng vẻ phúc hậu mà người già nên có, người ngợm gầy như cái que mặt mày thì gian xảo, bản tính có thù tất báo dã tâm bừng bừng, tung ám chiêu liên tục, cực kỳ không thích có kẻ khác ngồi lên đầu lão.
Quốc vương bị lão khống chế, đã hơn ba năm không lộ mặt, sống chết chẳng rõ, mà người thì cứ như rau hẹ trên bàn, gió thổi qua bên nào là ngã về bên đó, quả thực không thể gánh nổi trách nhiệm lớn lao.
Chúc Diệu Uyên biết mình đã chọc phải một tổ ong vò vẽ đã ăn sâu bén rễ, chớ nói hắn chỉ động tiến lên khiêu khích, hắn chỉ cần đứng một bên không động đậy thôi cũng có thể chích cho đầy người.
Nhưng huyết hải thâm thù… sao có thể không báo?
Trình Oánh nói trong điện thoại, “Gần đây Viên Bách Xuyên mở tiệc mời các công ty lớn, nói là muốn tổ chức một cuộc giao lưu giữa quốc gia cùng các xí nghiệp, thư mời cũng phát cho công ty chúng ta, chỉ sợ mục tiêu của lão lần này chính là chúng ta.”
“Phải tránh tự loạn trận thế,” trước khi Chúc Diệu Uyên cúp điện thoại, muốn Trình Oánh gửi thư mời tới cho hắn, “Những ngày tôi đi dự tiệc, cần nhờ vả cô rồi.”
Trình Oánh dứt khoát đồng ý.
Sau khi cúp máy, rất nhanh toàn bộ tin tức của buổi tiệc đều được gửi tới điện thoại di động của Chúc Diệu Uyên, hắn nhìn thời gian, cách ngày khai tiệc chỉ còn hai ngày.
Mười mấy phút sau, Chúc Diệu Uyên bước ra khỏi phòng tắm, đúng lúc thấy Chúc Diệu Uyên đang cau mày, sắc mặt ân ẩn vẻ tàn nhẫn chợt lóe lên rồi biến mất.
Nhưng sau khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Chung Văn Nhiễm, toàn bộ dáng vẻ dữ tợn kia liền lập tức biến thành nhu tình, bên trong còn xen lẫn sự âm trầm vẫn còn chưa kịp rút đi, trông có chút chẳng ra làm sao.
Chung Văn Nhiễm không hỏi đến chuyện công việc của hắn, chỉ nói: “Ăn cơm không?”
“Bé cưng của em đói à?” Chúc Diệu Uyên thì chẳng mảy may nhận ra được anh đang uyển chuyển làm yên lòng hắn, vén chăn ngồi dậy, đứng trước mặt anh, hướng về phía bờ môi mềm mại của anh “chụt” một cái, “Chồng nấu cơm cho anh.”
Chung Văn Nhiễm nhìn hắn chạy vào phòng bếp như tên ngốc, đột nhiên lại có một loại xúc động muốn thở dài.
Song cửa phòng bếp chưa được đóng lại, Chúc Diệu Uyên thò cái đầu ra, giọng do dự: “Nhiễm Nhiễm…”
Hai người bởi vì ký hiệu, thông qua pheromone ít nhiều có thể cảm giác được cảm xúc của đối phương. Lần đầu tiên, Chung Văn Nhiễm nhỏ giọng đáp lại hắn, hỏi: “Sao vậy?”
Một tiếng cực nhẹ, cực trầm này, vẫn bị Chúc Diệu Uyên nghe thấy, hắn không ngờ Chung Văn Nhiễm sẽ đáp lại hắn, trong phút chốc lòng dạ lâng lâng, ngay cả định nói gì cũng quên béng mất.
Đến khi Chung Văn Nhiễm hỏi lại hắn một lần nữa, hắn mới từ trạng thái ngơ ngác tỉnh hồn, rồi bất chợt nhào về phía Chung Văn Nhiễm___ ôm chặt lấy anh.
“Em muốn nói,” Chúc Diệu Uyên ôm chặt hai cánh tay anh, ánh mắt dần dần lơ lửng, “Đi theo em ra ngoài một chuyến nhé, Nhiễm Nhiễm, em có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều chuyện nên nói với anh, muốn kể từng chuyện từng chuyện cho anh nghe.”
~ Hết chương 39 ~