• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian xoay chuyển, đảo mắt lá đã rụng hoa đã tàn, cây phong nhuộm đỏ nửa thế giới.

Chung Văn Nhiễm bước đi trên con đường nhỏ tràn đầy lá rụng, trong ngực ôm hai quyển sách, lại từ chối thêm một alpha tiến lên xin phương thức liên lạc, vừa đảo mắt đã nhìn thấy Chúc Diệu Uyên ở đầu đường bên kia.

Lúc này bọn họ đã sống chung gần nửa năm, ai cũng đều không vượt khỏi ranh giới kia trước, Chúc Diệu Uyên có tâm tư bé nhỏ của hắn, còn Chung Văn Nhiễm thì chính là ngượng.

Ôm cũng ôm rồi, ấp cũng ấp rồi, ái muội giữa hai người bọn họ nồng đặc như mật, lúc đến gần, ánh mắt chỉ vừa mới chạm vào nhau thôi là gần như có thể bốc cháy.

Chung Văn Nhiễm gắng sức kiềm chế nhịp tim như sắp bung ra khỏi lồng ngực, nhìn hắn chậm rãi đi tới, ngừa đầu hỏi: “Sao anh lại mặc quân trang vậy?”

Chúc Diệu Uyên giúp anh cầm sách, nghe vậy cố làm vẻ thần bí: “Hôm nay có chuyện quan trọng, đưa em về phòng ngủ là anh phải đi luôn rồi.”

Chung Văn Nhiễm khó nén nổi mất mát, cau mày nói: “Lại phải đi làm nhiệm vụ?”

“Khụ,” Chúc Diệu Uyên không giỏi nói dối, cho nên vội vàng đổi đề tài, “Hôm nay học tiết gì vậy? Có mệt không em?”

Chung Văn Nhiễm không có suy nghĩ nhiều, không thể chờ thêm mà chia sẻ với hắn: “Vẫn ổn, là tiết của thầy giáo thích kể chuyện cười trong giờ học kia, lúc mệt chỉ nhìn thầy ấy thôi cũng buồn cười đến tỉnh người, hôm nay thầy ấy lại kể cho bọn em một câu chuyện cười, nhưng dưới bục giảng chẳng có người nào cười cả, cuối cùng mới có bạn học dẫn đầu vỗ tay…”

Cả một đường anh như radio được mở công tắc nói không ngơi nghỉ, nhưng Chúc Diệu Uyên lại lơ đãng chẳng tập chung, liên tục thất thần, ngay cả khi giọng Chung Văn Nhiễm đang dần dần nhỏ xuống cũng chẳng hay biết.

Đến lúc sắp phải nói lời tạm biệt hắn mới tỉnh hồn, còn Chung Văn Nhiễm thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Anh vừa lên tầng, vừa có hơi nghi ngờ, thường ngày vào lúc này Chúc Diệu Uyên mà biết anh đói, sớm đã đưa anh đến quán ăn nếm sơn hào hải vị rồi, nhưng hôm nay thái độ của Chúc Diệu Uyên cứ khác thường, chẳng nhẽ là chán ngán rồi?

Còn về cụ thể chán ngán cái gì anh cũng chẳng dám nghĩ sâu, anh cứng đờ người bước vào phòng ngủ như tượng gỗ sống, thờ thẫn thu dọn sách vở gọn gàng, ngồi trước chồng sách mà hồn vía lên mây.

Anh nghĩ lần này có lẽ lại phải rất lâu không gặp rồi, nhất thời phiền muộn không thôi.

Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối lại, đèn phòng anh cũng không có mở, một người bạn cùng phòng khác của anh từ lúc anh trở về cậu ta vẫn đang ngủ, lúc này đột nhiên tỉnh lại, chỉ thấy mông lung mờ tối, Chung Văn Nhiễm thì ngồi thẳng tắp, không thấy rõ mặt mũi.

Bạn cùng phòng mắt lèm nhèm, nói: “Sao không bật đèn?”

Chung Văn Nhiễm giật nảy mình sợ hết cả hồn, liếc mắt liền nhìn thấy trời đã tối, lẩm bẩm nói: “Suy nghĩ quá tập trung không nhận ra trời đã tối, bây giờ bật đây.”

Bạn cùng phòng là một omega nhỏ hơn anh hai quá, bởi vì số lượng omega thưa thới, hai người bọn họ vừa không cùng lớp cũng chẳng cùng khoa lại được bố trí đến ở cùng một phòng, bình thường dùng “Sư ca”, “Sư đệ” để xưng hô.

Cậu sư đệ này ngủ đủ rồi thì chạy đi rửa mặt, trong phòng bọn họ phòng rửa mặt nối liền với ban công, cậu ta vừa mới cúi người, vòi nước còn chưa kịp vặn ra liền nhìn thấy pháo bông đang tỏa sáng ngời cả khoảng sân ngoài cửa sổ.

Đây thật sự là hiện tượng ngàn năm hiếm gặp, bởi trong trường cấm lửa, đốt pháo bông pháo dây, thật đúng là chẳng có mấy ai ăn gan hùm mật gấu dám công khai khiêu chiến quy định của trường học.

Cậu cảm thấy mới lại, nghiêng đầu gọi Chung Văn Nhiễm qua đây nhìn xem, tiếng “Sư ca…” vừa cất liền bị tiếng gọi dưới lầu chặn lại.

Chỉ nghe người nọ hô: “Chung Văn Nhiễm___có một chuyện muốn em đồng ý___”

Chung Văn Nhiễm nghe thấy giọng nói quen thuộc, vội vội vàng vàng chạy ra ban công, chỉ nhìn thấy giữa màn đêm tối là những đóa hoa pháo bông sáng ngời như đang nở rộ, làm những vì sao ảm đạm trên trời cao kia cũng chẳng bì nổi, anh nâng mắt, trong mắt tựa như phản chiếu lại mười triệu ánh sao đang nở kia.

Chúc Diệu Uyên đứng dưới lầu, dưới chân là nến, trong tay nâng hoa tươi, trông nhà quê cực kỳ, ánh nến theo gió thu chập chờn đong đưa, không cẩn thận là bị lụi mất mấy cây.

Hai người mặt đối mặt___mắt vừa chạm tim liền dồn dập như trống, toàn bộ xung quanh biến thành cảnh nền, chỉ có đối phương tươi sáng rực rỡ.

Chung Văn Nhiễm ngừng cả hô hấp, bên tai đều phát ra tiếng chim hót, kia pháo bông trán ở chân trời, đồng thời cũng nổ vào hắn đích trong lòng, anh chỉ nhìn thấy miệng Chúc Diệu Uyên hết đóng lại mở, đến nổi hắn đã nói những gì, một câu anh cũng chẳng nghe được rõ.

Cho đến khi bạn cùng phòng chọc vào cánh tay anh, anh mới lắp bắp nói: “Cái, cái gì?”

Bạn cùng phòng nói: “Hỏi anh có đồng ý hay không đó!”

Chung Văn Nhiễm làm sao có thể không đồng ý? Nhưng một câu anh cũng chẳng thốt ra nổi, Chúc Diệu Uyên từ xa xa nhìn anh, lòng anh sụt sụt bồi hồi, vội vàng hít sâu hai cái nhưng vẫn chẳng nói ra lời.

Chợt, Chúc Diệu Uyên ôm hoa nửa quỳ xuống, tư thế đó giống như đang cầu hôn, Chung Văn Nhiễm lùi về sau nửa bước rồi đột nhiên vội vàng chạy như bay xuống dưới lầu.

Người xem náo nhiệt thấy nhân vật chính biến mất, nhất thời phát ra tiếng sụt sịt, Chúc Diệu Uyên cứng người, từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích.

Ngay lúc mọi người xung quanh đang khuyên hắn quay xe trở về đi, thì Chung Văn Nhiễm mặt đỏ bừng thở hổn hà hổn hển bước ra khỏi cửa, giọng nói vừa trong vừa vang: “Anh mới vừa nói cái gì, em không nghe rõ!”

Mọi người cười ầm lên, Chúc Diệu Uyên cũng nở nụ cười nhè nhẹ, nụ cười ấy chứa cả tình: “Anh nói, làm omega của anh đi.”

~ Hết chương 46 ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK