• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bệnh viện, trên hành lang dài dằng dặc.

Dương Gia ủ rũ cúi đầu đứng đó, mà tay của Chúc Diệu Uyên đang run lẩy bẩy, là do quá hoảng sợ.

Giây phút nhìn thấy Chung Văn Nhiễm ngã xuống, hắn cảm nhận được một nỗi sợ hãi trước giờ chưa từng có, lúc này hắn sờ lên ngực mình một cái, trái tim trong lồng ngực vẫn đang nảy thình thịch, làm thế nào cũng không thể khiến nó bình tĩnh trở lại, đầu thì nhói lên từng cơn từng cơn đau nhức.

Thật ra thì lý trí hắn biết rằng, Chung Văn Nhiễm chẳng qua chỉ là té lộn mèo một cái mà thôi, anh cũng chẳng phải làm từ đậu hũ, không cần thiết phải kinh hoảng như vậy___vả lại cũng chẳng can hệ gì tới hắn.

Thế nhưng hắn chẳng có cách nào tỉnh táo lại, hắn cảm giác có lẽ mình điên rồi, nhất là lúc ôm lấy Chung Văn Nhiễm, một người đàn ông mà sao lại còn nhẹ hơn cả mèo con? Sờ vào xương còn thấy cộm tay.

Cuối cùng bác sĩ cũng bước ra, ánh mắt quét qua hai người: “Ai là người nhà?”

Chúc Diệu Uyên kéo tâm trí trở lại: “Tôi là, tôi là… bạn trai anh ấy.”

Bất chấp ánh mắt như muốn giết người của Dương Gia, hắn vội vàng hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ đánh giá hắn một phen, biểu cảm có chút kỳ lạ, như là đang kìm nén gì đó, “Chắc hẳn không có chuyện gì lớn, khả năng não bị chấn động một chút, kiến nghị đi chụp CT não___cậu đi cùng tôi một chuyến đi.”

Dương Gia vội nói: “Bác sĩ, tôi cũng…”

“Chuyện người yêu nhà người ta, cậu vẫn nên tránh một chút thì hơn.” Bác sĩ xoay người rời đi, Chúc Diệu Uyên vội vàng đi theo, quay đầu lại nháy mắt với Dương Gia một cái.

Nắm đấm của Dương Gia cũng sắp siết đến tím bầm rồi, lặng im tại chỗ phút chốc rồi lại chạy vào phòng bệnh xem Chung Văn Nhiễm.

Một bên khác trong văn phòng của bác sĩ, sau khi bác sĩ tiến vào liền đi thẳng vào vấn đề với Chúc Diệu Uyên, nói: “Có biết bạn trai cậu mắc chứng rối loạn pheromore tổng hợp không?”

Chúc Diệu Uyên hơi ngẩn ra, nhớ đến lần Chung Văn Nhiễm phát trước: “Biết một ít, nhưng không rõ ràng lắm.”

Bác sĩ mang giọng chỉ trích, “Chỉ một cái ký hiệu đơn giản là có thể giải quyết bệnh, không cần thiết phải để cậu ta đi uống thuốc, cơ thể cậu ta bây giờ yếu ớt như vậy, tất cả đều là do thuốc thang tạo thành.

Kỳ thực Chúc Diệu Uyên không hiểu rõ lắm về chứng bệnh này, trước kia đã định đi xem tư liệu, nhưng quá bận rộn nên quên mất.

Hắn vội vàng hỏi ý kiến bác sĩ.

“Đúng vậy, tuyến thể sau gáy của người yêu cậu quá yếu ớt,” bác sĩ chọn lọc từ ngữ, “Lần sau lúc cắn nhớ nhẹ nhàng chút, vết cắn lớn như vậy, không sợ cắn ra chuyện gì à?”

… Cũng đâu phải tôi cắn.

Lần này Chúc Diệu Uyên thật sự hoang mang.

Lúc hắn trở lại phòng bệnh, Dương Gia đã đi rồi, bác sĩ sắp xếp phòng bệnh cho Chung Văn Nhiễm khá là thiên vị, cả căn phòng chỉ có một bệnh nhân là Chung Văn Nhiễm, lúc này anh đang gác lưng lên gối nằm truyền nước, bởi vì tay bị hạn chế, chỉ có thể ngây ngốc nằm đó.

Chúc Diệu Uyên nhìn thấy cánh tay truyền nước của anh chính là cánh tay bị Dương Gia giữ chặt kia, cổ tay xanh tím cả một vòng, lại thêm làn da trắng như tuyết, rất chi là khiến người ta thấy mà giật mình.

Hắn nhớ đến lời bác sĩ nói, nhất thời tâm tình phức tạp, đi tới, ngồi xổm trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh.

Chung Văn Nhiễm mất tự nhiên dịch xa một chút, nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn.

“….. Không phải thầy đã nói không có bạn trai sao?”

Hắn không biết tại ra lại hỏi ra miệng, vừa nói xong trong lòng liền hối hận, đang định sửa miệng, kết quả mặt Chung Văn Nhiễm lộ vẻ nghi hoặc, lại quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cái gì?”

Lửa trong lòng Chúc Diệu Uyên bỗng chốc bừng bừng cháy lớn.

Não của hắn còn chập mạch hơn cả vừa nãy, thế mà lại giơ tay lên sờ gáy Chung Văn Nhiễm___đối với hai con người còn chưa thân quen với nhau, hành động này tuyệt đối được xem như là Quấy. Rối. Tình. Dục, thậm chí tương đương việc bóp ngực phụ nữ.

Chung Văn Nhiễm không phản ứng kịp, rụt người lại theo phản xạ, lưng đụng phải thành giường, trong mắt tràn đầy nỗi mơ hồ.

Sau cổ omega chưa bị đánh dấu giống nhau, đều rất trơn nhẵn, phần chính giữa còn có một cục mềm mềm như bông nổi lên.

Mà sau cổ omega từng bị đánh dấu qua hoặc nhiều hoặc ít đều có vết sẹo, là bị chính alpha bọn hắn cắn, điều này đại biểu cho chiếm hữu dục, ái dục của một alpha đối với omega, như một lời tuyên bố không tiếng động.

Ký hiệu có thể bị giải phẫu tẩy sạch, nhưng vết cắn chỉ có thể thông qua lễ rửa tội thời gian làm nhạt đi.

Sau gáy Chung Văn Nhiễm có vết sẹo như vậy, hơn nữa khi sờ lên gồ ghề không phẳng, đậm vô cùng.

Alpha từng là của anh, rất yêu anh ấy.

Giây phút Chúc Diệu Uyên sờ tay lên, mới phát hiện những cảm xúc vô danh của hắn trước đó, thật chỉ là những đố kỵ ẩn sâu, giống như Dương Gia vì hắn âm thầm hẹn gặp Chung Văn Nhiễm mà nổi trận lôi đình vậy, hắn bây giờ cũng vì dấu vết ký hiệu sau cổ Chung Văn Nhiễm mà lòng dạ chẳng yên.

Chung Văn Nhiễm vẫn nhìn chằm chằm vào hắn như cũ, Chúc Diệu Uyên ngửi được pheromone trên người anh, thu tay lại, nhưng cũng chẳng lùi lại về sau.

Hơi thở của hắn phả lên mặt anh.

Chúc Diệu Uyên nuốt nước nước miếng, nói: “Hôm nay… anh đều nghe Dương Gia nói hết rồi.”

Chung Văn Nhiễm nhớ tới lúc Dương Gia vì đố kỵ mất lý trí mà tố giác, mặt mũi dửng dưng: “Ừ”

“Vậy anh có gì muốn hỏi tôi không?”

Chung Văn Nhiễm ngừng một chút, như đang tự hỏi, nói: “Có.”

Lòng Chúc Diệu Uyên bắt đầu thấp thỏm, nói giọng dịu dàng: “Gì vậy?”

“Cậu ta nói cậu không vừa mắt tôi, vậy tại sao hôm nay không mang hợp đồng thỏa thuận tới để tôi cùng ký?” Chung Văn Nhiễm bình tĩnh nhìn hắn, “Nếu như vì lo lắng cho dự án của cậu, tôi đã đồng ý rồi, bây giờ cậu có thể ký tên, tôi sẽ không đổi ý.”

Chúc Diệu Uyên lập tức nghiến răng nghiến lợi, có một loại cảm giác tức giận không có chỗ bùng phát, đưa tay bóp lấy cằm anh, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Vậy xem ra anh cũng không vừa ý tôi rồi?”

Chung Văn Nhiễm gặp biến không sợ: “Chưa bàn tới vừa ý hay không vừa ý, tôi thật sự cần cậu, nhưng nếu như cậu đã không cần tôi, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục thêm nữa.”

Đây giống như nhược điểm, Chúc Diệu Uyên bị bắt thóp rồi, dứt khoát không thèm màng đến liêm sỉ nữa: “Sao anh lại biết được tôi không cần anh.”

Chung Văn Nhiễm muốn rụt cằm lại né đi, kết quả Chúc Diệu Uyên lại dùng chút sức, anh nhíu mày: “Trước kia cậu…”

“Trước kia tôi từng nói qua? Nhưng trước kia sao có thể so sánh với hiện tại chứ?” Chúc Diệu Uyên lại sáp lại gần hơn chút, khoảng cách gần đến mức dường như có thể hôn lên ngay, “Thầy ơi… anh không biết, hôm nay thấy anh bị thương, tôi cảm giác bản thân còn đau đớn hơn…”

Lời kế tiếp biến mất giữa răng môi hai người.

Cả người Chung Văn Nhiễm đều đơ ra, anh trừng lớn đôi mắt, qua thật lâu sau mới nhớ phải giơ tay đẩy hắn, cái tay kia đang truyền nước, còn bị thương, tiếp đó lại bị Chúc Diệu Uyên ấn giữ, hắn cố ý tránh đi vết thương của anh, nhưng mà sức lực vẫn lớn đến dọa người.

Chỉ là môi chạm môi vô cùng đơn giản, Chúc Diệu Uyên gần như mài rớt nửa cái môi.

Trước giờ hắn không biết cảm giác khi hôn môi lại tươi đẹp đến vậy, môi Chung Văn Nhiễm giống như kẹo bông gòn, hòa tan dưới sự dày vò của bờ môi hắn, như thìa mật sánh mịn bao bọc lấy linh hồn hắn, máu trong cơ thể hắn như phun trào.

Sắp chết rồi, hắn nghĩ.

Không phải hắn xong đời, mà hắn rơi vào bể tình rồi.*

Cuối cùng hắn cũng bị Chung Văn Nhiễm gồng mình đẩy ra, trước khi rời đi còn cắn một nhát như chó điên vậy, cắn Chung Văn Nhiễm đến nổi mắt ứa lệ, lạnh mặt che miệng lại.

“Cậu điên rồi?!”

Chúc Diệu Uyên xem như là đã nỡ buông ra, liếm môi một cái, hắn nói: “Còn khá tỉnh.”

“Chung Văn Nhiễm, thử với tôi đi,” hắn nói, lần đầu tiên gọi anh cả tên lẫn họ, “Tôi bảo đảm sẽ đối tốt với anh.”

Chung Văn Nhiễm không thể tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn hắn, “Cậu thật sự điên rồi…”

“Chúng ta vốn dĩ nên kết hôn rồi, yêu đương thôi cũng bị kêu là điên?” Chúc Diệu Uyên cười dịu dàng, giọng nói đầy mê hoặc, “Thử với tôi đi? Ngoan.”

~ Hết chương 7 ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK