“Xem ra cậu vẫn chẳng biết cái gì như cũ,” Đan Văn Thịnh đứng lên, đây là một căn phòng trống trải, dường như là khu chung cư chưa sửa sang xong vậy, chính giữa đặt một cái bồn tắm, cách đó không xa là chiếc ghế nằm, còn có một chiếc ghế gỗ, lại nghiêng đầu một lần nữa nhìn thấy trong góc bị có thứ gì đó bị phủ một tầng vải trắng, đồ vật bên trong không nhìn được rõ ràng. Hắn giơ tay lên, chỉ vào ghế nằm, nói, “Mời.”
Loại thời điểm này, cho dù là ai cũng không thể nghe theo lời hắn, Chúc Diệu Uyên bò từ dưới đất dậy, quần áo ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước, sắc mặt tái nhợt: “Anh muốn làm gì?”
Đan Văn Thịnh ngồi xuống ghế gỗ, vẫn hết sức ung dung thản nhiên nhìn anh: “Giúp cậu.”
Chung Văn Nhiễm: “Tôi không cho là nằm lên cái ghế kia sẽ giúp ích gì được cho tôi.”
“Tất nhiên, đây chẳng qua là một trình tự nhỏ trước khi giúp cậu mà thôi,” dường như Đan Văn Thịnh không muốn động tay động chân, chỉ ngồi khuyên anh, “Chẳng nhẽ cậu không muốn biết phần ký ức cậu thất lạc đi đâu rồi sao? Không muốn biết người trong giấc mơ nhiều năm ấy là ai sao? Tôi có thể giúp cậu.”
“Cảm ơn, nhưng,” Chung Văn Nhiễm lắc đầu, khóe mắt liếc thấy cửa phòng liền chậm rãi di chuyển về phía đó, “Ban đầu nếu như tôi đã quyết định vứt bỏ nó, đã chứng tỏ rằng tôi không muốn nhớ lại nữa, hiện giờ tôi đã có một người tốt hơn rồi, người trong mơ kia rốt cuộc là ai… đã chẳng quan trọng nữa.”
Đan Văn Thịnh cũng không ra tay ngăn cản, nghe vậy buồn cười lắc đầu: “Ai nói là cậu tự quyết định vứt bỏ?”
Động tác của Chung Văn Nhiễm ngừng lại, “… Anh có ý gì?”
Đan Văn Thịnh lại nâng tay lên một lần nữa, chỉ về phía ghế nằm, ung dung nói: “Mời.”
Có lẽ bởi quen biết đã lâu, anh đối với Đan Văn Thịnh vẫn còn giữ lại lòng tín nhiệm của bệnh nhân với bác sĩ. Lần này Chung Văn Nhiễm chỉ do dự chưa tới mấy giây, đã nghe theo mà bước tới nằm xuống, ghế nằm rất giống với chiếc ghế mà anh vẫn thường nằm mỗi lần đi khám bệnh, hoặc nói đây chính là nó chăng? Anh cũng không rõ lắm.
Sau khi anh nằm xuống liền không nhìn được mặt của Đan Văn Thịnh nữa, điều này làm cho anh cảm thấy bất an. Nhưng trần nhà trắng như tuyết, xúc cảm dưới thân thể cùng với giọng nói của Đan Văn Thịnh cũng làm cho anh có được cảm giác quen thuộc như nằm trong phòng khám bệnh, dần dần, cơ thể căng thẳng dần bình tĩnh lại, bên tai giọng nói chầm chậm của Đan Văn Thịnh.
Hắn nói: “Hôm nay không trị liệu, tôi kể cho cậu một câu chuyện.”
“Khoảng chừng là năm sáu năm trước đi? Đế quốc vào thời điểm ấy, số lượng omega còn không có giảm tới mức làm người ta run sợ trong lòng, trên đường vẫn còn có thể nhìn thấy lẻ tẻ một vài omega, đôi lúc quốc vương còn có lộ mặt, Viên Bách Xuyên không có quyền lực một tay che trời như ngày nay, chính sách xứng đôi còn chưa xuất hiện và tôi vẫn còn là một… omega.”
“Ngài Chung, ngài là tiến sĩ, hẳn là đã nghe nói qua kỹ thuật chuyển đổi giới tính chứ?”
Chung Văn Nhiễm nheo mắt, anh nghiêng đầu, đúng lúc va vào trong ánh mắt bi thương của Đan Văn Thịnh.
Trên thực tế, anh không chỉ mỗi nghe nói qua___ một đống dự án giả tưởng trong tay anh kia có bao gồm cả kỹ thuật chuyển đổi giới tính.
Kỹ thuật này nghe thì thấy tiên tiến, thực tế hết sức thô bạo tàn nhẫn, mà lại trước mắt chỉ có thể chuyển đổi omega thành beta, đầu tiên cần hai người có hai giới tính này, phải là cùng nhóm máu, nếu như có quan hệ thân thích là tốt nhất, trước khi phẫu thuật còn phải kiểm gia độ thích hợp của máu, nếu như quá thấp, thì cứ coi như cùng nhóm máu cũng chẳng có cách nào tiến hành.
Trước khi chính thức giải phẫu, bác sĩ sẽ cắt đứt tuyến thể của omega, rồi lại rút toàn bộ pheromone trên người omega ra. Đợi vài ngày nữa chính thức giải phẫu, rồi lại rút hai phần ba máu của omega ra, lấy máu đã rút trên người beta ra truyền toàn bộ vào, quan sát trên người omega xuất hiện viêm nhiễm hay có phản ứng bài xích hay không, nếu như không có, giải phẫu thành công.
Nhưng tỷ lệ thành công của loại phẫu thuật này là cực thấp, hơn nữa bất kể thành công hay không, chung quy beta để không thể sống nổi, máu omega mất đi pheromone giống như cây cối mất đi chất dinh dưỡng, cho dù có rót vào thân thể người sống cũng chẳng thể nào trở thành một bộ phận bên trong cơ thể nữa.
Trong nhận thức của Chung Văn Nhiễm, anh vẫn cảm thấy phẫu thuật chuyển đổi giới tình này giống một thứ vô bổ, vốn dĩ là một nghiên cứu thất bại nhằm sát hại tính mạng con người. Bởi vì sau khi omega cắt đứt tuyến thể cũng chẳng thể tái sinh ra pheromone được nữa, pheromone còn lại trên người sau khi trải qua thay mới đổi cũ sạch sẽ chẳng kém beta là bao nhiêu, cớ gì lại phải tiến hành cái giải phẫu thay đổi giới tính này chứ.
Biểu cảm kinh ngạc của anh bị Đan Văn Thịnh thu vào mắt, Đan Văn Thịnh cười cười: “Không nói về tôi nữa, hôm nay vai chính là cậu mà. Vậy thì để tôi kể về chuyện của cậu chút đi.”
“Không biết tiến sĩ Chung có còn có nhớ, trường đại học cũ của mình hay không?”
Chung Văn Nhiễm nghe giọng hắn bình tĩnh, không giống như là có vấn đề tinh thần gì.
Anh cũng liền thuận thế trả lời: “Hình dáng không nhớ rõ lắm, nhưng tên vẫn nhớ rõ.”
“Trí nhớ của anh bị đứt đoạn là bắt đầu từ chỗ này?”
“Đúng vậy.”
“Xem ra đây chính là mốc thời gian anh và vị kia của anh gặp nhau,” Hai tay Đan Văn Thịnh giao nhau, “Tiến sĩ Chung, cậu tỉnh dậy, phát hiện mình chẳng còn ký ức, mất đi người mình yêu. Tiềm thức của cậu nói cho cậu đây là bởi vì người cậu yêu đã vứt bỏ cậu, cậu đau đớn tột cùng, thậm chí phải tìm đến bác sĩ tâm lý___cũng chính là tôi để tiến hành chữa trị. Nếu như bây giờ tôi nói cho cậu rằng, ký ức của cậu hoàn toàn là do người khác hư cấu ra, dùng cách thôi miên cậu để che dấu một lời nói dối to lớn khác thì sao?”
Chung Văn Nhiễm nhắm mắt lại, nắm tay dần dần siết chặt rồi từ từ thở ra nhằm kiềm chế nỗi căng thẳng của mình: “…Anh hao tổn tâm tư mang tôi tới nơi này, không phải muốn để tôi nghe được những điều tôi nên nghe sao, nói đi.”
Đan Văn Thịnh cười cười: “Tiến sĩ Chung, thật ra ký ức của anh không phải bị tẩy sạch mà là bị người khác lấy mất, được bảo tồn ở một nơi nào đó trong bệnh viện, tuyến thế cũng chưa từng bị thương, chẳng qua là bởi vì ký hiệu ban đầu quá vướng víu cho nên mới cố ý phá hư hết.”
“Mà tôi khi ấy chính là một trong những bác sĩ chính, tôi phụ trách thôi miên cho cậu.”
Chung Văn Nhiễm lập tức mở bừng mắt, anh chống nửa người ngồi dậy lại thấy Đan Văn Thịnh đang đứng lên, thong dong bước tới chỗ đống vải trắng rồi sau đó lật nó lên___ những dụng cụ bên trong hiện ra toàn bộ trước mắt anh, không bỏ sót một cái nào.
“Anh là người của ai? Tại sao lại phải xuống tay với tôi?” Chung Văn Nhiễm bước xuống ghế nằm, đứng không vững nên thiếu chút nữa đã té ngã, anh đỡ ghế, vội vàng hỏi, “Các người lấy trí nhớ của tôi để làm gì? Vậy chồng… chồng trước của tôi, em ấy không vứt bỏ tôi? Em ấy đâu? Em ấy là ai?”
Đan Văn Thịnh thở dài một tiếng, tựa hồ là xót xa: “Chồng trước của cậu, đã trải qua muôn trùng trở ngại, sớm đã tìm được cậu rồi.”
Chung Văn Nhiễm nhất thời ngây ngốc.
“Hai người sớm chiều ở chung, lúc hắn còn chưa nhận ra cậu đã yêu cậu thêm một lần nữa, thậm chí còn ký hiệu cậu thêm lần nữa,” Đan Văn Thịnh thở dài, “Tôi vừa mới nói tới đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, ký ức bọn họ đã giấu kín trong bệnh viện.”
“Tôi lén lút lấy ra, tất cả dụng cụ đều ở chỗ này, chỉ cần…”
Phần còn lại Chung Văn Nhiễm đã chẳng nghe rõ, trước mắt anh đầy là sương mù, do bị một cú công kích mạnh mà nhất thời hôn mê.
Lúc Đan Văn Thịnh đang tiêm thuốc tê vào trong cơ thể anh, lòng anh chỉ cứ mãi lặp đi lặp lại một chuyện.
Chúc Diệu Uyên, hóa ra chính là người trong mộng của anh.
*
Gió khẽ thôi, cửa sổ ban công khách sạn đang mở.
Chúc Diệu Uyên bị mấy người ấn lên ghế, không thể động đậy. Sau lưng hắn là một vòng người đang vây quanh, đồng loạt cầm súng chỉ vào đầu hắn, một khi hắn hơi có dị động liền lập tức bị bắn thành cái sàng.
Hắn tự nhủ trong lòng: Không được hành động thiếu suy nghĩ, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Viên Bách Xuyên đỡ huyệt thái dương, cái tay gầy như que củi giơ lên: “Đóng cửa sổ lại đi, gió lớn rồi, thổi đến ta đau đầu.”
Lập tức có người đi đóng cửa, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi chỉ nghe thấy “Kéttt” một tiếng, Chúc Diệu Uyên lạnh lùng nói: “Nguyên soái chơi chiêu này thật là cao siêu, nhất binh nhất tốt* chẳng cần động tay là đã bắt được tôi lại.”
*Ý chỉ dùng quân ít nhưng vẫn dành được thắng lợi
“Người trẻ tuổi,” Viên Bách Xuyên ho khan mấy tiếng, ngoắc ngoắc tay liền có thuốc lá đưa tới tay lão, “Đừng có để lộ tử huyệt cho kẻ địch của mình, điểm này cậu cũng chẳng làm được, nói gì đến đấu với ta chứ?”
Chúc Diệu Uyên không nhịn được nữa, cúi đầu cười nhạt mấy tiếng, cũng lười vòng vo thêm, nói thẳng: “Ông muốn làm gì?”
Viên Bách Xuyên hít một hơi thuốc lá, khói thuốc phun ra khi lão nói chuyện: “Vậy phải xem vị omega này của cậu có bao nhiêu giá trị đối với cậu rồi.”
“Công ty? Tiền bạc?” Đáy mắt Chúc Diệu Uyên cất giấu ý hận, trên mặt treo nụ cười, “Ngài đúng là quý nhân hay quên, sợ là đã chẳng còn nhớ cha tôi chết thế nào rồi nhỉ? Cứ coi như tôi thật sự đi ủng hộ ‘Nghiệp lớn’ của ngài, ngài sẽ thật sự yên tâm dùng tôi sao?”
“Cả cuộc đời người luôn có mấy người bên cạnh, nhưng cũng chẳng phải hoàn toàn chung thành, có điều cái này cũng chẳng ảnh hưởng gì, cậu thành tâm cống hiến cho tôi, đồng thời phát triển sự nghiệp của mình, đây là một chuyện cùng đạt thắng lợi. Còn về cha cậu…” Viên Bách Xuyên lại bắt đầu ho khan, sau khi ho xong, hắt rít một hơi thuốc lá, “Ngay cả khuất phục tôi ngoài mặt lão cũng không muốn, bọn ta hợp tác thất bại, chuyện sau đó không can hệ nhau. Trừ cái này ra, tôi không nhớ tôi còn làm cái gì.”
Không nhớ?!
Chúc Diệu Uyên suýt chút nữa đã tay không tấc sắt mà ngoạm lấy lão, hắn nhìn chằm chằm vào da mặt quắt queo như vỏ quýt khô của lão, tưởng tượng gương mặt ấy bị dao rạch ra giống như khuôn mặt của tất cả những người đã chết dưới tay lão vậy, vặn vẹo___ dữ tợn___
Hắn biết Chúc gia cây to gió lớn, mà Viên Bách Xuyên chính là nhìn chằm chằm vào tài lực của bọn họ, dựa vào đó đỡ lão nuôi binh, xây cung điện, chống đỡ cho chi phí chế tạo vũ khí quân dụng khổng lồ. Thuế trong nước một mực tăng là do có tiếng gió của nguyên soái hắn thổi đến, mà Chúc gia chính là miếng thịt béo có sẵn.
Nhưng cha hắn cả đời chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý___ dựa vào cái gì mà phải chịu nỗi oan khuất này!
“Không nhớ ư?” Mắt Chúc Diệu Uyên đỏ bừng, đôi con ngươi như sắp nứt ra, bật cười ha ha, “Nguyên soái thật đúng là… quý nhân hay quên mà.”
Lúc hắn sắp sửa bùng nổ, một khẩu súng lập tức đè lên trên ót hắn, hắn vẫn lắc đầu cười như cũ, cánh tay bị giữ chặt nổi gân xanh, rõ ràng là đã sôi máu.
Viên Bách Xuyên vẫn hút thuốc, ánh mắt giống như đang nhìn một con châu chấu đang dãy dụa, rồi hắn cũng chẳng thèm động đậy gì.
“Nếu nguyên soái đã nhớ đến cha tôi, vậy chắc hẳn cũng không quên cha mẹ của Chung Văn Nhiễm chứ?” Chúc Diệu Uyên hít sâu một hơn, mạnh mẽ đè nén cơn hận, dần dần bình tĩnh lại.
Viên Bách Xuyên cẩn thận suy nghĩ chốc lát, nói: “Ai?”
“Omega của tôi…” Lời Chúc Diệu Uyên còn chưa dứt___ chỉ nghe thấy bên ngoài khách sạn vang lên âm thanh khổng lồ.
Tất cả mọi người đều đồng thời bị chấn động, Viên Bách Xuyên vung tay lên, nhẹ giọng nói: “Đi xem thế nào đi.”
Chúc Diệu Uyên ngừng lại, cúi đầu, hận ý trong mắt cuộn trào mãnh liệt, hắn lạnh lùng nói: “Được rồi, không quan trọng nữa.”
Trước mặt Viên Bách Xuyên sương khói lượn lờ, một điếu thuốc đã được hút xong, kiên nhẫn của lão cũng sắp cạn kiệt như là đang mệt mỏi cực độ. Lúc này một tên lính hộ vệ vừa đi ra tìm hiểu quay về nói thầm vào tai lão. Chúc Diệu Uyên cách lão gần, nghe thấy lời hắn nói là: Bên ngoài có người vừa tạo ra một vụ nổ.
Dựa vào sự cẩn thận của Viên Bách Xuyên, tất nhiên nơi này không tiện ở lâu.
Tất cả mọi người thành thạo thu dọn đồ đạc, hộ tống Viên Bách Xuyên ra cửa, trước khi đi Viên Bách Xuyên đứng lên lệnh cho người đang áp giải Chúc Diệu Uyên tránh ra, cười nói: “Thương trường có câu nói thế này, mua bán không thành còn nhân nghĩa. Chúng ta đấy đến mua bán còn chưa có làm, thế nên đừng khắt khe quá Chúc thiếu gia.”
Lời tuy như thế, nhưng Chúc Diệu Uyên vẫn bị đám quân nhân vây quanh, hắn vừa đi vừa xuyên qua cửa thủy tinh khách sạn nhìn về phía bên ngoài, bởi vụ nổ khi nãy tạo thành hỏa hỏa khiến cho bên ngoài loạn cào cào thành một đống
Bước khỏi khách sạn, thảm đỏ dưới chân vậy mà vẫn chưa thu lại, tấm thảm mềm mại khi dẫm lên không hề phát ra tiếng bước chân.
Giữa trận ồn ào náo động, lạnh lẽo trong mắt Chúc Diệu Uyên đột nhiên lóe lên___ hắn nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay một binh sĩ bên cạnh, nhanh nhẹn đoạt lấy súng hắn ta!
Trong tích tắc___ ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào hắn. Giữa trận kinh hoảng, Chúc Diệu Uyên ghì chặt cổ một binh sĩ, dí họng súng lên đầu hắn, trầm giọng nói: “Ai nổ súng, tao sẽ lấy mạng hắn.”
Viên Bách Xuyên đang được đỡ lên xe, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ cùng đường bí lối này của hắn.
Phản ứng đầu tiên của lão không phải tức giận, mà là buồn cười.
“Đều đã nói mua bán không thành còn nhân nghĩa rồi, Chúc thiếu gia đây cớ gì phải vậy?”
Lúc này, cách đó không xa lại xuất hiện một tiếng vang lớn!
Sắc mặt Viên Bách Xuyên khẽ biến, nụ cười rút đi không ít, cơ thể tưởng như gió thổi qua là gục tiến về phía xe, trước khi cửa xe đóng lại, từ khe cửa truyền tới tiếng ho khan của lão: “…Thả hắn đi đi.”
Tất cả binh lính buông vũ khí, cùng lui về phía sau, Chúc Diệu Uyên giơ tay lên, thả lỏng cánh tay đang ghìm lấy con tin, còn súng vẫn giữ.
Binh sĩ kia cũng không dám tiến lên lần nữa, chỉnh lại vạt áo rồi vội vàng đi về phía đội ngũ.
Đợi đến khi xe của Viên Bách Xuyên đã đi xa, Chúc Diệu Uyên xoa xoa chiếc cổ đầy mồ hôi lạnh, lấy di động đã bị nắm đến nóng bừng ra gọi điện cho Viên Bình Giang.
Hắn nghiến răng nói: “Viên Bách Xuyên ở trên chiếc xe thứ tư, biển số xe đã gửi cho mày!”
Viên Bình Giang hỏi: “Sao mày thoát ra được?”
“Lão thả tao đi.” Chúc Diệu Uyên lạnh lùng ói, “Những thứ này đợi sau này kể chi tiết, omega tao đâu? Mày tìm được chưa?”
Viên Bình Giang: “Trong camera thấy anh ta bị tên bác sĩ gia đình tao thuê trói đi rồi… Nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức.”
~ Hết chương 43 ~