Anh cảm thấy người tên Chúc Diệu Uyên này hoàn toàn không thể hiểu nổi, nghĩ cái gì liền làm cái đó, cũng không thèm bận tâm cảm xúc của người khác, nếu làm bạn đời, thật sự không thể xứng với hai chữ “phu quân”, vì vậy anh vẫn đang suy nghĩ về sau có nên cách hắn xa một chút hay không.
Anh cảm thấy mình cần một người bạn đời đủ bình tĩnh, dịu dàng, rộng lượng, mà Chúc Diệu Uyên đủ bình tĩnh, nhưng lại chẳng đủ dịu dàng rộng lượng, thái độ của hắn đối với anh từ đầu đến cuối giống như đang bỡn cợt vậy, thiếu gần gũi, cũng chẳng đủ tôn trọng.
Chung Văn Nhiễm vẫn cho rằng tốt hơn hết là kết thúc mối ràng buộc giữa họ càng sớm càng tốt.
Thế nên anh từ chối rồi, rất kiên quyết, cũng rất bình tĩnh, “Tôi cần một bạn đời tính cách dịu dàng một chút, người ấy có thể đút tôi uống thuốc khi tôi phát tình, chứ không phải làm tôi phải vào bệnh viện.”
Anh cho rằng Chúc Diệu Uyên nghe không hiểu, nào biết Chúc Diệu Uyên vừa mới bị bác sĩ phê bình một trận, tự nhận có vài phần hiểu biết về bệnh tình của anh, hiểu được ý trong lời anh nói.
“Tính cách mà anh nói đó là lạnh nhạt, hơn nữa,” Chúc Diệu Uyên cười, “Bệnh của anh phải đánh dấu thì tốt hơn chứ? Uống thuốc ngược lại hại tới cơ thể, ví dụ này không hợp lý cho lắm.”
Chung Văn nhiễm bắt được cơ hội: “Cậu xem, này thì có gì khác đâu, tôi kể cho cậu về tính cách của bạn đời lý tưởng, cậu lại lôi bệnh tình ra nói.”
Chúc Diệu Uyên giơ tay đầu hàng: “Được được được, cứ theo chủ đề anh đang nói đi, vậy thì sao anh lại chắc chắn rằng tôi sẽ làm anh phải vào viện chứ?”
Kỳ thật đề tài này mang theo một chút mùi vị tình sắc, nhất là khi hai người họ vừa mới tiếp xúc thân mật xong, trong bầu không khí thật sự mang thêm một tầng mập mờ.
Chung Văn Nhiễn vẫn mang dáng vẻ nghiêm trang, trên khuôn mặt trắng nõn đầy vẻ lạnh nhạt, quyến rũ Chúc Diệu Uyên đến nỗi ngứa ngáy khó nhịn.
“Bởi vì tất cả hành động của cậu, từ lần đầu tiên gặp mặt, chưa từng lấy được bất kỳ hảo cảm nào của tôi.”
Chúc Diệu Uyên giả bộ đáng thương: “Tôi đây còn cứu anh hai lần đó.”
Chung Văn Nhiễm nghe vậy hơi ngẩn ra, cẩn thận ngẫm lại thì đúng là vậy, cứng người nhăn mày suy nghĩ hồi lâu, nặn ra một câu: “Cảm ơn.”
Chúc Diệu Uyên thấy chiêu này hữu hiệu, đang định thừa thắng xông lên.
Chung Văn Nhiễm lại nói: “Nhưng tôi cảm thấy chúng ta không hợp.”
Chúc Diệu Uyên gần như muốn hộc ra một ngụm máu.
Chung Văn Nhiễm cố chấp đến không ngờ, hắn vẫn luôn cảm thấy Chung Văn Nhiễm có thể lăn lộn đến học vị này, có quyền từ chối kết hôn mà vẫn chấp nhận xứng đôi, chắc hẳn trong lòng phải rất khát vọng được yêu mới phải, omega khác nghĩ đủ cách để lên được tiến sĩ, không phải vì cái quyền lợi được nắm giữ cuộc sống chính mình đó sao?
Hơn nữa chứng rối loạn pheromone cũng không phải không có phương pháp trị liệu khác, làm phẫu thuật một nhát cắt đứt tuyết thể, đối với tộc không kết hôn mà nói vừa nhanh vừa gọn, không cần phải tiếp tục tìm bạn đời nữa.
Nhưng Chung Văn Nhiễm đồng ý xứng đôi, chứng tỏ anh không phải thuộc tộc không cưới, cũng hy vọng dùng phương pháp đánh dấu để điều trị cơ thể.
Chúc Diệu Uyên bị thái độ kiên quyết của anh đâm đến đầy thương tích, đến tận khi đi làm vẫn còn giận dỗi.
Hắn thừa nhận mình dùng tài liệu phiến diện đến lấy người, nhưng chính hắn không không đoán được hệ thống thật sự kết đôi được cho hắn người hắn thích, xác suất này nhỏ tới mức gần như không có, nhưng thật sự để hắn gặp được rồi, so với lúc đầu hắn biết được mình xứng đôi với một omega ly dị còn hơn đạp phải cứt.
Nhưng Chúc Diệu Uyên hồi tưởng lại cảm xúc khi bờ môi mình hôn lên môi Chung Văn Nhiễm, lại cảm thấy giẫm phải cứt thì cũng chẳng sao.
*
Chớp mắt lại qua nửa tháng, Chung Văn Nhiễm an tâm làm việc, Chúc Diệu Uyên từ hôm ở bệnh viện xong chưa hề xuất hiện, anh cho là đã làm hắn bỏ cuộc rồi, trận đánh này còn thành công vang dội hơn tưởng tượng, rất đáng để thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Kết quả thở phào hơi sớm quá rồi.
Một buổi sáng sóng yên biển lặng, đồng nghiệp của anh nói với anh: “Tiểu Chung, ở phòng khách có người tìm anh.”
Lòng Chung Văn Nhiễm lộp bộp, nhất thời có dự cảm xấu.
Đến phòng khách, anh nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia, quả nhiên, Chúc Diệu Uyên lại tới, đang ngồi uống trà như một vị thần, trước mặt bày hai tờ giấy.
Anh đi tới nhìn kỹ, chẳng trách nửa tháng không thấy bóng dáng, thì ra là đi lấy thư phê chuẩn.
~ Hết chương 8 ~