Từ khi cô có thai, mọi người trong nhà đối xửa với cô tốt hơn, làm cô rất hạnh phúc. Ngay khi biết tin mẹ nuôi của cô đã bay từ Pháp trở về thăm cô, ngay cả anh cô bên Mỹ cũng nói cuối tuần sẽ về thăm cô càn làm cô vui mừng hơn.
Nhưng mà tất cả mọi thứ cô chỉ muốn hắn 1 lần ở bên cô, nhìn cô và cười với cô mà thôi. Chỉ cần hắn quay lại và nắm lấy tay cô chỉ 1 lần thôi cô chẳng còn đòi hỏi gì thêm nữa.....
Thấm thoát cũng đã mấy tháng trôi quá, đứa bé trong bụng cô đã đc 8 tháng 2 tuần rưỡi rồi, cậu bé Samoyed cũng lớn hơn rồi. Ngày dự sinh của cô cũng đã được định, mọi người trong nhà tấp nập chuẩn bị mọi thứ ngay cả mẹ chồng cô, bà cũng biểu hiện rõ sự nôn nóng.
Mặc dù bụng đã to phình ra nhưng mà cô muốn hôm nay làm bữa trưa cho hắn, rồi sau đó mang tới công ty hắn, trời đã chuyển sang mùa đông lạnh rồi, bà và mẹ chồng cô khuyên nhưng cô nhất quyết đòi đi. Thế là bà hắn quyết định đi cùng cô. Ngồi trên xe, cô yên lặng nghe bà kể chuyện trước đây của hắn, nghe lúc hắn mới sinh ra rất bụ bẫm đáng yêu mà cô thấy vui. Rồi bà kể cho cô trước đây hắn từng yêu 1 cô gái tên là Kiều My nhưng mà bị ba hắn phản đối với vì đó là con của 1 phụ nữ làm ăn trong quán bar, biết tin đó bà cũng rất sửng sốt, cả nhà ngăn cản hắn nhưng hăn bất chấp yêu cô ấy.
Mặc dù chịu nhiều trận đòn của cha nhưng hắn vẫn kiên quyết yêu cô Kiều My ấy, do không chấp thuận, ba hắn đã cho người bắt cô Kiều My đó rồi ba hắn nói chuyện với cô ấy, do quá sợ hãi và lo lắng cho mẹ, cô Kiều My ấy quyết định chọn lấy cái chết cắn lưỡi tự tử. Ngày đó biết tin Kiều My chết, hắn đã muốn nhảy lầu tự tử, hắn đã khóc rất nhiều, khóc tới nỗi phải nhập viện gần 1 năm, suy sụp tinh thần quá nhiều, suốt ngày chỉ gọi tên cô Kiều My đó rồi đọc lại tin nhắn mà hắn cùng cô ấy, rồi xem lại hình ảnh mà 2 người họ chụp. Vì không còn cách nào khác, cha hắn đã quyết định lấy hết toàn bộ tất cả những gì liên quan tới cô Kiều My ấy tiêu huỷ, làm cho hắn hận càn thêm hận cha mình.
Cuối cùng vì quá đau khổ, hắn đã phải quỳ xuống ôm lấy chân ba mình chỉ xin cha để lại duy nhất 1 bức ảnh của cô Kiều My đó, hắn hứa sẽ không bao giờ nhắc lại cũng như sẽ nghe lời cha hắn không bao giờ cãi lại. Ba hắn cũng quyết định như lời hắn để lại duy nhất 1 bức hình cho hắn.
Sau đó bà hắn lấy trong túi 1 bức anh của 1 người con gái ra đã đưa cho nàng xem, ảnh cô Kiều My đó tuy không phải sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng mà lại dễ nhìn, dễ mến nhất là đôi mắt vô cùng có hồn. Đôi môi đỏ mọng màu máu căng mềm, dáng cô rất thon, không quá cao cũng không quá thấp.
Tới công ty hắn, cô mang hộp cơm tới phòng làm việc của hắn thấy phu nhân tổng giám đốc đi cùng với bà của tổng giám đốc, mọi nhân viên đều cung kính cúi chào. Bước nhanh chân hơn, cô đi vào phòng làm việc của hắn, phòng làm việc được cách với các phòng khác thông qua 1 cánh cửa nữa. Mở cửa đi vào, nhưng tiếng rên rỉ kêu la từ phòng làm việc của hắn vang lên, cô mở nhẹ cửa thấy hắn 1 thân trần trụi cùng 1 cô gái cô không nhìn thấy mặt, trái tim đau nhói, cô năm chặt tay lại, cố gắng bình tĩnh lại, cô khuỵu chân xuống , không may làm rơi hộp cơm vung vãi hết ra.
Thấy tiếng động bên ngoài, 2 người ở bên trong đang lên tới cực điểm bỗng giật mình mà thoát ra chỉnh chu lại quần áo, bà hắn cũng vừa mới vào phòng nhìn mọi thứ , thấy cô như vậy bà bèn đi vào trong, bà không tin vào mắt mình bà mới quay lại nhìn cô thấy cô đã khóc nức nở, bà xót xa nhìn cô rồi xông thẳng vào bên trong tát cho đứa con gái ti tiên kia 1 bạt tai thì sửng sốt khi thấy khuôn mặt cô ta
- Kiều .....K....Kiều My ? - bà không tin vào mắt mình
Tiếng khóc của cô cũng đã ngừng lại, cô thấy rất buồn, cô không muốn chịu đựng thêm nữa nhưng mà tình yêu của cô dành cho anh vẫn nhiều lắm, làm sao đây cô phải làm sao bây giờ. Cố gắng đứng dậy, cô bước ra khỏi phòng mặc cho những ai trong kia đang làm gì cô mặc kệ, cô không muốn quan tâm nữa, bây giờ cô chỉ lo cho con cô mà thôi, nếu hắn không yêu cô nữa, có lẽ cô cũng không nên ép buộc hắn phải yêu cô nữa.
Vừa nghe thấy tên bà hắn nhắc, cô cũng không giám tin nhưng mà giọng đầy ngạc nhiên của bà hắn buộc cô phải tin. Trở về nhà, cô gọi điện cho Nhã Phương kể nể mọi chuyện, dường như muốn tìm người an ủi bản thân. Nhã Phương vừa nghe cô kể vừa khóc, Nhã Phương nói với cô là sinh con xong tao giúp mày ly hôn, tao cũng làm tại phòng luật mà, mày cứ tin tao, ra toà đi tao sẽ giúp mày giành quyền nuôi dưỡng đứa bé đừng lo. Nghe vậy cô cũng thấy đỡ buồn hơn, nhưng vẫn từ chối lời đề nghị của Nhã Phương.
Tới ngày cô sinh, ai ai cũng ở đo, chỉ có hắn cha của con cô không có, mẹ nuôi cùng anh hai cô không hài lòng cho lắm nhưng mà vì lo lắng cho cô nên không để tâm lắm. Anh hai cô chuẩn bị máy quay máy ảnh cả điện thoại chuẩn bị tự xướng với cháu của mình mẹ cô cũng như thế cũng chuẩn bị hết.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa - cô kêu lên
- Lam Lam em có sao không ổn cứ em nói gì đi - anh hai cô nói giọng lo lắng như sắp khóc
- Dùng sức mau dùng sức tháy đầu đứa bé rồi - các y tá nói
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA - cô kêu lên
- Mau dùng sức sắp được rồi cố lên - 1 y tá năm tay cô nói
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - cô kêu thất thanh rồi kiệt sức
Cuối cùng con cô cũng đã ra đời nước mắt trên khoé mi rơi. Trong lúc sô sinh, anh hai cô khóc nức nở như kiểu sô sắp chết vậy
" Tách...Tách...Tách"
Tiếng máy ảnh kêu lên
- ÔI đáng yêu quá - mẹ nuôi cô nói
- Nào cả nhà chụp 1 kiểu anh nào - anh hai cô nói
Thế là cô, anh hai, mẹ nuôi, bà hắn và mẹ chồng cô chụp 1 bức anh gia đình ai cũng cười rất tươi
Ở 1 bên mọi người đang chơi với đứa bé không để ý cô, thế là có điện thoại gọi tới cho cô
- Alo - co nghe máy
- Chào chị Linh - tiếng của Nhã Hân vang lên
- Em là Nhã Hân - cô hơi bất ngờ
- Không tôi là Kiều My người mấy hôm trước đang hoan ái cun chuồng cô, chắc cô cũng bất ngờ đúng chứ - Nhã Hân nói
- Cô thay đổi dung nhan sao - cô như nghĩ ra đc điều gì bè nói
- Hừ đúng và giờ anh ấy đã say đắm tôi, cô biết đấy, vừa rồi chúng tôi còn đang ân ân ái ái nhưng lại bị người nhà cô gọi tới làm phiền, mong cô từ này xin hãy để chúng tôi yên - cô ả nói
- Cô nên nhớ rõ 1 điều Nhã Hân, dù cô có đổi dung nhan thì cô vẫn là cô, cô thể nào là Kiều My đc - nói xong cô trước tiếp tắt máy
Ngày cô sinh con cho hắn, thế nhưng hắn lại ở bên 1 người phụ nữ khác, hừ , cô cười chua xót cho số phận của chính bản thân mình, nước mắt lại rơi, đau lắm hơn 2 năm nay cô đã chịu đựng rất nhiều vì hắn, tối nào cũng thức tới 12h đêm chờ hắn về, lúc nào cũng lo lắng cho hắn nhưng mà hắn có 1 lần nào nghĩ cho cô, có 1 lần nào hắn từng nói với cô 1 câu như là " Em vất vả rồi !" hay " Có mệt lắm không ? " cô không cần hắn nói những điều cao siêu gì đó, cô chỉ cần hắn quan tâm cô 1 chút là đủ rồi.
Nghĩ tới chuyện con không có cha cô lòng lại đau nhói, cô muốn ly hôn nhưng sợ con sau này thiệt thòi với bạn bè. Sợ con trách cô không nói cho con biết cha nó là ai ! Nhưng cô cũng không cần 1 người cha vô lương tâm như hắn. Mặc dù sống không cần cha cô cũng có thể nuôi con 1 cách đàn hoàng mà. Suy nghĩ này cứ rằng buộc trong đầu cô, cô quyết định rằng sẽ ly hôn nhưng sẽ đợi đến khi nào anh hai cùng mẹ đi công tác rồi làm thủ tục cũng chưa muộn.
- Vậy mọi người muốn đặt tên gì cho em bé ? - 1 cô y tá hỏi
Tất cả mọi người nhìn về hướng cô, cô cười nhẹ rồi nói
- Hạo Minh , con tôi tên Hạo Minh - cô nói
Mọi người ai cũng cười khi nghe tên này, khen rất hay.