Sau khi rời toà, mắt nhìn con trai bé bỏng bị bế đi khoé mắt cay cay rồi cô bật khóc, bé con gần 3 tháng tuổi của cô bị bế đi, cô bất lực không thể làm gì, chạy theo xe của hắn đã lăn bánh miệng kêu to trả con cho tôi nhưng sự thật khá cay đắng, chiếc xe cứ thế chạy một nanh rồi biến mất
Ngày đó, chị Vân đã khuyên can rất nhiều để cô tốt hơn, Nhã Phương con bạn thân cũng đã bật khóc trước toà án, từ hôm đó, cô liên tục tới nhà của hắn và Kiều My liên tục đập cửa đòi con trai bảo bối, dù trời năng hay mưa cô vẫn đứng chờ chỉ hy vọng họ trả con cho cô
1 tuần trôi qua
- Linh à, mày đã khóc gần 1 tuần này không ăn uống gì, mẹ và anh mày bên nước ngoài hỏi thăm tình hình , tao nghe lời mày không giám nói việc gì cả giả vờ như mọi thứ vẫn ổn - Nhã Phương nói
-Linh à, mày nhìn tao này, mọi chuyện ổn cả mà, trước hết mày phải khoẻ lại cái đã, trước hết kiếm 1 việc làm ổn định đã, còn 1 con đường dài đang chờ mày đừng chùn bước tao tin 1 ngày mày nào đó con và mày sẽ được đoàn tụ - Nhã Phương mắt đã rơi biết bao nhiêu nước, cô nàng thấy tội thay cho Linh
Đáp lại Nhã Phương là 1 sự im lặng đến khổ sở của cô, cô chẳng muôn quan tâm chuyện gì, cô cần con của mình, cô nhớ con của mình, cô muốn ôm nó, muốn cho nó bú, muốn hàng ngày ôm nó, hôn nó rồi nói chuyện với nó cùng cười với nó
Nước mắt đã chảy từ bao giờ, cô ôm lấy mặt mình, cô hối hận vì đã yêu hắn, cô hối hận vì đã không giữa được con, cô là 1 người mẹ tồi, sau này con có bị làm sao thì đó là tất cả là lỗi của cô, cô sợ Kiều My sẽ đánh con của cô, sẽ tát nó, sẽ hành hạ nó, cô sợ lắm
1 ngày
Rồi 2 ngày
Rồi 1 tháng
Kiên trì cô tới nhà hắn để tìm con, mong được bế nó. Nhưng cái cô nhận được là sự từ chối của những người hầu, trên mắt họ có sự thương cảm đối với cô, nhưng lại không giám kháng lệnh của cậu chủ lại đóng cửa lại rồi khuyên cô đi về
Nỗi cô đơn cùng thống khổ, trời lại mưa, cô cứ thế đi mưa mặc cho người đi đường nhìn cô lắc đầu. Có người nói chắc cô thất tình vừa chia tay người yêu, có người nói chắc cô vừa gặp phải chuyện buồn,.....
Đi trên con đường mưa, cô vô thức muốn tìm 1 bờ vai để tựa vào nhưng trong trí nhớ lại chả có ai, giờ điện thoại định gọi cho anh hai nhưng nghĩ lại cô lại đút vào trong túi quần không giám gọi, cứ thế đi trong trời mưa...........
Còn hắn
Ở trong 1 căn nhà chú mưa rất ấm áp, mùa đông đã đến, hắn ngồi trước lò sưởi bế con trai của mình bỗng hắn lên tiếng
- Linh pha cho anh 1 ly sữa - theo thói quen anh gọi
Chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình có phần không đúng, hắn lắc đầu, chắc tại ở với cô lâu, mọi thói quen xấu của hắn bị cô rèn rồi trở thành như vầy, bỗng nhiên hắn lấy điện thoại nhắn tin cho Kiều My về thói quen của mình 1 danh sách dài dằn dặc
Kiều My nhắc lại phàn nàn bảo hắn khó tình, chẳng nói thêm lời nào tắt điện thoại, hắn ngồi im nhớ lại lúc mà hắn và cô chưa ly hôn
Lúc nào cô cũng dạy sơm chuẩn bị bữa sáng cho hắn, lúc nào trước khi đi ngủ cũng chuẩn bị cho hắn 1 cốc nước ấm để hắn uống, đồ ăn cô nầu không nhiều giàu mỡ, rất sạch sẽ lại ngon nữa, thỉnh thoảng lúc anh làm việc ở trong phòng cô sẽ ngồi ở ghế sofa đọc sách. Nhớ có lần cô đan cho hắn 1 chiếc khăn len rất đẹp màu đen, cô rất khéo tay.
Hồi tưởng 1 lúc lâu hắn mới chợt giật mình vì nhớ lại những chuyện đó
Khẽ thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa rất to, bé con lại ngủ, hắn ôm thật chặt bé con lại, trên người bé con vẫn thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của cô làm cho hắn rất dễ chịu.
Nhớ tới mùi nước hoa nồng nặc của Kiều My hắn bỗng thấy rất khó chịu, hắn tự dưng có cảm giác lạ với Kiều My, hắn thấy cô đã khác xưa