" King...Kong...King...Kong"
Tiếng chuông cửa vang lên, lết cái thân nặng trịch ra ngoài mở cửa, đập vào mắt cô là 1 đống đồ, làm cô chả hiểu cái mô tê gì, đang hướng mắt tìm kiếm chủ nhân của đống đồ này thì một giọng nói quen thuộc vang lên
- Lam Lam của anh, nhớ em quá - Ngô Hàn chồm lên ôm cô
- Anh hai, anh về lúc nào thế - cô ngạc nhiên hỏi Ngô Hàn
- Ôi chúa ơi, mặt em làm sao thế này, sao tiều tuỵ thế, ăn không ngon à - Ngô Hàn quan tâm hỏi cô
- Em ổn chỉ là mới ôm dậy nên nó thế - cô nói dối không chớp mắt
- Thật không, hay đang có tâm sự - Ngô Hàn đưa tay lên cằm ánh mắt nghi nghi tỏ vẻ phỏng đoán
- Thôi đừng có ảo tưởng quá - cô phụt cười vì hành động trẻ con của anh
- Ừ, anh mang rất nhiều đồ bỏ dưỡng cho em này, sắp lấy chồng rồi, huhu anh thương em quá - Ngô Hàn xúc động nói
- Vâng vâng anh mau mau vào nhà - cô cười rồi giúp anh bê mấy cái hộp to đoành vào trong nhà
được 1 lúc thì tiếng chuông của lại vang lên, cô chạy ra thì thấy chị Vân tới vui mừng cô ôm cổ chị Vân
- Cái con bé này, sắp lấy chồng rồi mà con trẻ con thế này - chị Vân mắng yêu cô
- Chị đó vẫn còn FA, đến bao giờ mới cho em ăn cổ hả - cô đổi chủ đề nói
- Mày không biết chị định sống độc thân à - chị Vân cười nhéo mũi cô
- Vâng em biết rồi - cô cười rồi kéo chị vân vào giới thiệu với anh hai
Sau màn giới thiệu của cô, hai người nói chuyện vui vẻ, sắc mặt chị vân thì bình thường như gặp bao người con trai khác nhưng mà sao anh trai cô lại đỏ mặt thế kia , dấu hỏi chấm to đùng trên mặt cô, hay là yêu rồi. Bất giác cô nhếch miệng cười, hehe xem ra cô phải ra tay mới được chứ sợ anh hai cô không cưa nổi chị Vân
- Chị Vân chị giúp anh hai em nấu mấy món nhé, em đang bận dọn dẹp nhà - cô nói
- Ok - chị vân giơ tay lên đồng ý
Sắn tay áo, chị Vân đi vào vo gạo, sau đó rửa rau, làm mọi việc rất thuần thục.
" Gâu...gâu "
Tiếng Jun sủa, ôi trời Jun ơi, mau tránh ra con làm phá hỏng không gian rồi, cô thầm nghĩ, haizzz tới thì cũng đã muộn Jun bám chị Vân không buông, chị Vân đi đâu cậu bé đi đấy, cô có thể thấy được vẻ mặt tức giận như muốn xơi tái Jun của anh hai mình...
"Reng..Reng..Reng"
Tiếng chuông điện thoại vang lên
- Alo - cô trả lời
- Mẹ, có phải mẹ sắp kết hôn không, mẹ không còn yêu Hạo Minh nữa phải không - Hạo Minh khóc nói
Nghe thấy tiếng con trai nước nở ở đâu dây bên kia, cô đau lòng xót xa bình tĩnh nói
- Hạo Minh ngoan, con sao lại nói thế, mẹ yêu con nhất mà - cô an ủi Hạo Minh nói
- Nhưng tại sao mẹ lại lấy chú kia, ảnh của mẹ và chú kia có trên báo, chú ấy cầu hôn mẹ, tại sao mẹ lại đồn ý ? - Hạo Minh hỏi dồn dập
- Hạo Minh à, có những chuyện hiện tại con sẽ không hiểu được, đợi sau này con lớn, mẹ sẽ giải thích rõ ràn cho con - cố có kìm chế giọng nói rn run của mình
- Rõ ràng là mẹ không yêu Hạo Minh, không thương con huhuhu - Hạo Minh khóc oà bên đầu dây bên kia
- Hạo Minh ! - cô dùng hết sự nghiêm khắc của mình quát Hạo Minh
Sau tiếng quát của cô, Hạo Minh không còn khóc như trước nữa, cậu bé chỉ sụt sịt mũi, nghĩ tới rõ là thương
- Hạo Minh, mẹ không cần một người con trai không biết nghe lời, không cần một người con trai yếu đuối, không cần một người con trai làm việc gì sai không biết sửa, không biết xin lỗi, và càng không cần một người con trai tâm địa độc ác - Cô nói, cố gắng không để một ta tình cảm nào lọt vào tai con trai
- Mẹ....- Hạo Minh gọi 1 tiếng
- Hạo Minh mẹ rất thương con, thương con rất nhiều, nên con hiểu cho mẹ được không, làm mẹ chả ai ghét bỏ con mình cả - cô giải thích cho Hạo Minh
- Mẹ con hiểu mà, con sẽ nghe lời mẹ, sẽ là con trai ngoan của mẹ, sẽ không yếu đuối hay mè nheo nữa, nhưng...mà...mẹ, mẹ không được quên con đâu nhé - Hạo Mịn nói, trong giọng nói thơ ngây có thẻ nghe ra chút tủi thân
- Con là tâm can bảo bối của mẹ, làm sao mà mẹ quên con được - cô nói rồi nhanh chóng cúp máy để không cho Hạo Minh nghe thấy tiếng khóc thút thít của mình
Cô muốn ở bên cạnh chăm sóc Hạo Minh, muốn trông thấy con khôn lớn, muốn nấu cho con những bữa ăn ngon, muốn tối nào cũng kể chuyện cho con nghe, nhưng đó chỉ là mong muốn của cô, sự thật quá khác nhiệt, nếu cô bắt cóc con cô mang đi liệu rằng hắn có để yên không, nếu cô nói muốn nuôi con liệu hắn co đồng ý không, ngàn vạn lần không rồi, con là máu mủ của hắn thử hói xem trên đời này có người cha nào không cần con, có người mẹ nào muốn xa con.
Mọi chuyện đều là sai lầm, là nghiệp chướng của tuổi trẻ nông nổi. Giờ nhớ lại, càng hối hận, càng tiếc nuối. Có người nói rằng thanh xuân đẹp như mơ, đừng để lãng phí nó, nhưng giờ ngẫm lại thanh xuân tươi đẹp đó chỉ là một lỗi lầm sai trái làm cả đời cô phải hối hận và sông trong tiếc nuối. Thà rằn chưa từng gặp hắn, chưa từng yêu hắn. Thà rằng chưa từng sinh Hạo Minh ra thì có lẽ bây giờ đây cô không phải khó xử như lúc này...
Nhắm mắt lại là một thế giới tối đen mở ảo, không một tia ánh sáng, mở mắt ra mình lại trở về với thực tại khắc nhiệt, không muốn cũng đành chấp nhận, chuyện đã xảy ra làm sao coi như là chưa từng xảy ra...Tự trách mình cũng vô ích, hối hận cũng vô ích, không biết lên làm thế nào bây giờ, cô chỉ muốn nhốt mình vào phòng, sống cách ly với thế giới với tất cả mọi người. Chỉ còn lại dằn vặt tự trách bản thân thế cũng tốt...
Năm tháng qua đi nhanh chóng, thoáng cái đã là ngày kết hôn của cô cũng Vũ Trung. Ngày cưới, mọi thứ chuẩn bị thật chu đáo, chú và mẹ nuôi của cô tạm dừng việc của mình lại nghỉ phép tới tham sự đám cuối của cô, Nhã Phương con bạn thân cô làm phù dâu, anh hai cùng chị Vân lúc này cũng đã là những người bạn thân thiết như cô dự đoán. chắc chỉ khoảng không đầy 1 năm nữa anh hay cô cưa được chị Vân. Những chỉ là suy đoán thôi chưa chắc chị Vân đã đồng ý làm bạn gái anh hai...
Ngồi trong phòng cô dâu, cô bồn chồn thấp thỏm, sợ lát nữa đi trên lễ đường chả may vấp ngã, thôi xong bẽ mặt...Đang ngồi suy đoán viển vông thì có tiếng mở cửa, quay ra nhìn xem ai, người bước vào làm cô hoá đá.s