• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2 Tháng sau

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã là mùa thu, trời đã se lạnh đi rất nhiều. Thi thoảng lại có những trận mưa làm cho nhiệt độ càng ngày càng thấp. Cô ở trong nhà bật máy sưởi lên, cầm tách trà nhìn ra ngoài trời, những hạt mưa rơi xuống, nhìn rất đẹp, một tách trà nóng làm ấm áp bụng vào những ngày lạnh nhiều gió là một điều tuyệt vời làm sao.

Từ trên tầng, hắn đi xuống dáng vẻ hết sức vội vàng, mặt mang vẻ tức giận, tay cầm một lo thuộc, hắn đi rất rất nhanh tiến lại phía cô. Mắt đã đỏ hoe nhưng không có khóc. Hắn nhìn cô với ánh mắt căm phẫn, cô tự hỏi điều gì đã làm hắn thành cái bộ dạng như này, cô vẫn bình tĩnh xem phản ứng của hắn tiếp theo sẽ là gì, có phải là tức giận vì hôm nọ không đi ăn cùng hắn không ? Hay là qua đêm nhà Nhã Phương mà không báo một tiếng ?!

- Tại sao lại có thuốc tránh thai ở trong ngăn kéo bàn trang điểm của em hả ? Em giải thích đi - Hắn tức giận quát

- Cái đó ! .... Thực ra không như những gì anh nghĩ đâu... - cô cố gắng giải thích nhưng bị hắn chen lời

- Đừng nói nữa, có phải cô ghét có con với tôi như vậy sao, cô chán ghét tôi tới như vậy sao - hắn tức giận ném phăng lọ thuốc xuống đất

- Anh điên à, anh nghe em giải thích đã - cô vẫn cố gắng bình tĩnh nói

- Không nghe gì hết, đừng nói nữa, mau cút ra khỏi nhà cho tôi - hắn càng tức giận hơn không cho cô cơ hội giải thích

- Được rồi, anh bình tĩnh lại nghe em nói đã - cô nói, cô đang cố gắng để giải thích mọi chuyện đã xảy ra cho hắn

- Tôi không muốn nghe, mau cút ra khỏi nhà tôi - hắn chỉ thẳng tay ra cánh cửa quát cô

-....- Cô không nói được gì nữa, cô đã cố gắng để giải thích tại sao hắn lại không nghe

Cô đi lên tầng, lấy vali ra, cô sẽ làm như những gì hắn nói, hắn đang tức giận, đang nổi cơn thịnh nộ thì cô không nên đụng vào nữa, sợ hắn sẽ còn làm ra mấy cái trò gì nữa đợi hắn nguôi giận thì cô sẽ về nói vậy. Cũng may bây giờ Hạo Minh dang ở trường nếu không Hạo Minh sẽ khóc thét lên khi thấy bố mẹ nó cãi nhau mất. Cô chủ động liên lạc với Nhã Phương, sau đó kéo vali đi.

Tới xe của cô, cô cất vali vào trong cốp, sau đó lên xe cắm chìa khoá vào rồi lái đi. Cô đi thẳng tới nhà cô bạn thân của mình xem tình trạng của Nhã Phương như thế nào rồi. Thực ra lọ thuộc kia là do cô dựt từ tay Nhã Phương trước kia Nhã Phương kịp làm điều dại dột. Hôm nọ, khi cô tới nhà Nhã Phương thì thấy cô ấy đang nhốt mình trong phòng, cô hỏi gì cũng không nói, biết bạn mình gặp chuyện nên ngày hôm đó cô qua đêm tại chỗ Nhã Phương, hỏi ra mới biết rằng Nhã Phương đã mang thai, cô ấy muốn đi xử lý nhưng cô lại ngăn cản. Cô hỏi cha đứa bé là ai, Nhã Phương không nói, chỉ im lăng điều này khiến cô lo lắng mấy tuần qua.

- Nhã Phương mày có trong đó không ? - cô hỏi rồi đập cửa nhưng không thấy ai ra

Thấy thế cô liền gọi điện cho Sơn, hy vọng rằng cậu ta biết được điều gì đó, nhưng khi cô nhắc tới Nhã Phương cậu ta liền trầm lặng không nói gì khắc hẳn với lúc thường ngày, hễ cô nhắc tới Nhã Phương là cậu ta như chim hót, nói hết cái này tới cái khác. Cô biết ngay là đã có chuyện xảy ra mà. Cô đánh bạo một lần kệ chuyện Nhã Phương mang thai ra cho Sơn nghe, thật không ngờ như những gì cô dự đoán, Sơn phản ứng rất dữ dội

- Sao, cô ấy muốn đi xử lsy nhưng chị ngăn cản ? - Sơn như quát lên

- Đúng thế, hiện tại Nhã Phương đang biến mất tôi không tìm thấy cô ấy - cô nói tiếp

" Ting "

Sơn chưa kịp nói thì có một tin nhắc từ Zalo gửi tới cho cô, là Nhã Phương, không xong rồi cô ấy đang ở bệnh viện, cô ấy chuẩn bị phẫu thuật bỏ đứa bé, làm sao đấy, bây giờ đi tìm thì không kịp mất.

- Sơn ơi, Nhã Phương vừa nhắn tin cho tôi cô ấy bảo là đang chuẩn bị làm phẫu thuật bỏ đứa bé, làm sao bây giờ, câu có biết cô ấy ở bệnh viện nào không ? - cô hoảng hốt nói

- Chị dâu, em là cha đứa bé...lúc đó...lúc đó em không kiềm chế được mà nói với cô ấy là bỏ đứa bé đi...- Sơn giọng nghẹn ngào nói

- Cậu thử gọi cho cô ấy xem nào, tôi đi tới bệnh viện gần đây tìm xem sao - cô nói rồi cúp máy

Cô lên xe phóng tới bệnh viện gần nhất, quả không ngờ Nhã Phương ở đây, cô thầm cảm tạ ông trời, cô nghĩ chắc là ông trời cũng không muốn bỏ đứa bé. Cô nhắn tin cho Sơn rồi kêu cậu ta tới bệnh viện này nhanh, sau khi nhắn tin xong cô chạy nhanh tới quầy tiếp tân hỏi mấy y tá. Sau đó mấy cô y tá liền trả lời mười lăm phút nữa cuộc phẫu thuật mới bắt đầu. Cô mừng thầm vẫn còn thời gian, sau đó cô hỏi cặn kẽ phòng đợi và tầng mấy rồi chạy nhanh tới chỗ mà y tá bảo

Tới nơi, cô thấy Nhã Phương đang ngồi ở đó thẫn thờ hồi lâu, cô xót xa suýt nữa muốn khóc, cô chạy nhanh tới chỗ Nhã Phương ôm trầm lấy con bạn thân, cô không ngừng mắng Nhã Phương là đứa ngốc. Nhưng chỉ ôm được một chút thì một thân anh khác cũng chạy tới đẩy cô ra ôm chặt lấy Nhã Phương. Nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau thăm thiết cô nghĩ mình đang là bóng đèn cản chở họ, thôi thì ngậm ngùi đi về hôm khác hỏi thăm vậy. Xong cô liền ra hiệu ánh mắt bữa sau đòi nợ với Nhã Phương rồi đi luôn

- Em đó, tại sao ngốc như vậy, bộ em không nghĩ tới cảm nhận của anh sao - Sơn ôm chặt Nhã Phương nói

- Chính anh bảo vậy mà, nè thẻ của anh tôi vẫn chưa tiêu gì đâu - cô nói

- Anh không cần thẻ này, tất cả những lời trước đây là do anh tức giận mà nói, anh xin lỗi, đừng bỏ con chúng ta - anh nói, sống mũi cay cay

-...Nhưng...tôi...anh...thôi tôi chẳng còn gì để nói - Nhã Phương cạn lời, cô đành im lặng

- Em vẫn muốn bỏ đứa bé sao ? - Sơn nhìn Nhã Phương hỏi

- Thực ra cũng không muốn, tôi cũng thích trẻ con, tôi cũng muốn có một ai đó ở bên để bầu bạn, từ nhỏ tôi đã mất ba mẹ, họ hàng lại ít, tết đến cũng chỉ có một mình ... nhưng hôm đó anh nói vậy tôi nghĩ chắc anh cũng đã có người mà mình cần nên tôi cũng chả muốn sinh đứa bé ra để làm tan nát hạnh phúc của anh - Cô giải thích

- Ngốc, người mà anh cần là em đó - anh ôn nhu nói

- Nhưng sinh con thật sự rất vất vả đó...tôi không biết sao chứ nhìn trên TV là đã thấy rợn người rồi - cô nói đùa

- Em dám không sinh - Anh nhướng mày nói

Cô không nói gì nữa chỉ cười, sau đó hôn anh một cái vào má. Vậy là sau này cô sẽ không phải cô đơn nữa rồi, sau này sẽ có những người cô cần ở bên cạnh cô. Đang vui vẻ với những niềm vui của bản thân thì tin nhắn của con bạn thân Linh Linh gửi tới. Thật là oan hồn không tan mà

- Nhã Phương mau cưới đi, không thì không mặc vừa áo cưới đâu - Sơn đọc dòng tin nhắc của cô

- Gì thế này, làm phiền à - cô nhìn rồi nhắn tin lại không để ý tới Sơn

- Tuần sao tụi mình kết hôn nha, anh sợ tới lúc đó em không mặc vừa áo cưới nữa - Sơn mếu máo nói

- Ai là người khiến em có chửa hả, đồ khốn, em còn chưa nhận hết thư tình của mấy thực tập viên ở phòng luật mà - Cô tức giận đánh anh rồi nói

- Hả, vậy anh phải cưới ngay, vợ anh có giá vậy mà - Sơn cười nói

- Đồ khốn biến mau - cô hét lên

- Anh đưa em về nhà quản thúc đã - nói rồi anh vác Nhã Phương lên

Mặc cho ánh mắt mọi người nhìn anh và cô như thế nào, mặc cho Nhã Phương cô có hét, mắng chửi như nào anh cũng mặc kệ, không bảo vệ che chở cho vợ con mình chính là một việc đáng thất vọng và đáng hận nhất của đàn ông, nói rồi anh nhét Nhã Phương vào xe rồi phóng về nhà. Trên đường cô có gọi điện cho Linh Linh bảo là chìa khoá cô luôn giấu ở dưới chậu hoa bên cạnh cửa. Sau khi thông báo xong cho cô bạn thân Nhã Phương vui vẻ để chồng mình đưa về nhà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK