Ngô Hàn ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ, mẹ nuôi cô đi qua đi lại, lo lắng không thôi, Vũ Trung ngồi tựa vào cửa phòng cấm cứu, đầu gục xuống, chú cô trầm ngâm ngồi 1 chỗ, mắt chăm chú nhìn vào ánh đèn mà đỏ trước cửa phòng cấp cứu, còn hắn...ngồi kế bên anh trai cô, mắt không biết từ lúc nào đã mất đi hồn phách, chỉ còn lại một mảng màu đen, hắn giờ đây rất giống người chết...vô cùng giống!
1 tiếng trồi qua
2 tiếng trôi qua
3 tiếng trôi qua
.......
5 tiếng trôi qua
Cửa phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh, cô nằm trên giường được đẩy qua phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho cô có ở lại quan sát tình hình của cô rồi nói vài câu với người nhà cô.
- Viên đạn ở sâu sâu lắm, sợ rằng tình hình sẽ còn tệ hơn, hiện tại bệnh nhân đang hôn mê, chúng tôi cũng chưa rõ sẽ bao giờ tỉnh lại, nếu trường hợp có xấu đi thì người nhà bệnh nhân nên chuẩn bị tinh thân, chúng ta có lẽ phải thay một số bộ phận....cũng có nhiều trường hợp tốt lên....nhưng còn dựa vào chính bản thân của bệnh nhân.... chúng tôi không giám hứa trước - bác sĩ trầm mặt nói
Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng được một lúc, hắn và Vũ Trung vẫn như cũ ở một bên giường chờ, một người một bên, không ai nói lời nào, chỉ im lặng mà nhìn cô, chú cô thì đang lo hết mọi việc xảy ra ở đám cưới, mẹ cô thì đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài cũng chả nói lời gì..
Anh trai cô đang ngồi im một chỗ thì đột nhiên đứng bất dậy, túm lấy cổ áo hắn kéo ra ngoài
- Tất cả là tại mày, mày không có quyền ở đây, cút về cho tao - anh hai cô lôi hắn ra ngoài, rồi sau đó đóng xầm cửa lại không cho hắn vào
" Bụp...bụp...bụp"
Hắn đập cửa
- Làm ơn, cho tôi vào, tôi muốn ở bên cạnh cô ấy - hắn nói, giọng thê lương
- Mày cút về cho tao - anh cô quát lên
-...- hắn không nói gì nữa
Căn bản là có nói thêm gì cũng bằng thừa, hằn nhìn cửa phòng bệnh rồi sau đó ngồi vào cái ghế ở gần phòng bệnh, tâm tư không biết để đâu mà điện thoại vang lên mấy lần cũng không thèm nghe máy...chỉ ngồi đó không nói tiếng gì...Phải chăng là tim hắn đang đau nhói, hắn không biết nên phải làm như thế nào!
1 Tháng sau
- Ưm - cô kêu lên
Mở mắt ra trước mắt cô là chần nhà màu trắng,có thoảng thoang mùi thuốc sát trung đâu đó, cựa quậy một chút cô thấy cả người mình ê ẩm, rất khó chịu, rất khó cửa động, bây giờ là lúc nào rồi, từ khi cô hôn mê là bao lau rồi?
- Em đã tỉnh rồi ư - tiếng nói Vũ Trung vang lên
Nhìn thấy anh, cô không biết tại sao nước mắt mình chảy ra, rất nhớ cảm giác lúc này đây là như vậy
- Đừng khóc mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta giờ đã là vợ chồng, mọi chuyện trước kia em nên quên hết đi - Vũ Trung nhẹ nhàn tới bên cạnh giường bệnh lau nước mắt cho cô
- Nước, cho em ít nước - cô khát khô cổ nói
- Ừ đây, uống ít đi, không ai dành với em, chắc em đói lắm rồi nhỉ, yên tâm anh đã kêu người làm ít thức ăn rồi - Vũ Trung quan tâm cô nói, đỡ cô ngồi dậy, kê 1 cái gối ở đằng sau lưng cho cô
- Cảm ơn anh - cô cười nói
- Đừng nói lời khách sao như vậy, chúng ta đã là vợ chồng đó là chuyện đương nhiên anh phải làm - anh giải thích
Cô cười gật đầu, có lẽ đây là cửa ải cuối cùng của số phận đặt ra cho cô, có lẽ bây giờ cô có thể sống hạnh phúc với Vũ Trung, tuy không phải là người đầu tiên cô yêu, nhưng anh chính là người cuối cùng cô yêu, chỉ yêu một mình anh, vì anh mà hy sinh... Mọi thứ nên quên cô cũng phải nên quên đi, quá khứ đau khổ kia nên quên, không đáng nhắc tới...Quá khứ đó chứa đựng đâu khổ có, vui vẻ có, sầu lắng có với người đó, người cô yêu đầu tiên và từ giờ chở đi có lẽ nên nói lời tạm biệt...quên người ấy đi và sống 1 cuộc sống hạnh phúc với người hiện tại...
- Anh, sau khi em xuất viện em muốn đi ra nước ngoài sống - cô nói
- Được như ý em - anh cười với cô,
Sau đó có người mang đồ ăn vào, từng chút một anh đút cho cô những thìa cháo nhỏ, rất hạnh phúc, cảm giác này được mãi thì tốt biết mấy!
Khi cô tỉnh dậy, mẹ và anh trai cô gọi điện thoại qua hỏi thăm, họ đang ở rất xa cô có lẽ là nửa vòn trái đất, trắc công việc đang rất bận rộn thì phải, họ nói sẽ về thăm cô ngay nhưng cô lại nói là họ cứ lo việc của mình đi ở đây đã có Vũ Trung lo cho cô
Sau khi xuất viện, cô và Vũ Trung chở về nhà anh ấy tĩnh dưỡng, cũng là ra mắt bố mẹ vợ luôn, lẽ ra cô lên ra mắt họ từ sớm rồi mới phải. Bố mẹ vợ nhìn rất hiền lành, phúc hậu, họ rất quan tâm cô và Vũ Trung, thế cũng tốt cả nhà hoà thuận thế này mới là ý muốn của cô!
Về lầm dâu cũng được gần nửa năm, mẹ chồng hình như rất tốt rất vừa ý với cô, coi cô như là con gái bà vậy, tất nhiên bà không đề cập tới vấn đề con cháu vì chắc bà nghĩ là mấy năm nữa có cũng được, nhưng mà bà ngoại lại khác, hình như rất mong cháu thì phải, luôn giục cô sớm sinh con, dù sao trong nhà vắng bóng trẻ con cũng rất buồn chán. Có lẽ cô nên cùng Vũ Trung có một đứa con làm cho gia đình này vẹn toàn hạnh phúc hơn nữa.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, cô chèo lên giường ngồi đọc sách, anh tắm xong cũng đi ra chèo lên giường ôm cô vào lòng nhắm mắt lại xua tan mệt mỏi, phiền lòng
- Chồng - cô gọi
- Hửm - anh dịu đầu vào bả vai cô trả lời
- Vợ muốn có con - cô thẳng thắn nói
Đột nhiên anh mở mắt ra, nhìn chăm chăm cô, ánh mắt gợn lên tia giục vọng điều này cô rõ nhất.
- Thật ? - anh hỏi cô
Cô gật đầu đồng ý, sau đó biết anh sẽ có hành động gì, bèn để sách ra một ben tắt đèn ngủ đi,
- Chồng sẽ không làm vợ đau đâu - Anh khẽ nỏi, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt trắng nõn của cô
Không nói gì, cô chỉ cười sau đó thuật tay đưa lên ôm lấy cổ của anh, hôn anh một cái, như được tiếp thêm khí lức, anh hung hăng xé quần áo ngủ của cô ra, như một con sói háu đói, anh hôn, mút từng làn da tấc thịt của cô không bỏ qua chỗ nào.
Dù tay xoa nắn bầu ngực to săn chắc mềm mại của cô, hình như có vẻ anh rất thích thú nghịch chúng thì phải, nghịch ngợm một hồi, anh mới đưa vật đàn ông của anh, từ từ, nhẹ nhàn, ôn nhu đưa vào nơi ẩm ướt mềm mại của cô hoà vào làm một.
Những tiếng rên rỉ, kích tình vang lên, tới hồi gay cấn nhất....
Một lần rồi lại một lần, anh không tha cho cô, khiến cô mệt mỏi ra giời, haizzz biết làm sao được đã phí lao thì phải theo lao thôi !
- Chồng vợ mệt nha - cô giở giọng ngọt sớt dụ dỗ
- Vợ à, chồng vẫn muốn nữa - anh cười ôm lấy cô
- Nhưng mà vợ mệt mà, lần sau vợ sẽ thoả mãn chồng nữa, chồng biết đấy, ăn nhiều quá thì sẽ khó tiêu - cô lên tiếng phản bác lại
- Hừm vậy sao, chồng lại nghĩ ăn nhiều thì sẽ no lâu mà - anh cười sau đó kéo chăn lên tiếp tục công việc
- A - cô bất ngờ kêu lên
Lại một lần nữa cô ở trên giường rên rỉ, không khí lại trở lên nóng bỏng gợi tình !
P/S : Xin nhắc nhở anh Vũ Trung, không nên tư tưởng rằng lần này toàn thắng có được, mọi việc chỉ vừa mới bắt đầu :3 , đường còn dài cứ từ từ mà đi, cuối cùng tác giả nhắc anh chưa đến cuối cùng, cũng chưa biết ai sẽ làm chủ....:3
_________________________________________________________________________________________
Hehehe đọc giả đọc xong nhứ cmt nha cho tác giả ý kiến ha !
Tác giả sắp thi rồi cho nên chắc sẽ không đăng được thường xuyên, cho nên được ngày nào hay ngày đấy hen!