Tạ Duệ Châu chưa kịp bàn với đạo diễn về việc mua sữa vào buổi chiều thì đã thấy đạo diễn vui vẻ tụ tập mọi người lại để thông báo một việc.
"Chúng ta có thêm một kim chủ ba ba nha."
"Đợt thu hút nhà đầu tư đã kết thúc từ 800 năm trước rồi, sao mà còn tăng được hay vậy?" La Bân tỏ vẻ không thể tin nổi.
"Có thể chứ, phải xem nhà đầu tư có bao nhiêu tiền vàng mới biết." Lưu Thiên Thành cũng là đạo diễn, nên khá am hiểu về những chuyện này.
"Vậy chắc kim chủ ba ba này rất chi là nhiều tiền rồi." Trang Nhung thoa chút son như màu đậu đỏ.
"Tất nhiên là đủ tiền rồi, tập đoàn Phàn thị đầu tư mà lị." Đạo diễn cười tít mắt, "À, chúng ta phải quảng cáo cho họ loại sữa mới ra mắt, họ đã cho chuyển một xe sữa sang đây để quảng cáo, lát nữa chúng ta quay bù lại một số cảnh quay của ngày hôm qua nhé."
Vừa nghe nói phải quay bù, La Bân và những người khác đều tỏ ra mệt mỏi, lờ đờ nói một câu "biết rồi" rồi quay người đi dạo.
Chỉ còn Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu ở lại nghe đạo diễn dặn dò một số lưu ý.
Tạ Duệ Châu cảm thấy cách làm này không phù hợp với tính cách của Phàn Trung Xuyên. Y suy tư chống cằm, lấy điện thoại ra kể lại chuyện hôm nay cho Tạ Dực Nam.
- Phàn Trung Xuyên đầu tư vào 《Bạn cũ》 anh biết không?
Tạ Dực Nam đọc tin nhắn, dựa vào ghế công thái học êm ái, nhíu mày suy nghĩ.
Hắn nhanh chóng trả lời tin nhắn của Tạ Duệ Châu:
- Không biết.
- Không giống anh ta.
Phàn Trung Xuyên không thích làm việc vô ích, Phong Hoa đã chiếm lĩnh lợi ích lớn nhất trong làng giải trí, lẽ ra Phàn Trung Xuyên sẽ không coi trọng những lợi ích nhỏ nhoi còn lại.
Lần trước đầu tư vào 《Kiếm Đạo》 cũng chỉ vì nguyên tác là do một người em họ của anh ta viết, góp vốn tượng trưng thôi.
Sao lại một lần nữa đầu tư vào 《Bạn cũ》 ,một chương trình tạp kỹ càng chẳng có lợi nhuận gì?
Hơn nữa, nhà đầu tư lớn nhất của chương trình này đã là Phong Hoa rồi, Phàn Trung Xuyên góp vốn cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho anh ta.
Không thể nào là để quảng bá cho thương hiệu sữa mới ra mắt của họ. Các dòng sản phẩm khác cùng thương hiệu này đã nhận được phản hồi rất tốt, hoàn toàn không cần phải làm thêm những thứ vòng vo vèo mà lại không hiệu quả như vậy.
Tạ Dực Nam cầm bút, gõ lên bàn, bỗng dưng nghĩ đến Ninh Dữ Ý.
Phải chăng là vì... cậu sao?
--------------------------
Tối qua sau khi nộp xong nhiệm vụ măng trúc còn thừa lại khá nhiều, Ninh Dữ Ý lấy hai cây tươi nhất cho vào tủ lạnh, dự định sẽ phơi những cây còn lại thành măng khô để dễ bảo quản hơn.
Năm người mỗi người một chiếc ghế nhỏ, quây quần trong sân nhà bóc vỏ măng. Ninh Dữ Ý phụ trách thái măng đã bóc vỏ thành từng lát mỏng và cho vào giỏ tre bên cạnh để phơi.
Chiếc điện thoại trong nhà dùng riêng để tiếp khách reo lên. Trang Nhung ra rửa tay ở vòi nước bên cạnh rồi vào nhà nghe điện thoại.
Mười phút sau, Trang Nhung bước ra, vẻ mặt... khó tả.
"Sao vậy, ai đến thế?"
"Không chắc lắm, nhưng có lẽ sáu phần mười là lão Trương."
"Lão đó vừa quay xong, đừng nhìn phía sau chằm chằm nữa? Lưu Thiên Thành nhìn từ xa VJ đang ngồi sau máy quay, cố gắng tìm kiếm manh mối trên khuôn mặt họ.
Nhưng rõ ràng, họ là những nhân viên vô cùng đạt chuẩn.
"Em nghĩ là lão đó thật," Trang Nhung lạnh lùng nói, "Nếu không thì chẳng ai gọi món Giò heo Đông Pha và cá kho tứ xuyên cay nồng được."
"..."La Bân thở dài, "Chắc là ổng rồi."
Lưu Thiên Thành không thể nhịn được, ngửa mặt lên trời rơi nước mắt, "Lão ta thật biết cách hành hạ người khác mà."
Trang Nhung: "Nếu đổi lại là mấy người, mấy người sẽ gọi món gì?"
Lưu Thiên Thành: "Đương nhiên là phật nhảy tường rồi*."
*"Phật nhảy tường" là món ngon nổi tiếng trong ẩm thực người Phúc Kiến, xuất hiện từ thời nhà Thanh.
Cho nên đừng trách người ta quá đáng, chỉ có thể nói, không hổ là bạn của mấy người.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.*
*"Vật họp theo loài, người phân theo nhóm" có nguồn gốc từ câu "Phương dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân" trong "Chu Dịch. Hệ từ thượng". Câu nói có ý rằng những thứ cùng loại thường tụ về cùng một chỗ.
Ninh Dữ Ý nghe đến hai món ăn này mà cũng ngây người ra, đoán chừng mình sẽ phải ở trong bếp cả buổi chiều mới ra được.
"Chắc giò heo với cá là nhiệm vụ sắp tới phải làm rồi." La Bân bóc xong lớp vỏ măng cuối cùng, chống đầu gối đứng dậy, nói: "Đi thôi."
"Đi." Lưu Thiên Thành theo La Bân đi rửa tay, hai người cùng nhau đi tìm đạo diễn để bàn bạc cách trao đổi nguyên liệu nấu ăn.
Có lẽ đã thảo luận xong, sau khi Ninh Dữ Ý cắt xong tất cả măng trúc, hai người họ quay trở lại.
"Cá ở ruộng lúa phía trước, nhưng cần phải tự bắt, còn giò heo thì cần phải đổi.'
Tạ Duệ Châu vẫn còn rất bình tĩnh "Đổi thế nào?"
"Ba trăm cây mía, đổi một cái giò heo."
Giọng nói vừa dứt, cả đám im ru.
Trong khoảnh khắc đó, nắm đấm của tất cả mọi người đều siết chặt, chỉ muốn lôi đạo diễn ra đấm cho một trận.
Một lúc lâu sau, Trang Nhung mới thở dài thườn thượt: "Hời ơi."
Bốn người còn lại cũng thở dài trong lòng, cảm thấy bi thương vì bản thân sắp mệt chết trong hôm nay.
Do khối lượng công việc quá lớn, Ninh Dữ Ý và Trang Nhung cũng xuống ruộng cùng mọi người để chặt mía.
Sau đó, họ buộc chúng thành từng bó mười cây để dễ mang về hơn
Vào buổi trưa, năm người đói lả quay về, họ nhìn thấy Trương Học Dũng đang dẫn theo Chương Dương Chủ đứng trong sân, chỉ tay về phía một số cảnh đẹp bên ngoài và nói gì đó.
Lửa giận không tên bùng lên trong lòng họ.
Lưu Thiên Thành ném cây mía trong tay xuống đất, với tốc độ không giống người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lao về phía Trương Học Dũng, đè ông xuống đất, "Có phải nhà mi cố ý chỉnh ta không hả, có phải không, có phải không! "
"Đúng đó!" Trương Học Dũng nở nụ cười rạng rỡ hơn, trả lời không chút do dự.
"Mi đầu cứng rồi nhỉ, thật là." Lưu Thiên Thành buông Trương Học Dũng ra, lảo đảo tự đứng dậy, "Đau lưng nhức chân, ta nói cho mi biết, chiều nay mi cũng phải đi cùng bọn này ra ruộng mía."
"Muốn ăn giò heo, ok luôn, tự dùng bản lĩnh của ông mà đổi lấy đi!!!"
Bữa trưa là mì do Ninh Dữ Ý nấu, chỉ đơn giản cho thêm vài quả trứng, nhưng cả nhóm lại ăn rất ngon miệng.
Ngoại trừ Chương Dương.
Ninh Dữ Ý ăn xong cơm liền nằm dài trên ghế chẳng muốn động đậy gì.
"Ninh Ninh chiều nay đừng đi nhé." Trang Nhung xoay xoay cánh tay, vận động khớp, "Chiều nay tôi và Tiểu Tạ đi câu cá, lão Lưu anh dẫn mọi người đi chặt mía nhé."
Lưu Thiên Thành: "Ừm..."
Trương Học Dũng: "Này, tôi còn chưa đồng ý mà!"
"Ha ha, hai gã đàn ông tráng kiện, không dùng thì phí." La Bân ném cái bát rỗng xuống bàn, La Bân quát: "Dù thế nào cũng phải đi theo tôi!"
Chương Dương bất ngờ lên tiếng: "Tôi cũng muốn đi!"
"Nói thừa." Lưu Thiên Thành nhìn tô mì của thuộc hạ mình hoàn toàn không động đậy, trong lòng đã có tính toán.
"Tôi... được rồi." Chương Dương vừa định từ chối, bỗng nhớ đến lời dặn dò của quản lý trước khi đi.
Bên phía đạo diễn, sau khi xem lại cảnh quay vừa rồi, không hài lòng lắm, nhưng nghĩ đến việc mọi người đều rất mệt mỏi và không muốn quay lại, nên đã không gọi họ lại.
Chỉ vẫy tay chào người trợ lý: "Về sau cắt hết phần của Chương Dương đi, tệ quá."
"Toàn ạ?"
"Ừ, đoạn của cậu ta gần như không thể phát sóng được, nếu không phải lão Trương muốn quảng bá phim mới tôi còn chẳng thèm cho cậu ta tham gia."
"Vâng ạ, đạo diễn."