Editor: Sn
Sau khi an ủi Lâm Ý Nguyệt xong, Tạ Duệ Châu lái xe rời khỏi biệt thự. Lúc này đã là nửa đêm.
Một mình Tạ Duệ Châu lái xe về khách sạn, y hạ cửa sổ xe xuống mức thấp nhất, để mặc cho gió thổi vào khuôn mặt được fan hâm mộ gọi là "khuôn mặt của thần".
Mãi đến khi đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, Tạ Duệ Châu mới ngồi trong xe một lúc lâu, sau đó mới mở cửa xe bước ra.
---------------------------------------
Buổi sáng sớm, bầu trời xanh thẳm trải dài không một gợn mây, màu xanh nhạt nhuộm khắp không gian.
"Leng keng leng keng."
Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi, Ninh Dữ Ý lăn lóc mãi mới chịu dậy, lê bước trong đôi dép lê, mắt còn mơ ngủ đi ra mở cửa.
"Nhóc lười, nên dậy thôi." Tạ Duệ Châu đỡ lấy Ninh Dữ Ý đang lảo đảo vì buồn ngủ, dắt cậu vào phòng, lúc đi ngang qua bàn ăn, y tiện tay đặt bữa sáng lên bàn, "Đi rửa mặt đi, ăn sáng rồi trang điểm, hôm nay có cảnh quay sớm."
"Ừm..Biết rồi..." Nhờ lời nhắc của Tạ Duệ Châu, Ninh Dữ Ý cố gắng mở mắt, ngáp dài đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cuối cùng Ninh Dữ Ý cũng tỉnh táo hơn nhiều, cậu thay chiếc áo thun đơn giản rồi quay lại bàn ăn, ngồi đối diện Tạ Duệ Châu cùng nhau ăn sáng.
"Uống hết sữa đi." Tạ Duệ Châu gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu cho Ninh Dữ Ý không được bỏ qua ly sữa.
Thấy mình không thể giả vờ không nhìn thấy ly sữa được nữa, Ninh Dữ Ý thở dài thất vọng: "Em đã hai mươi hai tuổi rồi, uống thêm sữa nữa cũng không cao thêm được."
"Vậy thì bổ sung dinh dưỡng, không được phép không uống."
Bị Tạ Duệ Châu phản bác lại, Ninh Dữ Ý vẻ mặt đau khổ đầy ấm ức nốc cạn ly sữa, "Uống xong rồi."
Tạ Duệ Châu nở nụ cười hài lòng, cùng Ninh Dữ Ý đi đến đoàn phim.
Dù đêm qua ngủ chưa tới ba tiếng nhưng Tạ Duệ Châu dường như không hề bị ảnh hưởng. Y vẫn lạnh lùng như mọi khi, mặc cho nhân viên trang điểm tô son trát phấn, thay trang phục cho mình.
Thông thường, lịch trình của đoàn phim đều được sắp xếp bởi người chuyên môn, trừ trường hợp đặc biệt cần đi quay ngoại cảnh ở nơi khác, nếu không sẽ không sắp xếp cảnh quay sáng và cảnh quay đêm cùng một lúc để diễn viên không bị kiệt sức.
Hôm nay quay phim khá suôn sẻ, khoảng hơn sáu giờ chiều, Ninh Dữ Ý đã quay xong cảnh cuối cùng, cùng Tạ Duệ Châu tẩy trang.
Hôm nay Chu Nhị Hoà đột nhiên có việc nên không thể đi cùng Ninh Dữ Ý đến đoàn phim. Sau khi quay xong, Tạ Duệ Châu gọi Ninh Dữ Ý cùng về.
Chiếc xe buýt riêng của Tạ Duệ Châu đỗ cách cổng đoàn phim không xa. Hai người vừa đi vừa trò chuyện về những cảnh quay chưa ưng ý trong ngày, chẳng mấy chốc đã đến trước xe.
Ninh Dữ Ý vịn tay lên cửa xe chuẩn bị lên, bỗng liếc mắt nhìn thấy một đám người tụ tập ở phía bên kia cổng đoàn phim, "A, đó chẳng phải là Chương Dương sao?"
Tạ Duệ Châu nhìn theo hướng Ninh Dữ Ý chỉ, quả nhiên nhìn thấy Chương Dương đeo kính râm, cùng trợ lý đứng bên xe nói chuyện với người hâm mộ.
"Chẳng phải đoàn phim không cho phép người hâm mộ đến chụp ảnh sao?" Trương Học Dũng rất nghiêm khắc trong việc tiết lộ nội dung phim, đã dặn dò họ từ sớm, cấm tuyệt đối fan hâm mộ đến chụp ảnh, sợ tiết lộ trang phục, đạo cụ. Tất cả nhân viên trong đoàn phim đều ký hợp đồng bảo mật.
Tạ Duệ Châu lắc đầu, ra hiệu bản thân cũng không biết.
Con đường rời đi không được rộng lắm, đám fan của Chương Dương vây kín, chặn hoàn toàn lối đi, chiếc xe buýt quá khổ không thể nào di chuyển được.
Diêu Dao đành phải ra thương lượng, nhưng vừa mới mở lời đã bị fan hâm mộ chặn họng.
"Bọn tôi cũng sắp đi rồi, chút xíu thời gian này mà cũng không đợi được sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, đúng là trợ lý của Tạ Duệ Châu, ngông cuồng quá, đường đâu phải nhà anh ta làm."
"Đừng quan tâm nhiều vậy, khó khăn lắm mới gặp được anh trai, tôi còn muốn nhìn thêm một lúc nữa."
"A, anh trai đeo kính râm đẹp trai quá."
Ninh Dữ Ý nhìn Diêu Dao nhanh chân chạy về, mỗi bước chân đều mang theo sự tức giận ngùn ngụt đã biết kết quả chắc chắn không tốt đẹp gì.
"Chương Dương có bệnh à, cứ đứng một bên, hoàn toàn không quan tâm đến tôi, đám fan của gã cũng như người điên vậy." Diêu Dao tức giận dậm chân, "Nhưng mà tôi vừa nhìn thấy Chương Dương không tẩy trang, như vậy để fan chụp ảnh có ổn không?"
"Đeo kính râm thì cũng ổn." Ninh Dữ Ý chần chừ một chút.
Ninh Dữ Ý vừa dứt lời, Chương Dương đã gỡ kính râm, vẫy tay chào fan hâm mộ, rồi nở nụ cười rạng rỡ ký tên cho một số fan đứng gần.
Ninh Dữ Ý: "Ách..."
"Diêu Dao, liên hệ với Trương Học Dũng." Tạ Duệ Châu liếc nhìn một cái hờ hững, rồi lên xe.
Ninh Dữ Ý nhún vai, tựa vào cửa xe nhìn một lúc thấy nhàm chán cũng lên xe.
"Trái cây." Tạ Duệ Châu đẩy đĩa trái cây đã rửa sạch ra trước mặt Ninh Dữ Ý.
"À, cảm ơn anh." Ninh Dữ Ý tiện tay lấy một quả nho ăn, "Này, anh Tạ, đạo diễn sẽ xử phạt Chương Dương thế nào nhỉ?"
"Không biết." Tạ Duệ Châu cau mày, "Ăn nhiều một chút, nói ít thôi, ốm quá."
Ninh Dữ Ý nhớ lại tối qua trước khi ngủ, Chu Nhị Hoà còn bắt mình lên cân, "Em còn tăng hai cân mà."
"Ốm."
Được rồi, ngài nói ốm thì là ốm.
Ninh Dữ Ý bĩu môi, ăn hết toàn bộ trái cây trong đĩa.
Diêu Dao vẫn luôn quan sát nhóm người phía trước từ bên ngoài, thấy họ cuối cùng cũng có ý định giải tán, mới thu ô lên xe, "Anh Tạ, họ sắp đi rồi."
Tạ Duệ Châu lật một trang tạp chí thời trang mới nhất trong tay, không nhìn Diêu Dao lấy một lần.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe khởi động và lăn bánh.
Ninh Dữ Ý cảm thấy hơi bí bách, thêm vào đó khu vực xung quanh đoàn phim đã được xử lý không có paparazzi, nên cậu đi đến đuôi xe mở một ô cửa sổ nhỏ để thông gió.
Nhìn qua ô cửa sổ đang mở, Ninh Dữ Ý thấy Chương Dương đã lên xe nhà và rời đi, chỉ còn lại những fan hâm mộ lưa thưa đứng bên đường, thảo luận làm sao để đi về.
Đoàn phim không cho taxi và xe ôm công nghệ vào, nên sau một hồi bàn tán, họ nhận ra rằng họ chỉ còn cách đi bộ ra ngoài.
Ninh Dữ Ý nhìn thấy trong đám đông có một cô gái tóc ngắn, ủ rũ đứng một mình ở bên cạnh, vẻ mặt có chút thất vọng, hoàn toàn khác với những người hâm mộ xung quanh đang quá khích vì được gặp Chương Dương.
Bỗng nhiên, cô gái tóc ngắn bị người bên cạnh đang kích động khua tay múa chân va vào, loạng choạng ngã ra giữa đường, vừa vặn ngã trước xe buýt vài mét.
Ninh Dữ Ý thốt lên: "Cẩn thận!"
Khuôn mặt cô gái tái nhợt vì sợ hãi, vô thức đưa tay che mặt.
Rất may, tài xế chở Tạ Duệ Châu là một người dày dặn kinh nghiệm. Vừa nhìn thấy có người ngã giữa đường phía trước, ông đã đạp phanh gấp và kịp thời dừng lại cách cô gái một mét.
Hoàng Ngữ Mộng đã làm fan của Chương Dương từ hai tháng trước. Cô là một blogger khá nổi tiếng trên Weibo, chuyên sưu tầm và chia sẻ những hình ảnh đẹp của các trai xinh gái đẹp trong và ngoài nước.
Sau đó, dưới sự giới thiệu của bạn bè, cô nhìn thấy một bức ảnh xuất thần của Chương Dương và ngay lập tức trở thành fan của gã.
Lần gặp gỡ Chương Dương này do nhóm fan trong hội nhóm tự tổ chức, ngoài cô ra phần lớn đều là fan lâu năm.
Mặc dù cô mới hâm mộ được một thời gian ngắn, nhưng kỹ năng chỉnh sửa video và vẽ tranh của cô rất tốt. Cô đã làm rất nhiều video và hình ảnh đẹp cho nhóm fan, vì thế bọn họ đã rủ cô tham gia lần tổ chức này.
Nhưng lần gặp gỡ này đã khiến cô vô cùng thất vọng.
Cô phát hiện ra Chương Dương trong những bức ảnh đẹp hoàn toàn khác với Chương Dương ngoài đời thực, hoàn toàn là một "cú lừa".
Sự thật này khiến Hoàng Ngữ Mộng, người đang ở trong hiệp hội mê nhan sắc giai đoạn cuối không thể chịu đựng được. Khi Chương Dương tương tác với fan hâm mộ, cô ấy đứng ở rìa, hoàn toàn mất tập trung, cho đến khi Chương Dương rời đi, cô vẫn còn ngơ ngác đứng đấy.
Cho đến khi cô gặp sự cố.
Khi vô tình bị người bên cạnh húc vào giữa đường, cả người cô hoảng sợ, trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí đã nghĩ đến việc số dư trong thẻ ngân hàng của mình có đủ để bố mẹ già an hưởng tuổi già hay không.
May mắn là tài xế có kỹ thuật tốt nên đã kịp thời dừng xe.
Hoàng Ngữ Mộng chống tay xuống đất bò dậy, những người bên cạnh vốn dĩ trong nhóm gọi xưng chị gọi em với cô nhưng không ai đến đỡ cô, ngay cả người vô tình va vào cô cũng không đứng ra xin lỗi.
Sau khi đảm bảo an toàn cho bản thân, Hoàng Ngữ Mộng lập tức đi tìm người đã hét "cẩn thận", trước khi Ninh Dữ Ý đóng cửa sổ, cô đã kịp nhìn thấy mái tóc xoăn màu nâu mềm mại và khuôn mặt trắng nõn nà của người đó.
Hoàng Ngữ Mộng lòng khẽ động, tưởng mình gặp được thiếu gia quý tộc nhà nào.
Cô ngây người nhìn chiếc xe buýt rời đi, sau đó liếc nhìn fan của Chương Dương bên cạnh, không nói lời nào, một mình rời khỏi đây.
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Hoàng Ngữ Mộng hoàn toàn thoát fan Chương Dương. Việc đầu tiên cô làm khi trở về nhà là thoát khỏi tất cả các nhóm fan của Chương Dương.
Sau khi thoát khỏi nhóm, Hoàng Ngữ Mộng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường thả lỏng tâm trí.
"May mà mình follow Chương Dương bằng tài khoản phụ." Hoàng Ngữ Mộng cảm thán, vừa cảm thán xong bỗng nhớ đến cậu bé mềm mại mà mình nhìn thấy.
"Đẹp trai quá đi thôi, như một tiểu tinh linh." Hoàng Ngữ Mộng không nhịn được ôm thú nhồi bông hình chó lăn hai vòng trên giường, "Cậu ấy ngồi xe nhà Tạ Duệ Châu, là bạn của Tạ Duệ Châu sao?"
"Khuôn mặt đẹp trai đến vậy, tiếc là mình không bao giờ được nhìn thấy nữa, thậm chí mình còn chẳng kịp chụp ảnh, aaaaaaa!" Nghĩ đến việc không bao giờ được nhìn thấy "tiểu mềm mại" kia nữa, Hoàng Ngữ Mộng lăn lộn càng mạnh hơn, cuối cùng đột ngột dừng lại, cầm điện thoại đăng nhập tài khoản chính thức và đăng một bài Weibo.
Vị đắng Vanilla*: AAAAAAAAA! Hôm nay xảy ra một tai nạn nhỏ, suýt chút nữa thì nằm viện rồi, may mắn là bình thường tui ăn chay niệm Phật (chém gió) nên mới hóa giải được tai nạn này, nhưng mà tui bắt gặp "bé mochi*" siêu đẹp trai, chuẩn kiểu thiếu gia kiêu ngạo đáng yêu trong tiểu thuyết (tiếc là quá nhanh cộng thêm tai nạn nên không kịp chụp ảnh lưu lại), nghĩ đến việc sau này không được nhìn thấy "bé mochi" nữa là lòng tui lại buồn bã buồn bã buồn bã.
*小软毛: tiểu mềm mại - nhưng tui để bé mochi cho cute nhé, vì ẻm được ví như bé mềm, đáng yêu, mochi cũng mềm mềm, núng na núng nính ớ
【??? Tự dưng hứng thú】
【Chả có ảnh thì nói gì (khinh bỉ) (khinh bỉ)】
【Ời ơi NiNi, cô ổn hong (chả có ảnh thì nói gì)】
【Cô ăn chay niệm Phật cái rắm giề, thấy thịt cười tươi hơn ai hết (và, chả có ảnh thì nói gì)】
Hoàng Ngữ Mộng sau một hồi "chiến đấu" với fan hâm mộ trong phần bình luận, nhận được tin nhắn từ người bạn thân.
Cũng chính người bạn thân này đã bị cô kéo theo để trở thành fan của Chương Dương. Trên đường quay về sau khi tuyên bố bỏ fan, cô đã khóc lóc với người bạn thân, trách móc bản thân vì sao lúc nãy mới có thời gian nhắn tin cho mình.
Mứt Vanilla nà (Hoàng Ngữ Mộng): Ảnh HD chưa chỉnh sửa đã gửi cho chế rồi đó, chế có cảm nhận gì hơm?
Mứt Vanilla nà: Tui cảm thấy việc thích Chương Dương là một sự sỉ nhục đối với một blogger chuyên ngưỡng mộ trai đẹp như tui.
Hôm nay có thể nghỉ một ngày không (Bình Đồng Hân): Nói thật, tui bị shock.
Hôm nay có thể nghỉ một ngày không: May là hôm nay tui bận việc không thể đi buổi meeting đó được...
Mứt Vanilla nà: Nhưng hôm nay tui đã thấy một bé mochi nhaaa! Nhìn là biết ngay là một bé 0 đáng yêu.
Mứt Vanilla nà: Nhìn em ấy mà tui được chữa lành, tiếc là không biết em ấy có phải là idol hay không, không biết có thể gặp lại em ấy không.
Hôm nay có thể nghỉ một ngày không: Cậu gỡ cái ảnh chưa chỉnh sửa của Chương Dương xuống trước đi, nhức mắt quá, tui đã làm fan gì vậy nè
Mứt Vanilla nà: Cậu xem giờ đi! Gửi ba tiếng trước rồi! Không rút lại được nữa! Tui xóa trong nhật ký rồi, cậu tự xóa đi nhé.
Hôm nay có thể nghỉ một ngày không: Ừ, xóa rồi, nhìn đã sạch mắt hơn, và tớ cũng rất quan tâm đến "lông mềm" cậu nói.
Mứt Vanilla nà: Đúng rồi, hôm nay mấy fan của Chương Dương làm tớ tức quá, vừa về đã thoát fan và xóa hết mọi thứ, một số tài liệu video còn ở chỗ tui chưa gửi cho họ, lát nữa cậu gửi cho họ nhé.
Hôm nay có thể nghỉ một ngày không: Tức chết tui! Không hổ là fan của Chương Dương, cái đức hạnh gì thế này, tui cũng phải thoát fan, tức chết tui rồi!
Bình Đồng Hân mang tất cả video mà Hoàng Ngữ Mộng gửi cho mình đăng lên nhóm, chụp ảnh màn hình một số video mà Hoàng Ngữ Mộng giải thích cho mọi người xem, đang đăng thì đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn, Bình Đồng Hân vô tình chụp màn hình cả lịch sử trò chuyện giữa mình và Hoàng Ngữ Mộng về việc thoát fan và bé mochi rồi đăng lên.
Clm, cái tay thối của tui.
Bình Đồng Hân vội thu hồi ảnh chụp màn hình đã gửi nhầm, sau đó thoát khỏi nhóm chat.
Sau khi kể lại sự việc cho Hoàng Ngữ Mộng, Hoàng Ngữ Mộng an ủi cô: "Dù sao hai ta đều dùng tài khoản phụ, họ cũng chẳng thể tìm ra gì đâu, gửi nhầm thì gửi nhầm thôi."
Hai người yên tâm trở lại, tiếp tục chia sẻ hình ảnh trai đẹp với nhau.
Hôm nay có thể nghỉ một ngày không: Hôm nay tui gặp được sếp rồi! Cực kỳ đẹp trai aaaa, chết mê chết mệt!
Mứt Vanilla nà:Là Tạ Dực Nam à! Anh ấy siêu đẹp trai, em trai anh ấy cũng đẹp trai nữa, nhan sắc của Tạ Duệ Châu đến giờ vẫn in sâu trong lòng tui!
Hôm nay có thể được nghỉ phép không: Tiếc là chỉ gặp sếp một lần, nhưng mà cậu nói bé moch" ngồi trong xe nhà Tạ Duệ Châu, đúng là người đẹp chỉ chơi với người đẹp thôi saoo
Mứt Vanilla nà: Hu, mèo khóc huhu.jpg
Hôm nay có thể nghỉ một ngày không: Ôm nhau mà khóc.jpg
Sáng hôm sau, khi Ninh Dữ Ý còn đang mơ màng trong giấc ngủ, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.
Ninh Dữ Ý cuộn chăn, vùi tai vào trong, chỉ để lộ ra một mảng tóc mềm mại, rung rinh theo gió điều hòa.
Năm phút sau, tiếng chuông cửa dai dẳng khiến Ninh Dữ Ý buộc phải dậy. Nhắm mắt mò mẫm đi ra mở cửa: "Ai....á..."
"Ninh Dữ Ý, Ninh Dữ Ý!" Chu Nhị Hoà thấy cửa mở, liền túm lấy vai Ninh Dữ Ý lắc mạnh, "Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi, em bị phòng bạo*rồi! !"
*phòng bạo là kiểu thấy anh A này có tiềm năng nổi, sợ ổng nổi lên nhanh quá sẽ uy hiếp đến địa vị + tài nguyên của gà nhà mình thì khi này các cty đối thủ sẽ làm 1 loạt mấy hành động như kiểu bôi đen, cắt screen, giành tài nguyên để người đó không thể nổi lên nhanh quá
Ninh Dữ Ý không có phản ứng gì, mềm oặt ngã xuống, dựa vào lực tay Chu Nhị Hòa đang nắm vai mà ngủ.
Chu Nhị Hoà: "..."
"Đệt, em tỉnh đi aaaaaa." Chu Nhị Hoà hận không thể tạt Ninh Dữ Ý một xô nước lạnh để cậu tỉnh lại.
Sau khi Chu Nhị Hoà ba bò chín trâu lay Ninh Dữ Ý cuối cùng cậu cũng tỉnh dậy sau tiếng ồn ào.
"Ờm, anh cứ từ từ mà nói." Ninh Dữ Ý nằm trên ghế sofa, cố gắng bình tĩnh lại: "Nếu không nghiêm trọng như anh nói, hôm nay em sẽ thủ tiêu anh."
Bị đánh thức một cách thô bạo lúc năm giờ sáng, Ninh Dữ Ý đầy oán khí.
Chu Nhị Hoà đưa điện thoại trong tay mở ra nhét vào tay Ninh Dữ Ý.
Mất mười phút, Ninh Dữ Ý cuối cùng cũng hiểu rõ sự việc.
"Em, một người mới, không xứng đáng đóng vai này?" Ninh Dữ Ý hít hít mũi, nheo mắt nhìn lại một lần nữa, "Đây là ai vậy, fan nguyên tác à?"
Thông thường, fan nguyên tác sẽ rất yêu quý một số nhân vật trong sách, họ cảm thấy không ai xứng đáng đóng vai nhân vật mà họ yêu thích.
Điều này rất bình thường, Ninh Dữ Ý cũng từng thấy Tạ Duệ Châu bị chê bai không phù hợp với vai chính, nhưng fan Tạ Duệ Châu rất đông, hoàn toàn có thể phản bác lại.
Nhưng một ngôi sao nhỏ không có fan như cậu, có thể sẽ bị fan nguyên tác hung hăng ngược một trận
"Không phải fan nguyên tác." Chu Nhị Hoà nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Dữ Ý, từ từ nói: "Là một fan cuồng của Chương Dương."
Chương Dương?
Ninh Dữ Ý khựng lại khi tắt điện thoại, "Em đã làm gì anh ta chớ?"
"Cậu còn hỏi làm gì? Bị đoàn phim chèn ép như vậy ai mà chịu được..."
"Chuyện đoàn phim không lên Weibo bóc phốt, Chương Dương chắc chắn cũng biết." Ninh Dữ Ý lướt xem bình luận bên dưới, phát hiện toàn bộ đều là bình luận yêu cầu cậu cút khỏi đoàn phim, yêu cầu đạo diễn đổi diễn viên.
Ninh Dữ Ý lướt nhanh màn hình điện thoại, "Bộ phận PR của công ty đã biết chưa ạ?"
"Biết rồi." Nghe đến công ty, Chu Nhị Hoà bỗng trở nên cáu kỉnh, "Nhưng họ không quan tâm, nói rằng hiện tại em không mang lại lợi nhuận nào cho công ty, không đáng để công ty tốn công sức đi thu hút fan Chương Dương."
Chu Nhị Hoà buột miệng chửi thề: "Chó má, đừng tưởng tôi không biết, bọn họ chỉ muốn lười, với thực lực của Phong Hoa có thể thu phục đợc đám fan của Chương Dương dễ dàng."
"Công ty cũng là tư bản chủ nghĩa, bình thường." Ninh Dữ Ý thở dài, "Cứ quan sát đã, đến đoàn phim thăm dò ý kiến đạo diễn."
Tám giờ sáng, mặt trời cuối tháng Năm đã mọc lên hoàn toàn.
Ninh Dữ Ý ăn sáng xong, phát hiện Chu Nhị Hoà vẫn đang ngồi trên ghế sofa theo dõi bình luận.
"Đừng xem nữa, mau ăn sáng đi, nguội hết rồi." Ninh Dữ Ý bước tới giật lấy điện thoại của hắn, "Bây giờ xem cũng chẳng giải quyết được gì."
Chu Nhị Hoà vẫn ngồi yên, tay bấu chặt lấy điện thoại, giọng khàn khàn: "Em không thấy anh là một người quản lý vô dụng sao?"
"Hả?" Ninh Dữ Ý đặt điện thoại của Chu Nhị Hoà lên bàn, "Anh mua đồ ăn cho em, chơi game với em, vô dụng chỗ nào"
"Lần trước ai là người bảo vệ em trong trận chiến không phải là anh à?"
"Lần trước ai là người mua đồ ăn khuya cho em không phải là anh à?"
"Ồ, nhưng tối hôm kia anh còn giành cánh gà với em."
"Giành cái rắm, cái cánh gà kia vốn là của tôi, em còn cướp cái đùi gà của tôi nữa!" Chu Nhị Hoà không khỏi phản bác.
Ninh Dữ Ý không nói gì, chỉ mở to đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, rồi nở nụ cười rạng rỡ.
Chu Nhị Hoà cảm thấy trái tim mình như tan chảy vì nụ cười của Ninh Dữ Ý, hắn xoa huyệt thái dương, "Được rồi, được rồi, tôi đi ăn sáng đây."
Vội ăn sáng xong, Chu Nhị Hoà nằm dài trên ghế sofa, ôm cái bụng no căng chờ tiêu hóa, tiện tay cầm điện thoại trên bàn lên xem hướng gió của dư luận.
Kết quả phát hiện ra Weibo đó đã bị xóa.
"Ninh Dữ Ý, Ninh Dữ Ý, mau qua đây!" Chu Nhị Hoà cũng chẳng quan tâm đến cái bụng no căng, ngồi thẳng dậy, "Weibo của fan cuồng Chương Dương không còn nữa rồi."
Ninh Dữ Ý vẫn đang đọc kịch bản, hoàn toàn chìm đắm trong vai diễn của mình, nhất thời không phản ứng kịp.
"Hở?"
"Đừng xem kịch bản nữa, vụ gì dị?" Chu Nhị Hoà lặp đi lặp lại kiểm tra tin nhắn công việc của mình, "Bộ phận PR không cho tôi biết gì cả, họ không xử lý, vậy ai là người giải quyết chuyện này?"
"Ờm...em cũng không biết á." Ninh Dữ Ý chớp mắt bối rối, tay vẫn cầm kịch bản.
"Chẳng lẽ là... Tạ Duệ Châu?" Chu Nhị Hoà sờ vào cằm tưởng tượng của mình, "Chỉ có anh ta mới có khả năng điều động nhân viên công ty để giải quyết chuyện này."
Dù sao cũng là nhị thiếu gia Phong Hoa, bộ phận công quan sao dám không nghe lời?
Ninh Dữ Ý còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Chu Nhị Hoà an ủi cậu: "Không sao đâu, tôi đi tìm Tạ Duệ Châu, em ở đây đọc kịch bản cho tốt là được."
"Dạ?" Ninh Dữ Ý đáp lời có chút do dự, "OK."
Diêu Dao với vai trò trợ lý, luôn theo dõi sát sao Weibo của đoàn phim và các diễn viên, đề phòng họ lén lút làm chuyện mờ ám.
Vì vậy cô là người đầu tiên phát hiện ra fan cuồng của Chương Dương đang tổ chức bôi đen Ninh Dữ Ý. Ngay lập tức, cô báo cáo sự việc cho Tạ Duệ Châu.
Biết rõ sếp mình yêu quý Ninh Dữ Ý đến mức nào, Diêu Dao không dám lơ là khi được Tạ Duệ Châu giao nhiệm vụ xử lý. Chỉ trong vòng một giờ, cô đã xử lý xong mọi thứ.
"Được rồi, chúng ta cũng đã cảnh cáo Chương Dương rồi." Diêu Dao đóng máy tính xách tay, thở phào nhẹ nhõm, "Chuyện này chắc chắn là do nhóm fan cuồng của Chương Dương tổ chức, nguyên nhân là do một fan cuồng của Chương Dương khi 'thoát fan' đã vô tình chụp màn hình tin nhắn trò chuyện với bạn bè và đăng tải lên mạng."
Nói đến đây, Diêu Dao không khỏi nhíu mày, "Cái chính là lúc fan cuồng đó chê bai nhan sắc của Chương Dương thì lại liên tục khen ngợi Tiểu Ý, với tính cách của Chương Dương thì làm sao có thể nhịn được."
Vậy nên mới có chuyện ồn ào này.
"Nói mới nhớ, ngoại hình của Ninh Dữ Ý quả thật rất đẹp, trong cái ảnh chụp màn hình của fan hâm mộ đó cũng miêu tả rất chuẩn." Diêu Dao chống cằm "Như một tiểu thuyết gia cao quý, một tiểu tinh linh lén lút trốn khỏi rừng rậm vậy."
Tạ Duệ Châu ăn xong miếng thức ăn sáng cuối cùng, tao nhã rút khăn giấy bên cạnh, "Đăng nhập vào tài khoản Weibo của tôi, đăng ảnh Ninh Dữ Ý lên."
"Anh Tạ." Diêu Dao nghe lời Tạ Duệ Châu dặn dò, khựng lại, "Anh muốn thu hút fan cho Tiểu Ý ạ?"
"Ừm. "
"Được, em làm ngay." Diêu Dao không khỏi cảm thán trong lòng, anh Tạ thực sự tốt với Ninh Dữ Ý.
Cô làm việc bên cạnh Tạ Duệ Châu đã được vài năm, đây là lần đầu tiên cô thấy Tạ Duệ Châu đối xử tốt với ai đó như vậy.
Ngay cả chủ tịch của Phong Hoa, anh trai ruột của Tạ Duệ Châu là Tạ Dực Nam cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như thế.
Nhưng mà Tiểu Ý quả thực khiến người ta nhìn vào là có ham muốn cưng chiều như em trai, cô cũng muốn làm chị gái của Tiểu Ý nữaa! ! !
"Lần này sau khi kết thúc, coi như em ấy chính thức bước vào làng giải trí rồi." Tạ Duệ Châu nói, "Lúc Trương Khang quay lại, em không cần phải bận rộn như vậy nữa, có thể đi theo hắn, giúp hắn quản lý fanclub."
"A." Diêu Dao kinh ngạc mở to mắt.
"Lương bổng và lý lịch không cần thay đổi, hơn nữa tương lai anh ta cũng sẽ không thấp hơn tôi."
"Vâng."
8 giờ sáng, Tạ Duệ Châu thấy thời gian gần đến, đứng dậy chuẩn bị đi đoàn phim.
Nhưng vừa đi đến cửa, chuông điện thoại lại vang lên.
Tạ Duệ Châu lấy điện thoại ra xem, người gọi đến là Tạ Dực Nam.
Tạ Dực Nam không bao giờ gọi điện cho anh nếu không có chuyện quan trọng.
"A lô, anh."
"A Châu." Giọng Tạ Dực Nam từ đầu dây bên kia vang lên, hiếm hoi mang theo sự nghiêm túc, "Về nhà đi, cảnh sát có tin tức về chuyện 22 năm trước rồi."
. . .
Tạ Duệ Châu cố gắng rút ngắn quãng đường hơn hai tiếng xuống còn một tiếng. Về nhà, y vội vàng đỗ xe ngoài cửa rồi bước vào.
"Bố mẹ." Tạ Duệ Châu chạy đến bên Tạ Dực Nam, "Anh, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chú Dương của con vừa gọi điện thoại đến." Lâm Ý Nguyệt dùng mu bàn tay lau nước mắt, "Tiểu Mộc Mộc năm đó không bị họ vứt bên lề đường, cũng không được đưa đến hiện trường vụ nổ."
Tạ Lâu đau lòng ôm lấy vợ, "Sau khi chuyện xảy ra năm đó, chúng ta đã lục tung cả Hải Thị, nhưng không hề có bất kỳ vụ trẻ sơ sinh bị bỏ rơi nào tử vong."
"Vì vậy, Tiểu Mộc Mộc chắc chắn đã được người qua đường mang đi." Tạ Dực Nam tiếp tục giải thích.
"Đã kiểm tra những cư dân xung quanh chưa?"
"Tra rồi, không có kết quả, hiện đang kiểm tra tất cả các viện mồ côi trong thành phố."
Khi Tạ Duệ Châu rời khỏi Tạ gia tâm trạng hiếm hoi có chút vui vẻ.
Vì về nhà đột xuất, đạo diễn đành phải quay trước phần của Ninh Dữ Ý và Chương Dương. Khi Tạ Duệ Châu quay lại đoàn phim, Ninh Dữ Ý đang ngủ gật trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng nghỉ.
Tạ Duệ Châu ra hiệu cho Diêu Dao sau lưng giữ im lặng.
Chu Nhị Hoà bất chợt nhìn thấy Tạ Duệ Châu - người vì có việc đột xuất nên không đến đoàn phim, theo bản năng nhìn sang Ninh Dữ Ý, "Hôm nay..."
Nhưng Chu Nhị Hoà vừa mới mở lời nói được hai chữ, đã bị Tạ Duệ Châu cắt ngang.
"Suỵt, để em ấy ngủ trước, lát nữa nói tiếp."
Khi Ninh Dữ Ý ngủ dậy, vừa mở mắt đã thấy Chu Nhị Hoà áp sát mặt vào mình.
"?!?!" Ninh Dữ Ý hoảng sợ, dùng chăn mỏng trên người quấn lấy mình, "Anh Chu anh làm gì vậy?"
Chu Nhị Hoà ngậm chặt miệng, ra hiệu bằng ánh mắt cho Ninh Dữ Ý nhìn sang hướng khác.
"Hả?" Ninh Dữ Ý liếc nhìn theo, "Anh Tạ, anh về rồi ạ."
"Ừm." Tạ Duệ Châu vẫn kiệm lời như thường lệ, đặt kịch bản sang một bên, "Tối còn quay cảnh đêm à?"
"Vâng, cùng với anh." Ninh Dữ Ý ngáp một cái, rồi duỗi người, tỉnh hẳn ngủ, "Anh Tạ đã ăn tối chưa ạ?"
Tạ Duệ Châu lắc đầu.
"Thế để em đặt đồ ăn ngoài, anh muốn ăn gì?" Ninh Dữ Ý hào hứng mở ứng dụng Meituan, bắt đầu chọn nhà hàng, "Muốn ăn tôm hùm đất."
"Vậy thì ăn đi, nhưng đừng uống đồ đá."
"Vâng vâng."
Một tiếng sau.
Bốn người quây quần bên chiếc bàn nhỏ, trước mặt là bốn hộp tôm hùm đất.
Mỗi hộp có một vị khác nhau.
Diêu Dao và Chu Nhị Hoà ngồi đối diện nhau, háo hức đeo găng tay dùng một lần và bắt đầu ăn.
Ninh Dữ Ý chọn một con vị cay, bóc phần thịt mềm và ngon ở đuôi, bỏ vào bát của Tạ Duệ Châu.
"Hửm" Tạ Duệ Châu ngẩng đầu lên.
"Tôm hùm đất sốt ngũ vị ngon tuyệt, anh Tạ nếm thử đi."
"Được."
Bốn người cùng ăn, Chu Nhị Hoà nhắc đến chuyện fan cuồng của Chương Dương sáng nay.
"Đúng vậy, một tay tôi xử hết đấy. Bọn tôi đã cảnh cáo quản lý của Chương Dương rồi." Diêu Dao mút vỏ tôm, cay đến mức thở hổn hển, "Yên tâm đi, thủ đoạn hoàn toàn sạch sẽ."
Chu Nhị Hoà: "..."
Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu không tham gia vào chủ đề này, họ đều đang tập trung ăn tôm hùm đất, thỉnh thoảng uống một ngụm nước ngọt.
"Uống ít cocacola thôi, giết tinh*, không tốt cho sức khỏe." Chu Nhị Hoà thấy Ninh Dữ Ý lại uống một ngụm lớn, liền dùng khuỷu tay khều khều cậu
*kill tinh trùng :>
"Anh xem ít mấy thứ khoa học giả mạo của người già đi, cocacola mà giết tinh chỉ là mấy lời nhảm nhí của khoa học giả thôi." Ninh Dữ Ý nắm chặt cocacola không buông, lẩm bẩm cãi lại, còn tìm một đồng minh mạnh mẽ để chứng minh cho lời nói của mình, "Anh Tạ, anh nói đúng không ạ?"
"Đúng vậy." Tạ Duệ Châu ngẩng đầu lên, mái tóc dài che nửa mặt vì tạo kiểu cổ trang theo yêu cầu đóng phim khẽ lắc theo động tác, "Nhưng uống nước ngọt có ga sẽ gây loãng xương, không cao lớn được."
Ninh Dữ Ý nghe Tạ Duệ Châu nói câu đồng ý với mình ban đầu còn rất vui, nhưng chỉ một giây sau, Tạ Duệ Châu lại nói một câu còn đâm sâu vào tim hơn, khiến cậu lập tức cảm thấy lon nước ngọt không còn ngon nữa.
Thấy Ninh Dữ Ý tức giận hất lon nước ngọt sang một bên, không thèm nhìn nó nữa, Chu Nhị Hoà nở nụ cười chiến thắng. Bóc một cái đuôi tôm định đưa cho Ninh Dữ Ý để an ủi cậu, nhưng ngay lúc đưa con tôm ra, hắn lại nhìn thấy Tạ Duệ Châu động tác thuần thục đẩy cả chén đầy ắp thịt tôm trước mặt mình sang cho Ninh Dữ Ý.
Chu Nhị Hoà khựng lại, giữ nguyên tư thế cầm con tôm trên tay, ngây người ra, mơ hồ nhận ra rằng dường như mình đã đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Mãi tới khi Diêu Dao với vẻ mặt kfy quái đẩy một cái Chu Nhị Hoà mới lấy lại tinh thần.
"Sao thế? Suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?" Diêu Dao vứt vỏ tôm trên tay.
"À, không có gì, không có gì." Chu Nhị Hoà vì quá bất ngờ nên lặp lại hai lần "không có gì", cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong lòng, lén lút nhìn Tạ Duệ Châu, lại sợ bị y phát hiện, nhìn một lần rồi vội vàng thu hồi ánh mắt.
Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị gõ vang, tiếng chuông khiến Chu Nhị Hoà giật mình. "Ai vậy?"
"Để tôi mở." Diêu Dao cởi găng tay dùng một lần, ra mở cửa.
"Đạo diễn sao lại đích thân... Phàn tổng! ! !" Diêu Dao nhìn thấy đạo diễn đầu tiên, có chút bất ngờ vì sao Trương Học Dũng đột nhiên đến phòng nghỉ, nhưng lời còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy người đàn ông đứng sau Trương Học Dũng.
Phàn tổng?
Đầu óc nhỏ bé của Ninh Dữ Ý khựng lại một giây, xoay mấy vòng mới nhớ ra "Phàn tổng" là ai.
Ngay lập tức, khuôn mặt với đường nét rõ ràng và đôi mắt sâu thẳm hiện lên trong tâm trí cậu.
"Dẫn Phàn tổng đến xem phòng nghỉ của chúng ta đó." Trương Học Dũng tủm tỉm cười đứng qua một bêm, đưa tay ra hiệu cho Phàn Trung Xuyên đi vào.
Phàn Trung Xuyên vẫn mặc bộ vest đen tuyền, chỉ là những đường viền kim tuyến và hoa văn chìm trên vest lại khác với những lần Ninh Dữ Ý gặp trước.
Nhìn qua cũng biết là hàng rất đắt tiền.
Ninh Dữ Ý tặc lưỡi.
"Ăn tôm hùm đất à?" Trương Học Dũng đi theo sau Phàn Trung Xuyên bước vào, "Các cậu cứ ăn, tôi chỉ dẫn Phàn tổng đi tham quan một chút."
"Đạo diễn Trương, Phàn tổng, hai người muốn ăn không?" Ninh Dữ Ý nhìn con tôm hùm đất trong tay, lại nhìn hai người họ, chào mời.
"Tôi không ăn đâu, còn việc phải làm." Trương Học Dũng vội vàng khoát tay, lời từ chối vừa nói ra, liền nghe thấy bên cạnh một giọng trầm thấp vang lên.
"Ừ."
Trương Học Dũng nhất thời không phản ứng kịp Phàn Trung Xuyên vậy mà lại đồng ý lời mời của Ninh Dữ Ý, đứng ngây ra tại chỗ, mãi đến khi Diêu Dao và Chu Nhị Hoà mỗi người bưng một cái ghế nhỏ mời Phàn Trung Xuyên ngồi mới giật mình tỉnh lại.
"Cái này, Phàn tổng...", Trương Học Dũng tiến cũng không được, lui cũng không xong, những lời từ chối trước đây đã nói ra, muốn níu giữ lại cảm thấy không còn mặt mũi mở lời.
Ninh Dữ Ý vừa định lên tiếng, Tạ Duệ Châu nhanh tay nhét một miếng thịt đuôi tôm vào miệng Ninh Dữ Ý, chặn lời cậu muốn giúp Trương Học Dũng tìm đường lui.
"Đạo diễn Trương đi thong thả, không tiễn." Diêu Dao bên cạnh Tạ Duệ Châu nhiều năm, lập tức hiểu ý Tạ Duệ Châu, đứng dậy nhanh nhẹn tiễn Trương Học Dũng ra khỏi phòng nghỉ.
Phàn Trung Xuyên cầm lấy chiếc ghế nhỏ mà Chu Nhị Hoà đã chuẩn bị cho anh, ung dung ngồi xuống, đeo đôi găng tay dùng một lần mới bên cạnh, vụng về bóc vỏ tôm.
Ninh Dữ Ý nhìn anh vài lần, không thể chịu đựng được nữa, "Anh ấn đầu con tôm, tách ra, sau đó bóp phần đuôi, thịt sẽ ra."
Phàn Trung Xuyên học theo Ninh Dữ Ý, bóc ra một phần thịt đuôi tôm hoàn hảo hơn cả Ninh Dữ Ý.
Sau đó, Chu Nhị Hoà nhìn Phàn Trung Xuyên bóc con tôm hùm đất đầu tiên cho vào bát của Ninh Dữ Ý.
Sau đó, Phàn Trung Xuyên và Tạ Duệ Châu như thi nhau, bóc tôm hùm đất cho Ninh Dữ Ý, đến cả Ninh Dữ Ý vốn chỉ cúi đầu ăn cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Lúc này, Ninh Dữ Ý đang ôm chiếc chén nhỏ của mình, trong chén đã chất đầy những con tôm đã bóc vỏ.
Ninh Dữ Ý ngơ ngác nhìn đống thịt tôm trước mặt, nhất thời không biết nên ăn từ đâu.
"Em, em ăn xong rồi." Ninh Dữ Ý cẩn thận đặt chiếc bát nhỏ lên bàn, cố gắng thoát khỏi bầu không khí căng thẳng như chốn tu la này, "Anh Tạ, Phàn tổng, em đi xem kịch bản trước đây."
Tạ Duệ Châu đang bóc vỏ tôm bỗng khựng lại, khẽ đáp.
Khi Ninh Dữ Ý quay người bước đi, Chu Nhị Hoà nhìn thấy Tạ Duệ Châu và Phàn Trung Xuyên đồng thời dừng lại, ném những con tôm hùm đất đã bóc vỏ một nửa vào thùng rác và đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, Tạ Duệ Châu còn bảo Diêu Dao dọn dẹp bát đầy ắp tôm hùm đất.
Chu Nhị Hoà trợn tròn mắt, sau khi tiễn mọi người đi, hắn lo lắng đi qua đi lại trong phòng nghỉ.
Ninh Dữ Ý đi vệ sinh xong trở lại, đập vào mắt là cảnh tượng như vậy.
"Sao thế, anh buồn tiểu à, nhà vệ sinh không có ai đâu." Ninh Dữ Ý chỉ về hướng nhà vệ sinh.
"Tôi buồn tiểu cái rắm á. " Chu Nhị Hoà không nhịn được chửi thề, "Em không thấy bầu không khí hôm nay hơi kỳ lạ sao?"
"Đúng là hơi có một chút." Ninh Dữ Ý nhớ lại, "Lúc Phàn tổng đưa con tôm hùm đất cho em, em đã nghĩ đến di ngôn của mình rồi."
"..." Chu Nhị Hoà nhìn Ninh Dữ Ý một cách kỳ lạ, "Gồi cấp ba và đại học em có yêu đương ai chưa?"
"Chưa ạ, thầy cô không phải nói là không được yêu sớm sao?"
"Đúng vậy, em đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời thầy cô."
Biết được nghệ sĩ nhà mình là một kẻ ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, Chu Nhị Hoà bỗng dưng không còn lo lắng nhiều như vậy nữa.
Sau khi Phàn Trung Xuyên ra khỏi phòng nghỉ, anh lập tức rời khỏi đoàn phim.
"Phàn tổng" Trợ lý đã chờ sẵn ở ngoài xe, thấy Phàn Trung Xuyên ra thì thành thạo mở cửa ghế sau, "Về thẳng công ty ạ?"
"Ừ." Phàn Trung Xuyên bước vào xe, kéo vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau rồi nhắm mắt tựa vào ghế.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn còn lưu lại, Phàn Trung Xuyên không nhịn được mà nghĩ đến cảnh người đó vừa nói chuyện vừa ăn trước mặt mình, càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hàng ghế trước, tài xế đang yên ổn lái xe, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tiểu Lưu, sao hôm nay Phàn tổng lại đột nhiên đến đoàn phim thị sát vậy?" Chỉ với khoản đầu tư vài tỷ, cho dù lợi nhuận cao đến đâu cũng không thể vượt quá mười tỷ, sao tổng giám đốc Phàn hết lần này tới lần khác?
Tất nhiên, câu nói sau cùng tài xế không hỏi ra miệng.
"Không biết, chiều nay Phàn tổng đột nhiên nói muốn đến." Trợ lý Tiểu Lưu đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, "Chuyện của Phàn tổng không phải là việc chúng ta nên suy đoán, chỉ cần làm tốt việc của mình là được."
. . .
Tác giả nhắn lại:
Vị đắng Vanilla
Mứt Vanilla nà
Hai cái tên này có ý gì thì khỏi cần tui giải thích nhỉ? Người hiểu đều hiểu.
Editor: Tác giả ứ giải thích nên tui giải thích Ọ v Ọ
香草呢 =想操你 = wanna fuck u
Mấy này là từ gói meme Anh ơi anh thơm quá..