Editor: Sn
Để Ninh Dữ Ý nấu món mặn trước, Tạ Duệ Châu và Trang Nhung đi bắt cá từ sớm.
Cá được nuôi trong ruộng nên không lớn lắm.
Mãi đến khi trời tối lúc Ninh Dữ Ý sơ chế xong món chay, Tạ Duệ Châu và Trang Nhung đã trở về.
"Nghỉ ngơi một chút trước đi." Ninh Dữ Ý rót hai ly chanh muối và chanh ngâm đường mà cậu đã tranh thủ làm tối hôm qua, đặt lên bàn trong sân, để hai người đến đây ngồi nghỉ.
Trang Nhung vốn muốn từ chối, năm nay cô vừa tròn 40 tuổi, hoàn toàn bước vào tuổi trung niên, để tránh cơ thể béo phì bình thường rất ít khi đụng đến đồ ngọt.
Nhưng không muốn phụ lòng tốt của Ninh Dữ Ý, lại thêm đang thật sự khát, nên cô nhấp một ngụm nhẹ, phát hiện Ninh Dữ Ý đã đặc biệt pha cho mình loại chanh muối.
Nhìn vào chiếc cốc chanh trong tay, Trang Nhung cúi đầu, khẽ mỉm cười.
Thật là một đứa nhỏ có tâm tư cảm nhận, rất đáng yêu.
Cũng làm cho ai nấy đều thích.
Món Phật Nhảy Tường cuối cùng vẫn không thể hoàn thành.
Món ăn này tốn quá nhiều thời gian và nguyên liệu, thậm chí tổ chương trình cũng không chuẩn bị đủ. Cuối cùng, Trương Học Dũng đành tiếc nuối cho phép Lưu Thiên Thành và những người khác thoát một kiếp.
Về việc này, Lưu Thiên Thành chỉ cười lạnh hai tiếng, rồi... không còn sức lực để nói gì thêm.
Sau khi ăn tối, Ninh Dữ Ý mệt mỏi đến mức không muốn nhấc tay, nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Đi tắm trước đi." Tạ Duệ Châu bước ra từ phòng tắm, mái tóc ướt vẫn còn nhỏ nước, trên cổ quàng khăn tắm đã khô, "Nước đã được điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi."
"Dạ..." Ninh Dữ Ý yếu ớt đáp lại, nghiến răng cố gắng đứng dậy, lê đôi chân mỏi nhừ về phía phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Ninh Dữ Ý nằm thẳng cẳng lên giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, việc quay phim diễn ra suôn sẻ hơn nhiều.
Khi Ninh Dữ Ý đến sân, mọi người đã ăn sáng xong hết.
Trang Nhung gọi Ninh Dữ Ý đến ngồi: "Em ơi, cháo đã để sẵn cho em rồi này."
Ninh Dữ Ý ngáp dài đi về phía họ, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng hừ lạnh của Chương Dương.
Tạ Duệ Châu lập tức lạnh mặt nhìn Chương Dương: "Không muốn ăn thì cút."
Đơn giản thô bạo nhưng hiệu quả.
Quả nhiên, sau đó Chương Dương không dám nói gì nữa, chỉ cúi đầu im lặng.
Đạo diễn cũng không cho Chương Dương ánh mắt tốt, vô cùng hối hận vì đã mời Chương Dương đến trong tập đầu tiên.
"Sống ở đời, luôn luôn có phúc có họa đi kèm nhau." Phó đạo diễn đứng bên cạnh đạo diễn, "Lúc đầu anh còn không mấy hài lòng khi Phong Hoa nhét Ninh Dữ Ý vào, ai ngờ lại kiếm được món hời to đùng, giờ cũng đến lúc ăn quả đắng rồi."
Đạo diễn suy nghĩ một lát, rồi nở nụ cười.
"Dù sao Chương Dương cũng chỉ tham gia một tập, về sau cắt ghép lại vẫn xem được."
...
Sau khi kết thúc ghi hình tập đầu tiên, đạo diễn cho tất cả mọi người nghỉ ngơi, đến tuần sau mới quay tiếp tập thứ hai.
Ninh Dữ Ý xách theo hộp vận chuyển chuyên dụng cho mèo, chào tạm biệt Trang Nhung và những người khác rồi lên xe tài trợ của chương trình.
"Về nhà thôi nào." Ninh Dữ Ý cẩn thận đặt hộp vận chuyển lên ghế sau xe, thắt dây an toàn để tránh xê dịch, "Ngoan nào Điềm Điềm, nhịn thêm chút nữa là về đến nhà rồi."
Tạ Duệ Châu thành thạo mở một hộp cá hộp, sau khi mở thùng hàng không, y đặt hộp cá hộp vào bên trong.
Ninh Dữ Ý cầm điện thoại lên, "Sau này còn phải làm thủ tục vận chuyển thú cưng nữa. Để em xem quy trình trước."
Tạ Duệ Châu nắm lấy cổ tay Ninh Dữ Ý, "Sao em vẫn gầy thế này."
"Quay chụp mệt quá, vài ngày nữa sẽ ổn thôi." Ninh Dữ Ý nhìn vào cổ tay, "Hơn nữa, gầy chỗ nào chứ?"
"Gầy." Tạ Duệ Châu khẳng định một lần nữa.
"..." Ninh Dữ Ý quyết định đổi chủ đề, "Sao có thể về mà không cần vận chuyển thú cưng được đây."
Sang phía bên kia biển, cũng không thể đi tàu về được.
Nếu thực sự đi theo cách này, vừa về đến nhà đã có thể chuẩn bị quay tiếp rồi.
"Đi máy bay riêng." Tạ Duệ Châu nói chuyện rất kiệm lời, mỗi từ như đã được định tính từ trước, "Đã chờ ở sân bay rồi."
!!?
Ninh Dữ Ý sau khi nhận ra thân phận nhị công tử nhà giàu của Tạ Duệ Châu, liền há hốc miệng thốt lên:
Trên đời này có bao nhiêu người giàu có, sao lại thiếu mình vậy nè.
Máy bay riêng không cần xếp hàng chờ đợi, Ninh Dữ Ý tối đó đã về đến nhà, đặt mèo con ở phòng khách, tạm thời đắp cho chúng một chiếc chăn để qua đêm.
Hôm nay muộn quá rồi, mai đi mua ổ mèo cho các em nhé. Ninh Dữ Ý vuốt ve cái đầu nhỏ của Điềm Điềm đang dụi vào người, "Điềm Điềm ngủ ngon nhé."
Tắm xong nằm trên giường, Ninh Dữ Ý ôm gối suy nghĩ một hồi, rồi vẫn nhắn tin cho Phàn Trung Xuyên báo đã về nhà. Không ngờ anh đã trả lời rất nhanh.
—— Em ăn tối chưa?
Ninh Dữ Ý nhìn vào điện thoại, vui vẻ trả lời tin nhắn của Phàn Trung Xuyên:
—— Chưa, muộn rồi, ăn bánh quy rồi ngủ trước, mai ăn sau.
—— Ngày mai em nấu cơm, anh Phàn có qua ăn không?
Hai tin nhắn này được gửi đi mà không có hồi âm gì, như thể đã chìm vào đáy biển vậy.
Ninh Dữ Ý nghĩ rằng Phàn Trung Xuyên đang bận, chờ một lúc sau, thất vọng tắt điện thoại, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.
Ngay khi cơn buồn ngủ ập đến và sắp ngủ thiếp đi, chuông cửa reo lên.
Ninh Dữ Ý giật mình vì tiếng chuông cửa, tưởng là Chu Nhị Hòa tới, liền đi dép lê hùng hổ định đi lý luận với hắn, nhưng không ngờ mở cửa ra lại thấy Phàn Trung Xuyên.
"Anh?" Do quá đột ngột, vẻ mặt muốn đánh nhau của Ninh Dữ Ý vẫn chưa kịp thu lại, "Sao anh lại đến đây?"
"Anh mang cơm tối đến cho em đây." Phàn Trung Xuyên* ra hiệu cho chiếc túi đựng thức ăn bị thương trên tay, "Ăn xong rồi hãy ngủ."
*chỗ này raw gốc là Tạ Duệ Châu mà tui sửa lại là Phàn Trung Xuyên mới đúng.
Ninh Dữ Ý lúc này mới biết tại sao nhắn xong mà không nhận được hồi âm, đoán chừng do lệch múi giờ, Phàn Trung Xuyên hẳn là vừa thấy tin nhắn đã đi mua bữa tối rồi.
"Cảm ơn anh." Ninh Dữ Ý quay đầu nhìn vào nhà, mở toang cửa, "Anh vào ăn cùng em không?"
"Ừ."
"Nhà em có mèo, anh có bị dị ứng lông mèo không?"
"Không."
Tạ Duệ Châu trở về Tạ gia.
Cả nhà cùng nhau ăn một bữa tối bình yên, khi chuẩn bị đi ngủ, họ lại nhận được tin tức về cuộc điều tra.
Không phải thám tử tư họ thuê, mà là cục cảnh sát đã có tin tức trước.
"Tìm được người rồi."