Editor: Sn
Sau khi đọc xong thông tin từ cục cảnh sát, Lâm Ý Nguyệt ở bên cạnh khóc nức nở, hai tay run rẩy không ngừng vuốt ve tấm ảnh của Ninh Dữ Ý.
Tạ Lâu ôm vợ, mắt cũng hơi đỏ.
Hai người thực sự im lặng nhất là Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam.
Tạ Duệ Châu hiếm hoi lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng mà không châm lửa, không biết đang suy nghĩ gì.
Đầu óc rối bời, nhất thời, y cũng không biết nên cảm thán thế giới này quá nhỏ hay là họ quá may mắn, những lúc luôn muốn tốt cho Ninh Dữ Ý, dường như đã có lời giải thích.
Tạ Dực Nam đầu tiên thở dài một tiếng, xoa nhẹ khuôn mặt cứng đơ, "Bây giờ em ấy vẫn ở trong ký túc xá do công ty phân cho nhỉ?
"Ừm." Tạ Duệ Châu gật đầu.
"Hôm nào đến xem một chút." Tạ Dực Nam nhìn vào tài liệu đã sao chép trên điện thoại với tâm trạng phức tạp.
"Anh." Tạ Duệ Châu đột ngột lên tiếng.
"Sao thế?"
"Khi em ấy còn nhỏ... quả thật sống rất khổ." Tạ Duệ Châu vừa nghe em trai mình là Ninh Dữ Ý, liền đứng sững người tại chỗ, trở thành người duy nhất trong nhà không xem tư liệu.
Tạ Duệ Châu vừa dứt lời, tiếng nức nở của Lâm Ý Nguyệt càng to hơn.
Tạ Dực Nam đặt tay lên vai Tạ Duệ Châu, khẽ vỗ vỗ.
Ý tứ không cần nói cũng rõ.
Mọi người đều cảm thấy bồi hồi xúc động xen lẫn nặng nề lo âu.
Vui mừng vì cuối cùng đã tìm được đứa con trai út mà họ luôn mong mỏi, nhưng cũng nặng lòng khi biết cuộc sống của đứa trẻ sau khi bị mất tích không hề tốt đẹp, lo sợ không biết phải đối mặt với đứa nhỏ như nào.
Tạ Duệ Châu thở hắt ra, "Mọi người đã nghĩ ra phải nói thế nào chưa?"
"Bây giờ vừa khéo em và em ấy cùng quay về Hải Thị."
Tạ Dực Nam nhíu mày, thực sự cầm lấy điện thoại.
Tạ Duệ Châu liếc mắt, phát hiện Tạ Dực Nam đang xem Weibo.
Nói chính xác hơn, là đang xem Weibo của Ninh Dữ Ý.
Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam là anh em nhiều năm, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết anh ta đang nghĩ gì.
"Đang nghĩ mua quà gì cho em ấy à?", Tạ Duệ Châu gác chân lên ghế, bỗng nhiên vui vẻ, "Còn không bằng anh hỏi em này."
"???", Tạ Dực Nam nghe ra giọng điệu khoe khoang của Tạ Duệ Châu, sững người, bỗng lên tiếng, "Mẹ, chuyện quà cáp, tốt nhất là chúng ta nên hỏi A Châu."
"Tạ Duệ Châu và em ấy có mối quan hệ rất tốt, thậm chí đã hai lần ra mặt bênh vực giúp em ấy nữa." Tạ Dực Nam nói, liếc nhìn Tạ Duệ Châu một cái.
Nụ cười của anh ta có chút... đắc ý.
Lâm Ý Nguyệt nghe vậy, liền dời sự chú ý sang món quà định tặng Ninh Dữ Ý, "Tạ Duệ Châu, con nghĩ Mộc Mộc thích gì nhỉ?"
"Thanh An bên kia, chúng ta vẫn còn một căn nhà phía sau đúng không? Khi nào về, mẹ sẽ bảo luật sư lo thủ tục chuyển nhượng." Lâm Ý Nguyệt suy nghĩ thêm, "Vài ngày nữa có triển lãm xe, Tạ Dực Nam con đi xem có mẫu xe nào phù hợp với các bạn trẻ không?"
Tạ Duệ Châu khoẻ miệng khẽ giật một cái, bất lực che trán: "Mẹ ơi, tặng xe tặng nhà gì đâu còn không bằng tặng thứ gì khác đi."
"Cái gì?"
"Cách đây vài ngày, khi quay chương trình thực tế, em ấy đã nhặt được ba chú mèo." Nói đến đây, Tạ Duệ Châu tỏ ra dịu dàng hơn nhiều, "Rất dễ thương, em ấy rất thích, mọi người có thể tặng em ấy một số đồ dùng cho mèo cưng."
"Nhà và xe chắc chắn phải cho, nhưng không nên đưa trực tiếp cho em ấy, em ấy sẽ cảm thấy không thoải mái." Sau nhiều ngày ở bên Ninh Dữ Ý, Tạ Duệ Châu hiểu rõ cậu hơn.
Lâm Ý Nguyệt ghi chép mọi thứ, đứng dậy và định lên lầu thay đồ để đi mua sắm tại cửa hàng thú cưng.
Vẫn là Tạ Lâu vội vàng kéo vợ mình xuống: "Đừng vội, đừng vội, chúng ta còn chưa gặp con mà."
Vẫn chưa biết phản ứng của cậu thế nào, có chấp nhận họ hay không.
Dù sao chuyện này đến quá đột ngột, người bình thường chắc chắn đều khó có thể chấp nhận.
Tạ gia đêm hôm đó không ai ngủ được, chỉ có Ninh Dữ Ý ngủ đến say sưa.
Sáng hôm sau, Ninh Dữ Ý dậy sớm, thay quần áo rồi cho Điềm Điềm vào lồng, định đưa chúng đến bệnh viện thú y kiểm tra sức khỏe và mua một số vật dụng chuyên dụng cho thú cưng.
Thật ra trước đây ê-kíp chương trình đã mời bác sĩ đến kiểm tra, không có vấn đề gì lớn. Lần này Ninh Dữ Ý đưa chúng đến chủ yếu là để tắm cho ba con bé mà thôi.
Vì hai chú mèo con còn quá nhỏ, Ninh Dữ Ý không dám tự mình tắm cho chúng, nên chỉ đành mang đến bệnh viện thú y để cho các chuyên gia làm.
Sau khi tắm xong, Mèo mẹ nằm trong lồng mèo ở bệnh viện, liếm lông chân. Lông của hai chú mèo con được thổi phồng lên, cuộn tròn lại làm ổ trong ngực mèo mẹ mà ngủ.
Ninh Dữ Ý cách cái lồng trêu chọc chúng.
Sau lưng lại vang lên giọng nói ngọt ngào của y tá: "Chào mừng quý khách", nghe giọng điệu là dành cho một cặp vợ chồng trung niên. Nhưng vì Điềm Điềm đang nũng nịu bên mình nên Ninh Dữ Ý không quay lại nhìn.
"Tôi muốn mua một số đồ dùng cho mèo cưng." Lâm Ý Nguyệt mặc một chiếc váy đơn giản, chiếc túi của bà được Tạ Lâu cầm hộ.
"Vâng, mời quý khách xem bên này."
...
Lúc Ninh Dữ Ý cầm lồng mèo xoay người loại chỉ thấy mỗi bóng lưng của hai người xong đã bị cô y tá dẫn vào trong phòng làm việc của bác sĩ thú y.
"Mọi thứ đều bình thường, chỉ có chút rận tai thôi, nhưng không nghiêm trọng." Bác sĩ đặt báo cáo kiểm tra lên bàn, "Mèo mẹ bị suy dinh dưỡng, có thể do lang thang nhiều ngày, sau này có thể cần cho ăn thêm số đồ có dinh dưỡng cao để bồi bổ thêm"
"Vâng, bác sĩ cứ ghi ra ạ." Ninh Dữ Ý cầm báo cáo kiểm tra lên xem.
Bác sĩ vừa trao đổi về vấn đề sức khỏe của Điềm Điềm xong, Ninh Dữ Ý liền ra khỏi phòng khám, theo chân y tá đến khu vực nhận mèo.
Vừa ôm chú mèo vào lòng, Ninh Dữ Ý định đi sang khu bán đồ dùng cho thú cưng bên kia bệnh viện, thì bất ngờ va vào một cặp vợ chồng.
Ninh Dữ Ý bị đụng trúng lập tức loạng choạng lùi lại hai bước mới đứng vững. Chú mèo trong lồng kêu liên tục, lo mèo hoảng sợ, Ninh Dữ Ý cúi người xuống xem xét.
Tạ Lâu ôm vợ vừa bị va vào người khác, vội vàng nhìn xem Lâm Ý Nguyệt có bị thương ở đâu không.
"Em không sao." Lâm Ý Nguyệt choáng váng trong tích tắc khi bị đụng phải, nhưng hai người khi đi bộ bình thường đều không đi mạnh, nên cũng không bị va đau ở đâu.
Sau khi dỗ dành con mèo xong, Ninh Dữ Ý vội vàng đứng dậy và xin lỗi người trước mặt: "Xin lỗi, xin lỗi, hai người có bị thương không ạ?"
"Không sao đâu, thật đấy." Lâm Ý Nguyệt một lần nữa khẳng định với chồng, ngẩng đầu nhìn rõ người đã va vào mình, vội vàng nắm lấy tay Tạ Lâu, sững sờ tại chỗ.
"Làm sao vậy?" Tạ Lâu nhận thấy sự bất thường của vợ, nhìn theo ánh mắt của bà, liền thấy Ninh Dữ Ý nở nụ cười xin lỗi.
"Thực sự xin lỗi, nếu hai người bị thương, cháu xin được trả tiền thuốc men." Ninh Dữ Ý thấy hai người đối diện không nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, tưởng rằng mình đã chọc giận họ, liền một lần nữa xin lỗi.
"Không, không sao đâu." Lâm Ý Nguyệt lắp bắp nói, "Cháu, cháu tên gì?"
Ninh Dữ Ý bị câu hỏi này làm cho ngơ ngác, không hiểu sao tự dưng lại nhảy sang vấn đề tên của mình: "Cháu họ Ninh, đây là số điện thoại của cháu, nếu sau này dì có vấn đề gì hãy liên lạc với cháu nhé."
Ninh Dữ Ý đọc số điện thoại của mình.
Thật ra số điện thoại của Ninh Dữ Ý cũng có trong bản báo cáo điều tra, Tạ Lâu đã thuộc lòng từ lâu. Nhưng mỗi lần mở điện thoại, ông vẫn không có can đảm gọi đi.
Cặp vợ chồng đối diện có vẻ kỳ lạ, Ninh Dữ Ý cũng nhận ra điều bất thường.
Ví dụ như, cậu và người phụ nữ đối diện có ngoại hình quá giống nhau.
Hơn nữa cặp vợ chồng đối diện nhìn cậu với ánh mắt đầy xúc động, như thể đang nhìn... người thân sau bao ngày xa cách.
Ninh Dữ Ý lo lắng nhìn con mèo trong tay, lần đầu tiên có ý định trốn đi: "Cháu xin lỗi, cháu đi trước đây."
Cậu xách theo mèo nhanh chân bước vội ra khỏi bệnh viện thú y.
Trong khoảnh khắc liếc mắt, Ninh Dữ Ý nhận ra người phụ nữ phía sau muốn gọi cậu lại, nhưng đã bị người đàn ông bên cạnh giữ chặt.
Ra khỏi bệnh viện thú y, lòng Ninh Dữ Ý rối bời, không dám quay lại gặp cặp vợ chồng kia, đành phải đến các cửa hàng bán đồ cho thú cưng khác gần đó mua ổ mèo, đồ chơi và thức ăn nhẹ cho mèo.
Vừa về đến nhà, Ninh Dữ Ý lại nhìn thấy hai người không ngờ trước cửa.
"Anh Tạ." Ninh Dữ Ý vẫn còn hơi ửng đỏ vì cảm xúc dâng trào lúc nãy.
"Làm sao vậy?" Tạ Duệ Châu lập tức nhận ra sự bất ổn trong cảm xúc của Ninh Dữ Ý.
"Không sao". Những cảm xúc vừa rồi chỉ xuất phát từ suy đoán của bản thân nên Ninh Dữ Ý không muốn nói với Tạ Duệ Châu, "Anh Tạ đến đây làm gì thế ạ?"
Còn đến cùng Tạ Dực Nam nữa.
"Vào trong nói chuyện sau đi." Tạ Dực Nam thấp giọng nói.
Chuyện này không thể giải thích trong vài câu, hơn nữa Tạ Dực Nam lo lắng Ninh Dữ Ý không chịu nổi chuyện này.
Ninh Dữ Ý ngẩng đầu lên nhìn bọn họ rồi im lặng.
Cậu ấn vân tay mở cửa, mời hai người vào nhà.
Tạ Dực Nam nhìn thấy môi trường trong nhà sau đó liền cau mày nhăn trán, nhìn khiến Ninh Dữ Ý trong lòng sợ hãi.
Cậu nhìn kỹ căn nhà của mình, xác nhận đi xác nhận lại căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tạ Duệ Châu cũng không mấy hài lòng với căn nhà này, diện tích còn nhỏ hơn phòng khách nhà tổ, vậy mà lại là nơi ở của em trai mình.
Suy nghĩ miên man, Tạ Duệ Châu đã bắt đầu tính toán sẽ nhường lại cho Ninh Dữ Ý căn nhà nào trong số những căn nhà thuộc sở hữu của mình.
Tạ Dực Nam và Tạ Duệ Châu quả là anh em ruột, suy nghĩ trong lòng đều giống nhau.
Sau khi âm thầm tính toán chuyện nhà cửa, Tạ Dực Nam và Tạ Duệ Châu cùng nhau ngồi xuống ghế sofa.
Ninh Dữ Ý dọn dẹp xong mèo, đi vào bếp rót hai ly nước chanh cho họ.
"Xem cái này trước đã." Tạ Dực Nam đưa tập tài liệu trên tay cho Ninh Dữ Ý, "Đây là kết quả bọn anh mới tra được hôm qua."
Tra được?
Ninh Dữ Ý do dự mở chiếc túi đựng tài liệu, phát hiện ra trang đầu tiên là ảnh của chính mình.
Ngoài ảnh, còn có bản sao báo cáo khám sức khỏe thi đại học, sơ yếu lý lịch, v.v. của cậu.
Ninh Dữ Ý vội lướt qua vài trang A4 đầu tiên, trên đó đều là báo cáo điều tra về cậu. Cậu không biết tại sao Tạ Duệ Châu và những người khác lại đột nhiên điều tra mình, cho đến khi nhìn thấy chồng tài liệu tiếp theo có đóng dấu của cục Công an, cậu bỗng nảy sinh suy đoán.
Sau tài liệu còn có một bản báo cáo xét nghiệm DNA, được làm từ mẫu máu mà Ninh Dữ Ý đã hiến tặng trước đây.
Đọc xong mọi thứ trong tài liệu, Ninh Dữ Ý có chút im lặng, đầu ngón tay cầm tài liệu run rẩy nhẹ.
Ninh Dữ Ý chỉ cảm thấy lòng mình trào dâng một cảm giác chua xót, những thông tin trong tài liệu tràn ngập trong tâm trí, khiến Ninh Dữ Ý trong giây lát không thể suy nghĩ được gì.
Cho nên cậu là đứa nhỏ bị thất lạc của Tạ gia ư???
Cậu không phải bị vứt đến viện mồ côi???
Trời má, việc này khác với nguyên tác quá rồi!!!
"Em..." Tạ Duệ Châu muốn đưa tay vuốt ve mái tóc của Ninh Dữ Ý để an ủi cậu, nhưng khi đưa tay đến nửa chừng thì lại dừng lại.
"Vậy nên, em không phải là đứa trẻ bị vứt bỏ phải không?" Giọng Ninh Dữ Ý nghẹn ngào.
"Ừm," Tạ Dực Nam khẽ trả lời, giọng nói khẳng định, "Ba mẹ và chúng ta vẫn luôn tìm kiếm em."
Ninh Dữ Ý nhìn thấy trên hồ sơ của công an, thời gian điều tra gần như không có gián đoạn.
"Hôm nay em đã nhìn thấy hai người ở bệnh viện thú y." Ninh Dữ Ý chậm rãi kể lại chuyện ngày hôm nay, "Một người trong số họ trông rất giống em."
Tạ Duệ Châu khẽ rùng mình, lấy điện thoại hỏi ba mẹ xem có phải đã gặp Ninh Dữ Ý ở bệnh viện thú y không.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tạ Duệ Châu cũng dở khóc dở cười.
"Đúng vậy, họ chính là ba mẹ." Tạ Duệ Châu dứt khoát đổi chỗ sang ngồi bên cạnh Ninh Dữ Ý, xoa xoa mái tóc mềm mại của Ninh Dữ Ý, "Họ đều rất yêu em."
Ninh Dữ Ý hít mũi, "Tối nay hai anh ở đây ăn cơm chứ?"
Tạ Duệ Châu: "Em tự nấu ăn à?"
Ninh Dữ Ý khẽ "vâng" một tiếng lại nói: "Mời mọi người đến đây ăn tối."
Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam hiển nhiên cũng muốn cọ bữa cơm của em trai mình, còn chủ động xuống lầu mua nguyên liệu và thức uống cho Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý hôm nay vẫn nấu lẩu, nhưng cậu đặc biệt làm hai nồi nước dùng, một bên cay và một bên không cay được hầm từ xương hầm với nấm hương và kỷ tử.
Để bổ sung dinh dưỡng cho mèo, trước khi nấu ăn, Ninh Dữ Ý đã nấu canh cá chẽm cho mèo, không cho muối, đập thêm một quả trứng vào khi gần chín.
Cá chẽm khá to nhưng ít xương, Ninh Dữ Ý đã nấu nửa con cho mèo, bỏ xương sống chính giữa, chỉ còn lại phần thịt cá mềm mại.
Mèo con chưa đầy tháng, Ninh Dữ Ý sợ chúng không tiêu hóa được, nên chỉ đặt riêng cho Điềm Điềm ăn ngoài lồng.
Ninh Dữ Ý đã thái nhỏ nửa con cá còn lại sau khi nấu cho mèo ăn, bày ra đĩa, dự định ăn lẩu sẽ nhúng mà ăn.
Nước lẩu cay nồng hòa quyện cùng vị ngọt thanh của cá lóc, ăn vào miệng vô cùng sảng khoái.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Ninh Dữ Ý cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tạ Duệ Châu ấn chuông cửa và nói với Ninh Dữ Ý đang ngồi: "Để anh ra mở cửa."
Tạ Duệ Châu đi vòng qua bàn ăn đến cửa và mở cửa.
"? ? ?" Tạ Duệ Châu nhìn khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của Phàn Trung Xuyên, thoáng chốc cảm thấy hoang mang, "Anh đến đây làm gì?"
"Ăn cơm." Phàn Trung Xuyên phun ra hai chữ rồi cởi giày đi vào nhà qua Tạ Duệ Châu.
"Anh đến rồi ạ." Ninh Dữ Ý nhìn thấy Phàn Trung Xuyên, mỉm cười chào hỏi.
Vừa chào hỏi xong, Ninh Dữ Ý đã cảm nhận được ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi của Tạ Dực Nam và Tạ Duệ Châu. Lúc này, cậu mới nhận ra rằng Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam mới chính là anh trai ruột của mình.
A hiểu roài.
Trên đường đến, Phàn Trung Xuyên đã được Ninh Dữ Ý thao thao bất tuyệt kể cho nghe những chuyện này.
Nhưng lúc này anh vẫn bình tĩnh, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Ninh Dữ Ý, rót cho Ninh Dữ Ý ly Coca-Cola cậu thích nhất.
Tạ Dực Nam và Tạ Duệ Châu ném ánh mắt nguy hiểm về phía Phàn Trung Xuyên.
Bây giờ họ mới biết tại sao Phàn Trung Xuyên lại đầu tư vào gameshow 《 Bạn cũ》, còn lén lút gửi một xe sữa tươi mới nhất đến chương trình.
Hóa ra là có ý đồ xấu!
Tạ Duệ Châu nhìn chằm chằm vào tay Phàn Trung Xuyên, ánh mắt đầy vẻ không hài lòng.
Ăn tối xong, Ninh Dữ Ý tiễn cả ba người xuống lầu.
Nhưng sau khi Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam rời đi, Ninh Dữ Ý lập tức lên xe của Phàn Trung Xuyên.
"Anh ơi, em mang quà cho anh, đã để ở nhà anh rồi." Ninh Dữ Ý ngồi vào ghế phụ lái.
Phàn Trung Xuyên đạp ga, lái xe vào khu biệt thự bên trong: "Ừ, anh nhìn thấy rồi."
Chiếc xe dừng lại một cách êm ái trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm của biệt thự. Ninh Dữ Ý tháo dây an toàn, theo chân Phàn Trung Xuyên* vào nhà.
*chỗ này tác giả lại ghi nhầm thành Ninh Dữ Ý nên tui sửa lại Phàn Trung Xuyên cho đúng nhá.
Phàn Trung Xuyên đi vào bếp lấy cho Ninh Dữ Ý những quả dâu tây đã rửa sạch.
Những quả dâu tây đỏ thẫm, căng mọng, đặt trong đĩa sứ trắng, càng thêm ngon miệng.
Ninh Dữ Ý nhặt một quả dâu tây lên và cắn một miếng.
Nước ép dâu tây đỏ chảy ra một chút bên khóe môi. Đôi môi nhuộm đỏ bởi nước ép dâu tây trông còn hấp dẫn hơn cả quả dâu.
Phàn Trung Xuyên ánh mắt tối sầm lại, rút một chiếc khăn giấy lau nước ép dâu tây trên khóe môi cho cậu.
"A." Ninh Dữ Ý mím môi.
"Tâm trạng khó chịu thì lên lầu đánh game một trận đi em."
"Thực ra cũng không đến nỗi khó chịu" Ninh Dữ Ý ăn hết dâu tây, chống tay lên ghế sofa và đung đưa chân, "Chỉ là mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhất thời cảm thấy như đang mơ vậy.
Anh Phàn biết không, em lớn lên ở cô nhi viện. Cô nhi viện cũng thường xuyên có người đến làm từ thiện, cũng có người muốn nhận nuôi em, nhưng em đều không chịu.
Ninh Dữ Ý giọng buồn bã: "Vì em luôn cảm thấy bản thân bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ, nên dù có đến nhà người khác cũng chẳng được yêu thương."
Đáng thương hơn cả việc mãi mãi ở trại mồ côi là việc tự cho rằng mình đã có một gia đình mới nhưng lại bị bỏ rơi lần nữa.
Đã có rất nhiều trường hợp bị bỏ rơi như Ninh Dữ Ý, phần lớn là do những gia đình không thể có con nhận nuôi trẻ em, sau đó bất ngờ mang thai và vứt bỏ đứa trẻ đã nhận nuôi vào viện mồ côi.
"Hóa ra, giờ đây em mới biết, mình không phải là đứa nhỏ bị bỏ rơi, em có ba mẹ và họ rất yêu thương em, vẫn không ngừng tìm kiếm em."
Ngay cả khi Tạ Lâu và Lâm Ý Nguyệt cho rằng khả năng sống sót của Ninh Dữ Ý rất thấp, họ vẫn không từ bỏ.
"Nói chung là hôm nay nạp quá nhiều thông tin, đầu óc quay cuồng. " Ninh Dữ Ý tóm tắt đơn giản.
"Vậy đi chơi game không?"
"Đi!"
Kết quả chơi đến tận rạng sáng.
Ninh Dữ Ý mệt mỏi thiếp đi trên chiếc ghế sofa trong phòng trò chơi, tay vẫn cầm bộ điều khiển.
Phàn Trung Xuyên giải quyết xong công việc ở công ty, sau đó đi tắm. Không thấy Ninh Dữ Ý xuống, anh đành lên lầu tìm.
Vừa mở cửa, Phàn Trung Xuyên đã nhìn thấy Ninh Dữ Ý đang say giấc trên sofa. Do tư thế nằm, chiếc áo thun của Ninh Dữ Ý bị xắn lên, lộ ra phần eo thon thả trắng nõn.
Phàn Trung Xuyên lặng lẽ bước đến trước sô-fa, không chút tiếng động kéo áo xuống.
Ngoài việc vô thức xoa ngón tay đã chạm vào eo, Phàn Trung Xuyên quả thật xứng đáng với danh tiếng "ngồi không đổi sắc".
Phàn Trung Xuyên lấy chiếc chăn gấp gọn bên cạnh sô-fa, đắp lên người Ninh Dữ Ý, bế Ninh Dữ Ý lên cùng với chiếc chăn đi về phía phòng ngủ.
-------------------------
Tạ Dực Nam và Tạ Duệ Châu trở về nhà lớn Tạ gia.
Trong phòng khách, Lâm Ý Nguyệt đang nói chuyện gì đó với Tạ Lâu, trên đùi để nhiều tài liệu về bất động sản.
"Ba mẹ." Tạ Dực Nam cởi áo khoác.
"Về rồi sao." Lâm Ý Nguyệt nghe thấy giọng nói của Tạ Dực Nam lập tức không thèm để ý đến đống đồ trên bàn "Mộc Mộc nó..."
"Cũng ổn." Tạ Duệ Châu nhớ lại tình cảnh buổi trưa "Nhưng chắc phải cần thêm chút thời gian để tiêu hoá."
"Được, được, được, thế thì tốt, tốt rồi." Trái tim treo lơ lửng cả ngày của Lâm Ý Nguyệt rốt cuộc cũng rơi xuống, quay lại với chủ đề vừa bàn luận lúc nãy.
Vẫy tay gọi Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam đến xem: "Nhìn xem nào, Mộc Mộc sẽ thích căn nào đây?"
Nói xong, Lâm Ý Nguyệt giới thiệu về căn hộ mà mình ưng ý nhất, "Căn hộ này gần trung tâm thành phố, ban công ngắm cảnh của phòng khách có thể nhìn bao quát cảnh đêm ở Hải Thị, rất thích hợp cho người trẻ tuổi sinh sống."
Tạ Lâu hiếm khi không đồng ý với vợ: "Nơi đây cách công ty của A Nam quá xa, căn hộ áp mái gần Phong Hoa Giải Trí phù hợp hơn."
Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam im lặng trong giây lát.
Tạ Dực Nam gom những ý kiến lại, đưa ra đề xuất của mình: "Căn biệt thự Thanh An đi, em ấy hiện đang ở Thanh An, có lẽ cũng quen với khu vực thương mại ở đó rồi."
"Mọi người nghĩ nhiều quá." Tạ Duệ Châu ngả người ra ghế sofa, "Chỉ cần mỗi người một căn hộ là được rồi, đến lúc đó em ấy muốn ở căn nào thì ở."
Lâm Ý Nguyệt và Tạ Lâu thấy Tạ Duệ Châu nói cũng có lý, liền liên hệ luật sư, chuẩn bị làm thủ tục chuyển nhượng nhà.
-------------------------
Sáng hôm sau, Ninh Dữ Ý bị tiếng chuông báo thức nhắc nhở cho mèo ăn sáng đánh thức dậy.
Nhăn mặt dụi mắt, Ninh Dữ Ý ngồi dậy trên giường, nhìn quanh quất rồi lại ngã nhào xuống giường.
"Buồn ngủ quá." Ninh Dữ Ý ôm chăn, lăn lộn trên giường không muốn dậy.
Không đúng!
Ninh Dữ Ý bỗng ngồi dậy, bò ra mép giường tìm dép lê, nhưng nhìn quanh một hồi mà không thấy.
"?!?"
Cửa phòng bỗng mở ra, Ninh Dữ Ý thấy Phàn Trung Xuyên tay cầm thứ gì đó bước vào.
Đến khi tiến vào gần, cậu mới nhận ra thứ Phàn Trung Xuyên cầm chính là đôi dép lê cậu đã mang tối qua.
Ninh Dữ Ý bĩu môi, lí nhí: "Anh ơi, tối qua là anh bế em vào sao?"
Phàn Trung Xuyên gật đầu, đặt dép lê xuống đất.
"Dậy đi em, trong nhà tắm có đồ dùng cá nhân, dì đã nấu sáng xong rồi."
"Dạ!"
Rửa mặt xong, Ninh Dữ Ý xuống lầu, Phàn Trung Xuyên đang ngồi trên sô-fa xem tin tức kinh tế.
Thấy Ninh Dữ Ý xuống lầu, Phàn Trung Xuyên đặt chiếc máy tính bảng xuống, kéo Ninh Dữ Ý ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng, còn đang bốc khói nghi ngút.
Ninh Dữ Ý kẹp một chiếc bánh bao pha lê cho vào miệng, cảm thấy hạnh phúc như lên đến tận trời.
"Ngon quá!" Ninh Dữ Ý lẩm bẩm khen ngợi.
Khóe miệng Phàn Trung Xuyên cong lên, cũng kẹp một chiếc bánh bao pha lê.
Vẫn là hương vị quen thuộc, nhưng Phàn Trung Xuyên lại cảm thấy hôm nay những chiếc bánh bao thủy tinh này ngon hơn hẳn so với mọi khi.
Không biết là do hương vị thức ăn ngon hơn... hay do con người.
Ăn sáng xong, Phàn Trung Xuyên đi làm, tiện thể đưa Ninh Dữ Ý đến khu cao tầng phía trước.
Sau khi nói lời tạm biệt với Phàn Trung Xuyên, Ninh Dữ Ý vội vã lao lên cầu thang máy lên lầu.
Xong đời rồi! Mèo còn chưa cho ăn! ! !
Quả nhiên khi Ninh Dữ Ý vừa mở cửa, Điềm Điềm nghe thấy âm thanh đã nhảy từ ban công ra cửa, hướng về Ninh Dữ Ý đáng thương kêu meo meo hai tiếng.
"Xin lỗi." Ninh Dữ Ý khom người xuống, ôm Điềm Điềm vào lòng, "Ngoan nào, papa sẽ mở hộp thức ăn cho con ngay."
"Meo meo meo." Điềm Điềm dụi vào lòng Ninh Dữ Ý, cào nhẹ vào cánh tay cậu vài cái.
Ninh Dữ Ý đổ thức ăn cho mèo vào bát, đồng thời mở hộp thức ăn khác đặt vào một bát khác để Điềm Điềm ăn thêm.
Ngồi bên cạnh hộp thức ăn dành riêng cho mèo, Ninh Dữ Ý nhìn Điềm Điềm cúi đầu chăm chú ăn thức ăn trong hộp, liền lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Đã lâu rồi không cập nhật Weibo.
Ninh Dữ Ý: Thành viên mới trong gia đình [Hình ảnh]
Vì đoạn trailer trước của 《 Kiếm Đạo》 và sự chú ý của Phàn Trung Xuyên trước đây đã mang lại cho Ninh Dữ Ý hai đợt bùng nổ lưu lượng truy cập lớn. Lúc này, Ninh Dữ Ý đã có hàng triệu người hâm mộ.
Sau khi đăng bài lên Weibo, Ninh Dữ Ý nhanh chóng nhận được nhiều bình luận.
Đọc qua một vài bình luận đầu tiên, Ninh Dữ Ý thoát khỏi Weibo và không quan tâm nữa, nằm dài trên ghế sofa nhắm mắt hạnh phúc.
Bây giờ mọi thứ đều rất hạnh phúc, cuối cùng cũng tìm được gia đình, sự nghiệp dần khởi sắc, chú mèo đáng yêu ngoan ngoãn.
...Hình như quên gì đó rồi.
Ninh Dữ Ý chợt nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên môi khựng lại.
Á trời má ơi!!!
Cậu đã bỏ lại Chu Nhị Hoà ở Hải tỉnh mà không dắt về rồi! ! !