Editor: Sn
Sau khi chiếc xe đến đón Phàn Trung Xuyên rời đi, Ninh Dữ Ý rõ ràng đã trở nên uể oải hơn.
Tạ Duệ Châu nhét cho em trai một viên kẹo mút, vốn là do Diêu Dao chuẩn bị trước cho y, hoặc nói đúng hơn, là chuẩn bị cho Ninh Dữ Ý.
Chưa lâu sau khi Phàn Trung Xuyên rời đi, thời tiết đã thay đổi, đột nhiên mưa rào bắt đầu rơi.
Nhân viên công tác vội vàng đi cứu thiết bị quay phim. Ninh Dữ Ý ôm những măng khô đã phơi lần trước vào túi, lại cùng Trang Nhung tìm một thứ gì đó che đống củi mà Tạ Duệ Châu đã chẻ trước đó.
Xong hết mọi việc, quần áo của tất cả mọi người đều hơi ướt, dứt khoát mỗi người về phòng tắm rửa và thay quần áo.
Khi Ninh Dữ Ý bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Duệ Châu đang dựa vào đầu giường, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Anh Tạ ơi." Ninh Dữ Ý gọi.
"Ừm." Tạ Duệ Châu theo phản xạ đáp lại, sau đó lại ngây người ra, như đang đấu tranh nội tâm gì đó.
"Sao vậy?" Ninh Dữ Ý thế mà có thể từ khuôn mặt tưởng chừng như vô cảm của y, nhận ra một chút tâm trạng bối rối.
"Không sao." Tạ Duệ Châu im lặng một lát, "Chỉ là... Ninh Ninh."
"Dạ?"
"Có thể gọi anh là anh hai không?" Giọng nói vốn được fan hâm mộ mệnh danh là nam tính, gợi cảm lúc này lại có chút ngượng ngùng.
Ninh Dữ Ý "à" một tiếng, nhận ra, bật cười.
"Xin lỗi anh hai, trước kia em gọi quen kiểu kia nên không đổi."
Ninh Dữ Ý ngồi lên giường, kéo chăn đắp kín người, nhưng ánh mắt lại hướng về đôi bàn tay thon dài đẹp mắt của Tạ Duệ Châu.
Bằng mắt thường có thể thấy được tâm trạng Tạ Duệ Châu tăng vọt, theo thói quen mà xoa đầu em mình "Ừm, em trai ngoan lắm."
Chỉ gọi một tiếng "anh hai" đã được khen ngoan ngoãn, người anh này thật dễ dỗ dành.
Sau tai Ninh Dữ Ý ửng đỏ một mảng, "Anh hai, em đi ngủ đây."
"Ừm, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
--------------------------
Ngày quay thứ hai diễn ra suôn sẻ hơn so với ngày hôm trước. Sau khi ăn trưa cùng nhau, họ quay phim gần như xong.
Ngồi trên xe ra sân bay, La Bân bỗng vỗ tay, nhớ ra đạo diễn tối hôm qua dặn anh rằng hôm nay trang web chính thức sẽ đăng trước đoạn trailer.
"Để tôi chia sẻ lại." La Bân đăng nhập vào Weibo.
Lưu Thiên Thành và Trang Nhung vốn đã đắp chăn nhỏ chuẩn bị ngủ, nghe vậy cố gắng mở mắt ra xem Weibo.
"Đã lên hot search rồi." La Bân lướt xem hot search, "Mọi người đang đoán xem vị khách bí ẩn mới gia nhập là ai."
"Tiểu Tạ bị đoán ra rồi, cũng đúng thôi, khí chất của cậu ấy quá dễ nhận biết." Lưu Thiên Thành xem qua bình luận, lại ngáp dài, "Thôi, tôi ngủ trước đây."
Chiếc xe êm ái đưa họ đến sân bay, sau đó họ chuyển sang máy bay rồi nhà ai người nấy về.
Đến Hải Thị, Tạ Duệ Châu đã tích lũy được kha khá lịch trình, sau khi đưa Ninh Dữ Ý đến Thanh An liền vội vã đến phòng thu âm.
Ninh Dữ Ý đưa vali về nhà, sau đó đi thẳng đến biệt thự của Phàn Trung Xuyên để đón mèo.
"Điềm Điềm ~" Vừa mở cửa kính trong suốt tầng bốn, Ninh Dữ Ý đã nhìn thấy chú mèo đang nằm phơi nắng ở góc nhà, "Điềm Điềm lại đây nào."
"Meo ô!" Có lẽ là không ngờ Ninh Dữ Ý sẽ đột nhiên đến, Điềm Điềm lúc đầu nằm im trên sàn nhìn cậu không nhận ra, sau khi nghe thấy tiếng gọi liền đột ngột đứng dậy, nhảy vài bước nhảy vào lòng Ninh Dữ Ý.
"Mấy ngày anh không ở nhà, Điềm Điềm có ngoan không nào?" Ninh Dữ Ý xoa xoa bụng Điềm Điềm "Ăn nhiều thế này à."
"Meo ~"
"Quất Quất với Ly Ly đi đâu rồi nhỉ?" Ninh Dữ Ý bế mèo đi tìm một hồi, mới thấy hai chú mèo con đang ngủ tứ chân ngửa ở một góc nhỏ chất đầy đồ chơi.
Máy lạnh bật ở nhiệt độ thường, trong nhà không nóng cũng không lạnh, Ninh Dữ Ý dứt khoát ngồi bệt xuống thảm chơi với Điềm Điềm một lúc.
Khoảng hơn ba giờ chiều, Ninh Dữ Ý mới để Điềm Điềm sang một bên, xuống tầng trệt mượn bếp của Phàn Trung Xuyên để nấu bữa tối.
Món ăn vừa chín tới, Ninh Dữ Ý nghe tiếng xe về, vội vã chạy ra cửa lớn chờ Phàn Trung Xuyên.
Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, Ninh Dữ Ý bỗng dưng trong đầu nảy ra suy nghĩ rằng hình ảnh bản thân lúc này giống hệt một người vợ hiền thục ở nhà nấu cơm chờ chồng về ăn.
Suy nghĩ này khiến Ninh Dữ Ý giật mình, động tác định mở cửa cũng khựng lại.
Cánh cửa mở ra từ bên ngoài, chỉ trong nháy mắt, Phàn Trung Xuyên đã xuất hiện trước mắt Ninh Dữ Ý.
Vừa nhìn thấy Ninh Dữ Ý, Phàn Trung Xuyên khẽ cười, nắm lấy tay Ninh Dữ Ý và bước vào nhà.
"Đã đợi anh ở cửa à?"
Ninh Dữ Ý do dự một lát, gật đầu: "Ừm."
Người mình thích ngoan ngoãn ở bên cạnh như vậy, Phàn Trung Xuyên cảm thấy đầu ngón tay mình như tan chảy, nhịn không được đưa ngón tay khẽ khàng trêu chọc mũi Ninh Dữ Ý, "Ăn tối gì thế?"
Ninh Dữ Ý nêu tên món ăn
"Đi rửa tay rồi ăn cơm."
Rửa tay xong, hai người đối diện nhau ngồi trên bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện về chương trình gameshow lần này.
Chủ yếu Ninh Dữ Ý kể về những chuyện thú vị trong đoàn phim sau khi Phàn Trung Xuyên đi, Phàn Trung Xuyên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Nói chuyện được một lúc, điện thoại đặt trên bàn ăn reo lên, Ninh Dữ Ý mở ra xem, là cuộc gọi đến từ Tạ Duệ Châu.
"Alo, anh hai." Ninh Dữ Ý giờ đây đã có thể gọi anh hai một cách thuận miệng.
Chủ yếu là mỗi lần gọi anh hai, cậu đều có thể nhìn thấy Tạ Duệ Châu vui vẻ rõ ràng, điều đó khiến Ninh Dữ Ý cũng có cảm giác thành tựu khi khiến anh trai vui vẻ.
"Ninh Ninh, em không ở nhà à?" - Giọng nói của Tạ Duệ Châu vang lên từ đầu dây bên kia.
"Em không ở nhà ạ." - Ninh Dữ Ý liếc nhìn Phàn Trung Xuyên, "Em đang ở khu biệt thự sau Thanh An, nhà Phàn Tổng."
Nụ cười trên mặt Tạ Duệ Châu tắt ngúm, chỉ trong chớp mắt, "Em đang ở nhà Phàn Trung Xuyên????"
"Vâng, em đến đón mèo và tiện thể ăn tối ở nhà anh ấy." - Ninh Dữ Ý vừa dứt lời đã thấy Phàn Trung Xuyên vẫy tay với mình.
"Anh muốn nghe điện thoại sao?" Ninh Dữ Ý nhìn hành động của anh, vội vàng đưa điện thoại cho Phàn Trung Xuyên.
Sau đó, cậu nhìn Phàn Trung Xuyên chào hỏi người bên kia điện thoại, còn mời Tạ Duệ Châu đến nhà ăn cơm.
Nhưng mà...
Ninh Dữ Ý nghiêng đầu, như thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh hai ở đầu dây bên kia.
Phàn Trung Xuyên mặc kệ lời cảnh báo giận dữ từ đầu dây bên kia, cúp máy, trả lại điện thoại cho Ninh Dữ Ý: "Ngoan, ăn cơm trước đã."
"Dạ." Ninh Dữ Ý nhai cơm chậm rãi, "Anh hai em sẽ đến à?"
"Sẽ đến."
"Sẽ đến" chứ không phải "có thể sẽ đến".
Nghe có vẻ rất chắc chắn.
Quả nhiên, chưa đầy tám phút, Ninh Dữ Ý đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Vì Phàn Trung Xuyên đã dặn dò dì trước, nên tối nay dì không đến biệt thự, chỉ có Ninh Dữ Ý và Phàn Trung Xuyên ở trong căn biệt thự rộng lớn.
Do đó, chỉ có Phàn Trung Xuyên đi ra mở cửa.
"Ninh Ninh." Tạ Duệ Châu bước qua Phàn Trung Xuyên, từ ngoài cửa sải bước lớn vào và ngồi xuống bên cạnh Ninh Dữ Ý.
"Anh Hai ăn cơm chưa?" Ninh Dữ Ý ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn anh.
"Ăn."
Ba người ngồi quanh bàn ăn, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bầu không khí vô cùng gượng gạo.
Ninh Dữ Ý nhanh chóng húp xong những hạt cơm cuối cùng, đặt bát xuống và chạy vọt lên tầng bốn, cố gắng trốn thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này.
"Em đi lên lầu để đưa Điềm Điềm vào lồng trước nhé."
Ninh Dữ Ý chạy lên tầng bốn không ngừng nghỉ, thậm chí không thèm đi thang máy.
Cho đến khi ôm Điềm Điềm vào lòng, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hai người này ngồi chung sao lúc nào cũng tỏ ra không hợp nhau thế nhỉ, may mà mình chạy nhanh." Ninh Dữ Ý thành thạo vuốt ve mèo, đeo dây dắt cho nó, định bụng lát về sẽ dắt nó đi dạo.
Khi cảm thấy đã ăn gần no, Ninh Dữ Ý mới dắt mèo xuống lầu.
"Anh ơi, em đi đây." Ninh Dữ Ý vẫy tay chào Phàn Trung Xuyên, dắt theo Mèo Mèo ra cửa.
Ban đầu, Điềm Điềm không dám đi lại trên sàn, nhưng khi thấy xung quanh không có người, nó bắt đầu mạnh dạn đi về phía trước.
Hai chú mèo con kia được đặt trong lồng mèo được Tạ Duệ Châu cầm trên tay.
Khi đến gần căn nhà của Ninh Dữ Ý, Tạ Duệ Châu cuối cùng cũng lên tiếng.
"Ninh Ninh."
"Dạ."
"Ngày mai con có muốn đi gặp ba mẹ không?" Câu hỏi này được hỏi một cách dè dặt.
"Hả?" Ninh Dữ Ý dừng bước, sợi dây trên tay bị bé Điềm kéo đi một đoạn, mới lại tiếp tục bước từng bước nhỏ về phía trước.
Ninh Dữ Ý có chút lo lắng, nhưng Tạ Duệ Châu còn lo lắng hơn, cả người căng cứng, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng như trước.
Vừa nhìn thấy Tạ Duệ Châu, Ninh Dữ Ý bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười, đá những viên sỏi nhỏ trên mặt đất, giọng điệu nhẹ nhàng: "Được."
Được.
A! ! !
Tạ Duệ Châu mím chặt môi, nhưng nụ cười trong mắt y đủ để Ninh Dữ Ý nhận ra y vui mừng đến mức nào.
"Bọn họ... Em nói ba mẹ.." Ninh Dữ Ý hít thở sâu, cố gắng làm quen với cách gọi này, "Họ thích ăn món gì?"
"Anh đã đặt chỗ ở Nhân Gian Chí Vị rồi," Như sợ Ninh Dữ Ý hiểu lầm, Tạ Duệ Châu giải thích thêm, "Đặt một tháng, để em có thể đến bất cứ lúc nào em muốn."
Đặt một tháng ư?
Ninh Dữ Ý không thể tin nổi nhìn y, không khỏi cảm thán tội ác của giới nhà giàu.
Nhưng có một luồng hơi ấm tràn ngập tâm hồn, lần đầu tiên cảm nhận được, ừm... sự ấm áp của gia đình.
Rất vui vẻ.
Ninh Dữ Ý tiễn Tạ Duệ Châu đi, sau đó dắt mèo về nhà, đổ thức ăn thêm cho chúng rồi đi tắm và nằm trên giường.
Đầu óc suy nghĩ về bữa tiệc tụ họp ngày mai, Ninh Dữ Ý trằn trọc trên giường không ngủ được, đành ngồi dậy tìm quần áo để mặc đi chơi ngày mai.
Tủ quần áo chỉ toàn áo thun và áo dài tay đơn giản, Ninh Dữ Ý lục tung hết cũng không tìm được bộ đồ ưng ý.
Cuối cùng đành thở dài ngồi xuống mép giường.
Lúc nào cần mặc thì mới thấy thiếu.
Ninh Dữ Ý ôm trán than vãn.
Sao lại không mua vài bộ vest để trong tủ phòng trường hợp cần thiết nhỉ?
Nhưng nếu mặc vest đi gặp họ, liệu có quá trang trọng, không giống với ngày đầu tiên gia đình gặp mặt không nhỉ?
Ừm, thật khó nghĩ quá.
Ninh Dữ Ý ngã vật ra giường, vùi mặt vào chăn, chỉ muốn gào thét cho hả giận.
Mãi đến đêm khuya, khi những chú mèo bên ngoài đã ngủ say, Ninh Dữ Ý mới chìm vào giấc ngủ trong cơn buồn ngủ cuồn cuộn.
Sáng hôm sau, Ninh Dữ Ý hiếm khi không có đồng hồ báo thức mà lại dậy sớm.
Vì quá lo lắng về việc chọn trang phục, Ninh Dữ Ý quyết định mặc bộ đồ như mọi khi, đổ thức ăn cho mèo cả ngày rồi ra ngoài.
Tạ Dực Nam lái chiếc Bentley sang trọng, đỗ xe kín đáo dưới sảnh chờ Ninh Dữ Ý. Thấy Ninh Dữ Ý xuống, anh ta mở cửa xe phía phụ cho cậu.
Ninh Dữ Ý lên xe, vừa cài dây an toàn vừa chào hỏi: "Anh cả."
Chiếc xe vừa khởi động bỗng nhiên bị phanh gấp, Ninh Dữ Ý vì quán tính mà lao về phía trước, may mắn dây an toàn đã giữ cậu lại, tránh cho cậu bị va đập.
"Ninh Ninh không sao chứ?" Tạ Dực Nam vội vàng đỡ lấy Ninh Dữ Ý, ngẩng đầu cô lên kiểm tra cẩn thận, xác nhận không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xin lỗi, là lỗi của anh."
Anh ta đã quá kích động, không ngờ Ninh Dữ Ý lại chủ động gọi anh cả.
Ninh Dữ Ý giật mình, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra nguyên nhân khiến Tạ Dực Nam đột ngột mất kiểm soát, "Không sao ạ, anh lái xe đi."
Chiếc xe khởi động trở lại, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Tạ Dực Nam lái xe rất bình ổn, hướng về nhà hàng Nhân Gian Chí Vị.
Nhân Gian Chí Vị là nơi được giới thượng lưu Hải Thị yêu thích nhất, nổi tiếng với hương vị tuyệt hảo, dịch vụ chu đáo và giá cả đắt đỏ.
Trên xe, Tạ Dực Nam lén nhìn Ninh Dữ Ý đang xem tin nóng trên Weibo, chủ động hỏi cậu về tình hình quay chương trình gameshow.
"Cũng ổn ạ, anh Lưu và chị Trang rất tốt bụng," Ninh Dữ Ý thoát ra để xem tin nóng tiếp theo, không ngẩng đầu lên trả lời, "Anh hai cũng quay cùng em, đừng lo mà."
Tạ Dực Nam thầm nghĩ, đây chẳng phải là không tin tưởng vào khả năng chăm sóc của thằng hai sao?
Tạ Dực Nam nhìn thẳng về phía trước: "Anh có vài kịch bản, em xem có hứng thú không?"
May mắn thay, phía trước có đèn đỏ, Tạ Dực Nam tranh thủ lúc dừng xe chờ đèn xanh, gửi cho Ninh Dữ Ý vài kịch bản mà anh ta đã đặc biệt chọn lọc cho cậu. "Em xem qua trước, xem thích cái nào thì nói với anh."
Kịch bản có cả vai nam chính và nam phụ, nhưng tất cả đều là tác phẩm của những đạo diễn nổi tiếng.
Ninh Dữ Ý lập tức bị thu hút bởi một kịch bản cổ trang trong số đó.
"Thích không?" Tạ Dực Nam* nhìn vào tên trên kịch bản, "Bộ phim cung đấu này được đánh giá tốt, thích thì nhận thôi."
Tạ Dực Nam* đưa cho Ninh Dữ Ý kịch bản với vai chính, nhưng Ninh Dữ Ý lại chú ý đến một vai phụ trong đó.
*2 cái sao này tác giả ghi tên là Tạ Duệ Châu nhưng trong xe chỉ có TDN và NDY thôi nên mình tự sửa lại cho hợp lý.
"Thích vai Cửu hoàng tử." Ninh Dữ Ý lướt qua mô tả nhân vật, "Lâu rồi không có cơ hội đóng kiểu nhân vật này, muốn thử sức một lần."
"Cửu hoàng tử."
Tạ Dực Nam nhớ lại: "Hình như vai đó đã có người được chọn rồi."
"Nghe nói là Vu Tư Hàn của Băng Hỏa, đạo diễn rất ưng ý cậu ta."
Vừa nghe thấy cái tên này, Ninh Dữ Ý mới nhớ ra nam chính trong nguyên tác.
Rồi thầm nhẩm lại mốc thời gian, phát hiện không khớp với trong sách.
Sai rồi, theo lẽ thường, ở mốc thời gian này trong sách, Vu Tư Hàn đã nổi tiếng rồi, hai năm nữa sẽ rút khỏi làng giải trí để tiếp quản công ty của cha.
Bây giờ sao lại như vậy... Có vẻ hơi thảm hại.
"Nhưng ông ấy vẫn sẽ tổ chức một buổi thử vai." Tạ Dực Nam sợ đả kích Ninh Dữ Ý, "Nếu thích thì mua về, chúng ta tự quay."
"Không cần." Ninh Dữ Ý có chút tiếc nuối đặt vai diễn này xuống, định từ bỏ.
Cậu không muốn dây dưa quá sâu với Vu Tư Hàn, lần trước ở khách sạn BS coi như là lần cuối cùng.
Cũng là sự tha thứ cuối cùng của câ.
"Em sẽ xem những cái khác." Ninh Dữ Ý nói vậy, nhưng tệp wps của kịch bản này vẫn mở, cậu đọc kỹ phần nội dung tiếp theo.
"Đây là tiểu thuyết sao?"
"Ừ, nguyên tác đăng trên JJ Văn Học Thành, tên sách là 《Chu Dương Hoàng》, em có thể tìm đọc." Giới giải trí hiện nay, chẳng còn mấy kịch bản mới hay ho nào xuất hiện nữa.
Vì vậy, các công ty và đạo diễn đã chuyển hướng sang những tiểu thuyết mạng đang hot hiện nay và thu được phản hồi rất tốt.
Trong một thời gian, chuyển thể các loại tiểu thuyết mạng trở thành xu hướng mới bùng nổ trong ngành điện ảnh và truyền hình.
Và "Chu Dương Hoàng" là một tiểu thuyết không CP rất nổi tiếng trên JJ Văn học Thành.
Ninh Dữ Ý rất quan tâm đến nguyên tác này, đã tải xuống JJ Văn học Thành, nạp tiền và mua toàn bộ sách, đọc từ đầu.
Cho đến khi đến nhà hàng "Nhân Gian Chí Vị", Ninh Dữ Ý vẫn còn đắm chìm trong tiểu thuyết, vừa đi vừa đọc theo sau Tạ Dực Nam.
Tạ Dực Nam sợ Ninh Dữ Ý ngã, bèn thả chậm bước chân, chú ý quan sát Ninh Dữ Ý mọi lúc.
Khi đến nơi, Tạ Dực Nam kéo lại Ninh Dữ Ý suýt đụng tường, đẩy cửa phòng riêng.
Sau đó, Ninh Dữ Ý hoàn toàn không hề chuẩn bị gì đã đối mặt trực tiếp với Lâm Ý Nguyệt và Tạ Lâu.
Khác hẳn với phong cách ăn mặc lần trước đến cửa hàng thú cưng, lần này hai người ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng lại mang đến cảm giác rất thoải mái, nhìn thoáng qua chỉ thấy đó là cha mẹ trung niên bình thường.
Ninh Dữ Ý núp sau lưng Tạ Dực Nam*, bỗng dưng không dám nhìn thẳng vào họ.
*Nguyên văn là Tạ Duệ Châu nhưng TDC chưa xuất hiện TvT, tự sửa lại part 3.
"Đừng sợ." Tạ Dực Nam nắm lấy cổ tay anh, "Bố mẹ, đây là Ninh Ninh."
Trước đây họ đã cùng nhau thảo luận, vì Ninh Dữ Ý đã có tên mới ở trại trẻ mồ côi, nên tôn trọng cậu, không còn gọi cậu là biệt danh Mộc Mộc nữa.
Lâm Ý Nguyệt từ tối hôm qua khi Tạ Duệ Châu mang tin về đã bắt đầu kích động, lúc này gặp Ninh Dữ Ý lập tức đứng dậy, tay vịn ghế lưng khẽ run rẩy, khóe mắt ửng đỏ rực rỡ.
Bỗng dưng né tránh cũng là hành động phản xạ của Ninh Dữ Ý, sau khi né sau Tạ Dực Nam, Ninh Dữ Ý mới nhận ra hành động này có phần tổn thương Lâm Ý Nguyệt.
Trước đây khi Chu Nhị Hoà tán dóc với cậu cũng nhắc đến, Lâm Ý Nguyệt từ sau khi cậu bị đối thủ bắt đi thì luôn rất đau buồn, dẫn đến những năm gần đây sức khỏe rất kém, thường xuyên phải đến bệnh viện khám.
.Thở dài một hơi, Ninh Dữ Ý bước vào phòng riêng và ngồi xuống bên cạnh Lâm Ý Nguyệt.
"Ninh, Ninh Ninh." Lâm Ý Nguyệt siết chặt tay Tạ Lâu đến ửng đỏ, "Con đói chưa, có muốn ăn gì trước không?"
Ninh Dữ Ý nhìn thấy chỗ trống bên cạnh Tạ Dực Nam, "Chờ anh hai đến cùng nhé."
Lâm Ý Nguyệt và Tạ Lâu chú ý đến cách xưng hô này, mắt sáng lên.
"Không cần đợi nó đâu." Lâm Ý Nguyệt nắm lấy tay Ninh Dữ Ý, "Nó đến cũng không ăn được, một thời gian nữa phải vào đoàn phim để giảm cân."
Ninh Dữ Ý hơi tròn xoe mắt, không ngờ vị trí của Tạ Duệ Châu trong nhà lại như vậy.
Nhưng tiếp theo, Ninh Dữ Ý phát hiện ra rằng, không chỉ vị trí của Tạ Duệ Châu trong nhà thấp, mà Tạ Dực Nam và Tạ Lâu cũng không được coi trọng lắm.
Lâm Ý Nguyệt không ngừng gắp thức ăn cho Ninh Dữ Ý, như muốn chất đầy cả bàn vào chén của cậu.
Sờ sờ cái bụng nhỏ căng phồng, Ninh Dữ Ý khẽ đánh một cái ợ.
Tạ Lâu vội vàng chặn tay vợ, cố gắng ngăn cản vợ mình nhồi nhét cho đầy bụng cậu con trai út quý giá mới tìm được.
Ninh Dữ Ý nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Lâm Ý Nguyệt, quay sang dùng đũa gắp một miếng sườn chua ngọt đặt vào trước mặt Lâm Ý Nguyệt.
Lâm Ý Nguyệt có chút không tin nổi: "Ninh Ninh gắp cho ta sao?"
Ninh Dữ Ý bất đắc dĩ cười, gật đầu.
"Dạ."
"Cho mẹ mà."]