Lê Mạn nghe những lời đó chỉ cười nhạt.
Cô giữ bình tĩnh, sải bước nhanh về phía trước, coi người phụ nữ trên chiếc Ferrari như không khí.
Lửa giận của Thịnh Vân giống như đấm vào bông, khiến cô ta nghẹn trong lồng ng.ực. Cô ta nhấn ga, phóng xe lên chặn trước mặt Lê Mạn: "Cô nghe không hiểu tiếng người à?"
Lê Mạn dừng lại, nhìn quanh một lượt.
Cô đã rời khỏi cổng chính của Hi Viên một đoạn, đây cũng chính là lý do cô bước đi nhanh hơn.
Cô không muốn tranh cãi ngay trước cửa nhà họ Tống, tránh để Lê Ngọc Phân, người quản gia lâu năm của Tống gia, có cớ mà đàm tiếu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nụ cười đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt xa cách.
"Là tôi không hiểu lời cô nói đấy, rõ chưa?"
Thịnh Vân mở cửa xe bước xuống, bực tức đóng sầm cửa: "Cái miệng cô cũng cứng thật đấy."
Khóe môi Lê Mạn lạnh lùng nhếch lên, đôi mắt đào hoa mang theo tia sáng băng giá, nhìn thẳng vào người phụ nữ đang tiến lại gần: "Cô nói tôi là chim sẻ, vậy là đang bôi nhọ cậu Tống, hay là đang hạ thấp chính mình? Đường đường là tiểu thư nhà giàu, loại lời lẽ này mà cũng có thể thốt ra sao? Rốt cuộc là cô lấy đâu ra cái khí thế để ngang ngược như thế này?"
Thịnh Vân khoanh tay trước ngực, đôi lông mày lá liễu nhướng cao, ánh mắt nhìn Lê Mạn đầy khinh thường, nhưng sâu trong đáy mắt lại lộ ra chút đề phòng.
Cô ta cao hơn 1m7, lớn hơn Lê Mạn năm tuổi, phong cách ăn mặc thiên về sự trưởng thành.
Vẻ bề ngoài uy hiếp khi đứng trước một cô gái nhỏ nhắn như Lê Mạn, thoạt nhìn giống như một con quái vật khổng lồ.
"Không ngờ cô cũng biết cãi đấy." Thịnh Vân cười lạnh. "Cô với đại thiếu gia nhà họ Tống có gì xứng đôi? Thời buổi này, những kẻ muốn bám vào đàn ông giàu có và quyền lực còn ít sao? Đến mấy lão già bảy tám mươi tuổi cũng có người bâu vào, huống hồ là một người trẻ trung, tài giỏi như cậu Tống. Cô nói cô không ham tiền, tôi thật khó tin."
Lê Mạn không buồn tranh luận, chỉ lặng lẽ nhìn về chiếc Accord màu đen đang dần tiến lại trên đường lớn: "Cô Thịnh, tình cảm của cô, không liên quan đến tôi. Muốn gì, thì tự mình giành lấy. Không có được, đừng trách người khác."
Chiếc Accord dừng lại, Viên Lượng trong bộ đồ streetwear đỏ rực bước xuống, tràn đầy khí thế.
"Cưng à, lên xe." Cô ấy búng ngón tay với Lê Mạn.
Ánh mắt cô đảo qua Thịnh Vân, rồi lướt đến chiếc Ferrari bên cạnh: "Nhà giàu à? Dám bắt nạt Mạn Mạn nhà tôi? Đứa nào dám lấy thế chèn ép cô ấy, một võ sĩ Taekwondo đai đen như tôi lập tức cho nó ăn một cú quét chân!"
Thịnh Vân thấy cô gái trước mặt vừa ngang ngược vừa có kiểu ngạo nghễ không dễ động vào, chỉ hừ lạnh, lườm một cái rồi lên xe rời đi, miệng lẩm bẩm một câu "đồ thần kinh".
Trên xe, Lê Mạn rất im lặng.
Dù Thịnh Vân ăn nói không kiêng dè, nhưng mỗi một chữ đều chạm đến tận sâu đáy lòng cô.
Một câu "bám víu" đã kéo cô trở về thực tại, khiến cô đột nhiên nảy sinh ý định rời xa tất cả.
Người đàn ông đã nhiều lần khiến cô cảm động từ những chi tiết nhỏ nhặt, cũng chính là người thừa nhận rằng ngay lần đầu gặp đã "muốn có cô" một cách tr.ần tr.ụi.
Chữ "thích" dường như lại trở nên xa xỉ.
"Lê Mạn?"
Giọng nói vang như sấm của Viên Lượng kéo cô trở về thực tại.
"Hử?"
"Cậu mất hồn rồi à?" Viên Lượng nhăn nhó như bị đau răng. "Mình sắp hét thủng kính xe đến nơi rồi đấy."
Lê Tưởng ngồi bên cạnh, bịt tai lại: "Chị ơi, em làm chứng nhé, chị Lượng chắc chắn có luyện qua sư tử hống rồi."
"Mình muốn đi xa một thời gian." Lê Mạn nhẹ giọng nói.
Viên Lượng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy gương mặt nhỏ nhắn của người ngồi sau: Thật sự quá đẹp.
Lúc này, cô ấy đang nhíu mày, đôi môi hờn dỗi, làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt to tròn trong veo như làn nước mùa thu, đến một người con gái như cô cũng muốn nâng niu mà cắn một cái.
"Cùng nhau đến Hồng Kông nhé? Nghe nói gần đây ở Hồng Khám có concert đón năm mới của một ngôi sao nào đó. Xong rồi chúng ta đến những con phố cổ trăm năm tuổi dạo bước, check-in những món ăn nổi tiếng trên mạng, thế nào?"
Lê Mạn gật đầu: "Được, chiều nay chúng ta xuất phát."
Lê Ngọc Phân đang sắp xếp bếp chuẩn bị bữa trưa thì chạm mặt Tống Khinh Thần.
Người đàn ông dường như đã đứng chờ sẵn, thấy bà đến gần, liền nói: "Quản gia Lê, tôi có vài lời muốn nói."
Lê Ngọc Phân chớp mắt, cung kính đáp: "Cậu Tống, xin mời ngài nói."
"Chuyện giữa tôi và Lê Mạn, tất cả nguyên do đều ở tôi. Sau này có chuyện gì, đừng làm khó cô ấy, cứ nhắm vào tôi."
Tống Khinh Thần ngừng một chút, lướt nhìn sắc mặt khó đoán của Lê Ngọc Phân.
"Cô ấy đã theo tôi, tôi tuyệt đối không bạc đãi cô ấy. Nếu bà có khó khăn gì, cũng có thể nói."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Cô gái nhỏ ấy quá hiểu chuyện, không nói với anh nguyên nhân bị thương.
Nhưng Tống Khinh Thần đã đoán được.
Chỉ cần nghĩ đến việc Lê Mạn ngoan ngoãn như vậy mà lại phải rơi nước mắt vì bị đánh, trái tim anh như bị lưỡi dao cắt qua, đau đớn vô cùng.
Không biết Lạc Tử Khiêm đã đến từ lúc nào, đưa cho anh một điếu xì gà rồi thuận tay châm lửa.
"Cậu cũng không kiêng dè ai thật nhỉ?" Giọng anh ta nhàn nhạt.
Tống Khinh Thần liếc anh ta một cái, trong khói thuốc lạnh lùng hừ một tiếng: "Cũng phải có người đáng để kiêng dè chứ."
"Nói vậy, tiểu thư nhà họ Thịnh chính thức bị loại khỏi cuộc chơi?"
"Cô ta từng bước vào ván cờ sao?"
Tống Khinh Thần nhìn những chiếc đèn lồng treo trên cây trong sân, bỗng nhớ đến điều gì đó, lấy điện thoại ra và gọi đi một cuộc.
Hai lần đều không ai bắt máy. Anh hơi bực bội.
Tìm đến tài khoản WeChat của Lê Mạn, anh nhắn: "Tối nay đưa em đi ăn món Quan phủ chính tông của Lỗ Thành. Chờ điện thoại của anh, anh sẽ đến đón em."
Vẫn không có hồi âm.
Lạc Tử Khiêm làm việc tại toà án F, do tính chất công việc nên lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc.
Nhìn thấy sự thất thần hiếm hoi của Tống Khinh Thần, giọng hắn vẫn thản nhiên: "Cô gái nhỏ chưa chắc đã thích ứng được với loại tình cảm không tên, không thể phơi bày như thế này. Khinh Thần, cậu lý trí hơn tôi. Độ tuổi này rồi, chúng ta đã qua thời điểm có thể tùy ý buông thả bản thân."
Tống Khinh Thần im lặng, chỉ rít hết điếu xì gà, nhìn chằm chằm đốm lửa cuối cùng tắt lịm mà không nói gì.
Một lúc sau, anh mở miệng: "Tên Từ Tấn Đông này là một đống rắc rối, không ít mớ bòng bong. Cậu tìm người xử lý đi, tránh ảnh hưởng đến kiểm tra chính trị của con cái hắn sau này."
Lạc Tử Khiêm chớp mắt, bật cười: "Được thôi."
"Còn cô ấy, vẫn còn nhỏ. Những gì có thể giúp, tôi sẽ không mặc kệ."
Ánh mắt Tống Khinh Thần xa xăm, nhìn xuống chiếc điện thoại im lặng, đôi mắt dần trầm xuống.
Lạc Tử Khiêm hiểu ý, vỗ vai người anh em của mình.
Tống Khinh Thần cũng đang dao động, sợ làm tổn thương cô ấy.
Nhưng rõ ràng, anh không phải người chỉ đang đùa vui. Anh chưa bao giờ khinh thường tình cảm chân thành của chính mình.
Đối với những người sinh ra trong gia đình danh giá như bọn họ, đôi khi không rõ đó là may mắn hay bất hạnh.
Anh em bọn họ chưa bao giờ thiếu phụ nữ sẵn sàng bày tỏ thiện ý, mà đều là những người có xuất thân hoàn hảo nhất.
Chỉ là, Lạc Tử Khiêm và Tống Khinh Thần thuộc cùng một kiểu người—dồn hết tâm sức vào học tập và sự nghiệp, hôn nhân sớm muộn cũng là một quân cờ lợi ích. Tình yêu thì đáng quý, nhưng không dễ dàng dành cho ai. Nếu không gặp được người phù hợp, họ thà sống cả đời mà không có tình yêu.
Thịnh Cảnh và Đỗ Trọng Hi lại thuộc một kiểu khác. Sở hữu gu thẩm mỹ kén chọn đến cực điểm, khi gặp được một mỹ nhân thuần khiết đúng ý mình, họ không ngại dấn thân vào một mối quan hệ "có thể thân xác, nhưng không có trái tim."
Tống Khinh Vũ là người khinh thường nhất kiểu đàn ông như vậy, nhưng lại bất ngờ phát hiện, trái tim mình đã bị vị cơ trưởng lãng tử, vừa hoang dã vừa phong lưu—Đỗ Trọng Hi—làm loạn mất rồi.
Ngày hôm đó, Lê Mạn bay đến Hồng Kông.
Cô nhìn tin nhắn của Tống Khinh Thần rất lâu, cuối cùng dứt khoát xóa đi trước khi lên máy bay, rồi chuyển điện thoại sang chế độ bay.
Ba người đến rất sớm, xếp hàng đầu tiên tại cổng lên máy bay.
Khi phi hành đoàn đi ngang qua, đám đông lập tức xôn xao.
Lê Mạn ngước lên, nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, trông có chút quen thuộc, nhưng cô lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Đỗ Trọng Hi cũng nhìn thấy Lê Mạn.
Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo như tranh vẽ, trắng đến phát sáng, đẹp tựa một bài thơ. Dù ở bất cứ đâu, cô cũng luôn là người đầu tiên lọt vào mắt người khác.
Máy bay hạ cánh an toàn tại Hồng Kông, Đỗ Trọng Hi lấy điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn thoại: "Tôi và cô gái của cậu cùng chuyến bay. Đã hạ cánh an toàn tại Hồng Kông."