Câu chuyện của Đỗ Trọng Hi và Mạnh Tiểu Tiểu, để lại cho mọi người tự tưởng tượng.
Hai người họ chênh nhau tám tuổi, gặp nhau vào mùa hè năm ấy, xác định tình cảm vào mùa đông, khoảng thời gian tìm hiểu kéo dài gần nửa năm.
Tống Khinh Thần và Lê Mạn kết hôn vào tháng Tám, Đỗ Trọng Hi và Mạnh Tiểu Tiểu theo ngay sau, tổ chức hôn lễ vào tháng Mười.
Với Đỗ Trọng Hi, sau khi đã nếm trải hết vinh hoa phú quý, những người phụ nữ xinh đẹp hào nhoáng trong chốn phù hoa, tiêu tiền của anh không chút do dự, đều trở nên mờ nhạt trước một bàn cơm nhà ấm áp của Mạnh Tiểu Tiểu, trước ánh đèn vẫn luôn sáng chờ anh dù có về muộn thế nào, và trước khuôn mặt dịu dàng, thanh tao nhưng lại toát lên sự thông minh, đoan trang của cô.
Anh nguyện vì sự bình dị ấm áp ấy mà thu lòng và giữ lòng.
Mạnh Tiểu Tiểu không bình luận gì về quá khứ của Đỗ Trọng Hi.
Cô chỉ hay đùa: “Là do em không gặp anh sớm hơn phải không? Để anh vừa tốn tâm sức lại tốn tiền, tìm em lâu như vậy.”
Hoặc đơn giản nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, mỉm cười nói: “Anh ấy rất đẹp trai, khiến tôi mãn nhãn. Anh ấy rất biết cách tạo niềm vui, làm tôi rung động. Tôi vốn là người trầm lặng, có phần khô khan, Trọng Hi đã dạy tôi cách tận hưởng cuộc sống.”
*
Nói đến Trì Vị – người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo kia, xưa nay chẳng dính dáng gì đến chuyện mai mối.
Vậy mà lần này, anh lại chủ động giới thiệu đối tượng, hẳn là có nhiều nguyên do thúc đẩy.
Trong một buổi tụ họp, có người nhắc đến chuyện hôn sự của Lương Hạc Vân và Tử Yên.
Lương Hạc Vân bật cười: “Tôi có thể cưới trước cả anh trai và chị dâu nhỏ của tôi à? Dù sao thì sớm muộn gì cũng cưới thôi. Hơn nữa, ngay cả Lê Mạn – người còn chưa chính thức về nhà chồng – còn có tiếng nói hơn tôi trong chuyện này.”
Nói rồi, anh liếc nhìn Lê Mạn: “Nói cô đấy, cứ cúi đầu mãi thế, thấy tôi phiền lắm à?”
Lê Mạn mỉm cười nhạt: “Ông chủ Lương, anh thông minh quá mức rồi, bảo sao gần đây tóc anh ngày càng thưa đi.”
Lương Hạc Vân nhướng mày, hừ nhẹ: “Anh, miệng chị dâu ngày càng sắc bén.”
Tống Khinh Thần thản nhiên liếc qua: “Biết là chị dâu rồi à? Thế thì nói cậu cũng đúng thôi. Có lý hay không, cứ nghe đi.”
Trong lúc mọi người nói cười, một người đàn ông trẻ tuổi, thanh tú, ôn hòa bước vào phòng khách, lễ phép đi đến bên cạnh Trì Vị.
Trì Vị giới thiệu: “Đây là Trì Miễn – em họ tôi. Lại đây, để tôi giới thiệu mọi người với cậu ấy…”
Trì Miễn nhã nhặn, khiêm tốn, cư xử có lễ, để lại ấn tượng tốt với mọi người.
Giữa lúc trò chuyện, Lê Mạn bỗng nhiên nói một câu: “Nên gọi Chu Dự tới. Khi học quản trị kinh doanh tại Đại học Hồng Kông, cô ấy đồng thời theo học ngành tài chính.”
Câu nói nhẹ bẫng.
Nói xong, cô không tiếp tục nữa, chỉ cầm tách trà trên bàn, thử nhiệt độ rồi lặng lẽ đưa cho Tống Khinh Thần.
Lương Hạc Vân hừ nhẹ một tiếng, theo thói quen rút một điếu thuốc nhưng không châm, chỉ kẹp giữa hai ngón tay xoay nhẹ, ánh mắt vô thức đánh giá lại Trì Miễn.
Trì Vị và Tống Khinh Thần liếc nhìn nhau, khóe môi Trì Vị khẽ nhếch, lơ đễnh nói: “Lê Mạn, tôi nghi cô mang thai giả đấy. Đầu óc còn minh mẫn thế này cơ mà?”
Lê Mạn cười tươi: “Vậy tôi chỉ có thể nghi ngờ anh làm bố giả thôi. Lúc An Duyệt mang thai, anh ở đâu?”
Trì Vị cười ranh mãnh: “Tôi ở nhà. Sao nào?”
“Ông bố mẫu mực nhỉ.”
Một màn đối đáp đầy dí dỏm.
Tống Khinh Thần vẫn luôn quan sát mọi chuyện bằng ánh mắt lạnh nhạt, cánh tay tùy ý đặt lên lưng ghế, vòng lấy Lê Mạn trong lòng.
Có những lời không cần nói, chỉ cần một ánh mắt là đủ để hiểu.
Anh là anh họ của Lương Hạc Vân, đối với cuộc hôn nhân mà nhà họ Lương đã định, anh hoàn toàn tán thành.
Sau khi tiệc kết thúc, Trì Vị gọi Trì Miễn lại: “Cũng lớn rồi, để anh giới thiệu cho em một cô gái. Cô ấy làm việc ở cục GS, cha là quan chức tài chính địa phương. Anh nghĩ, em chắc cũng biết rồi.”
Vì vậy, ngay trước khi gặp gỡ tại sự kiện lần đó, Trì Miễn đã biết đến Chu Dự, thậm chí còn tìm hiểu về cô.
Trì Vị là người tỉnh táo, anh có thể tiếp nối lời gợi ý của Lê Mạn, không chỉ vì ánh mắt ám hiệu của Tống Khinh Thần.
Mà còn bởi vì Chu Dự và gia đình cô là một thế gia tài chính có tiếng trong khu vực.
Anh đi theo con đường kinh doanh, còn An Duyệt lại hoạt động trong lĩnh vực quỹ đầu tư tư nhân.
Trì Miễn không vội hẹn gặp Chu Dự ngay.
Không lâu sau buổi gặp mặt, anh được cử đi công tác trong một đợt kiểm tra ngành ngân hàng.
Trùng hợp thay, chuyến công tác cũng đến vùng Giang – Chiết, nơi anh có cơ hội gặp cha của Chu Dự vì công việc.
Tình yêu của người trưởng thành luôn thực tế như vậy.
Hầu hết con cháu danh gia vọng tộc khi tính đến chuyện kết hôn, trong đầu đều có một chiếc “cán cân môn đăng hộ đối”.
Nghe có vẻ thực dụng, nhưng nói một cách dễ nghe thì đó là sự chín chắn.
Chỉ khi cảm thấy “đều phù hợp”, Trì Miễn mới chủ động tham gia sự kiện có mặt Chu Dự, tạo ra một cuộc “gặp gỡ định mệnh”.
*
Lần đầu hẹn hò, họ chọn khu trượt tuyết Trường Bạch Sơn ở Diên Biên.
Chu Dự đến nơi mới phát hiện, cả khu trượt tuyết rộng lớn chỉ có cô và Trì Miễn.
Mặc bộ đồ trượt tuyết dày cộp, cô bước đi một cách thận trọng, hai hàm răng nghiến chặt.
Cô nhất định không thừa nhận rằng mình không biết trượt tuyết.
Nhưng cô cũng phải trả giá cho câu nói “Tôi thích tuyết Bắc Kinh.”, bằng lần trượt tuyết đầu tiên trong đời.
“Chọn đường trượt nào?” Trì Miễn quan sát động tác của cô.
“Đường khó nhất.” Chu Dự không muốn thua kém.
“Chu Dự, cô chắc chứ?” Giọng nói của Trì Miễn rất êm tai, mang theo ý cười.
“Dù sao cũng không có ai khác, cùng lắm thì ngã xuống nằm im, co người thành quả bóng, trượt tới đâu tính tới đó.” Chu Dự nửa đùa nửa thật.
“Ý tưởng không tệ, dũng khí cũng đáng khen. Chuẩn bị xong chưa?”
“Tất nhiên.”
Trên đường trượt từ đỉnh núi xuống, Chu Dự hét lên những tiếng chấn động trời đất.
Trì Miễn dùng dây dẫn nối hai người lại với nhau, để tránh cô bị văng ra ngoài.
Nhưng cuối cùng anh cũng không chịu nổi tiếng hét kinh thiên động địa ấy, bật cười: “Bám lên lưng tôi đi, mặc đồ dày thế này, cũng chẳng tính là chiếm lợi gì.”
Chu Dự trêu chọc: “Chúng ta hẹn hò để làm gì? Không phải để xem có thể sống chung cả đời hay không sao? Nếu ngay cả chuyện này anh cũng không bảo vệ được tôi, Chủ nhiệm Trì, tôi sẽ trừ anh 20 điểm đấy.”
Trì Miễn rất tán thưởng sự thẳng thắn của cô, gật đầu: “Vậy lên đi, bám chắc vào.”
Chu Dự không do dự nhảy lên lưng anh, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, theo anh lướt tự do trên đường trượt tuyết.
Gần đến điểm cuối, bầu trời bắt đầu lất phất những bông tuyết.
Chu Dự ngạc nhiên, đưa tay hứng lấy: “Chưa đến thời gian tuyết rơi mà?”
Trì Miễn nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, mỉm cười: “Vì tuyết biết, em thích tuyết Bắc Kinh.”
Chu Dự thông minh cỡ nào, lập tức liên tưởng đến lời Lương Hạc Vân từng nói “Trừ khi có người bỏ tiền ra tạo tuyết cho cô.”
Cô cũng nhìn anh chăm chú: “Cảm ơn anh, nhưng không cần tốn kém như vậy.”
“Không đáng bao nhiêu, vốn dĩ khu trượt tuyết cũng cần tuyết nhân tạo.”
“Sống ở Bắc Kinh mấy năm rồi, nói thật, tôi đã thấy nhiều trận tuyết, nhưng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, thậm chí còn thấy tuyết rơi gây cản trở giao thông, làm chậm trễ công việc.” Chu Dự cười thành thật.
“Vậy là vì em chưa tìm được người cùng ngắm tuyết.” Trì Miễn nhìn cô: “Chu Dự, trận tuyết năm nay, cùng nhau ngắm nhé?”
“Được thôi, cộng thêm 20 điểm.”