Tin nhắn đó, Tống Khinh Thần không trả lời.
Khách sạn Bán Đảo.
Sau khi tắm xong, Tống Khinh Vũ đưa cho Lê Mạn một chiếc váy ngủ lụa mềm mại: "Mạn Mạn, đây là váy ngủ của chị, em mặc tạm đi. Ở đây ngủ một giấc nhé."
Tống Khinh Vũ gọi cô là "Mạn Mạn". Điều này khiến trái tim Lê Mạn khẽ ấm lên.
"Em... Lê Tưởng..." Cô hơi ngập ngừng, có chút lo lắng.
"Còn khách sáo gì nữa?" Tống Khinh Vũ cười cong môi, khẽ nhéo lên má trắng mịn của cô.
Tống Khinh Vũ bằng tuổi Thịnh Vân, lớn hơn Lê Mạn 5 tuổi. Ở Hi Viên, phần lớn thời gian đều do Lê Ngọc Phân chăm sóc cho cô.
Cô gái nhỏ trước mặt ngoan ngoãn, lễ phép, đôi mắt đào hoa mờ sương vừa mềm mại lại khiến người khác thương xót.
Tống Khinh Vũ gần như ép cô lên giường, nở nụ cười rạng rỡ: "Đã phiền rồi thì phiền luôn đi. Những chuyện khác em không cần lo, có anh trai chị ở đây, mọi thứ sẽ ổn cả thôi."
Nói xong, cô đưa cho Lê Mạn một cốc nước ấm: "Uống chút nhé?"
"Chị Tống, chị tốt thật đó." Lê Mạn cảm kích nhận lấy, uống cạn.
"Vậy mới ngoan." Tống Khinh Vũ cười nhẹ.
Không lâu sau, Lê Mạn cảm thấy mí mắt nặng trĩu, còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã mềm nhũn ngã xuống giường.
Tống Khinh Vũ kéo chăn đắp cho cô, nhướng mày một chút.
Sau đó, cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn thoại: "Người đẹp ngủ say rồi, ngoan lắm. Anh, bên anh ổn không?"
Tống Khinh Thần nhanh chóng trả lời: "Trên đường về."
Lũ côn đồ kia bị xử lý nghiêm khắc.
Lê Tưởng dùng gậy đánh người ta thành người thực vật, nhưng thuộc về phòng vệ chính đáng, không để lại bất cứ tiền án nào.
Tuy nhiên, theo sự sắp xếp của Tống Khinh Thần, vẫn để chú Vương ở Hi Viên gửi một khoản tiền bồi thường cho gia đình nạn nhân, coi như xóa bỏ ân oán.
Còn về Từ Tấn Đông...
Nghe nói không lâu sau hôm đó, hắn gặp tai nạn trên một tuyến quốc lộ, va chạm với xe tải lớn, mất tích không rõ tung tích.
Tống Khinh Thần đến thẳng phòng suite 1606 ở khách sạn Bán Đảo.
Vừa mở cửa, Tống Khinh Vũ lập tức chạy ra, trêu đùa: "Anh có thuộc tính gấu trúc rồi đấy, quầng thâm nhân đôi, còn khá đáng yêu đấy chứ."
Người đàn ông đổi giày, tiện tay vứt áo vest sang một bên. Ánh mắt anh quét qua giường ngủ, nơi Lê Mạn đang say giấc, được đắp một tấm chăn mỏng màu trắng, cuộn tròn lại thành một nhúm nhỏ.
Trong đôi mắt mệt mỏi, ánh lên từng tia dịu dàng.
Tống Khinh Vũ lặng lẽ bĩu môi, tự nhiên cảm thấy mình thành cái bóng đèn lớn.
"Anh, em đi spa thư giãn một chút đây, hơi mệt rồi."
Tống Khinh Thần nhìn cô: "Chuyện hôm nay, không được nói với ai."
"Em đâu có nhiều chuyện vậy." Tống Khinh Vũ xách túi vỏ sò ở cửa lên, tinh nghịch làm mặt quỷ: "Anh trai em vô địch, chúc anh ngủ trưa ngon giấc."
Tống Khinh Thần liếc đồng hồ, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Lê Mạn ngủ rất say, gương mặt trắng ngần như mây, điểm chút sắc hồng ấm áp.
Anh kéo chăn ra, ánh mắt chợt trở nên phức tạp.
Cô quấn khăn tắm đi ra, còn chưa kịp thay váy ngủ của Tống Khinh Vũ, đã bị ly nước có thuốc an thần làm cho gục xuống.
Khăn tắm đã bị Tống Khinh Vũ lấy đi, trên người cô giờ chỉ còn một bộ nội y màu da.
Cả thân hình như ngọc.
Đường cong mượt mà và mềm mại.
Người đàn ông mặc nguyên quần áo nằm xuống, ôm trọn người trong chăn vào lòng. Lê Mạn dường như cảm nhận được sự mát lạnh bất chợt, đôi mày khẽ nhíu lại, miệng phát ra những tiếng hờn dỗi nũng nịu nhỏ xíu.
"Bé yêu, ngoan nào."
Tống Khinh Thần cúi mắt nhìn cô, không che giấu nổi sự xót xa.
Lúc tỉnh táo, Lê Mạn luôn bướng bỉnh, quật cường, ngay cả một câu mềm mỏng cũng không chịu nói với anh, ánh mắt nhìn anh cứ như kẻ thù.
Khi nào cô mới có thể như bây giờ, mềm mại đáng yêu, giống như một con cáo tuyết nhỏ?
Anh nhẹ nhàng vu.ốt ve, trấn an cô, rồi cúi xuống, môi mỏng dịu dàng khóa lấy cánh môi mềm mại, mang theo bao nhiêu nâng niu...
Chuông điện thoại reo lên, Tống Khinh Thần dứt khoát bật dậy khỏi giường.
Là "đồng hồ báo thức" Kỳ Yến, người mà anh đã dặn gọi mình sau nửa tiếng.
Tống Khinh Thần cầm điện thoại lên, trầm ngâm một lúc.
Lê Mạn là một cô gái có lòng tự trọng cao, nhưng cũng vì vậy mà trước mặt anh, cô lại thường cảm thấy tự ti và khó xử.
Nếu lúc này anh vẫn cứ khăng khăng giữ cô bên mình, điều đó chỉ khiến cô thêm hoang mang, đẩy cô ngày càng xa anh hơn.
Anh quyết định bình tĩnh lại.
Cũng là để bản thân có thời gian thực sự nhìn rõ trái tim mình. Dù biết rằng làm vậy rất tàn nhẫn.
Vì thế, trong khung chat với Lê Mạn, Tống Khinh Thần chỉ nhắn một câu: "Lê Mạn, hãy để thời gian lên tiếng."
Từ ngày đó, Lê Mạn không còn gặp lại Tống Khinh Thần nữa.
Những ngày nghỉ còn lại chẳng còn bao nhiêu, nhưng đó lại là khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi không ai quấy rầy.
Cô dành mỗi ngày nghiên cứu các món canh bổ dưỡng cho Lê Tưởng, học châm cứu, massage huyệt đạo cho em trai.
Lê Tưởng đùa rằng mình sắp bị chị gái nuôi thành "Lê béo ú" rồi.
Lê Ngọc Phân thương con gái, dù bận rộn ở nhà họ Tống, bà vẫn cố gắng nấu sẵn ba bữa ăn mỗi ngày, mang về cho hai chị em.
Bàn tay của Mạn Mạn trắng trẻo, mềm mại, bà bảo vệ rất kỹ, luôn giữ nguyên tắc "mười ngón tay không dính nước xuân".
Bà nói: "Tay của Mạn Mạn là để cầm bút, việc nặng nhọc cứ để mẹ lo."
Tối hôm đó, khi cả nhà đang ăn cơm, Lê Tưởng vô tình bấm chuyển kênh trên TV.
Đến kênh tin tức của Lỗ Thành, bản tin thời sự vừa vặn phát một đoạn tin tức.
Ba chữ "Tống Khinh Thần" vô tình lọt vào tai Lê Mạn.
Bàn tay đang cầm muỗng canh của cô khẽ run lên.
"Xin lỗi chị!" Lê Tưởng áy náy định đổi kênh.
"Không cần đổi." Lê Mạn nuốt ngụm canh, khẽ ho một tiếng.
Cô ngẩng đầu lên, tự nhiên nhìn về phía màn hình.
Người trên TV dường như gầy đi một chút, sơ mi trắng, quần âu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo jacket công sở màu đen. Dáng người cao lớn, trầm ổn, phong thái nho nhã.
Giữa đám đông, anh vẫn sáng rực như vì sao, tỏa ra ánh hào quang chói mắt.
"Chị? Chị?" Lê Tưởng gọi cô, đưa qua một bát canh ấm.
Lê Mạn hoàn hồn, hàng mi dài như lông quạ khẽ chớp, ánh mắt phủ một tầng sương mờ, lặng lẽ nhận lấy bát canh.
"Cũng chưa kịp cảm ơn anh Tống chuyện ở Hồng Kông nữa." Lê Tưởng nói.
Từ khi về Lỗ Thành, Tống Khinh Thần không xuất hiện nữa, nhưng anh đã cho người sắp xếp bệnh viện tốt nhất và đội ngũ bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho Lê Tưởng.
"Để mẹ thay chúng ta nói lời cảm ơn đi. Chúng ta... đừng làm phiền người ta nữa." Lê Mạn khẽ nói.
Đêm xuống, Lê Mạn trằn trọc không ngủ được, khoác thêm áo rồi ngồi dậy.
Cô mở chiếc "hộp báu vật" của mình, lấy ra một chiếc hộp quà, nhẹ nhàng mở ra.
Chiếc đồng hồ nữ được nạm kim cương tinh xảo, có thiết kế phát sáng trong đêm, dù chỉ dưới ánh trăng mờ nhạt, vẫn lấp lánh rực rỡ.
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là...
Đôi mắt to tròn của cô dần trở nên chăm chú.
Cô chợt nhận ra, ánh sáng lấp lánh từ những viên kim cương ấy, trong bóng tối, đã tạo thành một bông hoa tuyết nhỏ nhưng rõ nét.
"Tống Khinh Thần."
Sau bao ngày kìm nén, cuối cùng Lê Mạn cũng bật thốt lên cái tên vẫn luôn chôn giấu tận đáy lòng.
Giây phút đó, cô gái vừa tròn hai mươi, trên ban công ngập tràn ánh trăng, ôm chặt chiếc đồng hồ vào lòng, bật khóc nức nở...