“250” (èr bǎi wǔ – 二百五): Trong tiếng Trung, 250 là một cách nói lóng, chỉ người ngốc nghếch hoặc làm chuyện không suy nghĩ.
OK, Chủ tịch Trì: Chương 250 thuộc về anh, có bất ngờ không, có vui không? Haha…
Cũng coi như là một sự trùng hợp.
Biết rõ những suy nghĩ về Lê Mạn có phần “250”*, nhưng anh vẫn cứ liều mình lao vào như thể đang cố gắng đạt 500 điểm.
Từng trận chiến giằng xé dữ dội trong lòng, nhưng bề ngoài, anh chỉ hờ hững buông một câu: “Không tự lượng sức.”
Đây chính là anh – Trì Vị.
Một nửa là hình tượng phong nhã như ngọc, một nửa lại là kẻ tự mình tiêu hóa thứ tình yêu “đến muộn” đầy ngốc nghếch.
*
Tại buổi tụ họp ở tứ hợp viện – nơi anh lần đầu gặp Lê Mạn, vốn dĩ anh chỉ hẹn với Tống Khinh Thần.
Tống Khinh Thần nói với anh: “Dẫn theo một người đi.”
Dẫn người? Đôi mắt Trì Vị vốn hơi híp nay lập tức mở lớn, tia sáng lóe lên trong mắt.
Anh và Tống Khinh Thần là anh em nhiều năm, trừ việc có không ít tiểu thư danh giá bỏ tiền ra dò la về anh, ngoài những cô nàng ong bướm muốn bám vào anh, chưa từng có một người phụ nữ nào thực sự xuất hiện bên cạnh anh.
Trì Vị không ngốc đến mức hỏi đó là nam hay nữ, chỉ cười cười: “Vậy tôi gọi An Duyệt đi cùng nhé?”
Tống Khinh Thần trong điện thoại chỉ đáp hai chữ: “Đương nhiên.”
Sự thẳng thắn này khơi gợi hứng thú lớn nhất của Trì Vị với cô gái kia.
Cô gái đó chính là Lê Mạn.
Trì Vị làm trong lĩnh vực đầu tư văn hóa, đã gặp qua vô số mỹ nhân.
Nên đối với những gương mặt đẹp theo tiêu chuẩn thông thường, anh đều xếp chung vào loại “đường hóa học”, nhìn không quá ba lần.
Nhưng cô gái mà Tống Khinh Thần đang nắm tay lại khiến ánh mắt anh dừng lại thật lâu.
Ngũ quan ấy tách riêng ra thì không quá xuất sắc, nhưng khi kết hợp lại thì mang một nét cuốn hút lạ thường – vừa thuần khiết, vừa quyến rũ tự nhiên, lại mang khí chất sắc bén.
Một vẻ đẹp đầy nữ tính, nhưng lại phảng phất sự kiên cường hiếm có. Khí chất ấy quá đặc biệt, khiến người ta phải kinh ngạc.
Anh rất rõ những ai là tiểu thư danh giá trong giới thượng lưu châu Á, nhưng rõ ràng, Lê Mạn không phải. Cô không có dáng vẻ của họ.
Anh nhanh chóng nhận ra sự thất thố của mình, liền tự nhủ trong lòng: “Còn nhỏ tuổi thế này mà đã học cách quyến rũ quyền lực? Có thể là người tốt sao?”
Ý nghĩ đó khiến sự kiêu ngạo tạm thời dập tắt ngọn lửa không tên trong lòng anh.
Anh giữ nguyên sự cao ngạo vốn có, thậm chí lười nhìn cô một cái, chỉ xem cô như một tình nhân của Tống Khinh Thần không hơn không kém.
Tống Khinh Thần nhận ra ánh mắt coi thường của Trì Vị đối với Lê Mạn, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Lúc đó, Trì Vị mới cho An Duyệt hạ mình, kiên nhẫn ở bên cạnh cô.
Lúc này, trong mắt anh, tình nhân đã được nâng cấp thành người yêu.
Nhưng vẫn có gì đó không đúng.
Về sau, Trì Vị mới hiểu ra: Tống Khinh Thần nhiều năm nay không gần nữ sắc, công việc lại đặc thù, sao có thể vô cớ dẫn theo người tình khoe khoang khắp nơi, tự hạ thấp bản thân?
Vậy thì chỉ có một khả năng – cô ấy chính là bạn gái nghiêm túc, là kiểu “nuôi dưỡng”, cần được nâng niu cẩn trọng.
Người lọt vào mắt xanh của Tống Khinh Thần chắc chắn không sai được. Cũng khó trách bản thân anh…
Trì Vị nở nụ cười phức tạp, nhíu mày, kẹp điếu thuốc cháy dở giữa ngón tay.
Anh và Tống Khinh Thần có quá nhiều điểm giống nhau, ngay cả gu thẩm mỹ cũng giống nhau đến kỳ lạ – kể cả trong chuyện phụ nữ.
Nhưng rõ ràng, Tống Khinh Thần không hề để mắt đến An Duyệt, chỉ qua lại vì nể mặt anh mà thôi.
Anh ta từng nhận xét về An Duyệt: “Thông minh mà ngu xuẩn, có dã tâm nhưng đầu óc không theo kịp.”
Chính vì vậy mới có câu nói của Trì Vị dành cho An Duyệt: “Không muốn sống chung nữa thì chia tay.”
May mắn thay, gia tộc của An Duyệt mạnh mẽ, có người thân đứng sau lo liệu mọi chuyện.
Cô ấy cũng rất tinh tế, biết tiến biết lùi, chỗ nào không ổn thì điều chỉnh, tự động thu lại dã tâm quá lớn, đặt Trì Vị và con trai của họ lên hàng đầu. Nhờ vậy, Trì Vị có thể toàn tâm phát triển sự nghiệp, thậm chí ngay cả người nhà họ Trì cũng không tiếc lời khen cô hiểu chuyện, vượng phu.
Cũng vì thế, khi An Duyệt gặp chuyện, nhà họ Trì sẵn sàng ra mặt giúp đỡ, che lấp “lỗ hổng” lớn ấy cho cô.
Còn câu “Không tự lượng sức” mà Lê Mạn luôn canh cánh trong lòng, theo dòng chảy của thời gian, lại càng mang ý nghĩa sâu xa.
Phải chăng câu đó không chỉ ám chỉ Lê Mạn, mà còn là lời Trì Vị nói về chính mình?
Trì Vị không nói, nên cũng chẳng ai dám đoán.
*
Khi Tống Khinh Thần gọi cho Trì Vị, bảo anh dẫn Lê Mạn vào giới đầu tư văn hóa, anh nói thế này: “Trì Vị, cậu chính là một phiên bản khác của tôi trên thế giới này, hãy dốc lòng dẫn dắt cô ấy.”
“Không sợ tôi cướp người à?” Trì Vị trêu chọc.
“Cậu không chơi lại cô ấy đâu. Không tin, thử cướp xem?” Tống Khinh Thần cũng nửa đùa nửa thật.
Lúc đó, Trì Vị chẳng hề suy nghĩ nhiều.
Mãi đến khi Tống Khinh Thần cầu hôn Lê Mạn, giao phó toàn bộ thiết kế buổi cầu hôn cho anh, để anh giúp họ hoàn thành một kiểu viên mãn khác, Trì Vị mới cười nhấp môi: “Cậu đúng là… Lão Tống, cậu biết từ bao giờ?”
Tống Khinh Thần khẽ cười: “Cậu chính là một phiên bản khác của tôi trên thế giới này.”
Trì Vị sững sờ tại chỗ: “Vậy mà cậu chẳng để tâm chút nào sao?”
“Để tâm chuyện gì?” Tống Khinh Thần mỉm cười chân thành: “Tôi và Lê Mạn bền chặt như đá tảng, còn cậu và An Duyệt chẳng phải cũng vợ chồng hòa hợp hay sao?”
Trong thế giới của người trưởng thành, có cảm tình với ai đó vốn dĩ là chuyện bình thường. Quan trọng là cảm tình đó sẽ đi về đâu.
Vì cái giá phải trả quá lớn, nên những người chín chắn và lý trí sẽ không bao giờ để cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát.
Dù là Tống Khinh Thần hay Trì Vị, thậm chí cả Lê Mạn khi mới chỉ 20 tuổi, đều có một sự tỉnh táo đáng sợ.
*
Vẫn còn nhớ đêm đầu tiên của Tống Khinh Thần và Lê Mạn ở khu khu sứ quán tại Bắc Kinh chứ?
Nửa đêm, Trì Vị liên tục gọi điện thoại hết lần này đến lần khác.
Sáng hôm sau, khi Tống Khinh Thần rời Bắc Kinh, Trì Vị đã đến khu biệt thự từ sớm để đón Lê Mạn đi triển lãm nghệ thuật.
Có người nói rằng lúc Trì Vị đến, trời còn chưa sáng. Thực hư thế nào không ai dám chắc.
Khi Trì Vị và An Duyệt mới cưới, Lê Mạn đã tìm riêng An Duyệt, trao cho cô một phong bao lì xì, kèm theo một câu: “Cảm ơn Chủ tịch Trì, cũng cảm ơn bà Trì đã nâng đỡ.”
Lời nói ấy đã xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng An Duyệt.
*
Lần đó ở hội trường Đại học Bắc Kinh, Lê Mạn và Lương Hạc Vân ngồi cùng nhau với tư cách đại diện phát biểu trong chuyến giao lưu tại Hồng Kông.
Trì Vị bỗng dưng hồ đồ, tự ý đổi chỗ ngồi của Lê Mạn.
Trên du thuyền ở Hồng Kông, anh đá bay cậu thiếu gia nhà giàu đang quấn lấy cô.
Lúc phát biểu trong một buổi chiếu phim, anh nói với cô: “Hãy cứ là chính mình.”
Trong đêm hỗn loạn ấy, anh gọi điện cho cô.
Anh từng đích thân đến Paris, mang theo “sinh hoạt phí” cho cô.
Đối với Diệp Quân Dật – người anh em thân thiết trong giới Bắc Kinh, anh luôn có thái độ địch ý.
Tất cả những điều đó, anh đều tự nhủ rằng: vì Lê Mạn là người phụ nữ mà Tống Khinh Thần muốn có.
Cho đến khi chính tay anh lên kế hoạch cho màn cầu hôn của bạn mình, tận mắt chứng kiến họ kết thành vợ chồng.
*
Trì Vị đặc biệt cưng chiều Hưởng Hưởng, nói rằng cậu bé sinh ra với sứ mệnh “cứu rỗi.”
Cứu rỗi điều gì ư?
Cứu rỗi những năm tháng khó khăn của Lê Mạn nơi đất khách.
Cứu rỗi cuộc tình trắc trở của Tống Khinh Thần và Lê Mạn, giúp họ một lần nữa quay về bên nhau.
Có lẽ cũng cứu rỗi một chút nuối tiếc của chính anh.
*
Vì công việc bận rộn, Tống Khinh Thần và Lê Mạn ít có cơ hội ra nước ngoài.
Vậy nên, Trì Vị thường đưa con trai mình – Tiên Ca Nhi – cùng Hưởng Hưởng đi du lịch khắp thế giới vào mỗi kỳ nghỉ.
Có lẽ vì thế, Hưởng Hưởng gọi Diệp Quân Dật là “Chú Diệp”, nhưng lại gọi Trì Vị là “Ba Trì Vị.”
Có người từng nghĩ rằng anh không hạnh phúc.
Nhưng thực tế, điều đó chưa từng tồn tại.
An Duyệt là người do anh tự chọn, Trì Vị chưa từng làm điều gì khiến bản thân phải hối hận.
Tống Khinh Thần ít nhất đã kiên trì với tình yêu của mình.
Còn Trì Vị thì sao?
Nếu anh gặp Lê Mạn trước, cùng lắm cũng chỉ có thể trao cho cô một mối tình khắc cốt ghi tâm và đủ đầy vật chất.
Còn hôn nhân ư? Điều đó không thể xảy ra.
Vậy nên, Lê Mạn chưa từng để tâm đến anh.
Bởi từ đầu đến cuối, trong lòng cô chỉ có người đàn ông biết trân trọng, luôn ở bên cô không rời – Tống Khinh Thần.
*
Vài năm sau, An Duyệt mang thai, sinh cho nhà họ Trì một bé gái hoạt bát, đáng yêu như thiên thần.
Trì Vị có một con trai, một con gái cùng An Duyệt, lại thêm một đứa con mà anh yêu thương như chính con ruột – Hưởng Hưởng.
Những điều từng khiến anh canh cánh trong lòng, từ lâu đã tan biến…