• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Thời gian trôi qua như nước. Có lẽ ngày được giải thoát sắp đến, Hạng Gia không còn lo lắng như trước mà trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng ngày càng bao dung hơn với người và việc. Giống như người sắp chết hồi quang phản chiếu, cô thậm chí không bài xích sự tiếp cận của Đường Lê, thường xuyên cùng cô gái đi chợ mua chung đồ, dạy đối phương cách chăm sóc phụ nữ mang thai. Đối với Trình Tấn Sơn, lại thêm một phần trách nhiệm khó nói thành lời. Dù chủ động hay bị động, con chó hoang nhặt về nhà rồi cũng phải bỏ chút tâm tư dạy nó cách kiếm sống. May mắn là, con chó này là kẻ vô ơn đầu thai, có nuôi thế nào cũng không thể thân thiết được, đến ngày cô rời đi, chắc hẳn hắn cũng sẽ không đau lòng buồn bã. Không may là, trình độ văn hóa của hắn quá thấp, kinh nghiệm xã hội cũng có hạn, tuy rằng rất am hiểu những trò lừa lọc, trộm cắp vặt ở tầng lớp dưới đáy, nhưng lại không hiểu gì về giao tiếp xã hội. “Tôi biết cậu không ưa anh Lý, nhưng vẫn phải làm cho có lệ.” Hạng Gia nhìn Trình Tấn Sơn đang ngồi xổm ở cửa cắn hạt dưa, chỉ cảm thấy phiền lòng vô cùng. “Hắn không phải người tốt, sờ trộm mông dì Trịnh, mắt cứ nhìn chằm chằm những cô gái trẻ.” Trình Tấn Sơn bĩu môi, vô cùng khinh thường. “Người ta dù sao cũng là ông chủ nhỏ ở đây, nên nhịn thì nhịn, đừng gây rắc rối cho chú Lâm.” Hạng Gia nhẹ giọng dặn dò. Trình Tấn Sơn ủ rũ “ừ” một tiếng, đột nhiên quay đầu lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới. Hắn nhíu mày rậm, hỏi: “Hắn… không có giở trò sàm sỡ với cô chứ?” Người phụ nữ này không chú trọng vẻ bề ngoài, dáng vẻ cũng bình thường, chắc là không đến mức đó. Nhưng ai biết được đàn ông khi dục vọng nổi lên, có thể làm ra chuyện gì. Hạng Gia sững người, dở khóc dở cười: “Không có…” Trình Tấn Sơn thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút lại nói: “Ai dám bắt nạt cô, cứ nói thẳng với tôi, xem tôi có đập chết bọn họ không.” Tên này tuy có rất nhiều tật xấu, nhưng lại rất trọng nghĩa khí giang hồ. Hạng Gia thu nhận hắn, lại giúp hắn làm chứng minh thư giả, giới thiệu việc làm cho hắn, đã coi như là người một nhà. Trình Tấn Sơn rất hay bênh vực người nhà, không thể nhìn người nhà bị ấm ức. Trong lòng Hạng Gia có chút cảm động, nhưng theo bản năng lại từ chối: “Không cần đâu, không ai bắt nạt tôi cả.” Cho dù bị người ta bắt nạt, cô cũng sẽ tự mình nghĩ cách đối phó, không được nữa thì tự mình co ro ở một góc, lặng lẽ liếm láp vết thương. Tất cả những thiện ý vô cớ, sau lưng luôn ẩn giấu những cạm bẫy đáng sợ hơn. Ngày mười sáu tháng Ba, Trình Tấn Sơn nhận được khoản tiền đầu tiên do chính mình làm ra. Hai nghìn năm trăm tệ chẵn. Không phải do lừa đảo, càng không liên quan đến mạng người, lai lịch của mỗi tờ tiền đều quang minh chính đại, có thể chịu được sự xem xét kỹ lưỡng. Còn chưa đến giờ tan làm, hắn đã chạy đến tiệm của Hạng Gia ba lần. “Tối nay cùng nhau đi ăn cơm, tôi còn gọi chị Ngu Nhã và anh Vạn nữa, chúng ta đi ăn súp gà hầm.” Sự phấn khích và đắc ý của thiếu niên hiện rõ trên mặt, “Một nhà hàng mới mở ở phía nam, làm ăn rất tốt, lát nữa tôi đi giữ chỗ trước!” Hắn làm chủ bữa ăn này. Bữa cơm này nhất định phải được sắp xếp chu đáo. Những nhà hàng súp gà hầm của người Tân Cương mọc lên khắp các con phố lớn nhỏ, chỉ cần đĩa không đủ lớn, chất liệu không phải là inox, đều không được coi là chính thống. Gọi món cay vừa, ớt đỏ tươi, khoai tây bở, thịt gà màu sắc hấp dẫn đều được ngâm trong nước sốt đậm đà, bên trên rắc thêm chút rau mùi, ăn là ăn hương vị cuộc sống náo nhiệt. Phụ nữ uống nước cam có tép, đàn ông cụng ly bia Tuyết Hoa, Hạo Hạo ôm bát ăn thịt gà và khoai tây đã rửa qua nước lã. “Ông chủ, cho hai phần mì!” Trình Tấn Sơn cay đến mức thở hổn hển, uống bia ừng ực. Súp gà hầm không có mì thì không được coi là trọn vẹn. Phải là mì sợi to, tự tay nhào nặn là tốt nhất, sau khi luộc chín thì đổ vào đĩa trộn đều, thêm vài cọng rau xanh, đủ để xoa dịu dạ dày đang bị ớt hành hạ. Uống nhiều rồi, đám đàn ông dẫn Hạo Hạo cùng nhau đi vệ sinh. Ngu Nhã tìm được một công việc bán hàng ở cửa hàng quần áo, kiếm ăn dựa vào tiền hoa hồng, mỗi ngày đi sớm về khuya, rất vất vả. Nhưng kiếm được đồng tiền sạch sẽ, sống ngẩng cao đầu, nói chuyện cũng có khí thế hơn, cả người đều tràn đầy sức sống. Lúc này, cô ấy mặc chiếc áo len mỏng màu nâu, quần jean xanh nhạt, tóc dài được búi lên, kín đáo lại dịu dàng, giống hệt một người vợ hiền mẹ đảm. Vẻ mặt có chút ưu phiền, cô ấy ngập ngừng nói với Hạng Gia những tâm sự trong lòng: “Anh Vạn muốn đăng ký kết hôn với em… giục em về quê gặp bố mẹ, nhưng mà em vẫn chưa suy nghĩ kỹ…” “Anh ta có để ý quá khứ của cô không?” Hạng Gia nói trúng nỗi lo lắng của Ngu Nhã. “Em không dám hỏi, nhưng… anh ấy có một người đồng nghiệp, trước đây từng đến chỗ em… Tuần trước tình cờ gặp nhau ở công trường, nói vài câu, anh Vạn rất không vui…” Ngu Nhã khẽ thở dài, vẻ mặt càng thêm u sầu. Đâu chỉ là không vui. Giày vò cô cả đêm, không nói một lời nào, hành động thô bạo đến mức đáng sợ. “Vẫn nên nói rõ ràng.” Hạng Gia đưa ra lời khuyên lý trí. “Nhưng…” Ngu Nhã cúi đầu trộn mì trong bát, vành mắt hơi đỏ lên, “Em sợ anh ấy chê em bẩn…” Dù sao cũng lăn lộn trong vũng bùn mấy năm, làm sao có thể dễ dàng rửa sạch được. “Nếu anh ta chê cô, thì cứ tìm người khác.” Hạng Gia kéo cô ấy ra khỏi tình cảnh khó xử, nhìn xa trông rộng, “Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, trong lòng anh ta không vượt qua được, cô cũng không cần phải tự làm khổ mình. Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân thì nhiều vô số kể.” Nói khó nghe một câu, một người là thằng đàn ông thô kệch đã ly hôn, một người là gái mại dâm có con, nồi nào úp vung nấy, ai lại không xứng với ai chứ? Nhìn từ góc độ của Hạng Gia, Ngu Nhã trẻ đẹp, tính cách cũng tốt, thay vì do dự, chi bằng sớm vạch trần vết thương mưng mủ. Nếu Vạn Kim Nguyên không thể nghĩ thông, thì đó là gã không có phúc. Đường đời còn dài, biết đâu sẽ có một mối nhân duyên tốt hơn đang chờ cô ấy. Lùi một bước mà nói, không có đàn ông cũng có thể sống. Vô dục tắc cương, câu nói xưa không phải là không có lý. (1) Ngu Nhã được cô thức tỉnh, mắt sáng lên: “Chị nói đúng, em sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện rõ ràng với anh ấy.” Đến lúc đó cùng lắm thì đường ai nấy đi. Cô ấy đã vượt qua những thời khắc khó khăn nhất, lúc này có con bên cạnh, lại có thể tự mình kiếm sống, thật sự không cần phải hạ thấp mình cầu xin sự thương hại của người khác. Nếu như Vạn Kim Nguyên không thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng, cho dù đã đăng ký kết hôn thì sau này vẫn sẽ tức giận, sau khi thiết lập mối quan hệ thân thiết hơn, lời nói ra chắc chắn sẽ càng làm tổn thương người khác. Vạn Kim Nguyên còn chưa biết được nửa bức tường của mình đã bị người ta đào đổ, vui vẻ vỗ vai Trình Tấn Sơn, đưa thuốc lá cho hắn. “Tiểu Trình đã có bạn gái chưa?” Bản thân có chuyện vui, luôn mong người khác cũng có đôi có cặp, gã hỏi bằng giọng khàn khàn. “Chưa, kiếm tiền trước rồi mới lập gia đình.” Trình Tấn Sơn hoàn toàn không hiểu gì, hút thuốc cùng gã, nghe thấy Hạo Hạo ho khan hai tiếng, liền ấn xuống đất dập tắt, “Nghèo rớt mồng tơi, kéo theo người khác húp cháo cùng tôi thì vui vẻ gì?” “Bảo chị cậu giới thiệu cho.” Vạn Kim Nguyên nhìn mặt hắn, nói đùa, “Với điều kiện của cậu, các cô gái nhỏ cho dù húp cháo cũng vui lòng.” Nghìn thứ đâm vạn thứ xuyên, riêng nịnh hót thì không xuyên thủng được, Trình Tấn Sơn rất thích thú, “hê hê” cười mấy tiếng. Nhưng những ngày tháng an nhàn tự tại của hắn đã đến hồi kết. Tối hôm đó, sau khi ăn no đến mức bụng tròn xoe, Trình Tấn Sơn đang định đi ngủ thì thấy Hạng Gia lấy từ trong túi vải ra một chồng sách. Toàn bộ là sách giáo khoa cấp hai. Nhìn giống như là mua được ở chợ đồ cũ, mới có cũ có, bên trên còn viết đầy chữ viết nguệch ngoạc như gà bới. “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tự học hai tiếng, tôi giám sát cậu.” Hạng Gia giao nhiệm vụ, “Có gì không hiểu thì hỏi tôi.” “Không phải chứ… không cần thiết đâu?” Trình Tấn Sơn cảm thấy nhức răng, “Tôi cũng lớn rồi, học cái này làm gì?” “Rốt cuộc có muốn học hay không?” Thái độ Hạng Gia ôn hòa, giọng điệu nhẹ nhàng như mây trôi, giống như đang trưng cầu ý kiến của hắn một cách dân chủ. Cùng lúc đó, cô đưa ra thực đơn mới do mình soạn thảo. Một trái một phải, hai cột lựa chọn: Thời gian tự học ít hơn hai tiếng, ăn rau ăn cháo. Nhiều hơn hai tiếng, ăn cá ăn thịt. Check-in liên tục một tháng còn có thể mở khóa thêm bữa ăn thịnh soạn. Trình Tấn Sơn cắn răng, nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằm lựa chọn B của ngày mai: Thịt nấu hai lần. “Muốn học.” Hắn nói như đinh đóng cột. (1) Vô dục tắc cương: Không có ham muốn cá nhân thì sẽ giữ được chính trực Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK