Vẻ mặt bác sĩ hơi cứng lại. Hạng Gia lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Bát canh cá diếc Trình Tấn Sơn hầm hương vị lại không tệ. Hắn đắc ý giám sát Hạng Gia uống hết hai bát nhỏ, chạy tới chạy lui, tập tành hầu hạ người bệnh. Pha nước ấm, làm ướt khăn mặt sạch, Trình Tấn Sơn khom người xuống. Cánh tay phải vẫn còn cắm kim truyền dịch, không tiện hoạt động, hàng mi Hạng Gia run run, nhắm mắt lại, chịu đựng sự đụng chạm của người khác giới. Chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lau mu bàn tay, lòng bàn tay, hắn rất cẩn thận, không trực tiếp chạm vào cô. "Đau không?" Làn da mỏng manh không chịu nổi sự tàn phá, sưng lên một mảng lớn, Trình Tấn Sơn xót xa cho vợ tương lai, nhẹ nhàng thổi một hơi nóng vào chỗ kim tiêm. Hạng Gia lập tức nổi da gà, cau mày trừng mắt nhìn hắn. Trình Tấn Sơn bị hụt hẫng, chuyển khăn sang cánh tay trái. Vừa vén tay áo lên, những vết sẹo xấu xí ngoằn ngoèo liền đập vào mắt. Cả thảy bảy tám vết. Những vết sẹo cũ đã chuyển sang màu trắng, những vết mới vẫn còn đỏ. Mỗi một vết sẹo đều rất sâu, nằm ngang trên làn da trắng nõn, khiến người ta kinh hãi. "Cô..." Trình Tấn Sơn sững người. Hạng Gia hất cổ tay, che vết sẹo trở lại trong tay áo, lạnh lùng nói: "Không cần, tôi muốn ngủ một lát." Cô đã quen đóng vai người quản giáo trước mặt Trình Tấn Sơn, bây giờ đột nhiên trở lại làm người yếu đuối, còn phải nhận sự chăm sóc của hắn, cảm thấy rất không thoải mái. "Ít nhất... ít nhất cũng phải rửa mặt." Trình Tấn Sơn đè nén sóng to gió lớn trong lòng, giặt khăn, vắt khô. Hắn không kiểm soát được lực đạo, hơi mạnh tay một chút, má cô đã bị cọ đến đỏ bừng, trông vừa động lòng người lại vừa đáng thương. Tóc mái lệch sang một bên, vì lẫn mồ hôi và dầu trên đầu nên tỏa ra mùi hôi nhàn nhạt, hắn cũng không chê, trong đầu chỉ nghĩ: Nhiều sẹo như vậy là bị làm sao? Trước đây Hạng Gia rốt cuộc đã trải qua những gì? "Gội đầu cho cô nhé?" Nhìn gần khuôn mặt xinh đẹp này, Trình Tấn Sơn dần dần có thể hiểu được nguyên nhân cô che giấu dung mạo thật. Tuy nhiên, cùng chung sống dưới một mái nhà, lại giấu kín lâu như vậy, cũng thật không dễ dàng. Chẳng trách cô luôn tắm rửa vào nửa đêm. "Không cần." Hạng Gia thẳng thừng từ chối sự lấy lòng của hắn. Cô thà bẩn đến mức bốc mùi, cũng không muốn chấp nhận sự thân mật hơn nữa. Trời dần tối, nhìn y tá treo dịch truyền, Trình Tấn Sơn trải chiếu trúc bên giường cô, khoanh chân ngồi xuống. "Cô ngủ đi, tôi trông chừng." Là phòng bệnh đôi, bên cạnh là một cặp vợ chồng trẻ yêu thương nhau, người vợ gặp tai nạn xe hơi, may mắn thoát chết, người chồng lo lắng không rời nửa bước. Trình Tấn Sơn nhìn người đàn ông đó, tìm thấy chút cảm giác đồng cảm, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Vợ chồng quả nhiên khác biệt, chăm sóc tiện hơn nhiều, cũng tự nhiên hơn nhiều. Người đàn ông đó thoạt nhìn rất giỏi việc nhà, bận rộn không ngừng, lúc thì đút thuốc cho vợ, lúc thì xoa chân cho vợ, thỉnh thoảng lại ôm hôn, nhỏ giọng nói những lời an ủi. Trình Tấn Sơn chăm chú suy nghĩ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạng Gia, trong lòng tràn đầy tưởng tượng. Có lẽ vì ban ngày ngủ quá nhiều, Hạng Gia trở mình liên tục, không có chút buồn ngủ nào. Không chỉ vậy, còn có một chuyện khó xử bắt đầu quấy rầy cô: Cô muốn đi vệ sinh. Buổi chiều thím Lâm dìu cô đi một lần, đến giờ đã năm tiếng. Hạng Gia nhịn một lúc, ôm bụng từ từ ngồi dậy. "Muốn gì? Tôi lấy cho cô." Đèn đã tắt, đôi mắt của Trình Tấn Sơn sáng như sao trên trời. Hắn cũng muốn có cơ hội thể hiện. Càng nhiều càng tốt. "..." Hạng Gia im lặng một lát, đưa tay tháo chai thuốc, "Tôi đi vệ sinh." "Đừng cử động, tôi dìu cô!" Trình Tấn Sơn đưa dép lê đến chân cô, đưa tay ra cướp lấy chai thuốc. Cô phớt lờ bàn tay hắn đưa ra, vịn tường từng bước từng bước di chuyển đến nhà vệ sinh, đau đến mức hít sâu. Chai thuốc treo trên giá, Trình Tấn Sơn không yên tâm: "Cô tự làm được không? Hay là tôi..." Ba chữ "giúp cô cởi quần" suýt nữa thốt ra. Hắn nhận ra không ổn, vội vàng nuốt trở lại. Má nóng bừng, Trình Tấn Sơn luống cuống quay đầu, đập đầu vào khung cửa. "Rầm" một tiếng, Hạng Gia cảm thấy cánh cửa cũ kỹ cũng rung lên theo. "Tôi ở ngay cửa, có việc gì thì gọi tôi." Hắn ôm trán, đau đến mức nhăn nhó nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Không nói câu đó còn đỡ, vừa nhấn mạnh, Hạng Gia càng thêm lúng túng. Chờ một hai phút, tiếng nước chảy róc rách mới truyền đến tai Trình Tấn Sơn. Cô đã cố gắng hết sức nhỏ tiếng, nhưng ban đêm quá yên tĩnh, thính giác của hắn lại nhạy bén, lập tức bắt được chính xác. Ào ào ào... Giữa chừng còn dừng lại một chút. Hình như là cô nhận ra tiếng động quá lớn, kịp thời nhịn lại. Nhưng cô nhịn bằng cách nào? Trình Tấn Sơn không nhịn được suy nghĩ lung tung. Muốn khống chế phản ứng sinh lý thì phải có khả năng kiểm soát cơ bắp rất mạnh. Cô nhất định rất biết kẹp... Phì phì phì! Nghe tiếng phụ nữ đi tiểu mà có thể cứng lên được. Không lẽ hắn là kẻ biến thái? Trình Tấn Sơn đỏ mặt tía tai thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, lặng lẽ kéo quần. Hạng Gia vất vả giải quyết xong vấn đề cá nhân, gọi Trình Tấn Sơn mấy tiếng, hắn mới hoàn hồn. Cả đêm, hai người đều không ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau, Trình Tấn Sơn chạy về nấu cơm cho người bệnh. Hắn nếm được vị ngọt của món canh hầm, mua một cân sườn tươi, hai bắp ngô ngọt mà Hạng Gia thích ăn. Sườn chần qua nước sôi, đun một nồi nước khác, cho hành lá, gừng thái lát, một ít hạt tiêu, một quả đại hồi, đổ sườn vào, thêm một thìa rượu nấu ăn, ninh nhỏ lửa. Một tiếng sau, nước canh chuyển sang màu trắng đục, sườn mềm nhừ, sụn trắng giòn tan trong miệng. Lúc này cắt bắp ngô thành từng khúc nhỏ, cho vào canh sườn, thêm chút muối nêm nếm, đun thêm mười phút. Bắp ngô ngọt ngào mọng nước, cho món canh thêm hương vị thanh mát, không ngấy, mọi thứ vừa vặn. Chia thành hai phần như cũ, vừa vào cổng bệnh viện, liền chạm mặt Đường Lê. Đôi bạn cùng cảnh ngộ, mỗi người đều có hai quầng thâm mắt. Trình Tấn Sơn đưa hộp cơm cho cô nàng, hỏi: "Chị Ninh Ninh thế nào rồi?" "Sáng sớm đã tỉnh, tinh thần cũng ổn." Đường Lê ngáp một cái, vẻ mặt mệt mỏi, "Chờ tôi một chút, tôi đi thăm chị Hạng Gia." Hai người đi về phía phòng bệnh phụ sản trước. "Máy hút sữa dùng tốt không? Sữa mẹ bảo quản như thế nào? Hạng Gia nói tủ lạnh nhà chúng tôi có thể cho hai người mượn dùng." Trình Tấn Sơn nhắc lại chuyện cũ. "Đừng nhắc nữa, không dùng được, suýt tắc tia sữa." Đường Lê lại ngáp một cái, liên tục xua tay. "Vậy cô giải quyết thế nào?" Trình Tấn Sơn tò mò. "Dùng miệng..." Mặt Đường Lê bỗng chốc đỏ bừng, dừng lại, trở nên im lặng. Trình Tấn Sơn nửa hiểu nửa không, vẻ mặt hoang mang. Hai mươi phút sau, Đường Lê đứng trước giường bệnh của Hạng Gia, mang theo phần của Hứa Du Ninh, chính thức cảm ơn cô. Hạng Gia nửa nằm tựa vào đầu giường, mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếc là tầng quá thấp, ngã không chết, lại còn dễ bị đau khổ. Chi bằng cố gắng xuất viện sớm một chút, trở về căn nhà thuê quen thuộc, làm gì cũng tiện. Cô hoàn hồn, thản nhiên nói với Đường Lê: "Không cần khách sáo." Cô cũng thật sự không dám nhận lòng biết ơn nặng nề như vậy. Hạng Gia rất ích kỷ. Cô rất rõ ràng, cứu họ chỉ là tiện tay. Điều quan trọng nhất là muốn tìm một lý do quang minh chính đại để giải thoát. Đáng tiếc, may mắn chưa bao giờ mỉm cười với cô. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Vẻ mặt bác sĩ hơi cứng lại. Hạng Gia lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Bát canh cá diếc Trình Tấn Sơn hầm hương vị lại không tệ. Hắn đắc ý giám sát Hạng Gia uống hết hai bát nhỏ, chạy tới chạy lui, tập tành hầu hạ người bệnh. Pha nước ấm, làm ướt khăn mặt sạch, Trình Tấn Sơn khom người xuống. Cánh tay phải vẫn còn cắm kim truyền dịch, không tiện hoạt động, hàng mi Hạng Gia run run, nhắm mắt lại, chịu đựng sự đụng chạm của người khác giới. Chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lau mu bàn tay, lòng bàn tay, hắn rất cẩn thận, không trực tiếp chạm vào cô. "Đau không?" Làn da mỏng manh không chịu nổi sự tàn phá, sưng lên một mảng lớn, Trình Tấn Sơn xót xa cho vợ tương lai, nhẹ nhàng thổi một hơi nóng vào chỗ kim tiêm. Hạng Gia lập tức nổi da gà, cau mày trừng mắt nhìn hắn. Trình Tấn Sơn bị hụt hẫng, chuyển khăn sang cánh tay trái. Vừa vén tay áo lên, những vết sẹo xấu xí ngoằn ngoèo liền đập vào mắt. Cả thảy bảy tám vết. Những vết sẹo cũ đã chuyển sang màu trắng, những vết mới vẫn còn đỏ. Mỗi một vết sẹo đều rất sâu, nằm ngang trên làn da trắng nõn, khiến người ta kinh hãi. "Cô..." Trình Tấn Sơn sững người. Hạng Gia hất cổ tay, che vết sẹo trở lại trong tay áo, lạnh lùng nói: "Không cần, tôi muốn ngủ một lát." Cô đã quen đóng vai người quản giáo trước mặt Trình Tấn Sơn, bây giờ đột nhiên trở lại làm người yếu đuối, còn phải nhận sự chăm sóc của hắn, cảm thấy rất không thoải mái. "Ít nhất... ít nhất cũng phải rửa mặt." Trình Tấn Sơn đè nén sóng to gió lớn trong lòng, giặt khăn, vắt khô. Hắn không kiểm soát được lực đạo, hơi mạnh tay một chút, má cô đã bị cọ đến đỏ bừng, trông vừa động lòng người lại vừa đáng thương. Tóc mái lệch sang một bên, vì lẫn mồ hôi và dầu trên đầu nên tỏa ra mùi hôi nhàn nhạt, hắn cũng không chê, trong đầu chỉ nghĩ: Nhiều sẹo như vậy là bị làm sao? Trước đây Hạng Gia rốt cuộc đã trải qua những gì? "Gội đầu cho cô nhé?" Nhìn gần khuôn mặt xinh đẹp này, Trình Tấn Sơn dần dần có thể hiểu được nguyên nhân cô che giấu dung mạo thật. Tuy nhiên, cùng chung sống dưới một mái nhà, lại giấu kín lâu như vậy, cũng thật không dễ dàng. Chẳng trách cô luôn tắm rửa vào nửa đêm. "Không cần." Hạng Gia thẳng thừng từ chối sự lấy lòng của hắn. Cô thà bẩn đến mức bốc mùi, cũng không muốn chấp nhận sự thân mật hơn nữa. Trời dần tối, nhìn y tá treo dịch truyền, Trình Tấn Sơn trải chiếu trúc bên giường cô, khoanh chân ngồi xuống. "Cô ngủ đi, tôi trông chừng." Là phòng bệnh đôi, bên cạnh là một cặp vợ chồng trẻ yêu thương nhau, người vợ gặp tai nạn xe hơi, may mắn thoát chết, người chồng lo lắng không rời nửa bước. Trình Tấn Sơn nhìn người đàn ông đó, tìm thấy chút cảm giác đồng cảm, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Vợ chồng quả nhiên khác biệt, chăm sóc tiện hơn nhiều, cũng tự nhiên hơn nhiều. Người đàn ông đó thoạt nhìn rất giỏi việc nhà, bận rộn không ngừng, lúc thì đút thuốc cho vợ, lúc thì xoa chân cho vợ, thỉnh thoảng lại ôm hôn, nhỏ giọng nói những lời an ủi. Trình Tấn Sơn chăm chú suy nghĩ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạng Gia, trong lòng tràn đầy tưởng tượng. Có lẽ vì ban ngày ngủ quá nhiều, Hạng Gia trở mình liên tục, không có chút buồn ngủ nào. Không chỉ vậy, còn có một chuyện khó xử bắt đầu quấy rầy cô: Cô muốn đi vệ sinh. Buổi chiều thím Lâm dìu cô đi một lần, đến giờ đã năm tiếng. Hạng Gia nhịn một lúc, ôm bụng từ từ ngồi dậy. "Muốn gì? Tôi lấy cho cô." Đèn đã tắt, đôi mắt của Trình Tấn Sơn sáng như sao trên trời. Hắn cũng muốn có cơ hội thể hiện. Càng nhiều càng tốt. "..." Hạng Gia im lặng một lát, đưa tay tháo chai thuốc, "Tôi đi vệ sinh." "Đừng cử động, tôi dìu cô!" Trình Tấn Sơn đưa dép lê đến chân cô, đưa tay ra cướp lấy chai thuốc. Cô phớt lờ bàn tay hắn đưa ra, vịn tường từng bước từng bước di chuyển đến nhà vệ sinh, đau đến mức hít sâu. Chai thuốc treo trên giá, Trình Tấn Sơn không yên tâm: "Cô tự làm được không? Hay là tôi..." Ba chữ "giúp cô cởi quần" suýt nữa thốt ra. Hắn nhận ra không ổn, vội vàng nuốt trở lại. Má nóng bừng, Trình Tấn Sơn luống cuống quay đầu, đập đầu vào khung cửa. "Rầm" một tiếng, Hạng Gia cảm thấy cánh cửa cũ kỹ cũng rung lên theo. "Tôi ở ngay cửa, có việc gì thì gọi tôi." Hắn ôm trán, đau đến mức nhăn nhó nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Không nói câu đó còn đỡ, vừa nhấn mạnh, Hạng Gia càng thêm lúng túng. Chờ một hai phút, tiếng nước chảy róc rách mới truyền đến tai Trình Tấn Sơn. Cô đã cố gắng hết sức nhỏ tiếng, nhưng ban đêm quá yên tĩnh, thính giác của hắn lại nhạy bén, lập tức bắt được chính xác. Ào ào ào... Giữa chừng còn dừng lại một chút. Hình như là cô nhận ra tiếng động quá lớn, kịp thời nhịn lại. Nhưng cô nhịn bằng cách nào? Trình Tấn Sơn không nhịn được suy nghĩ lung tung. Muốn khống chế phản ứng sinh lý thì phải có khả năng kiểm soát cơ bắp rất mạnh. Cô nhất định rất biết kẹp... Phì phì phì! Nghe tiếng phụ nữ đi tiểu mà có thể cứng lên được. Không lẽ hắn là kẻ biến thái? Trình Tấn Sơn đỏ mặt tía tai thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, lặng lẽ kéo quần. Hạng Gia vất vả giải quyết xong vấn đề cá nhân, gọi Trình Tấn Sơn mấy tiếng, hắn mới hoàn hồn. Cả đêm, hai người đều không ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau, Trình Tấn Sơn chạy về nấu cơm cho người bệnh. Hắn nếm được vị ngọt của món canh hầm, mua một cân sườn tươi, hai bắp ngô ngọt mà Hạng Gia thích ăn. Sườn chần qua nước sôi, đun một nồi nước khác, cho hành lá, gừng thái lát, một ít hạt tiêu, một quả đại hồi, đổ sườn vào, thêm một thìa rượu nấu ăn, ninh nhỏ lửa. Một tiếng sau, nước canh chuyển sang màu trắng đục, sườn mềm nhừ, sụn trắng giòn tan trong miệng. Lúc này cắt bắp ngô thành từng khúc nhỏ, cho vào canh sườn, thêm chút muối nêm nếm, đun thêm mười phút. Bắp ngô ngọt ngào mọng nước, cho món canh thêm hương vị thanh mát, không ngấy, mọi thứ vừa vặn. Chia thành hai phần như cũ, vừa vào cổng bệnh viện, liền chạm mặt Đường Lê. Đôi bạn cùng cảnh ngộ, mỗi người đều có hai quầng thâm mắt. Trình Tấn Sơn đưa hộp cơm cho cô nàng, hỏi: "Chị Ninh Ninh thế nào rồi?" "Sáng sớm đã tỉnh, tinh thần cũng ổn." Đường Lê ngáp một cái, vẻ mặt mệt mỏi, "Chờ tôi một chút, tôi đi thăm chị Hạng Gia." Hai người đi về phía phòng bệnh phụ sản trước. "Máy hút sữa dùng tốt không? Sữa mẹ bảo quản như thế nào? Hạng Gia nói tủ lạnh nhà chúng tôi có thể cho hai người mượn dùng." Trình Tấn Sơn nhắc lại chuyện cũ. "Đừng nhắc nữa, không dùng được, suýt tắc tia sữa." Đường Lê lại ngáp một cái, liên tục xua tay. "Vậy cô giải quyết thế nào?" Trình Tấn Sơn tò mò. "Dùng miệng..." Mặt Đường Lê bỗng chốc đỏ bừng, dừng lại, trở nên im lặng. Trình Tấn Sơn nửa hiểu nửa không, vẻ mặt hoang mang. Hai mươi phút sau, Đường Lê đứng trước giường bệnh của Hạng Gia, mang theo phần của Hứa Du Ninh, chính thức cảm ơn cô. Hạng Gia nửa nằm tựa vào đầu giường, mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếc là tầng quá thấp, ngã không chết, lại còn dễ bị đau khổ. Chi bằng cố gắng xuất viện sớm một chút, trở về căn nhà thuê quen thuộc, làm gì cũng tiện. Cô hoàn hồn, thản nhiên nói với Đường Lê: "Không cần khách sáo." Cô cũng thật sự không dám nhận lòng biết ơn nặng nề như vậy. Hạng Gia rất ích kỷ. Cô rất rõ ràng, cứu họ chỉ là tiện tay. Điều quan trọng nhất là muốn tìm một lý do quang minh chính đại để giải thoát. Đáng tiếc, may mắn chưa bao giờ mỉm cười với cô. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Danh Sách Chương: