Người ta nói "Mưa xuân quý như dầu", nhưng mưa xuân năm nay lại nhiều đến mức khó tin. Hạng Gia rất ghét trời mưa. Bầu trời luôn xám xịt, bụi bẩn của thành phố bị cuốn trôi hết, tranh nhau chảy về những chỗ trũng. Chợ “Giai Hảo” nằm ở vị trí thấp, sáng sớm những ngày mưa, lội qua “con sông” nước bẩn dài ngoằng, cẩn thận tránh những túi rác bẩn thỉu, mảnh vỡ thủy tinh và đủ loại vật nguy hiểm khác, giày ướt sũng, tâm trạng cũng tồi tệ. Cất ô vào góc cho khô, cô ngồi sau cửa sổ, ngẩn người nhìn những hạt mưa rơi lả tả. Trời mưa buôn bán ế ẩm, cả buổi sáng chẳng bán được gì. Cô cầm ô đi ra phố ẩm thực phía sau mua một cái bánh cuốn, ăn xong quay về thì đụng mặt Trình Tấn Sơn. "Tôi đi giao hàng." Chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi, thiếu niên đã trở thành lao động chính và trụ cột của quầy bán cá. Hắn cúi xuống xắn ống quần, vênh váo dậm chân trong đôi ủng cao su màu đen, chào Hạng Gia. "Ừ." Hạng Gia gật đầu, dừng lại một chút rồi hỏi hắn, "Sao không mặc áo mưa?" "Trông như mưa sắp tạnh rồi." Trình Tấn Sơn thờ ơ chỉ ra ngoài, "Không xa lắm, đi một lát về liền." Vừa thấy hắn đi, chú Lâm liền đuổi theo. "Tấn Sơn! Tấn Sơn!" Người đàn ông ôm một chiếc áo mưa, vì vết thương cũ tái phát, vừa ôm cánh tay đau nhức vừa thở dài, "Thằng bé này, sao chạy nhanh vậy? Dự báo thời tiết nói sắp có mưa to..." Thật không để người ta yên lòng. Hạng Gia đứng dậy: "Chú Lâm, để tôi đi, chú trông quán giúp tôi một lát." Cô lội qua vũng nước, chạy nhanh một đoạn đuổi kịp chiếc xe ba bánh cũ, ném áo mưa cho Trình Tấn Sơn. Trình Tấn Sơn quay đầu lại thấy là cô, có vẻ hơi vui: "Lên đây, chở cô đi dạo một vòng!" Thùng xe ba bánh ướt sũng, bốc mùi tanh nồng nặc của cá, cùng với con đường gập ghềnh. Nhìn thế nào cũng chẳng liên quan gì đến việc đi dạo. Tuy nhiên, Hạng Gia cũng cảm thấy ngột ngạt khi ở trong chợ, nên đã không từ chối. Cô leo lên xe ba bánh, mở chiếc ô cũ của mình, lặng lẽ nhìn dòng người và xe cộ qua lại hai bên đường. Mọi thứ như bị ngăn cách bởi một lớp màng, khung cảnh như bị giảm khung hình, trông rời rạc và cẩu thả. Những thứ khiến cô chán ghét, sợ hãi từ tận đáy lòng cũng trở nên xa vời, lưng cô hiếm khi được thả lỏng. Cô hít một hơi không khí trong lành, phổi hơi đau vì lạnh, nhưng mắt lại sáng hơn. "Này, bài thơ hôm qua cô dạy tôi, tôi đã thuộc rồi, cô kiểm tra xem?" Trình Tấn Sơn biết cô không thích nói chuyện, nhưng lại không kìm được cái miệng của mình, luôn muốn trêu chọc cô. Không biết từ lúc nào, chú sói con từng đề phòng lạnh lùng, gai góc ngày nào đã lặng lẽ thay đổi, thể hiện sự năng động và hoạt bát vốn có của tuổi trẻ. Sự tự phụ và nông cạn cũng có điểm đáng yêu của nó. Bài thơ khá hợp cảnh. Mưa phùn trơn ướt khắp nẻo đi Xa dường cỏ, gần chẳng thấy chi Trong năm đẹp nhất mùa xuân đẹp Khói mờ che ngàn liễu kinh kỳ. Mưa dần lớn hơn, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống mặt ô, gõ lên vành mũ. Đường phố càng lúc càng vắng lặng, khiến tiếng mưa càng thêm ồn ào. Giữa hiện tượng tự nhiên ồn ào này, Trình Tấn Sơn lớn tiếng đọc to bài thơ mà các văn nhân đã viết hơn một nghìn hai trăm năm trước. Khuôn mặt hắn phủ đầy nước mưa trong suốt, sinh động và tươi sáng, tương phản thú vị với những con cá chép đang nhảy trong thùng nước phía sau, là sự sống động quý giá trong thế giới ô trọc này. Hạng Gia nhất thời sững người. Nhưng sự sống động này không kéo dài được bao lâu. Lốp xe bị xì hơi, giữa đường phải dừng lại. Chuyến đi dạo đã hứa hẹn biến thành làm việc tốt không công, Hạng Gia nhảy xuống giúp đẩy xe. Gió mạnh cũng nổi lên, mặt ô bị thổi lật, trong nháy mắt toàn thân ướt sũng, cô lạnh đến run cầm cập, tay cũng không còn sức. Trình Tấn Sơn chửi thề một tiếng, cởi áo mưa, đổ ra nửa chậu nước, vắt khô rồi khoác lên người Hạng Gia, chỉ huy cô đi lên phía trước: "Cô lái xe, tôi đẩy!" Hạng Gia lau mặt, lòng bàn tay chuyển sang màu vàng - toàn là kem nền không thấm nước. Cô thầm kêu không ổn, vội vàng cúi đầu, rụt đầu vào trong mũ áo mưa, vội vàng đi về phía trước. Quãng đường ngắn ngủi vài dặm dài như vô tận. Đỗ xe ba bánh ở cửa sau nhà hàng lớn, Hạng Gia đứng dưới mái hiên tránh mưa, Trình Tấn Sơn đi vào tìm nhân viên bàn giao. Kiểm kê hàng hóa, tính tiền xong, người nhân viên liếc nhìn Hạng Gia, cười có phần mờ ám: "Bạn gái cậu à? Dáng người ngon đấy." Áo mưa trong suốt không che được thân hình ướt át vì mưa. Vải bám sát vào da, tuy hơi mập một chút, nhưng chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, chắc chắn sờ vào rất thích. Hạng Gia khó chịu toàn thân, quay mặt vào tường, hai tay siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch. "Nhìn con mẹ mày." Trình Tấn Sơn đột nhiên lạnh mặt, chửi tục một câu, cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô, "Cô về trước đi, tôi tìm chỗ vá lốp." Nhà hàng này cách căn nhà thuê không xa, tạo thành hình tam giác với chợ “Giai Hảo”, đi bộ chỉ mất vài phút. Hạng Gia đáp ngắn gọn một tiếng, đội cả mũ áo khoác nam lên, vừa mặc vừa chạy ra xa. Đợi Trình Tấn Sơn bận việc xong về nhà, Hạng Gia đã thay quần áo sạch sẽ, trang điểm lại. Thấy thiếu niên cởi áo thun ướt sũng, ở trần đi lại trong phòng khách, cô vội vàng né tránh, nhanh chóng đi đến bếp. May mà Trình Tấn Sơn đã học được cách nhìn sắc mặt, hay nói đúng hơn là ít nhất hắn đã nhạy bén hơn với phản ứng của cô. Bị cảm xúc của cô lây nhiễm, hắn cũng trở nên lúng túng, nhanh chóng tìm quần áo thay, lao vào phòng tắm. Cái lạnh đầu xuân, lại thêm dầm mưa, cần phải nấu chút canh nóng để xua tan cái lạnh. Nấm mèo sau khi ngâm nở thì thái sợi, thịt xông khói và nấm kim châm cắt thành khúc nhỏ bằng nhau, sau khi nước sôi thì đổ vào nấu. Trong tủ lạnh còn lại nửa bát nước dùng gà, cho vào cùng để lấy vị đậm đà. Không cần nấu quá lâu, hòa bột năng với nước rồi đổ vào, nước canh ngay lập tức trở nên sền sệt. Trứng đánh tan từ từ cho vào, dùng đũa khuấy nhanh tay, tạo thành những bông trứng đẹp mắt. Lúc này đổ đậu phụ non đã cắt nhỏ vào, nêm nếm bằng tiêu trắng, nước tương, xì dầu, muối, giấm gạo, tắt bếp múc canh ra. Tất cả nguyên liệu đều rất mềm, nước canh chua cay, rất ngon miệng. Trình Tấn Sơn ăn hết ba bát canh với bánh bao, người đổ đầy mồ hôi, hắt hơi một cái rõ to. Hắn lau khóe miệng: "Tôi ra chợ xem sao. Trời mưa cũng chẳng có mấy người, tiện thể trông quán giúp cô, cô đừng ra ngoài nữa." Mũi chó rất nhạy, hắn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong nhà vệ sinh, biết cô đang đến kỳ. Là đàn ông, ăn của người ta, uống của người ta, còn để người ta giúp đẩy xe, dù thế nào cũng phải quan tâm chăm sóc một chút. Hạng Gia không từ chối ý tốt của hắn, chỉ khẽ gật đầu. Cô múc sẵn một bát canh chua không cho tiêu trắng, tranh thủ lúc còn nóng mang sang nhà bên cạnh, lại hỏi han vài câu. Bụng hơi khó chịu, không muốn làm gì cả, cô khóa chặt cửa phòng, cuộn tròn trên giường ngủ. Giấc mơ cũng giống như mọi lần, không có màu sắc, hỗn loạn, u ám và đáng sợ. Vô số bàn tay đen lớn thò ra từ dưới đất, nắm chặt lấy mắt cá chân cô, kéo cô xuống. Nhưng lần này, cô không bị rơi xuống. Tiếng Trình Tấn Sơn mở cửa đã kéo cô ra khỏi cơn ác mộng. Hạng Gia ôm chăn ngồi trên giường, ánh mắt lơ đãng, không có tiêu cự. "Cô ngủ rồi à?" Thiếu niên khẽ gõ cửa, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, có chút ngượng ngùng. "Chuyện là... tôi mua cho cô chút đồ, dậy nhớ uống nhé." Lời nói cũng úp úp mở mở. Hắn là người không chịu ngồi yên, ở nhà chưa được bao lâu đã lại chạy ra ngoài chơi. Hạng Gia khoác áo ra ngoài, thấy trong túi nilon trong suốt trên bàn có hai hộp đường đỏ. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Người ta nói "Mưa xuân quý như dầu", nhưng mưa xuân năm nay lại nhiều đến mức khó tin. Hạng Gia rất ghét trời mưa. Bầu trời luôn xám xịt, bụi bẩn của thành phố bị cuốn trôi hết, tranh nhau chảy về những chỗ trũng. Chợ “Giai Hảo” nằm ở vị trí thấp, sáng sớm những ngày mưa, lội qua “con sông” nước bẩn dài ngoằng, cẩn thận tránh những túi rác bẩn thỉu, mảnh vỡ thủy tinh và đủ loại vật nguy hiểm khác, giày ướt sũng, tâm trạng cũng tồi tệ. Cất ô vào góc cho khô, cô ngồi sau cửa sổ, ngẩn người nhìn những hạt mưa rơi lả tả. Trời mưa buôn bán ế ẩm, cả buổi sáng chẳng bán được gì. Cô cầm ô đi ra phố ẩm thực phía sau mua một cái bánh cuốn, ăn xong quay về thì đụng mặt Trình Tấn Sơn. "Tôi đi giao hàng." Chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi, thiếu niên đã trở thành lao động chính và trụ cột của quầy bán cá. Hắn cúi xuống xắn ống quần, vênh váo dậm chân trong đôi ủng cao su màu đen, chào Hạng Gia. "Ừ." Hạng Gia gật đầu, dừng lại một chút rồi hỏi hắn, "Sao không mặc áo mưa?" "Trông như mưa sắp tạnh rồi." Trình Tấn Sơn thờ ơ chỉ ra ngoài, "Không xa lắm, đi một lát về liền." Vừa thấy hắn đi, chú Lâm liền đuổi theo. "Tấn Sơn! Tấn Sơn!" Người đàn ông ôm một chiếc áo mưa, vì vết thương cũ tái phát, vừa ôm cánh tay đau nhức vừa thở dài, "Thằng bé này, sao chạy nhanh vậy? Dự báo thời tiết nói sắp có mưa to..." Thật không để người ta yên lòng. Hạng Gia đứng dậy: "Chú Lâm, để tôi đi, chú trông quán giúp tôi một lát." Cô lội qua vũng nước, chạy nhanh một đoạn đuổi kịp chiếc xe ba bánh cũ, ném áo mưa cho Trình Tấn Sơn. Trình Tấn Sơn quay đầu lại thấy là cô, có vẻ hơi vui: "Lên đây, chở cô đi dạo một vòng!" Thùng xe ba bánh ướt sũng, bốc mùi tanh nồng nặc của cá, cùng với con đường gập ghềnh. Nhìn thế nào cũng chẳng liên quan gì đến việc đi dạo. Tuy nhiên, Hạng Gia cũng cảm thấy ngột ngạt khi ở trong chợ, nên đã không từ chối. Cô leo lên xe ba bánh, mở chiếc ô cũ của mình, lặng lẽ nhìn dòng người và xe cộ qua lại hai bên đường. Mọi thứ như bị ngăn cách bởi một lớp màng, khung cảnh như bị giảm khung hình, trông rời rạc và cẩu thả. Những thứ khiến cô chán ghét, sợ hãi từ tận đáy lòng cũng trở nên xa vời, lưng cô hiếm khi được thả lỏng. Cô hít một hơi không khí trong lành, phổi hơi đau vì lạnh, nhưng mắt lại sáng hơn. "Này, bài thơ hôm qua cô dạy tôi, tôi đã thuộc rồi, cô kiểm tra xem?" Trình Tấn Sơn biết cô không thích nói chuyện, nhưng lại không kìm được cái miệng của mình, luôn muốn trêu chọc cô. Không biết từ lúc nào, chú sói con từng đề phòng lạnh lùng, gai góc ngày nào đã lặng lẽ thay đổi, thể hiện sự năng động và hoạt bát vốn có của tuổi trẻ. Sự tự phụ và nông cạn cũng có điểm đáng yêu của nó. Bài thơ khá hợp cảnh. Mưa phùn trơn ướt khắp nẻo đi Xa dường cỏ, gần chẳng thấy chi Trong năm đẹp nhất mùa xuân đẹp Khói mờ che ngàn liễu kinh kỳ. Mưa dần lớn hơn, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống mặt ô, gõ lên vành mũ. Đường phố càng lúc càng vắng lặng, khiến tiếng mưa càng thêm ồn ào. Giữa hiện tượng tự nhiên ồn ào này, Trình Tấn Sơn lớn tiếng đọc to bài thơ mà các văn nhân đã viết hơn một nghìn hai trăm năm trước. Khuôn mặt hắn phủ đầy nước mưa trong suốt, sinh động và tươi sáng, tương phản thú vị với những con cá chép đang nhảy trong thùng nước phía sau, là sự sống động quý giá trong thế giới ô trọc này. Hạng Gia nhất thời sững người. Nhưng sự sống động này không kéo dài được bao lâu. Lốp xe bị xì hơi, giữa đường phải dừng lại. Chuyến đi dạo đã hứa hẹn biến thành làm việc tốt không công, Hạng Gia nhảy xuống giúp đẩy xe. Gió mạnh cũng nổi lên, mặt ô bị thổi lật, trong nháy mắt toàn thân ướt sũng, cô lạnh đến run cầm cập, tay cũng không còn sức. Trình Tấn Sơn chửi thề một tiếng, cởi áo mưa, đổ ra nửa chậu nước, vắt khô rồi khoác lên người Hạng Gia, chỉ huy cô đi lên phía trước: "Cô lái xe, tôi đẩy!" Hạng Gia lau mặt, lòng bàn tay chuyển sang màu vàng - toàn là kem nền không thấm nước. Cô thầm kêu không ổn, vội vàng cúi đầu, rụt đầu vào trong mũ áo mưa, vội vàng đi về phía trước. Quãng đường ngắn ngủi vài dặm dài như vô tận. Đỗ xe ba bánh ở cửa sau nhà hàng lớn, Hạng Gia đứng dưới mái hiên tránh mưa, Trình Tấn Sơn đi vào tìm nhân viên bàn giao. Kiểm kê hàng hóa, tính tiền xong, người nhân viên liếc nhìn Hạng Gia, cười có phần mờ ám: "Bạn gái cậu à? Dáng người ngon đấy." Áo mưa trong suốt không che được thân hình ướt át vì mưa. Vải bám sát vào da, tuy hơi mập một chút, nhưng chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, chắc chắn sờ vào rất thích. Hạng Gia khó chịu toàn thân, quay mặt vào tường, hai tay siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch. "Nhìn con mẹ mày." Trình Tấn Sơn đột nhiên lạnh mặt, chửi tục một câu, cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô, "Cô về trước đi, tôi tìm chỗ vá lốp." Nhà hàng này cách căn nhà thuê không xa, tạo thành hình tam giác với chợ “Giai Hảo”, đi bộ chỉ mất vài phút. Hạng Gia đáp ngắn gọn một tiếng, đội cả mũ áo khoác nam lên, vừa mặc vừa chạy ra xa. Đợi Trình Tấn Sơn bận việc xong về nhà, Hạng Gia đã thay quần áo sạch sẽ, trang điểm lại. Thấy thiếu niên cởi áo thun ướt sũng, ở trần đi lại trong phòng khách, cô vội vàng né tránh, nhanh chóng đi đến bếp. May mà Trình Tấn Sơn đã học được cách nhìn sắc mặt, hay nói đúng hơn là ít nhất hắn đã nhạy bén hơn với phản ứng của cô. Bị cảm xúc của cô lây nhiễm, hắn cũng trở nên lúng túng, nhanh chóng tìm quần áo thay, lao vào phòng tắm. Cái lạnh đầu xuân, lại thêm dầm mưa, cần phải nấu chút canh nóng để xua tan cái lạnh. Nấm mèo sau khi ngâm nở thì thái sợi, thịt xông khói và nấm kim châm cắt thành khúc nhỏ bằng nhau, sau khi nước sôi thì đổ vào nấu. Trong tủ lạnh còn lại nửa bát nước dùng gà, cho vào cùng để lấy vị đậm đà. Không cần nấu quá lâu, hòa bột năng với nước rồi đổ vào, nước canh ngay lập tức trở nên sền sệt. Trứng đánh tan từ từ cho vào, dùng đũa khuấy nhanh tay, tạo thành những bông trứng đẹp mắt. Lúc này đổ đậu phụ non đã cắt nhỏ vào, nêm nếm bằng tiêu trắng, nước tương, xì dầu, muối, giấm gạo, tắt bếp múc canh ra. Tất cả nguyên liệu đều rất mềm, nước canh chua cay, rất ngon miệng. Trình Tấn Sơn ăn hết ba bát canh với bánh bao, người đổ đầy mồ hôi, hắt hơi một cái rõ to. Hắn lau khóe miệng: "Tôi ra chợ xem sao. Trời mưa cũng chẳng có mấy người, tiện thể trông quán giúp cô, cô đừng ra ngoài nữa." Mũi chó rất nhạy, hắn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong nhà vệ sinh, biết cô đang đến kỳ. Là đàn ông, ăn của người ta, uống của người ta, còn để người ta giúp đẩy xe, dù thế nào cũng phải quan tâm chăm sóc một chút. Hạng Gia không từ chối ý tốt của hắn, chỉ khẽ gật đầu. Cô múc sẵn một bát canh chua không cho tiêu trắng, tranh thủ lúc còn nóng mang sang nhà bên cạnh, lại hỏi han vài câu. Bụng hơi khó chịu, không muốn làm gì cả, cô khóa chặt cửa phòng, cuộn tròn trên giường ngủ. Giấc mơ cũng giống như mọi lần, không có màu sắc, hỗn loạn, u ám và đáng sợ. Vô số bàn tay đen lớn thò ra từ dưới đất, nắm chặt lấy mắt cá chân cô, kéo cô xuống. Nhưng lần này, cô không bị rơi xuống. Tiếng Trình Tấn Sơn mở cửa đã kéo cô ra khỏi cơn ác mộng. Hạng Gia ôm chăn ngồi trên giường, ánh mắt lơ đãng, không có tiêu cự. "Cô ngủ rồi à?" Thiếu niên khẽ gõ cửa, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, có chút ngượng ngùng. "Chuyện là... tôi mua cho cô chút đồ, dậy nhớ uống nhé." Lời nói cũng úp úp mở mở. Hắn là người không chịu ngồi yên, ở nhà chưa được bao lâu đã lại chạy ra ngoài chơi. Hạng Gia khoác áo ra ngoài, thấy trong túi nilon trong suốt trên bàn có hai hộp đường đỏ. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Danh Sách Chương: