Kể từ khi chuyển đến, Hạng Gia chưa từng thấy Hứa Du Ninh xuất hiện. Ngoại trừ tiếng khóc thỉnh thoảng vang lên vào ban đêm, người phụ nữ ấy im lặng như một bóng ma. Buổi sáng, Hạng Gia ngâm một tai ngân nhĩ màu vàng nhạt và mười mấy hạt sen vào trong thau inox. [img]https://static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png[/img] Lấy chiếc ghế sofa làm trung tâm, đồ đạc Trình Tấn Sơn mua sắm ngày càng nhiều. Quần áo, giày thể thao, túi đeo chéo đựng tiền lẻ do chú Lâm đưa cho, cùng với hai ba chai coca đã uống hết, hộp khoai tây chiên, tất cả chất đống lộn xộn. Lúc này, thiếu niên xông ra từ phòng tắm, tóc mới gội xong, vì tóc ngắn nên cũng lười lau, lắc mạnh đầu qua lại. Những giọt nước bắn tung tóe rơi xuống mũi và má Hạng Gia, cô nhíu mày, lau mạnh, chỉ vào ghế sofa nói: "Tối về dọn dẹp sạch sẽ." Cô không thích cảm giác hiện diện mạnh mẽ như vậy. "Được rồi, được rồi." Trình Tấn Sơn rất giỏi trong việc lảng tránh, hắn vơ lấy áo khoác chạy ra ngoài, "Hôm nay còn phải đi lấy hàng, tôi đi trước đây!" Hạt dẻ hết mùa, công việc của Hạng Gia bỗng chốc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể đi dạo quanh chợ, vận động một chút. Qua thời điểm bận rộn nhất buổi sáng, Trình Tấn Sơn bắt đầu giao lưu khắp nơi. Giúp bà cụ ở quầy đậu phụ cân hàng, tính tiền, nghe dì Vương bán bánh bột lọc tán gẫu, thỉnh thoảng còn có thể cùng mấy ông chú đánh vài ván mạt chược. Cược một hai đồng, thắng thì vui, thua cũng không tiếc. Không biết từ lúc nào, cách gọi của mọi người đối với Hạng Gia từ tên họ đầy đủ đã biến thành "chị của thằng Tấn Sơn". Khả năng làm quen nhanh chóng của Trình Tấn Sơn quả là rõ ràng. Một ngày nhạt nhẽo trôi qua, tan làm, Hạng Gia mua một quả lê đỏ và hai cân dâu tây ở quầy trái cây. Mùa thu đông mới là mùa ăn lê ngon, quả lê đỏ này nằm ở cuối mùa, hình thức cũng bình thường, nhờ giá rẻ nên mới tạm được. Dâu tây được coi là xa xỉ phẩm, rất thích hợp để đi thăm hỏi. Trình Tấn Sơn thắng được mười mấy đồng, dường như cảm thấy số tiền này nóng tay, chưa giữ được mấy phút đã chạy đến tiệm thịt quay mua một cái tai heo. Hai người cùng nhau về nhà. Tai ngân nhĩ nhỏ xíu hút no nước, chiếm gần hết không gian, hạt sen cũng trở nên tròn trịa căng mọng. Loại bỏ phần gốc màu vàng đậm, xé nhỏ tai ngân nhĩ. Tách hạt sen làm đôi, bỏ phần tâm sen màu xanh lục rất đắng. Đun một nồi nước lớn, đợi nước sôi, cho ngân nhĩ và hạt sen đã sơ chế vào. Lê đỏ cắt miếng cả vỏ, cũng cho vào nồi đun, thêm một miếng đường phèn lớn, chuyển sang lửa nhỏ, ninh từ từ trong một giờ. Tranh thủ lúc chờ đợi, trộn một đĩa tai heo. Cắt thành sợi dài nhỏ, trộn với nửa củ hành tây, một nắm hành lá, hai cây rau mùi. Tỏi băm, nước tương, xì dầu, giấm trắng, muối, đường, dầu mè rưới lên trên, dùng đũa trộn đều, khi ăn phát ra tiếng "rộp rộp". Sụn giòn và răng cọ xát mạnh mẽ, da heo đóng vai trò hòa giải, ở giữa đánh thái cực quyền. Cải cúc đã vào mùa sớm, đang là lúc non mơn mởn. Cắt bỏ phần gốc, rửa sạch, cắt khúc, thêm một ít tép khô để tăng hương vị, xào nhanh trên lửa lớn, dầu hào, nước tương, muối, đường, cũng chỉ có mấy thứ đó. Ăn rất thơm ngon, quả là món ăn giải ngấy tuyệt vời. Chè ngân nhĩ ninh gần xong, có màu hổ phách tươi sáng. Lúc này rắc thêm một ít kỷ tử đỏ là có thể tắt bếp. Hạng Gia chia một bát rau, một bát chè ngân nhĩ sánh mịn, đi gõ cửa nhà bên cạnh. Cô sợ làm Hứa Du Ninh giật mình, liền tự xưng danh tính. Chờ một lúc lâu, bên trong mới hé mở một khe cửa. Người phụ nữ mặc đồ ngủ kín đáo, tóc xõa dài, vẻ mặt hoảng hốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn làm đôi mắt càng thêm to, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng lại không kìm nén được sự bất an trong lòng, nói lắp bắp: "Chào... chào cô... Mời vào..." Hạng Gia bước vào phòng khách, bị ánh đèn quá sáng làm cho không mở mắt ra được. Tất cả đèn đều được bật - đèn trần, đèn đứng, đèn bàn, đèn ngủ, trên bàn trà còn bày một hàng nến thơm đủ hình dáng. Ánh nến lung linh, đủ loại hương hoa nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, tạo thành một loại vũ khí hóa học có sức sát thương kinh người. "Như vậy không được, không tốt cho đứa bé." Hạng Gia vội đặt thức ăn xuống, thổi tắt nến. Hứa Du Ninh muốn ngăn cô lại, nhưng rồi cố kìm nén, đợi đến khi ánh sáng giảm xuống mức bình thường, mới nói với giọng nghẹn ngào: "Tôi... tôi sợ bóng tối..." Sợ bóng tối, sợ đàn ông, thường xuyên gặp ác mộng, không dám ra khỏi nhà. Hạng Gia là người từng trải, hiểu rõ nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy, dịu giọng nói: "Không sao, đợi cô ngủ tôi sẽ đi." [img]https://static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png[/img] Bàn trà trống trơn, tủ lạnh thì đầy ắp. Xem ra, sự chuẩn bị của Đường Lê đã trở nên vô nghĩa. Không có ai trông chừng, Hứa Du Ninh căn bản không nhớ đến việc ăn uống. Đưa cho Hứa Du Ninh một đôi đũa và một cái thìa, Hạng Gia rửa sạch dâu tây, gọt thêm một quả táo, kiên nhẫn cắt thành miếng nhỏ, đẩy đến trước mặt cô ấy. "Cảm ơn cô." Hứa Du Ninh không muốn ăn, vì lịch sự nên cố gắng ăn một chút, sắc mặt trắng bệch đáng sợ. Hạng Gia phát hiện sắc mặt cô ấy còn kém hơn lúc mới đến, trong lòng có chút kỳ lạ. Khi cô ấy đứng dậy, lông mày nhíu chặt, năm ngón tay chống mạnh lên bàn trà, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Hạng Gia đột nhiên đưa tay ra, đỡ lấy cánh tay Hứa Du Ninh. "Cô... trên người cô có vết thương phải không?" Hoàn cảnh tương tự khiến cô vô cùng nhạy cảm, cũng khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Thấy Hứa Du Ninh cứng đờ người, không nói một lời, cô lại nói thêm: "Nếu không muốn Đường Lê biết, càng nên xử lý càng sớm càng tốt." Vài phút sau, Hứa Du Ninh ngồi trên giường trong phòng ngủ, từ từ cởi cúc áo, cởi áo ra. Trên làn da trắng nõn ở lưng có vài vết sẹo xấu xí, do thiếu chăm sóc nên đã bị viêm nhiễm mưng mủ. Chất lỏng màu vàng nhạt lấp lánh dưới ánh đèn. "Bị đánh bằng thắt lưng..." Hứa Du Ninh cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, dường như đang cố kìm nén nước mắt. Cô ấy gầy đến đáng sợ, chỉ có bụng hơi nhô lên. Nhìn kỹ sẽ thấy trên ngực và cánh tay cũng có những vết thương đã đóng vảy. "Ừ." Hạng Gia nhẹ nhàng giúp cô ấy lau sạch mủ, băng lại bằng gạc sạch sẽ, thoáng khí, vẻ mặt bình tĩnh, "Chắc là vì không với tới lưng, nên mới thành ra như vậy phải không?" Có lẽ cũng vì lý do nào đó mà không thể tiết lộ thân phận, nên ngay cả phòng khám cũng không dám đến. "Tại sao không nói với Đường Lê?" Hạng Gia nhẹ giọng hỏi. "Nhìn thấy vết thương trên đùi và cánh tay của tôi, cô ấy đã khóc mấy ngày liền." Hứa Du Ninh thở dài, giữa hàng mi sầu khổ hiện lên một tia dịu dàng, "Tôi không muốn cô ấy buồn hơn, cũng không muốn... để cô ấy thấy bộ dạng đáng thương hơn của tôi." Hạng Gia không tiếp tục tìm hiểu bí mật của họ. Cô chỉ đưa ra lời an ủi hữu hiệu: "May mà chỉ bị thương ngoài da, nếu chăm sóc tốt thì sẽ không để lại sẹo." Đừng hỏi tại sao cô biết. Hứa Du Ninh ngẩn người, nới lời cảm ơn. Sau khi rửa mặt, người phụ nữ mang thai nằm trên giường, mở to mắt, im lặng rất lâu, cuối cùng cũng khó khăn mở miệng, kể về trải nghiệm đau khổ của mình. Hạng Gia ngồi bên cạnh cô ấy, lặng lẽ lắng nghe. Đôi khi, người xa lạ lại phù hợp hơn người thân để làm nơi trút bầu tâm sự. Câu chuyện rất bi thảm, nhưng trong xã hội muôn màu muôn vẻ này cũng không phải là hiếm. Không gì khác hơn là một nữ sinh viên đại học tốt nghiệp từ tháp ngà, xem mắt yêu đương, kết hôn với một tên cầm thú đội lốt người. Người đàn ông khoác lên mình vỏ bọc tinh anh xã hội nhưng bản chất lại là kẻ bạo lực, hơi chút không vừa ý liền trút giận lên người phụ nữ, còn hay ghen tuông vô cớ, nghi ngờ cô ấy không đứng đắn, rồi đánh đập tàn nhẫn. Cha mẹ đã mắng cũng đã can thiệp, cuối cùng vẫn khuyên cô ấy nhẫn nhịn để yên ổn sống qua ngày. Họ nói thật nhẹ nhàng - đợi sinh con rồi sẽ ổn, đợi anh ta lớn tuổi hơn, trưởng thành hơn sẽ ổn thôi. Nhưng, lỡ như cô ấy không đợi được đến ngày anh ta thay đổi thì sao? Khi phát hiện mình mang thai, trong lòng cô ấy có đủ mọi cảm xúc lẫn lộn. Anh ta thì rất vui mừng, quỳ trước mặt cô ấy trước sự chứng kiến của nhiều người thân và bạn bè, thề sẽ sửa đổi lỗi lầm, không bao giờ động vào cô ấy dù chỉ một ngón tay. Nhưng không lâu sau, khi bắt gặp đồng nghiệp nam ân cần với cô ấy, anh ta liền lộ nguyên hình. Kéo tóc cô ấy lôi vào nhà kho, dùng thắt lưng đánh cô ấy đến chết đi sống lại, anh ta vẫn chưa chịu buông tha, dọa sẽ cho cô ấy một bài học nhớ đời. Anh ta tịch thu điện thoại, khóa cửa phòng. Suốt ba ngày, cô ấy không ăn không uống, đau đớn đến mức muốn đập đầu tự tử. Chính Đường Lê đã tìm thấy cô ấy, phá khóa cửa, đưa cô ấy thoát khỏi địa ngục trần gian. Hứa Du Ninh nói đứt quãng, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Hạng Gia vỗ nhẹ lên vai cô ấy qua lớp chăn, đợi cô ấy ngủ say mới rón rén rời đi. Trình Tấn Sơn dường như đang đợi cô, nhưng không chịu nổi cơn buồn ngủ, gục xuống bàn trà ngủ say sưa. Trên khuôn mặt rám nắng dính mực, bài tập cô giao đã làm xong, đúng nhiều sai ít, tiến bộ rõ rệt. Ghế sofa cũng đã được dọn dẹp, quần áo xếp gọn gàng thành một chồng, giày thể thao được giặt sạch sẽ, phơi trên bệ cửa sổ nhà vệ sinh. Mặc dù biết sự sạch sẽ gọn gàng trước mặt sẽ không duy trì được lâu, Hạng Gia vẫn thở phào nhẹ nhõm. [i]Thư Ngố dịch[/i] [i]Nguồn: rourouwu17[/i]
Kể từ khi chuyển đến, Hạng Gia chưa từng thấy Hứa Du Ninh xuất hiện. Ngoại trừ tiếng khóc thỉnh thoảng vang lên vào ban đêm, người phụ nữ ấy im lặng như một bóng ma. Buổi sáng, Hạng Gia ngâm một tai ngân nhĩ màu vàng nhạt và mười mấy hạt sen vào trong thau inox. [img]https://static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png[/img] Lấy chiếc ghế sofa làm trung tâm, đồ đạc Trình Tấn Sơn mua sắm ngày càng nhiều. Quần áo, giày thể thao, túi đeo chéo đựng tiền lẻ do chú Lâm đưa cho, cùng với hai ba chai coca đã uống hết, hộp khoai tây chiên, tất cả chất đống lộn xộn. Lúc này, thiếu niên xông ra từ phòng tắm, tóc mới gội xong, vì tóc ngắn nên cũng lười lau, lắc mạnh đầu qua lại. Những giọt nước bắn tung tóe rơi xuống mũi và má Hạng Gia, cô nhíu mày, lau mạnh, chỉ vào ghế sofa nói: "Tối về dọn dẹp sạch sẽ." Cô không thích cảm giác hiện diện mạnh mẽ như vậy. "Được rồi, được rồi." Trình Tấn Sơn rất giỏi trong việc lảng tránh, hắn vơ lấy áo khoác chạy ra ngoài, "Hôm nay còn phải đi lấy hàng, tôi đi trước đây!" Hạt dẻ hết mùa, công việc của Hạng Gia bỗng chốc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể đi dạo quanh chợ, vận động một chút. Qua thời điểm bận rộn nhất buổi sáng, Trình Tấn Sơn bắt đầu giao lưu khắp nơi. Giúp bà cụ ở quầy đậu phụ cân hàng, tính tiền, nghe dì Vương bán bánh bột lọc tán gẫu, thỉnh thoảng còn có thể cùng mấy ông chú đánh vài ván mạt chược. Cược một hai đồng, thắng thì vui, thua cũng không tiếc. Không biết từ lúc nào, cách gọi của mọi người đối với Hạng Gia từ tên họ đầy đủ đã biến thành "chị của thằng Tấn Sơn". Khả năng làm quen nhanh chóng của Trình Tấn Sơn quả là rõ ràng. Một ngày nhạt nhẽo trôi qua, tan làm, Hạng Gia mua một quả lê đỏ và hai cân dâu tây ở quầy trái cây. Mùa thu đông mới là mùa ăn lê ngon, quả lê đỏ này nằm ở cuối mùa, hình thức cũng bình thường, nhờ giá rẻ nên mới tạm được. Dâu tây được coi là xa xỉ phẩm, rất thích hợp để đi thăm hỏi. Trình Tấn Sơn thắng được mười mấy đồng, dường như cảm thấy số tiền này nóng tay, chưa giữ được mấy phút đã chạy đến tiệm thịt quay mua một cái tai heo. Hai người cùng nhau về nhà. Tai ngân nhĩ nhỏ xíu hút no nước, chiếm gần hết không gian, hạt sen cũng trở nên tròn trịa căng mọng. Loại bỏ phần gốc màu vàng đậm, xé nhỏ tai ngân nhĩ. Tách hạt sen làm đôi, bỏ phần tâm sen màu xanh lục rất đắng. Đun một nồi nước lớn, đợi nước sôi, cho ngân nhĩ và hạt sen đã sơ chế vào. Lê đỏ cắt miếng cả vỏ, cũng cho vào nồi đun, thêm một miếng đường phèn lớn, chuyển sang lửa nhỏ, ninh từ từ trong một giờ. Tranh thủ lúc chờ đợi, trộn một đĩa tai heo. Cắt thành sợi dài nhỏ, trộn với nửa củ hành tây, một nắm hành lá, hai cây rau mùi. Tỏi băm, nước tương, xì dầu, giấm trắng, muối, đường, dầu mè rưới lên trên, dùng đũa trộn đều, khi ăn phát ra tiếng "rộp rộp". Sụn giòn và răng cọ xát mạnh mẽ, da heo đóng vai trò hòa giải, ở giữa đánh thái cực quyền. Cải cúc đã vào mùa sớm, đang là lúc non mơn mởn. Cắt bỏ phần gốc, rửa sạch, cắt khúc, thêm một ít tép khô để tăng hương vị, xào nhanh trên lửa lớn, dầu hào, nước tương, muối, đường, cũng chỉ có mấy thứ đó. Ăn rất thơm ngon, quả là món ăn giải ngấy tuyệt vời. Chè ngân nhĩ ninh gần xong, có màu hổ phách tươi sáng. Lúc này rắc thêm một ít kỷ tử đỏ là có thể tắt bếp. Hạng Gia chia một bát rau, một bát chè ngân nhĩ sánh mịn, đi gõ cửa nhà bên cạnh. Cô sợ làm Hứa Du Ninh giật mình, liền tự xưng danh tính. Chờ một lúc lâu, bên trong mới hé mở một khe cửa. Người phụ nữ mặc đồ ngủ kín đáo, tóc xõa dài, vẻ mặt hoảng hốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn làm đôi mắt càng thêm to, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng lại không kìm nén được sự bất an trong lòng, nói lắp bắp: "Chào... chào cô... Mời vào..." Hạng Gia bước vào phòng khách, bị ánh đèn quá sáng làm cho không mở mắt ra được. Tất cả đèn đều được bật - đèn trần, đèn đứng, đèn bàn, đèn ngủ, trên bàn trà còn bày một hàng nến thơm đủ hình dáng. Ánh nến lung linh, đủ loại hương hoa nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, tạo thành một loại vũ khí hóa học có sức sát thương kinh người. "Như vậy không được, không tốt cho đứa bé." Hạng Gia vội đặt thức ăn xuống, thổi tắt nến. Hứa Du Ninh muốn ngăn cô lại, nhưng rồi cố kìm nén, đợi đến khi ánh sáng giảm xuống mức bình thường, mới nói với giọng nghẹn ngào: "Tôi... tôi sợ bóng tối..." Sợ bóng tối, sợ đàn ông, thường xuyên gặp ác mộng, không dám ra khỏi nhà. Hạng Gia là người từng trải, hiểu rõ nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy, dịu giọng nói: "Không sao, đợi cô ngủ tôi sẽ đi." [img]https://static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png[/img] Bàn trà trống trơn, tủ lạnh thì đầy ắp. Xem ra, sự chuẩn bị của Đường Lê đã trở nên vô nghĩa. Không có ai trông chừng, Hứa Du Ninh căn bản không nhớ đến việc ăn uống. Đưa cho Hứa Du Ninh một đôi đũa và một cái thìa, Hạng Gia rửa sạch dâu tây, gọt thêm một quả táo, kiên nhẫn cắt thành miếng nhỏ, đẩy đến trước mặt cô ấy. "Cảm ơn cô." Hứa Du Ninh không muốn ăn, vì lịch sự nên cố gắng ăn một chút, sắc mặt trắng bệch đáng sợ. Hạng Gia phát hiện sắc mặt cô ấy còn kém hơn lúc mới đến, trong lòng có chút kỳ lạ. Khi cô ấy đứng dậy, lông mày nhíu chặt, năm ngón tay chống mạnh lên bàn trà, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Hạng Gia đột nhiên đưa tay ra, đỡ lấy cánh tay Hứa Du Ninh. "Cô... trên người cô có vết thương phải không?" Hoàn cảnh tương tự khiến cô vô cùng nhạy cảm, cũng khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Thấy Hứa Du Ninh cứng đờ người, không nói một lời, cô lại nói thêm: "Nếu không muốn Đường Lê biết, càng nên xử lý càng sớm càng tốt." Vài phút sau, Hứa Du Ninh ngồi trên giường trong phòng ngủ, từ từ cởi cúc áo, cởi áo ra. Trên làn da trắng nõn ở lưng có vài vết sẹo xấu xí, do thiếu chăm sóc nên đã bị viêm nhiễm mưng mủ. Chất lỏng màu vàng nhạt lấp lánh dưới ánh đèn. "Bị đánh bằng thắt lưng..." Hứa Du Ninh cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, dường như đang cố kìm nén nước mắt. Cô ấy gầy đến đáng sợ, chỉ có bụng hơi nhô lên. Nhìn kỹ sẽ thấy trên ngực và cánh tay cũng có những vết thương đã đóng vảy. "Ừ." Hạng Gia nhẹ nhàng giúp cô ấy lau sạch mủ, băng lại bằng gạc sạch sẽ, thoáng khí, vẻ mặt bình tĩnh, "Chắc là vì không với tới lưng, nên mới thành ra như vậy phải không?" Có lẽ cũng vì lý do nào đó mà không thể tiết lộ thân phận, nên ngay cả phòng khám cũng không dám đến. "Tại sao không nói với Đường Lê?" Hạng Gia nhẹ giọng hỏi. "Nhìn thấy vết thương trên đùi và cánh tay của tôi, cô ấy đã khóc mấy ngày liền." Hứa Du Ninh thở dài, giữa hàng mi sầu khổ hiện lên một tia dịu dàng, "Tôi không muốn cô ấy buồn hơn, cũng không muốn... để cô ấy thấy bộ dạng đáng thương hơn của tôi." Hạng Gia không tiếp tục tìm hiểu bí mật của họ. Cô chỉ đưa ra lời an ủi hữu hiệu: "May mà chỉ bị thương ngoài da, nếu chăm sóc tốt thì sẽ không để lại sẹo." Đừng hỏi tại sao cô biết. Hứa Du Ninh ngẩn người, nới lời cảm ơn. Sau khi rửa mặt, người phụ nữ mang thai nằm trên giường, mở to mắt, im lặng rất lâu, cuối cùng cũng khó khăn mở miệng, kể về trải nghiệm đau khổ của mình. Hạng Gia ngồi bên cạnh cô ấy, lặng lẽ lắng nghe. Đôi khi, người xa lạ lại phù hợp hơn người thân để làm nơi trút bầu tâm sự. Câu chuyện rất bi thảm, nhưng trong xã hội muôn màu muôn vẻ này cũng không phải là hiếm. Không gì khác hơn là một nữ sinh viên đại học tốt nghiệp từ tháp ngà, xem mắt yêu đương, kết hôn với một tên cầm thú đội lốt người. Người đàn ông khoác lên mình vỏ bọc tinh anh xã hội nhưng bản chất lại là kẻ bạo lực, hơi chút không vừa ý liền trút giận lên người phụ nữ, còn hay ghen tuông vô cớ, nghi ngờ cô ấy không đứng đắn, rồi đánh đập tàn nhẫn. Cha mẹ đã mắng cũng đã can thiệp, cuối cùng vẫn khuyên cô ấy nhẫn nhịn để yên ổn sống qua ngày. Họ nói thật nhẹ nhàng - đợi sinh con rồi sẽ ổn, đợi anh ta lớn tuổi hơn, trưởng thành hơn sẽ ổn thôi. Nhưng, lỡ như cô ấy không đợi được đến ngày anh ta thay đổi thì sao? Khi phát hiện mình mang thai, trong lòng cô ấy có đủ mọi cảm xúc lẫn lộn. Anh ta thì rất vui mừng, quỳ trước mặt cô ấy trước sự chứng kiến của nhiều người thân và bạn bè, thề sẽ sửa đổi lỗi lầm, không bao giờ động vào cô ấy dù chỉ một ngón tay. Nhưng không lâu sau, khi bắt gặp đồng nghiệp nam ân cần với cô ấy, anh ta liền lộ nguyên hình. Kéo tóc cô ấy lôi vào nhà kho, dùng thắt lưng đánh cô ấy đến chết đi sống lại, anh ta vẫn chưa chịu buông tha, dọa sẽ cho cô ấy một bài học nhớ đời. Anh ta tịch thu điện thoại, khóa cửa phòng. Suốt ba ngày, cô ấy không ăn không uống, đau đớn đến mức muốn đập đầu tự tử. Chính Đường Lê đã tìm thấy cô ấy, phá khóa cửa, đưa cô ấy thoát khỏi địa ngục trần gian. Hứa Du Ninh nói đứt quãng, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Hạng Gia vỗ nhẹ lên vai cô ấy qua lớp chăn, đợi cô ấy ngủ say mới rón rén rời đi. Trình Tấn Sơn dường như đang đợi cô, nhưng không chịu nổi cơn buồn ngủ, gục xuống bàn trà ngủ say sưa. Trên khuôn mặt rám nắng dính mực, bài tập cô giao đã làm xong, đúng nhiều sai ít, tiến bộ rõ rệt. Ghế sofa cũng đã được dọn dẹp, quần áo xếp gọn gàng thành một chồng, giày thể thao được giặt sạch sẽ, phơi trên bệ cửa sổ nhà vệ sinh. Mặc dù biết sự sạch sẽ gọn gàng trước mặt sẽ không duy trì được lâu, Hạng Gia vẫn thở phào nhẹ nhõm. [i]Thư Ngố dịch[/i] [i]Nguồn: rourouwu17[/i]
Danh Sách Chương: