Trình Tấn Sơn phông bạt, một hơi trả luôn ba tháng tiền nhà - tổng cộng chín trăm tệ, không hề có ý định dọn ra ngoài. Hắn tính toán rất rõ ràng, một mình ở thì tiền nhà tăng gấp đôi, lại không có cơm nóng canh nóng mà ăn, mua gì cũng phải tiêu tiền. Giá cả ở thành phố lớn đắt đỏ đến mức đáng sợ, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy. Hạng Gia cũng không đuổi người. Ba tháng sau, vừa đúng đến ngày. Cô đối xử tốt với hắn thêm chút nữa, đến lúc đó biết đâu hắn sẽ giúp cô lo liệu hậu sự. Căn nhà này tuy cũ tuy nhỏ nhưng tiền thuê rẻ, nếu hắn không chê xui xẻo, hoàn toàn có thể tiếp tục thuê. Biết đâu bà chủ nhà khẩu phật tâm xà kia còn giảm giá cho hắn. Hai người đều tiện cả. Việc học rất nhàm chán, cần phải ăn kèm với chút đồ ăn cay nóng kích thích. Trình Tấn Sơn là người không có thịt thì không vui, cái tủ lạnh này từ Tết đến giờ chưa bao giờ ngừng hoạt động. Hắn thích mua đủ loại thịt sống và đồ ăn chín về nhét đầy tủ lạnh, dường như chỉ khi đồ ăn đầy đủ mới có thể có được cảm giác an toàn. Hạng Gia lấy ra một miếng thịt ba chỉ có cả nạc lẫn mỡ, liếc nhìn ghế sofa. Trên bàn trà bày đầy sách bài tập, Trình Tấn Sơn ngồi chễm chệ ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, đang đi vào cõi tiên. Ngón tay thon dài kẹp một cây bút bi đen, xoay bút rất nhanh, nhìn là biết rất thành thạo. Cô khẽ ho một tiếng. Trình Tấn Sơn lập tức quay đầu lại, ánh mắt dán vào miếng thịt trong tay cô, vẽ loạn xạ vài đường trên giấy nháp, làm bộ làm tịch nói: “Tôi đang học đây!” “Làm xong bài tập ở phía sau bài học đầu tiên, lát nữa tôi đến kiểm tra.” Hạng Gia lấy một nồi nước sạch, thái chút hành lá và gừng, cho thịt ba chỉ vào luộc. Vì miếng thịt, Trình Tấn Sơn không dám qua loa nữa, ngoan ngoãn đọc sách Toán. Căn nhà trọ không có cái gọi là nhà bếp, ở góc phòng khách có lắp một đường ống dẫn khí gas tự nhiên, đặt một bếp gas đôi bằng inox, chức năng thông gió rất kém. Vì vậy, mùi thịt nhanh chóng lan tỏa khắp phòng, không ngừng khiêu khích tâm trí vốn đã không quá kiên định của Trình Tấn Sơn. Hắn gãi đầu gãi tai hồi lâu, đứng dậy đi vệ sinh hai lần, lại rót một cốc nước nóng, đến lượn lờ sau lưng Hạng Gia. Sau khi nước sôi, hớt bỏ bọt bên trên rồi luộc thêm mười lăm phút, đến khi đũa có thể dễ dàng xuyên qua da thịt thì vớt ra để nguội. “Làm xong chưa?” Hạng Gia không thích hắn đến gần như vậy, khẽ nhíu mày. “Chưa, tôi nghỉ một lát.” Lười biếng lại lắm lý do, Trình Tấn Sơn tỏ ra ân cần hiếm thấy, “Hay là để tôi thái nhé?” Thái thịt cũng còn thú vị hơn học bài. “Không cần, cậu lấy cho tôi một bát củ cải muối.” Hạng Gia chỉ vào chiếc bình sứ nhỏ ở góc phòng. “Được thôi!” Trình Tấn Sơn hăng hái lấy ra hai chiếc đũa, gắp củ cải ngâm chua ngọt trắng nõn, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng, “Lấy đồ muối chua làm gì?” “Cho cậu ăn.” Giọng điệu của Hạng Gia bình tĩnh, lại ẩn chứa sự uy hiếp. Trình Tấn Sơn đặt đũa xuống, ủ rũ về lại chỗ ngồi. Thịt ba chỉ đã luộc chín thái thành từng lát mỏng, đun nóng dầu, chiên với lửa lớn một lúc rồi chuyển sang lửa nhỏ chiên chậm. Nếu thích ăn béo thì chiên nhanh một chút, nhưng Hạng Gia thích thịt nạc hơn. Kiên nhẫn chiên cho mỡ chảy ra, đến khi thịt chuyển sang màu vàng nâu, da thịt hơi cuộn lại, múc một thìa nước sốt cay Tứ Xuyên vào, chuyển sang lửa lớn xào đều. Hành lá là thứ không thể thiếu. Ba bốn cây là được, sau khi rửa sạch thì thái nhỏ phần đầu trắng và lá xanh, nếu cây to thì phần đầu trắng còn phải bổ đôi. Cho phần đầu trắng hành lá và ớt xanh vào, thêm rượu nấu ăn để khử mùi tanh, gia vị thêm chút xì dầu và nửa thìa đường. Vì nước sốt cay và xì dầu đã có vị mặn nên không cần thêm muối cho thừa, đợi đến khi nguyên liệu chín tới thì cho phần lá xanh dễ chín vào. Hạng Gia không thích dùng bột ngọt, sau khi xào xong thì cho ra đĩa, rửa sạch tay rồi đi đến ghế sofa. Cơ bản không vững, lại bỏ bê nhiều năm, Trình Tấn Sơn làm bài tập một cách vấp váp, sai sót khắp nơi. Hạng Gia dùng bút đỏ chấm bài, giữa vô số dấu gạch chéo hiếm lắm mới có một hai dấu tích. Thiếu niên hít một hơi mùi thịt thơm phức, giãy giụa: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, thật đó, cho tôi một cơ hội.” Hạng Gia không hề tức giận, ngược lại còn động viên hắn: “Tôi biết, không sao cả. Ăn cơm xong tôi sẽ giảng cho cậu rốt cuộc là sai ở đâu.” Cô còn múc thêm cho hắn một bát cơm. Trình Tấn Sơn nhìn bát cơm đầy ụ, vẻ mặt có chút sững sờ. Hắn gắp một miếng thịt thơm phức béo ngậy, ăn hết nửa bát, đột nhiên thốt ra một câu có chút cảm động: “Tôi biết cô là vì muốn tốt cho tôi.” Hắn tuy không đọc nhiều sách nhưng cũng biết điều, phân biệt được phải trái. Hạng Gia không nói gì. Nhưng không biết dây thần kinh nào của hắn bị đứt mà nói những lời cảm động mãi không thôi: “Chưa bao giờ có ai đối xử tốt với tôi như vậy.” Cho ăn cho ở, lại còn dạy kèm miễn phí cho hắn, đến nay, ngoài việc tát hắn một cái ra thì chưa từng có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào, rõ ràng là không thèm muốn thân thể của hắn. Đúng là người tốt có một không hai. Hạng Gia rút một tờ khăn giấy lau cái mũi đỏ ửng do bị cay. Sự hiểu lầm này hơi lớn. Cô không tốt đẹp như hắn nói. Có vài chuyện chỉ là tiện tay làm thôi, ồ, trong đó có lẽ còn có chút ý nghĩ giết thời gian. Không có việc gì làm thì càng muốn chết. Nhưng cô không muốn nói những lời đáng sợ. Hắn cũng không thể hiểu được. “Ăn cơm đi.” Hạng Gia đơn giản dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện. Món cay rất đưa cơm, mà củ cải muối chua ngọt giòn tan, rất thích hợp để ăn sau bữa cơm. Trình Tấn Sơn ăn hết nửa bát như ăn vặt, ôm một quả táo to vừa xấu vừa ngọt, vừa nhai “rộp rộp” ngon lành, vừa nghe Hạng Gia giảng bài. Cô không thích hắn đến quá gần, hắn bèn ngồi xổm một bên, nhường sofa cho cô giáo ngồi. Có thể thấy, Hạng Gia có nền tảng văn hóa rất tốt, giảng bài rất dễ hiểu, nhanh chóng khiến Trình Tấn Sơn hiểu ra. Cô lại ra thêm vài bài tương tự, nhìn hắn làm đúng hết, lúc này mới cho hắn đi ngủ. Thời tiết dần ấm lên, đồ ngủ từ loại có lót lông đổi thành loại một lớp, Hạng Gia vẫn như cũ, đợi Trình Tấn Sơn ngủ say mới dậy tẩy trang. Hắn vẫn luôn ở đây, cô cũng không thể mãi tự làm khổ mình. Hơn nữa, càng gần đến ngày, càng bớt đi những điều kiêng kỵ, nên từ từ tháo bỏ rất nhiều xiềng xích tự mình đặt ra. Phải biết hưởng thụ. Hạng Gia nhẹ nhàng đi ngang qua phòng khách. Thiếu niên dang rộng tứ chi, phanh bụng ngủ say sưa, tiếng ngáy đều đặn vang lên, toát ra vẻ vô tư lự. Cô đóng chặt cửa phòng ngủ, từ trong ngăn kéo bí mật lấy ra món đồ chơi nhỏ thường dùng. Chỉ có chức năng mút, không đưa vào trong, chỉnh đến mức nhỏ nhất, tiếng động cũng đè xuống mức thấp nhất. Tuy vậy, cơ thể đã lâu không được gần gũi nhạy cảm đến mức khó tin, chưa đến năm phút, đầu óc cô đã “ong” một tiếng, nổ tung ra ánh sáng trắng. Tay phải bịt chặt miệng, không phát ra một tiếng động nào. Tay trái kẹp giữa hai chân, run rẩy không ngừng theo dư âm, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Mùi tanh ngọt thoang thoảng lan tỏa trong chăn. Hạng Gia thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt ở khóe mắt. Thật ghét cái thân thể này. Nhưng cô căn bản không có cách nào cưỡng lại khoái cảm vừa đê mê vừa đáng sợ này. Run rẩy mở đồ chơi ra một lần nữa, tiếng thở dốc khe khẽ ẩn vào trong chăn. Nuôi một Trình Tấn Sơn vẫn chưa đủ, chuyện phiền phức liên tiếp tìm đến cửa. Đường Lê tìm được công việc mới, vẫn chưa qua thời gian thử việc đã bị sếp yêu cầu đi công tác. Ít nhất một tuần. Cô ấy không yên tâm về Hứa Du Ninh, nên nhờ Hạng Gia chăm sóc giúp. “Chị Ninh Ninh tự mình nấu cơm được, em đã tích trữ rất nhiều rau củ quả, không cần lo lắng về cơm ngày ba bữa.” Đường Lê cũng biết yêu cầu của mình quá đáng, liên tục nhét phong bì vào tay Hạng Gia, “Chị Hạng Gia, buổi tối chị qua đó nói chuyện với chị ấy vài câu, đợi chị ấy ngủ rồi thì về.” “Em sẽ nhanh chóng trở về, xin chị giúp em việc này.” Cô gái ngây thơ nhanh chóng trưởng thành trong sự tôi luyện của xã hội, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng, nhưng lời nói và hành động lại trưởng thành hơn rất nhiều, liên tục cầu xin. Hạng Gia do dự rất lâu, gật đầu một cách rất không tình nguyện. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Trình Tấn Sơn phông bạt, một hơi trả luôn ba tháng tiền nhà - tổng cộng chín trăm tệ, không hề có ý định dọn ra ngoài. Hắn tính toán rất rõ ràng, một mình ở thì tiền nhà tăng gấp đôi, lại không có cơm nóng canh nóng mà ăn, mua gì cũng phải tiêu tiền. Giá cả ở thành phố lớn đắt đỏ đến mức đáng sợ, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy. Hạng Gia cũng không đuổi người. Ba tháng sau, vừa đúng đến ngày. Cô đối xử tốt với hắn thêm chút nữa, đến lúc đó biết đâu hắn sẽ giúp cô lo liệu hậu sự. Căn nhà này tuy cũ tuy nhỏ nhưng tiền thuê rẻ, nếu hắn không chê xui xẻo, hoàn toàn có thể tiếp tục thuê. Biết đâu bà chủ nhà khẩu phật tâm xà kia còn giảm giá cho hắn. Hai người đều tiện cả. Việc học rất nhàm chán, cần phải ăn kèm với chút đồ ăn cay nóng kích thích. Trình Tấn Sơn là người không có thịt thì không vui, cái tủ lạnh này từ Tết đến giờ chưa bao giờ ngừng hoạt động. Hắn thích mua đủ loại thịt sống và đồ ăn chín về nhét đầy tủ lạnh, dường như chỉ khi đồ ăn đầy đủ mới có thể có được cảm giác an toàn. Hạng Gia lấy ra một miếng thịt ba chỉ có cả nạc lẫn mỡ, liếc nhìn ghế sofa. Trên bàn trà bày đầy sách bài tập, Trình Tấn Sơn ngồi chễm chệ ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, đang đi vào cõi tiên. Ngón tay thon dài kẹp một cây bút bi đen, xoay bút rất nhanh, nhìn là biết rất thành thạo. Cô khẽ ho một tiếng. Trình Tấn Sơn lập tức quay đầu lại, ánh mắt dán vào miếng thịt trong tay cô, vẽ loạn xạ vài đường trên giấy nháp, làm bộ làm tịch nói: “Tôi đang học đây!” “Làm xong bài tập ở phía sau bài học đầu tiên, lát nữa tôi đến kiểm tra.” Hạng Gia lấy một nồi nước sạch, thái chút hành lá và gừng, cho thịt ba chỉ vào luộc. Vì miếng thịt, Trình Tấn Sơn không dám qua loa nữa, ngoan ngoãn đọc sách Toán. Căn nhà trọ không có cái gọi là nhà bếp, ở góc phòng khách có lắp một đường ống dẫn khí gas tự nhiên, đặt một bếp gas đôi bằng inox, chức năng thông gió rất kém. Vì vậy, mùi thịt nhanh chóng lan tỏa khắp phòng, không ngừng khiêu khích tâm trí vốn đã không quá kiên định của Trình Tấn Sơn. Hắn gãi đầu gãi tai hồi lâu, đứng dậy đi vệ sinh hai lần, lại rót một cốc nước nóng, đến lượn lờ sau lưng Hạng Gia. Sau khi nước sôi, hớt bỏ bọt bên trên rồi luộc thêm mười lăm phút, đến khi đũa có thể dễ dàng xuyên qua da thịt thì vớt ra để nguội. “Làm xong chưa?” Hạng Gia không thích hắn đến gần như vậy, khẽ nhíu mày. “Chưa, tôi nghỉ một lát.” Lười biếng lại lắm lý do, Trình Tấn Sơn tỏ ra ân cần hiếm thấy, “Hay là để tôi thái nhé?” Thái thịt cũng còn thú vị hơn học bài. “Không cần, cậu lấy cho tôi một bát củ cải muối.” Hạng Gia chỉ vào chiếc bình sứ nhỏ ở góc phòng. “Được thôi!” Trình Tấn Sơn hăng hái lấy ra hai chiếc đũa, gắp củ cải ngâm chua ngọt trắng nõn, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng, “Lấy đồ muối chua làm gì?” “Cho cậu ăn.” Giọng điệu của Hạng Gia bình tĩnh, lại ẩn chứa sự uy hiếp. Trình Tấn Sơn đặt đũa xuống, ủ rũ về lại chỗ ngồi. Thịt ba chỉ đã luộc chín thái thành từng lát mỏng, đun nóng dầu, chiên với lửa lớn một lúc rồi chuyển sang lửa nhỏ chiên chậm. Nếu thích ăn béo thì chiên nhanh một chút, nhưng Hạng Gia thích thịt nạc hơn. Kiên nhẫn chiên cho mỡ chảy ra, đến khi thịt chuyển sang màu vàng nâu, da thịt hơi cuộn lại, múc một thìa nước sốt cay Tứ Xuyên vào, chuyển sang lửa lớn xào đều. Hành lá là thứ không thể thiếu. Ba bốn cây là được, sau khi rửa sạch thì thái nhỏ phần đầu trắng và lá xanh, nếu cây to thì phần đầu trắng còn phải bổ đôi. Cho phần đầu trắng hành lá và ớt xanh vào, thêm rượu nấu ăn để khử mùi tanh, gia vị thêm chút xì dầu và nửa thìa đường. Vì nước sốt cay và xì dầu đã có vị mặn nên không cần thêm muối cho thừa, đợi đến khi nguyên liệu chín tới thì cho phần lá xanh dễ chín vào. Hạng Gia không thích dùng bột ngọt, sau khi xào xong thì cho ra đĩa, rửa sạch tay rồi đi đến ghế sofa. Cơ bản không vững, lại bỏ bê nhiều năm, Trình Tấn Sơn làm bài tập một cách vấp váp, sai sót khắp nơi. Hạng Gia dùng bút đỏ chấm bài, giữa vô số dấu gạch chéo hiếm lắm mới có một hai dấu tích. Thiếu niên hít một hơi mùi thịt thơm phức, giãy giụa: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, thật đó, cho tôi một cơ hội.” Hạng Gia không hề tức giận, ngược lại còn động viên hắn: “Tôi biết, không sao cả. Ăn cơm xong tôi sẽ giảng cho cậu rốt cuộc là sai ở đâu.” Cô còn múc thêm cho hắn một bát cơm. Trình Tấn Sơn nhìn bát cơm đầy ụ, vẻ mặt có chút sững sờ. Hắn gắp một miếng thịt thơm phức béo ngậy, ăn hết nửa bát, đột nhiên thốt ra một câu có chút cảm động: “Tôi biết cô là vì muốn tốt cho tôi.” Hắn tuy không đọc nhiều sách nhưng cũng biết điều, phân biệt được phải trái. Hạng Gia không nói gì. Nhưng không biết dây thần kinh nào của hắn bị đứt mà nói những lời cảm động mãi không thôi: “Chưa bao giờ có ai đối xử tốt với tôi như vậy.” Cho ăn cho ở, lại còn dạy kèm miễn phí cho hắn, đến nay, ngoài việc tát hắn một cái ra thì chưa từng có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào, rõ ràng là không thèm muốn thân thể của hắn. Đúng là người tốt có một không hai. Hạng Gia rút một tờ khăn giấy lau cái mũi đỏ ửng do bị cay. Sự hiểu lầm này hơi lớn. Cô không tốt đẹp như hắn nói. Có vài chuyện chỉ là tiện tay làm thôi, ồ, trong đó có lẽ còn có chút ý nghĩ giết thời gian. Không có việc gì làm thì càng muốn chết. Nhưng cô không muốn nói những lời đáng sợ. Hắn cũng không thể hiểu được. “Ăn cơm đi.” Hạng Gia đơn giản dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện. Món cay rất đưa cơm, mà củ cải muối chua ngọt giòn tan, rất thích hợp để ăn sau bữa cơm. Trình Tấn Sơn ăn hết nửa bát như ăn vặt, ôm một quả táo to vừa xấu vừa ngọt, vừa nhai “rộp rộp” ngon lành, vừa nghe Hạng Gia giảng bài. Cô không thích hắn đến quá gần, hắn bèn ngồi xổm một bên, nhường sofa cho cô giáo ngồi. Có thể thấy, Hạng Gia có nền tảng văn hóa rất tốt, giảng bài rất dễ hiểu, nhanh chóng khiến Trình Tấn Sơn hiểu ra. Cô lại ra thêm vài bài tương tự, nhìn hắn làm đúng hết, lúc này mới cho hắn đi ngủ. Thời tiết dần ấm lên, đồ ngủ từ loại có lót lông đổi thành loại một lớp, Hạng Gia vẫn như cũ, đợi Trình Tấn Sơn ngủ say mới dậy tẩy trang. Hắn vẫn luôn ở đây, cô cũng không thể mãi tự làm khổ mình. Hơn nữa, càng gần đến ngày, càng bớt đi những điều kiêng kỵ, nên từ từ tháo bỏ rất nhiều xiềng xích tự mình đặt ra. Phải biết hưởng thụ. Hạng Gia nhẹ nhàng đi ngang qua phòng khách. Thiếu niên dang rộng tứ chi, phanh bụng ngủ say sưa, tiếng ngáy đều đặn vang lên, toát ra vẻ vô tư lự. Cô đóng chặt cửa phòng ngủ, từ trong ngăn kéo bí mật lấy ra món đồ chơi nhỏ thường dùng. Chỉ có chức năng mút, không đưa vào trong, chỉnh đến mức nhỏ nhất, tiếng động cũng đè xuống mức thấp nhất. Tuy vậy, cơ thể đã lâu không được gần gũi nhạy cảm đến mức khó tin, chưa đến năm phút, đầu óc cô đã “ong” một tiếng, nổ tung ra ánh sáng trắng. Tay phải bịt chặt miệng, không phát ra một tiếng động nào. Tay trái kẹp giữa hai chân, run rẩy không ngừng theo dư âm, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Mùi tanh ngọt thoang thoảng lan tỏa trong chăn. Hạng Gia thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt ở khóe mắt. Thật ghét cái thân thể này. Nhưng cô căn bản không có cách nào cưỡng lại khoái cảm vừa đê mê vừa đáng sợ này. Run rẩy mở đồ chơi ra một lần nữa, tiếng thở dốc khe khẽ ẩn vào trong chăn. Nuôi một Trình Tấn Sơn vẫn chưa đủ, chuyện phiền phức liên tiếp tìm đến cửa. Đường Lê tìm được công việc mới, vẫn chưa qua thời gian thử việc đã bị sếp yêu cầu đi công tác. Ít nhất một tuần. Cô ấy không yên tâm về Hứa Du Ninh, nên nhờ Hạng Gia chăm sóc giúp. “Chị Ninh Ninh tự mình nấu cơm được, em đã tích trữ rất nhiều rau củ quả, không cần lo lắng về cơm ngày ba bữa.” Đường Lê cũng biết yêu cầu của mình quá đáng, liên tục nhét phong bì vào tay Hạng Gia, “Chị Hạng Gia, buổi tối chị qua đó nói chuyện với chị ấy vài câu, đợi chị ấy ngủ rồi thì về.” “Em sẽ nhanh chóng trở về, xin chị giúp em việc này.” Cô gái ngây thơ nhanh chóng trưởng thành trong sự tôi luyện của xã hội, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng, nhưng lời nói và hành động lại trưởng thành hơn rất nhiều, liên tục cầu xin. Hạng Gia do dự rất lâu, gật đầu một cách rất không tình nguyện. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Danh Sách Chương: