• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Hạng Gia đang ngủ say sưa thì bị đánh thức bởi tiếng kêu cứu vọng sang từ căn hộ bên cạnh. “Cứu tôi với! Cứu… ưm!” Âm thanh nhanh chóng biến mất. Là Đường Lê hay Hứa Du Ninh, cô không thể phân biệt được. Hạng Gia giật mình tỉnh giấc, hoảng hốt nhìn bức tường. Lớp vữa bong tróc đã được Trình Tấn Sơn trang trí lại bằng những bông hoa tím nhạt trên nền trắng, trông yên bình đến lạ. Là ảo giác sao? Đang phân vân, tiếng “bịch bịch bịch” lại vang lên từ căn hộ sát vách. Người đàn ông cởi áo khoác, xách Đường Lê đang ngồi co ro bên tường, đẩy mạnh cô vào bàn trà. Trán Đường Lê va vào cạnh bàn, máu chảy ròng ròng. Tóc đuôi ngựa xõa tung, miệng bị dán băng dính, hai tay trói chặt ra sau, trông vô cùng thảm hại nhưng ánh mắt vẫn kiên cường. Bụng va vào cạnh bàn sắc nhọn, cô cau mày, nghiêng người làm đổ lọ hoa, hy vọng Hạng Gia sẽ chú ý. Ngay sau đó, hắn ta túm chân cô kéo vào phòng ngủ. Người phụ nữ mang thai bị trói chặt, nằm nghiêng trên giường. Lúc Đường Lê mở cửa, cô ấy đã ở trong phòng ngủ, vừa nhìn thấy mặt hắn ta liền sợ hãi cứng người, không thể thốt ra tiếng. Giờ phút này, thấy máu trên mặt Đường Lê, cô lấy lại sức lực, vùng vẫy “ưm ưm”, nước mắt tuôn rơi. Đường Lê gắng gượng ngồi dậy, lập tức bị hắn ta tát mạnh một cái. “Con đàn bà thối tha, gan cũng to đấy! Đàn bà của tao mà mày cũng dám dụ dỗ?” Có lẽ vì lo cho đứa bé trong bụng Hứa Du Ninh, hắn ta trút hết cơn giận lên Đường Lê, đạp cô ngã xuống. Hứa Du Ninh phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng nói chuyện với hắn ta. Hắn ta cười lạnh, túm tóc Đường Lê, kéo nửa người trên của cô lên, đưa đến trước mặt Hứa Du Ninh. Sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành là lợi thế tự nhiên, Đường Lê vùng vẫy, tóc bị giật rụng cả mảng, vẫn không thoát khỏi sự khống chế của hắn ta. Hắn ta cố tình kích động họ, ngồi xuống bên Hứa Du Ninh, mân mê khuôn mặt xinh đẹp của hai người. Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve bụng bầu của Hứa Du Ninh, nói nhỏ: “Ninh Ninh, em bỏ nhà đi mà không nói một lời, thật là bất lịch sự. Bố mẹ em dạy em như thế à?” Nỗi sợ hãi ăn sâu vào xương tủy trỗi dậy, Hứa Du Ninh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tay hắn ta, vặn vẹo người muốn tránh xa. Đường Lê cũng cuống lên, gầm gừ đe dọa, húc đầu vào cánh tay hắn ta. “Anh rất tức giận, tưởng em bỏ trốn theo trai, còn viết thư tố cáo gửi đến cơ quan của em, trường học của bố mẹ em, xin nghỉ phép đi tìm em khắp nơi.” Thấy Đường Lê ra sức bảo vệ Hứa Du Ninh, hắn ta liền chiều theo ý cô, đẩy cô lên giường. Để tránh đè lên Hứa Du Ninh, Đường Lê ngã nhào sang một bên, máu dính lên vỏ gối màu xanh nhạt mới mua. Hứa Du Ninh nép sát vào cô, nước mắt giàn giụa. Đường Lê âu yếm cọ xát vào má cô ấy, ánh mắt tràn đầy quan tâm. Hắn ta cười khẩy, nói ra tình ý mà Đường Lê chưa kịp thổ lộ: “Anh không ngờ ‘gian phu’ lại là một cô gái. Hứa Du Ninh, lúc đầu em lấy anh là để lừa tinh trùng, lừa tiền của anh, để anh làm kẻ ngốc nuôi con cho em đúng không?” Đường Lê tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, thừa lúc hắn ta không đề phòng, đạp mạnh vào hạ bộ. Hắn ta hét lên một tiếng đau đớn, ôm lấy hạ bộ, mặt mày méo xệch. Khi hắn ta hồi phục, Đường Lê đương nhiên không tránh khỏi một trận đòn thừa sống thiếu chết. Trong túi ni lông hắn ta mang theo, ngoài băng dính còn có những dụng cụ khác. Tua vít, thuốc mê, dao găm, búa… Nhưng giết gà không cần dùng dao mổ trâu. Hắn ta đến đây với mục đích xẻ thịt tình địch, nhưng sau khi phát hiện ra “sự thật”, hắn ta lại thay đổi ý định. Đặt Đường Lê đang thoi thóp lên người Hứa Du Ninh, ánh mắt hắn ta lộ rõ vẻ dâm dục. “Em gái nhỏ, em chưa được nếm trải mùi vị sung sướng của đàn ông, nên mới nghĩ quẩn làm les.” Sự tự cao của một gã đàn ông hèn hạ bộc lộ rõ ràng, hắn ta vừa cởi thắt lưng vừa cắn xé trên cổ Đường Lê. “Ninh Ninh biết nằm dưới anh sướng thế nào mà, phải không? Cô ấy đang mang thai không tiện, em thay cô ấy hầu hạ anh, anh vui vẻ thì có thể bỏ qua chuyện cũ…” Đường Lê kinh tởm vùng vẫy, hai chân đạp loạn xạ, bị hắn ta túm lấy, gác lên eo. Hắn ta khiêu khích cọ xát vào người cô, trêu chọc: “Con gái với con gái thì chơi kiểu gì? Em đã liếm cho Ninh Ninh chưa? Chỗ em liếm anh cũng đã làm rồi, suy ra thì chẳng phải là liếm anh sao? Ngại ngùng cái gì?” Hứa Du Ninh khó khăn vặn người che chắn cho Đường Lê. Đôi vai yếu ớt không chịu nổi sức nặng, nhưng vẫn cố gắng làm chỗ dựa cho cô gái. Đường Lê không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn ta, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô lại bật khóc trong tuyệt vọng và đau khổ. Mưa bất chợt đổ xuống, Trình Tấn Sơn ướt sũng. Ôm chặt gói thuốc cảm và miếng dán hạ sốt trong lòng như bảo bối, hắn chạy đến mái hiên của một quầy bán trái cây để tránh mưa. “Anh bạn trẻ, mua trái cây không? Sắp dọn hàng rồi, bán rẻ cho.” Bà chủ hàng nhiệt tình mời chào. Trình Tấn Sơn nhìn quanh. Tháng Sáu là mùa trái cây chín rộ, những quả mận đỏ mọng, đào căng mọng, xoài vàng ươm và những quả dưa hấu tròn trịa chen chúc nhau, trông rất hấp dẫn. “Dưa hấu bán thế nào ạ?” Trình Tấn Sơn thấy bên cạnh có máy ép, liền hào hứng hỏi, “Ép miễn phí à?” Dưa hấu chứa nhiều nước, thanh nhiệt lợi tiểu, thích hợp cho người bị sốt. Tuy không rẻ lắm, cân nặng cũng có chút vấn đề, nhưng vì Hạng Gia đang ốm, hắn vội vàng muốn về nhà. Trình Tấn Sơn không biết chọn trái cây, giả vờ gõ gõ từng quả, chọn một quả ưng ý nhất. Ở thành phố nhỏ miền Nam này cũng cầu kỳ hơn quê hắn, dưa hấu còn được cắt thành miếng nhỏ. Một nửa cắt miếng, một nửa ép lấy nước, hắn cắm ống hút vào ly nước dưa hấu đỏ tươi, uống một ngụm, ngọt lịm. Nghĩ đến việc lát nữa về nhà, Hạng Gia đang sốt mê man sẽ dùng ống hút này uống nước ép, coi như là hôn gián tiếp, trong lòng hắn càng thêm vui sướng. Mưa càng lúc càng lớn, Trình Tấn Sơn buồn chán lấy điện thoại ra, định mua thêm vài món quà để chuẩn bị cho màn tỏ tình. Mở màn hình điện thoại mới thấy Hạng Gia đã gọi mấy cuộc. Còn gửi một tin nhắn: “Đường Lê gặp nguy hiểm, về ngay.” Mặt Trình Tấn Sơn biến sắc, bỏ cả dưa hấu và nước ép, lao vào màn mưa. Hắn chạy như bay, vừa lau nước mưa trên màn hình vừa gọi lại cho Hạng Gia. Âm thanh chờ đợi dài dằng dặc. Không ai bắt máy. Đúng lúc này, người đàn ông cởi quần jean của Đường Lê ném xuống đất. Hai người phụ nữ kiệt sức, dựa sát vào nhau. Đường Lê sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng chỉ một giây sau lại mở ra, nhìn Hứa Du Ninh chăm chăm. Cô lắc đầu, rồi nhìn xuống bụng cô ấy, khẽ gật đầu. Ý cô ấy là: Chị không sợ. Em phải bảo vệ bản thân mình trước. Nói là không sợ, làm sao có thể thật sự không sợ. Cơ thể nhỏ bé run lên bần bật, giờ phút này, Đường Lê hối hận vô cùng. Biết trước sẽ rơi vào tình cảnh này, thà nói ra suy nghĩ thật của mình cho Hứa Du Ninh biết còn hơn. Ngay khi bàn tay hắn ta chạm vào quần lót của cô, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Cốc cốc, cốc cốc. Chậm rãi, đều đặn. Người đàn ông cảnh giác nhìn họ, không nói gì. Sau vài lần lặp lại, hắn ta mới giả vờ bình tĩnh hỏi: “Ai đấy?” Giọng người phụ nữ bên ngoài nhẹ nhàng, mang theo âm mũi nặng. Cô trả lời: “Giao hàng, ra nhận đồ.” Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK