Những âm thanh ám muội phát ra, Ngọc Ân ngủ không sâu nên nghe thấy, cô giật mình mở mắt. Còn tưởng nghe nhầm, Ngọc Ân nín thở lắng nghe thật kỹ lần nữa. Tiếng thở gấp gáp lẫn tiếng rên rỉ của Hạ Du và Kiều Kiến Bang vang rõ mồn một,Ngọc Ân bật dậy, hai mắt trợn to ứa nước mắt, sốc đến mức tuột canxi suýt ngất xỉu.
Đau đớn đến thế, Ngọc Ân vẫn không thể bắt bản thân từ bỏ Kiều Kiến Bang, cô tự lừa dối bản thân, đàn ông đối với những chuyện này là chuyện bình thường, chỉ cần người cuối cùng là cô.
Ngọc Ân mất ngủ cả đêm, mặt mũi tăm tối bơ phờ như xác chết, buổi sáng vừa ra khỏi phòng đã bắt gặp Kiều Kiến Bang đứng nói chuyện với Khải Dực ở bàn ăn.
Kiều Kiến Bang cởi trần cầm ly sữa đầy, trên hai vai có nhiều vết xước đỏ.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Kiều Kiến Bang đi thẳng vào phòng, không hề liếc nhìn Ngọc Ân lấy một cái khiến cô hoang mang, chẳng lẽ sau một đêm anh liền đổi ý? Điều đó không thể xảy ra, Ngọc Ân thầm nghĩ phải nhanh chóng rút lui khỏi showbiz, nhất định phải giành lại Kiều Kiến Bang trước khi mọi chuyện quá muộn.
"Cô Ngọc Ân, tôi đã sắp xếp phòng mới, phiền cô mang đồ theo tôi" Khải Dực nói một lèo rồi xoay người ra cửa chính đứng chờ.
Ngọc Ân lưỡng lự không muốn rời khỏi, tay kéo hành lý nhưng chân như bị thứ gì đó níu lại. Trước khi cửa đóng, Ngọc Ân mắt vẫn dán chặt ở phòng Kiều Kiến Bang.
Chiếc váy hoa nhỏ tay phồng lửng màu xanh lá, dài đến giữa bắp chân được Kiều Kiến Bang đích thân chọn cho Hạ Du, thêm nón cói thắt nơ đen, đeo khẩu trang là có thể an tâm ra ngoài không lo bị chụp lén.
Kiều Kiến Bang đeo kính mát đen, áo sơ mi tay ngắn rộng rãi cùng màu váy Hạ Du, cúc áo mở hờ hững mặc cùng quần đùi trên đầu gối. Với phong cách này, độ phong lưu của Kiều Kiến Bang không thua gì Kiều Chính Hạo.
Do phải đi dạo nhiều, Kiều Kiến Bang và Hạ Du đều mang giày bata cùng hãng, nữ trắng nam đen. Riêng Kiều Kiến Bang còn xách theo ba lô đựng đồ tiện dụng để chăm sóc cho Hạ Du.
Vừa di chuyển bằng xe vừa kết hợp đi bộ, sở dĩ ban đầu Kiều Kiến Bang chọn đến Karuizawa vì nơi đây được bao phủ bởi cảnh đẹp thiên nhiên, cây xanh phủ mát khoảng lớn.
Đặc biệt nơi đây có thác và hồ tự nhiên, khung cảnh yên bình với bầu không khí trong lành.
Thực ra, nơi đây cũng khác mấy so với biệt thự của Kiều Kiến Bang, khuôn viên phía sau nhà có thác nước nhân tạo lớn đổ xuống hồ, cây cối và hoa quả phủ xung quanh, nằm tách biệt hoàn toàn với khu bên ngoài, nơi xe cộ đông đúc ầm ĩ, tòa cao ốc chọc trời chồng chất.
Con người Kiều Kiến Bang ở xã hội có vẻ thích sống ăn chơi xa hoa nhưng thực chất, Kiều Kiến Bang thuộc kiểu người dành cho gia đình, kết thúc ngày làm việc mệt mỏi liền trở về nhà, không bạn bè cờ bạc trụy lạc.
Kiều Kiến Bang càng lúc càng ra dáng một người chồng, tuy không phải hoàn hảo trọn vẹn nhưng nói về độ chăm vợ ít nhất cũng giành hạng hai.
Lúc Hạ Du chưa mỏi chân thì Kiều Kiến Bang đã chủ động cõng cô, trước ngực vác ba lô, trên lưng vác cả hai thế giới nhỏ.
Đôi khi Hạ Du không tài nào hiểu được tình cảm thật lòng của Kiều Kiến Bang, lúc tưởng chừng chỉ có cô thì anh lại mở ra con đường để cho Ngọc Ân bước vào.
Những điều ngọt ngào Kiều Kiến Bang dành cho Hạ Du, cô đều cảm nhận được nhưng dường như nó không giống như tình cảm của cô dành cho anh.
Trước đó, Hạ Du từng có mối tình tuổi học trò, chuyện tình mà người ta nói không thể đi cùng nhau cả đời. Trưởng thành, cô thấy cặp đôi trong lớp vẫn ở bên nhau, đáng tiếc cô không được như bọn họ. Càng lớn Hạ Du càng khép kín, khiến cô trở nên xa cách với nhiều người thân thiết, gặp được Kiều Kiến Bang cuộc sống cô thay đổi một bước ngoặc lớn.
Hạ Du cũng giống như những cô gái khác, được một người đàn ông quan tâm chiều chuộng mỗi ngày ai mà chẳng rung động, chưa kể đến Kiều Kiến Bang vừa có sắc vừa có tài, sự dịu dàng nhường nhịn gần như tuyệt đối.
Nghĩ đến chỉ thêm rối lòng, Hạ Du thẫn thờ thở dài lặng lẽ. Mông bỗng bị vỗ, Hạ Du giật mình nhìn nửa bên mặt Kiều Kiến Bang đang xoay nhìn cô.
"Mệt sao?"
"Không có" Hạ Du lắc đầu.
Kiều Kiến Bang chậm rãi nhìn về phía trước, bước chân cõng Hạ Du vẫn ung dung như thường.
Hạ Du hiếu kỳ, chính xác là muốn biết trái tim của Kiều Kiến Bang trao ở nơi đâu, cô ngại ngùng hỏi: "Kiến Bang, anh đã yêu ai chưa?"
Môi Kiều Kiến Bang nhếch lên một bên, thẳng thắn hỏi: "Em có yêu tôi không mà hỏi?"
Trúng tim đen, Hạ Du bối rối nhìn lên trên trời đánh trống lảng: "Thời tiết hôm thật đẹp"
"Aishite imasu"
"Anh nói gì vậy?" Hạ Du ngơ ngác.
"Đừng có yêu thầm tôi" Kiều Kiến Bang trêu chọc, nụ cười trở nên rạng rỡ.
Hàm ý phía sau câu đùa của Kiều Kiến Bang và suy nghĩ của Hạ Du không giống nhau, cô cho rằng anh thật sự không muốn cô yêu anh.
Ngực Hạ Du áp trên lưng, nhịp tim cô lúc vô cùng nhanh, lúc cực kỳ chậm, Kiều Kiến Bang đều cảm nhận được. Đoán cô gái này nghĩ lệch, Kiều Kiến Bang đành phải thêm lời giải thích.
"Yêu là phải nói"
Hạ Du có chút ngỡ ngàng, lặng lẽ mỉm cười, cô căn bản không đủ dũng khí để tỏ tình với anh. Vả lại, mục đích xuất phát ban đầu của cô và anh đã xác định điểm dừng.