Đổi lại vị trí hiện tại của Hạ Du là Ngọc Ân, có lẽ cô gái ấy đã trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời, có ngoại hình lẫn tài năng, được gả cho một người đàn ông cưng chiều hết mực, đáng tiếc cô ta lại bỏ lỡ một cơ hội quan trọng nhất cuộc đời.
Ăn xong một nửa ruột bánh cỡ trung, Hạ Du ngẩn ngơ nhìn lớp kem màu nâu đen trước mặt, sức ăn này cũng không biết từ bao giờ đã tăng đến đáng kể, chẳng bao lâu nữa cô sẽ mập ra đầy mỡ, nghĩ đến thôi Hạ Du đã lo rầu.
Mi mắt Hạ Du chớp nhẹ mang theo cả bầu trời tâm sự, Kiều Kiến Bang liếc sơ qua cũng biết hạ Du đang hối hận vì ăn quá nhiều. Anh khẽ mỉm cười cưng chiều, nhích người đến bế cô lên vào phòng ngủ.
Cả ngày đi bộ bên ngoài, trước khi chuẩn bị ngủ, Kiều Kiến Bang chu đáo mang chậu nước ấm thảo dược ra cho Hạ Du ngâm chân.
Kiều Kiến Bang ngồi trên ghế, Hạ Du ngồi trên hai chân anh, tựa lưng vào cơ thể anh. Kiều Kiến Bang tập trung căng thẳng cầm bàn tay Hạ Du, cẩn thận cắt móng tay vừa mới dài ra.
Kiều Kiến Bang đối với những vấn đề này có chút thái quá, từ việc để móng cho đến đeo nhẫn cưới hay đồ trang sức đều không được phép, tất cả chỉ vì sợ Hạ Du sẽ bất cẩn khiến bản thân bị thương, kể cả là anh ở cạnh chăm sóc cô không rời nên cũng không đeo nhẫn hay đồng hồ.
Cắt móng tay cho Hạ Du xong, Kiều Kiến Bang ngắm nghía đôi bàn tay nhỏ đầy nữ tính trong tay, móng tay gọn gàng màu hồng khỏe mạnh. Đến lúc nhìn lại, Hạ Du đã ngủ quên trong lòng Kiều Kiến Bang, dáng vẻ dịu dàng đốt cháy trái tim đầy nam tính của anh.
Nhẹ nhàng đặt Hạ Du lên giường, Kiều Kiến Bang dùng khăn lau đôi bàn chân cho cô, sau đó lấy vớ mang vào, cuối cùng kéo chăn lại đắp kín cho Hạ Du.
Nửa đêm chợt tỉnh giấc, lần đầu tiên Hạ Du phát hiện Kiều Kiến Bang không ở bên cạnh lúc cô đang ngủ. Trong đầu Hạ Du chỉ có thể nghĩ đến mỗi chuyện Kiều Kiến Bang đi tìm Ngọc Ân, cô cứ luôn có cảm giác những lời anh nói trước mặt cô là giả, một cô gái tuy tham lam nhưng những thứ mang lại cho anh đều là niềm vui và sự hưng phấn.
Cánh cửa đột ngột mở ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào, Hạ Du ngỡ ngàng khi thấy Kiều Kiến Bang cầm ly sữa tiến vào.
Bật đèn phòng, đúng lúc chạm mắt nhau, Kiều Kiến Bang mỉm cười ôn nhu, đến bên cạnh đỡ lưng Hạ Du ngồi lên, vừa đưa sữa tới thì cô đã bật khóc.
Ngay chính bản thân Hạ Du cũng không biết vì sao cô lại xúc động không kiềm được nước mắt, cảm giác được lo lắng từng chút mà cô chưa từng có hóa ra lại hạnh phúc đến như vậy.
Kiều Kiến Bang ôm Hạ Du vào lòng, xoa sau đầu cô an ủi, hẳn cô đã sợ hãi khi thức dậy một mình, phụ nữ mang thai luôn có nhiều lo lắng suy nghĩ vẩn vơ.
Đợi Hạ Du bình tâm trở lại, Kiều Kiến Bang ngọt ngào hôn lên tóc cô, thì thào thân mật: “Nhiệt độ cơ thể em cao lên, có chổ nào không thoải mái không?"
Hạ Du thẫn thờ lắc đầu, Kiều Kiến Bang không nhanh không chậm đưa ly sữa đến miệng cô, Hạ Du giơ tay cầm lấy, bàn tay ấm nóng to lớn của anh liền bao lấy tay cô.
Chính vì Kiều Kiến Bang hoàn hảo đến mức không còn chổ nào để bình phẩm, cách anh chăm lo cho Hạ Du có lẽ chẳng ai bằng, cũng vì thế mà nhiều lần cô quên mất đi những việc anh làm cũng chỉ dành cho đứa bé trong bụng cô. Tuy vậy, một ngày còn được một người đàn ông dồn hết tâm sức cho cô, dù là lý do nào cô cũng vui vẻ mà đón nhận.
Sau khi Hạ Du uống xong, Kiều Kiến Bang đặt ly rỗng sang đầu bàn bên cạnh. Hạ Du nằm nghiêng quay mặt vào trong đối diện với Kiều Kiến Bang, anh kéo chăn đắp cao lên, dùng cánh tay lót đầu Hạ Du, áp cơ thể cô vào sát người anh.
Từng nhịp vỗ nhẹ nhàng trên lưng Hạ Du, Kiều Kiến Bang chăm chú nhìn bộ dạng co ro của cô gái trong vòng tay anh, bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ diệu, từ bé đã tự lập, tự chăm sóc bản thân còn chưa tốt thì đã trở thành một người chồng, một người cha.
Giống như lời bố Kiều Kiến Bang đã dạy, khi một người đàn ông ý thức được trách nhiệm họ mang trên vai, cố gắng hoàn thành cho dù gặp bao nhiêu khó khăn sóng gió cũng không từ bỏ, thì lúc đó mới thật sự trở thành một người trưởng thành.
Trong không gian yên lặng chỉ nghe thấy hơi thở, Hạ Du ngước mặt nhìn Kiều Kiến Bang, ngón tay vô thức giữ chặt cúc áo ngủ thứ hai của anh, cất giọng nhỏ nhẹ: “Bang... Kiến Bang, anh có từng hối hận... vì đã để một người anh không yêu mang thai con của anh?"
Vẻ mặt Kiều Kiến Bang thoáng lên tia kinh ngạc, rất nhanh sau đó thu về biểu cảm trầm ổn, anh xoa tóc Hạ Du, mỉm cười trả lời: “Em không nghĩ tôi sẽ nói dối sao?"
Gương mặt Hạ Du bắt đầu hiện lên sự rối rắm, mày hơi cau lại bất mãn chính mình, Kiều Kiến Bang rõ ràng xem trọng con của anh, đương nhiên lúc này sẽ không nói sự thật để ảnh hưởng gián tiếp đến đứa bé thông qua tâm trạng của cô.
Kiều Kiến Bang siết người Hạ Du chặt thêm một chút, khẽ thì thầm ái muội: “Đợi em sinh thêm đứa thứ hai, lúc đó hãy bàn về việc này"
Vài giây trôi qua, khi thông suốt được câu nói của Kiều Kiến Bang, Hạ Du tròn mắt ngạc nhiên pha lẫn chút bối rối, càng lúc cô càng mông lung không nhớ rõ lý do mình đến với Kiều Kiến Bang là như thế nào, mỗi một ngày trôi qua cùng anh, thế giới của cô dường như phủ dày lớp tình cảm.