Nụ cười và ánh mắt giả tạo của Hạ Du không khó để nhận ra, Kiều Kiến Bang trước nay luôn nhìn sắc mặt Hạ Du biết cô đang nghĩ gì, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là trước mặt Ngọc Ân cô không thể hiện rõ.
Trở về phòng, ngay khi cửa vừa đóng, Hạ Du lập tức gạt tay Kiều Kiến Bang đặt ở eo mình ra, thẳng một đường đến giường lật chăn leo lên.
Kiều Kiến Bang không ngừng bất an, anh căng thẳng tiến đến gần giường, cúi người nhìn Hạ Du đang nằm xoay mặt ra phía ngoài nhắm nghiền mắt.
Tay Kiều Kiến Bang vừa chạm vào mặt Hạ Du, cô liền đẩy tay anh ra, mở mắt lạnh lùng nhìn anh.
"Du Du" Kiều Kiến Bang khổ tâm mở lời: “Anh chỉ là vô tình gặp cô ta ở dưới"
Sắc mặt Hạ Du dịu đi, mi mắt phũ xuống nhìn đi nơi khác, chớp chớp nhẹ nhàng nhắm lại, cô cười nhạt: “Dù là Ngọc Ân hay bất kỳ ai, đó là chuyện của anh"
Chân mày Kiều Kiến Bang vô thức cau chặt, lo lắng gọi tên cô: “Du Du"
Hạ Du dùng bàn tay lót đầu, mắt nhắm thở đều đều, lạnh nhạt nói: “Con anh cần ngủ"
Kiều Kiến Bang ôm mặt, vừa sợ vừa tức, sợ Hạ Du thật sự lại nghĩ anh vì đứa bé mà giả vờ yêu cô, tức vì Ngọc Ân cư xử ăn nói hàm hồ khiến Hạ Du hiểu lầm.
Nằm bên cạnh, chỉ cần Kiều Kiến Bang chạm vào người Hạ Du, cô sẽ gạt ngay ra không hề luyến tiếc, anh vô cùng khốn khổ nhìn bóng lưng phũ phàng của cô: “Du Du"
Hạ Du đột nhiên ngồi bật dậy có ý muốn rời khỏi giường, Kiều Kiến Bang hoảng loạn lên tiếng: “Đừng, đừng, anh sẽ không nói gì nữa"
Kiều Kiến Bang tự động nhích người cách Hạ Du một đoạn ngắn cô mới nằm xuống lại nhưng vẫn quay lưng lại với anh, Kiều Kiến Bang cả đêm trong lòng bức rức không thể ngủ thẳng giấc.
Buổi sáng dưới nhà, mẹ Kiều Kiến Bang ngồi ở bàn ăn nhìn trước ngó sau, sau đó hào hứng hỏi Hạ Du: “Con có làm như lời mẹ nói không?"
"Dạ có" Hạ Du lòng không yên gật đầu.
"Cứ tiếp tục như vậy, con phải cứng rắn lên thì mới giữ được Kiến Bang, tuyệt đối không cho nó cơ hội tiếp xúc với phụ nữ khác"
"Dạ... được ạ" Hạ Du cười gượng gạo, đêm qua nếu không phải mẹ Kiều Kiến Bang cũng có mặt dưới nhà phát hiện anh nói chuyện với Ngọc Ân, Hạ Du đã không phải gồng mình làm theo lời bà tỏ thái độ thế kia, còn phải giả vờ giận Kiều Kiến Bang dù anh không hề có ý gì với Ngọc Ân.
Mở mắt tỉnh dậy, không nhìn thấy Hạ Du bên cạnh khiến Kiều Kiến Bang một phen hốt hoảng, anh vội vàng bật dậy mở cửa toilet, không thấy cô liền chạy nhanh xuống nhà, thấy cô ngồi với mẹ ở bàn ăn anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Du Du, sao em lại..." Kiều Kiến Bang đang cau có, bắt gặp biểu cảm thờ ơ của Hạ Du lúc nhìn anh, Kiều Kiến Bang liền xìu giọng: “Sao không gọi anh dậy, tự lên xuống cầu thang nguy hiểm lắm"
Bóng dáng Ngọc Ân xuất hiện càng lúc càng gần trong tầm mắt, Hạ Du mỉm cười ẩn ý, cố tình nói: “Anh vì con mà vất vả như vậy, em nhất định sẽ cẩn thận"
"Anh không phải chỉ vì con, anh vì lo cho em" Kiều Kiến Bang bức xúc lên giọng, vô tình lại thành cố ý nói ra những lời Ngọc Ân không muốn nghe nhất.
Bước chân Ngọc Ân dừng lại, sắc mặt tối đi vài phần, cô ta cứng nhắc bước đến, nhìn biểu cảm phẫn nộ của Kiều Kiến Bang càng lo sợ hơn.
Thấy mặt Ngọc Ân, Kiều Kiến Bang liền cảm thấy chướng mắt, anh kéo ghế ngồi sát vào Hạ Du, sẵn tiện lấy dây buộc tóc trong túi quần buộc tóc lại cho Hạ Du.
Bố mẹ Kiều Kiến Bang nhìn anh chăm sóc cho Hạ Du từng li từng tý liền thấy an tâm, xem ra việc lấy Ngọc Ân thử lòng anh không hề phí phạm, chỉ là mọi chuyện chưa thực sự xác nhận được suy nghĩ thật sự của Kiều Kiến Bang.
"Ngọc Ân, hôm nay cháu có bận gì không? Cùng nhau đi mua sắm đi" Mẹ Kiều Kiến Bang đưa ra đề nghị, trong lòng nôn nao kế hoạch dự định từ tối qua.
Được mẹ Kiều Kiến Bang mở lời, Ngọc Ân không thể bỏ lỡ cơ hội tốt lấy lòng, vội vàng gật đầu: “Được ạ"
Mẹ Kiều Kiến Bang cười khách sáo, liếc nhanh sang Hạ Du nhướng mày ra dấu, bà chỉ có một đứa con dâu là Hạ Du, loại con gái sống chết bám lấy chồng người khác như Ngọc Ân đừng mơ nghĩ đến chuyện bước chân vào làm dâu nhà này.
"Du Du, em cũng muốn đi sao?"
Biết Kiều Kiến Bang không có ý phản đối nhưng đang đứng ở vai phản diện, Hạ Du ngoài việc giả vờ đến cùng không còn cách nào khác, cô khẽ thở dài ủ rũ, lấy tay sờ bụng mình: “Nếu anh không muốn em sẽ không đi"
Ý tứ của Hạ Du đã quá rõ ràng, cô muốn ám chỉ Kiều Kiến Bang sợ con anh mệt nên không muốn cô đi bộ cả ngày, tất cả đều vì con chứ không phải vì cô, Kiều Kiến Bang tất cả đều hiểu, anh điềm tĩnh cất lời: “Anh luôn ở đây, anh sẽ đi cùng em"
Hạ Du bấu chặt váy, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng vào Kiều Kiến Bang vì sợ sẽ không kiềm được mà mỉm cười.
Bố mẹ Kiều Kiến Bang hài lòng nhìn nhau, khẽ gật nhẹ đầu tán thưởng con trai, hả hê liếc nhìn sang vẻ mặt đen như đít nồi của Ngọc Ân.