• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến trung tâm mua sắm, bố mẹ Kiều Kiến Bang khoác tay nhau cười nói ngọt ngào đi phía trước, Ngọc Ân đi kế tiếp ở giữa, Kiều Kiến Bang ôm Hạ Du đi phía sau, vệ sĩ sáu người chia nhau bảo vệ xung quanh.

Nửa chừng, Kiều Kiến Bang đột nhiên nghiêng người qua Hạ Du, nghiêm túc mở lời trước: “Tối qua anh thật sự chỉ vô tình gặp cô ta"

Mắt Hạ Du vẫn nhìn chăm chăm phía trước, bước chân vô thức chậm lại, thờ ơ nói: “Anh cũng để cô ấy ôm anh còn gì"

"Ban đầu anh không muốn chạm vào cô ta, sau đó anh đã đẩy cô ta ra" Kiều Kiến Bang nóng lòng giải thích.

Đến lúc này Hạ Du mới dừng bước xoay đầu nhìn anh, nhưng biểu cảm lại vô cùng bất mãn, giọng nói vừa đủ nghe: “Cô ấy nói cũng có lý, anh vẫn còn luyến tiếc nên không thể cắt đứt hoàn toàn, nếu đã vậy anh cứ giữ cô ấy bên cạnh, đợi khi sinh con xong, tôi sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt hai người"

"Du Du" Kiều Kiến Bang nóng vội giữ chặt lấy hai vai Hạ Du, trầm thấp giọng nhắc nhở: “Anh tuyệt đối không cho phép em nghĩ như vậy, em là vợ anh, là người phụ nữ duy nhất của anh, bất kỳ ai cũng không có tư cách xen vào"

Mi mắt Hạ Du rưng rưng, nước mắt chực chờ rơi ra, Kiều Kiến Bang bất ngờ phủ môi lên môi cô ngay giữa sảnh trung tâm thương mại, sự ngọt ngào lấn át cả thế giới xung quanh.

Bố mẹ Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân đều xoay đầu nhìn, cảnh tượng trước mắt người ủng hộ thì vui nhưng kẻ phản đối như Ngọc Ân thì lại không thể nào chấp nhận được.

Người qua lại không ngừng nhìn về phía Kiều Kiến Bang và Hạ Du, mặc cho cô có cố gắng đẩy anh ra bao nhiêu thì cơ thể cô hoàn toàn bị khống chế trong vòng tay anh.

Kiều Kiến Bang không hề bận tâm đang ở nơi công cộng, có bao nhiêu người nhòm ngó, điều duy nhất anh làm là công khai cho thế giới này biết anh chỉ có một mình Hạ Du, dù Ngọc Ân có nổi tiếng xinh đẹp thì cũng chỉ là người cũ.

Vừa được buông ra, Hạ Du mất trọng lực ngã vào ngực Kiều Kiến Bang thở hổn hển, anh lại cực kỳ mãn nguyện vòng tay ôm chặt lấy cô, thuận thế hôn lên đỉnh đầu cô một cách dịu dàng.

Ánh mắt Kiều Kiến Bang thay đổi hoàn toàn, trở nên đắc ý, khẽ thì thào nhỏ đủ để Hạ Du nghe thấy: “Như vầy là đủ rồi, em còn nghe lời mẹ, anh sẽ không cho hai người gặp nhau nữa"

Hạ Du kinh ngạc tròn mắt ngẩng đầu nhìn Kiều Kiến Bang, dáng vẻ tự tin nắm thóp được người khác của anh vô cùng kiêu ngạo, cô cẩn trọng hỏi: “Sao... anh biết?"

Biểu cảm Kiều Kiến Bang lộ rõ vẻ cưng chiều dành cho Hạ Du trong lòng: “Ngốc quá, tính của em thế nào anh còn không hiểu sao? Em cư xử như thế kia, không phải mẹ bảo thì còn ai"

Hạ Du xìu mặt ủ rũ, làm cô còn tưởng mình thành công trong kế hoạch của cô với mẹ chồng, kết quả đều bị Kiều Kiến Bang đoán hết được sự thật, xem ra không phải ai cũng có thể trở thành diễn viên.

Kiều Kiến Bang ôm Hạ Du tiếp tục cất bước, vẫn không quên trấn an lòng dạ cô: “Em nghi ngờ anh là thật? Nỗi oan này em định đền bù thế nào đây?"

"Em..." Hạ Du bối rối ấp úng.

"Đừng lo, thời gian còn dài, anh sẽ từ từ tính lên em" Dáng vẻ tà mị của Kiều Kiến Bang lại hiện lên, chứng tỏ suy nghĩ trong đầu anh lúc này không hề đơn giản.

Ngay lúc này Hạ Du chỉ còn duy nhất em bé trong bụng làm chỗ chống lưng, vội liều phản bác: “Em đang mang thai đó"

"Thì sao?" Kiều Kiến Bang thong thả hỏi ngược lại, bình thản nói: “Trước giờ anh luôn nhẹ nhàng, bây giờ tăng tần suất lên là được"

"Anh..." Hạ Du nghĩ đến liền vô cùng ngại ngùng, Kiều Kiến Bang lại có thể thoải mái nói ra như thế kia, cô căng thẳng nói: “Không được, tuyệt đối không được, anh không sợ con biết sao?"

"Yên tâm, con biết anh chỉ muốn phạt em vì không tin tưởng anh thôi" Kiều Kiến Bang nhất quyết không bỏ qua, nhìn dáng vẻ xấu hổ của Hạ Du càng thỏa mãn trong lòng.

Đi ngang một cửa hàng bán váy ngủ, mẹ Kiều Kiến Bang hào hứng chỉ tay vào chiếc đầm ren mỏng hai dây màu đen, nói với Hạ Du: “Du Du, con thích cái đó không?"

Hạ Du còn chưa kịp mở miệng thì Kiều Kiến Bang đã nhanh chóng lên tiếng trước, giọng điệu cực kỳ tự nhiên: “Không, bọn con không mặc đồ khi ngủ"

Bọn con? Hạ Du trợn mắt nhìn Kiều Kiến Bang, chuyện tế nhị này cũng không nhất định phải nói ra trước mặt người khác, anh không ngại nhưng cô thì lại rất ngại, cuộc sống hiện tại bị săm soi liền tự sinh ra cảm giác cẩn thận, chuyện gì cũng không muốn bị người khác biết.

Bố mẹ Kiều Kiến Bang đều hiểu, chỉ có Ngọc Ân mặt mày cau có khó coi, Kiều Kiến Bang bây giờ chẳng hề xem cô ta ra gì, mặc kệ trước đây từng vui vẻ bên nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK