Nếu Hạ Du khóc Kiều Kiến Bang còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, anh cực kỳ lo lắng khi cô giữ tâm sự riêng trong lòng rồi kéo tâm trạng tệ theo.
Ngay khi xe dừng lại, Kiều Kiến Bang nhanh chóng xuống trước, sau đó ôm ngang eo Hạ Du nhấc xuống. Tay Hạ Du ôm chặt lấy cổ anh không buông, Kiều Kiến Bang biết cô đã không kiềm được nỗi buồn được nữa.
Kiều Kiến Bang đỡ hai chân Hạ Du lên bế lên về phòng, đi xuyên qua bao ánh mắt đủ loại cảm xúc bàn luận.
Lúc ngang qua nhau, Ngọc Ân buồn rầu vô tình chạm mặt nhìn thấy Hạ Du trong vòng tay Kiều Kiến Bang, còn chưa kịp mở miệng thì anh đã lướt qua như một cơn gió. Ngọc Ân nhìn theo bóng lưng của Kiều Kiến Bang xa dần, tự nhủ những ngày thế này sẽ nhanh chóng kết thúc.
Về đến phòng, Kiều Kiến Bang cẩn trọng đặt Hạ Du lên giường, tâm can anh trở nên rối rắm, chỉ sợ chuyện ngày hôm nay sẽ đeo bám suy nghĩ của Hạ Du thời gian dài.
Kiều Kiến Bang cúi người đối mặt với Hạ Du, vẻ mặt vô hồn của cô khi nghe anh gọi hai tiếng "Du Du" thì cô liền bật khóc. Ôm Hạ Du vào lòng, anh kiên nhẫn vỗ về, biết rằng thế này sẽ không tốt cho thai nhi nhưng thà một lần rồi thôi.
Đợi Hạ Du khóc xong, tâm tình cô cũng trở nên thoải mái, Kiều Kiến Bang lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô rồi khẽ hôn lên mi mắt ướt.
"Tắm thôi"
Hạ Du nằm trong bồn nước ấm, ngửa đầu ra ngoài cho Kiều Kiến Bang gội đầu, những ngón tay anh xoa bóp vô cùng dễ chịu. Nói ra được sự thật, khóc hết sự buồn tủi, lòng Hạ Du liền nhẹ nhõm, cô sờ tay lên bụng đang từng ngày lớn lên, chỉ còn chuyện mang thai là chưa thể công khai.
Tắm xong mặc áo choàng ngủ, Kiều Kiến Bang ân cần sấy khô tóc cho Hạ Du, mỗi động tác đều cẩn thận sợ làm cho cô đau.
Cả hai không ai nói lời nào, kể cả suốt bữa tối cũng vậy, Kiều Kiến Bang muốn để Hạ Du có thời gian bình tâm trở lại, anh luôn bên cạnh cô, nếu cô cần sẽ có anh ngay đó.
Hạ Du không buồn ngủ, Kiều Kiến Bang liền cùng cô ra phòng phía sau uống trà ngắm cảnh đêm.
Cho đầu Hạ Du gối lên bả vai, để tay chân cô ôm lấy người, Kiều Kiến Bang dùng tấm chăn mỏng đắp lên cả hai.
Không gian tĩnh mịch, tiếng gió thổi qua từng kẽ lá, thời tiết hơi lạnh nhưng không đáng kể. Ánh đèn vàng rọi xuống Kiều Kiến Bang và Hạ Du tạo cảm giác ấm cúng gần gũi.
Tuy miệng nói không muốn ngủ, Hạ Du nằm xuống không lâu đã ngủ mất, Kiều Kiến Bang biết do cô chỉ không thích ở trong phòng ngột ngạt, cô chỉ thích ở nơi thoáng đãng tự nhiên như thế này.
Kiều Kiến Bang từng rất tò mò khi Hạ Du sinh trưởng trong gia đình cờ bạc, rượu chè, cô vẫn có thể giữ một trái tim trong sạch.
Nhờ lần gặp định mệnh đó, bị cô trách mắng vài câu đạo lý đã có thể rước luôn về, tính ra Kiều Kiến Bang lời chán. May mà anh không nhìn nhầm người, đoán cô là một cô gái hiền lương, hiểu chuyện liền trúng phốc. Quan trọng nhất vẫn là Hạ Du thuộc kiểu an phận, không giao du kết bạn nhiều bên ngoài, gia cảnh rắc rối nhưng vẫn chấp nhận được.
Mục đích ban đầu của Kiều Kiến Bang chỉ đơn giản là tìm một cô gái có nhân cách tốt, sinh cho anh một đứa con trai nối dõi theo yêu cầu của gia đình, chuyện có thể nảy sinh tình cảm chung sống trọn đời hay không thì đành phó mặc cho duyên phận. Nhưng trái tim Kiều Kiến Bang như được Hạ Du mở ra, cô thấu hiểu những khó khăn anh phải trải qua, trở thành "nhà" anh luôn muốn quay về sau khi bôn ba bên ngoài xã hội.
Thế giới của Kiều Kiến Bang đã thay đổi là khi mở mắt ra là Hạ Du, trước lúc nhắm mắt vẫn là Hạ Du, mọi việc anh làm luôn có sự hiện diện của Hạ Du trong đầu. Lúc đầu anh nghĩ về con nhưng sau đó nghĩ về Hạ Du lúc nào không hay.
Ngắm nhìn Hạ Du ngủ ngon lành, Kiều Kiến Bang mỉm cười hạnh phúc, trước đây cần có con, bây giờ cần có cả mẹ, món hời này anh nhất định không bỏ qua.
Nửa đêm, cảm giác chân bị sờ sờ, Hạ Du mơ màng mở mắt tìm kiếm. Dưới ánh sáng mập mờ ngoài cửa sổ len lỏi vào, cô nhìn thấy Kiều Kiến Bang đang bóp chân cho cô, có lẽ anh lo cả ngày đi nhiều sẽ mỏi và phù chân nên mới thức đêm thức hôm bóp chân.
Ngay lúc ấy trong đầu Hạ Du hiện lên dòng suy nghĩ về Kiều Kiến Bang “Dịu dàng hơn Phật, ngọt ngào hơn đường, say hơn men rượu".
Lúc cô cảm thấy mọi chuyện tưởng như sụp đổ, Kiều Kiến Bang lại là người duy nhất trở thành chổ dựa để cô tựa vào. Dù anh vì con đối xử tốt với cô cũng không sao cả, chỉ cần một ngày còn là vợ chồng, cô sẽ xem đó là phúc đức kiếp trước tích được.