Kiến Kiến Bang mang theo máy ảnh, thấy thứ gì lạ lạ anh đều chụp lưu lại.
Trời hoàng hôn tắt nắng, di chuyển ra ghế đá dọc lối ra vào ngồi nghỉ, Kiều Kiến Bang cùng Hạ Du xem ảnh chụp khi nãy, dưới góc ảnh của Kiều Kiến Bang, cảnh vật có hơi khó hiểu.
Một chiếc xe đồ chơi điều khiển bỗng chạy đến chạm vào mũi giày Kiều Kiến Bang, cả anh lẫn Hạ Du đều cùng lúc nhìn xuống.
Từ phía xa, một cậu nhóc tầm năm tuổi, đội mũ màu vàng, hai má ửng đỏ trên làn da trắng trẻo, trông như một nhân vật hoạt hình của Nhật. Cậu bé chạy đến, nói một tràng tiếng Nhật với tốc độ tên lửa.
Ấy vậy mà Kiều Kiến Bang vẫn dễ dàng đáp lại như tiếng mẹ đẻ, phong thái vô cùng tự tin. Hạ Du ngơ ngác nhìn anh cùng cậu nói kia nói chuyện, nghe giọng rất đáng yêu nhưng cô một chữ cũng không hiểu.
Ngay sau đó, một người phụ nữ U40 nhanh chân đi đến gọi lớn, cậu bé quay đầu nhìn, giơ tay vẫy vẫy bà.
Khi người phụ nữ sắp đến gần, Kiều Kiến Bang giơ tay ra dấu dừng cho những vệ sĩ mặc thường phục cũng đang tiến đến gần.
Người phụ nữ nói tiếng Nhật với cậu bé kia, bà khom người vô cùng khẩn trọng như đang xin lỗi Kiều Kiến Bang.
Giọng nói quen thuộc đó khiến Hạ Du sững sờ, vành mũ che mất nên cô không thấy mặt người phụ nữ kia, khi ngước mặt liền chỉ kịp nhìn thấy nửa bên mặt bà ấy. Hình ảnh đó Hạ Du không bao giờ quên được, dù không nhìn rõ cô vẫn nhận ra.
Hạ Du đứng bật dậy, thẫn thờ nhìn theo bóng lưng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đó, là mẹ cô. Bà ấy nói với cô sang Nhật hợp tác lao động nhưng hóa ra là nói dối.
Cô đội nón đeo khẩu trang, đôi mắt lộ ra cũng bị bóng nón che đi phần nào, mẹ Hạ Du không nhận ra cô cũng là lẽ đương nhiên.
Một người đàn ông trung niên người Nhật đến chỗ mẹ Hạ Du và cậu bé kia, trông ông rất phúc hậu, từ ánh mắt đến nụ cười dành cho mẹ cô chan chứa đầy yêu thương. Cách đi đứng ăn mặc trông có vẻ đơn giản nhưng mang cảm giác của người có điều kiện.
Cả nhà ba người cùng nhau đi chơi, cảm giác đó Hạ Du chưa từng được trải qua.
Năm đó Hạ Du được sinh ra khi mẹ cô mới mười tám tuổi, Hạ Du bây giờ sinh con chỉ mới hai mươi tuổi. Kết hôn khi còn quá trẻ sẽ khó tránh nhiều vấn đề trong đời sống hôn nhân, đoạn đường đi cùng cũng rất mông lung.
Nếu quả thật mẹ cô có chỗ vững chắc nương tựa, đáng lẽ cô phải vui vẻ chúc phúc cho bà mới đúng nhưng trái tim cô như bị ai đó bóp chặt, không thể thở nổi.
Kiều Kiến Bang từ sớm đã nhận ra mẹ Hạ Du, cũng sớm đoán được phản ứng của cô. Anh ôm lấy Hạ Du, gỡ khẩu trang cho cô thoải mái.
"Về thôi" Kiều Kiến Bang ôm Hạ Du ra xe, cô đi bước nhỏ anh đi bước nhỏ, cô đi bước lớn anh đi bước lớn, luôn để ý từng biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt cô.
Tinh thần Hạ Du vốn dĩ đang tốt, thấy mẹ cô xong liền suy sụp đến mức thất thần.
Xe chạy một lúc, Hạ Du quay sang Kiều Kiến Bang, mệt mỏi mở lời: “Kiến Bang, tôi muốn nhờ anh một chuyện"
"Em muốn biết về gia đình mới của bà ấy?"
Hạ Du nhớ chỉ nhắc chuyện mẹ cô ra nước ngoài lao động, chưa từng đưa ảnh cho Kiều Kiến Bang xem, anh lại biết bà ấy là mẹ cô.
"Tôi cảm thấy" Kiều Kiến Bang trầm tư, xoa nắn các ngón tay của Hạ Du, thật lòng khuyên nhủ cô: “Bà ấy gặp được một người chồng tốt, ông ta là luật sư, tính tình hiền lành. Ông ta cũng chính là người đã cứu vớt cuộc đời tăm tối của mẹ em"
Nghe Kiều Kiến Bang kể, Hạ Du chăm chú lắng nghe. Kiều Kiến Bang có vẻ không quan tâm nhưng thật chất anh đã sớm tìm hiểu mọi chuyện, luôn cẩn thận về thân thế của những người ở bên cạnh.
"Du Du, nỗi khổ của cha mẹ chúng ta chưa trải qua. Bà ấy không thể cho em một gia đình trọn vẹn, tôi sẽ làm điều đó"
Lời của Kiều Kiến Bang chạm đáy tim Hạ Du, người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn. Anh nói đúng, cô chưa trải qua nỗi khổ của mẹ, bà ấy có bí mật giấu cô, cô cũng có bí mật giấu bà ấy, cô chỉ giận vì bà ấy bỏ cô một mình ở ngôi nhà khủng khiếp đó.
Hạ Du bất giác nhìn sang Kiều Kiến Bang, anh luôn bình lặng dõi theo cô, nghĩ lại cô tự thấy bản thân mình may mắn vì có thể gặp được anh, nhờ vậy mà cuộc đời bước sang một trang mới.
Có lẽ trước khi về nước, cô phải gặp bà một lần, nói hết tất cả những chuyện mà cô đã giấu, cô mong bà cũng sẽ thẳng thắn nói cho cô biết bí mật của bà.
Kiều Kiến Bang lặng lẽ quan sát Hạ Du, kể từ khi chọn Hạ Du là người sẽ kết hôn sinh con, anh đã điều tra tất cả về cuộc sống đời tư của cô, anh càng không ngờ trên đời này lại có một người mẹ nhẫn tâm sang nước ngoài hưởng thụ hạnh phúc riêng mà bỏ mặc con gái ở cùng bố và mẹ kế, cho dù bà ấy có gửi về bao nhiêu tiền cũng chẳng thể bù lại tuổi thơ của cô, càng không thể bù đắp những tổn thương cô đã phải chịu đựng.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nhờ trưởng thành trong một môi trường dù chẳng tốt đẹp nhưng Hạ Du vẫn giữ được nhân cách, ngay cả suy nghĩ tưởng chừng thuần khiết mong mỏi được một cuộc sống hạnh phúc cũng lại khiến người ta thấy đau lòng, giờ thì Kiều Kiến Bang chẳng cần phải giấu giếm Hạ Du về mẹ cô, sau này cô cũng có thể sống thoải mái không cần bận lòng.