Từ nhà đến tập đoàn, Kiều Kiến Bang đến thẳng phòng họp, Khải Dực phát hiện ra điểm khác thường liền lên tiếng nhắc: “Kiều tổng, cà vạt của anh?"
Bước chân Kiều Kiến Bang vẫn thoải mái sải dài, ngón tay lướt qua cổ áo đang mở hở nút trên cùng, bình thản nói: “Vợ tôi vẫn còn ngủ, không ai thắt"
Khải Dực khẽ lắc đầu, trước khi Hạ Du xuất hiện Kiều Kiến Bang mỗi ngày đi làm vẫn tự mình thắt cà vạt chỉnh tề, có vợ rồi liền ỷ lại.
Sau hai tiếng họp, Kiều Kiến Bang quay lại phòng làm việc kiểm tra sơ công việc, không ngờ Thiên An lại đến tận nơi tìm anh.
Trong phòng làm việc của Kiều Kiến Bang, anh thư thả ngồi vắt chéo chân cao ngạo ở sofa đơn, Thiên An ngồi ở sofa dài, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Bang, chẳng lẽ chỉ vì một chút nhầm lẫn khiến Hạ Du ho vài tiếng, cậu lại muốn hủy hoại cả một nhà hàng và sự nghiệp của đời mình hay sao?"
"Tại sao tôi không thể?" Kiều Kiến Bang lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Bang, trước đây cậu đã từng nói, cho dù tất cả mọi người có quay lưng, cậu vẫn sẽ đứng về phía mình, bây giờ cậu chỉ vì một cô gái vừa gặp gỡ không lâu đã đối đầu với mình. Cậu quên rồi sao, cậu từng nói tình yêu mất đi có thể tìm lại, tình bạn chân chính mãi mãi chỉ có một"
Vẻ mặt Kiều Kiến Bang không hề thay đổi, anh bình thản lên tiếng: “Tôi nhớ, nhớ rất rõ, nhưng hôm nay tôi sẽ nói cho cậu biết. Thứ nhất, Hạ Du là vợ tôi, yêu thương và bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của tôi"
Ngừng vài giây, Kiều Kiến Bang tiếp lời: “Thứ hai, người đi cùng tôi quãng đường còn lại là vợ tôi, không phải cậu. Quan trọng hơn hết, cậu và những cô gái muốn đến với tôi đều cùng một loại người"
Thiên An mở to mắt kinh ngạc nhìn Kiều Kiến Bang, không ngờ có ngày anh lại trở mặt cắt đứt tình cảm bạn bè.
"Thiên An, cậu không hề thông minh như cậu tưởng đâu. Từ trước đến nay mỗi khi tôi đến nhà hàng cậu ăn, cậu đều nói với tôi dặn dò đầu bếp làm thật kỹ, lần này lại xảy ra sơ sót khi tôi đưa vợ tôi đến, vấn đề nằm ở chỗ tất cả những món tôi gọi đều không cần đến ớt"
"Cậu nghi ngờ mình cố tình?"
"Tôi không nghi ngờ, tôi khẳng định mọi chuyện đều là chủ ý của cậu. Cách cậu mang chuyện ngày trước ra kích động vợ tôi, tôi đã vô cùng không thích. Nếu cậu nghĩ một ngày có thể ở bên cạnh tôi, vậy thì cậu không cần nghĩ nữa, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó"
Giọng nói Kiều Kiến Bang từ đầu đến cuối đều trầm tĩnh, không hề tức giận hay cáu gắt thô lỗ.
Nước mắt Thiên An tuôn trào như thác đổ, dáng vẻ ủy khuất cùng vẻ đẹp chạm đến lòng người vẫn không xoay chuyển được suy nghĩ của Kiều Kiến Bang. Thiên An nuốt ngược nước mắt vào trong, cạn hy vọng hỏi: “Cậu có dám thề, cậu đến với cô ấy hoàn toàn bằng tình yêu không?"
Biểu cảm Kiều Kiến Bang không chút lưỡng lự hay lo lắng, anh chậm rãi lên tiếng: “Tôi thề chỉ yêu một mình cô ấy"
Nụ cười an lòng khẽ hiện lên, Hạ Du khép cửa phòng làm việc của Kiều Kiến Bang lại, đi đến ghế chờ gần bàn thư ký ngồi xuống.
Nữ thư ký đứng bên cạnh lo lắng thay cho Hạ Du, không nhịn được hỏi: “Thiếu phu nhân, cô không vào xem thế nào sao? Cô gái đó nhìn quyến rũ như vậy, nhỡ khiến Kiều tổng đi sai đường thì phải làm sao?"
Hạ Du mỉm cười lắc đầu, nghiêm túc giải thích cho nữ thư ký hiểu: “Tôi tin anh ấy, giữa biết bao bông hồng xinh đẹp, anh ấy vẫn chọn tôi, chứng tỏ anh ấy không phải yêu bằng bề ngoài. Vả lại, tôi với anh ấy đã kết hôn, ý thức của một người chồng chắc chắn sẽ nhiều hơn, cho dù anh ấy có cảm nắng cũng chỉ là việc thường tình của đàn ông đối với cái đẹp"
Nữ thư ký nghe Hạ Du nói xong không khỏi cảm thán: “Thiếu phu nhân, cô cao thượng thật đấy, chồng vừa có tài vừa có sắc, cô không lo lắng còn hết mực tin tưởng, giờ thì tôi hiểu tại sao Kiều tổng lại chọn cô làm vợ rồi"
Hạ Du cười khổ: “Không phải đâu, trước đây tôi vẫn thường hay nghi ngờ anh ấy, nhưng những gì anh ấy làm đã cho tôi thấy anh ấy một lòng một dạ"
Nữ thư ký gật gù lắng nghe, tình yêu của những người giới thượng lưu vốn không thể so sánh với tình yêu dân thường, nhưng vẫn nên nghe một ít học hỏi kinh nghiệm.
"Thiếu phu nhân" Khải Dực từ xa đi đến nhìn thấy Hạ Du liền giật mình ngạc nhiên.
Hạ Du cười ngại ngùng, đúng lúc cửa phòng làm việc Kiều Kiến Bang bật mở, Kiều Kiến Bang ngay khi thấy cô bước chân liền nhanh lẹ bước đến gần, mày cau lại, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Lại chạy lung tung ra ngoài"
"Không có, em đi với mẹ, mẹ đến phòng làm việc của bố rồi"
Kiều Kiến Bang thở dài bất đắc dĩ, ôm lấy Hạ Du sát vào người anh.
Trên xe về nhà, Hạ Du mở lời đề nghị với Kiều Kiến Bang: “Chuyện nhà hàng của Thiên An, anh bỏ qua đi"
Kiều Kiến Bang khó hiểu nhìn Hạ Du: “Tại sao?"
"Em không muốn vì em mà anh lại đánh mất tình bạn bao nhiêu năm với cô ấy" Hạ Du thật lòng nói ra cảm nghĩ.
"Em không sợ đang vẽ đường cho hươu chạy sao?"
Hạ Du đặt tay lên bụng, tự tin nói: “Hươu con còn ở đây"
Kiều Kiến Bang bật cười bất lực trước dáng vẻ của Hạ Du, sự lương thiện này đã bao lần khiến anh rung động.