Mục lục
Quan Lộ Trầm Luân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Vương Văn Diệc gác máy, Lương Thần đưa tay chống cằm, ý của lãnh đạo khiến hắn phải đăm chiêu suy nghĩ. Anh ấy đã dặn hắn là quan mới nhậm chức phải nhóm lên ba đống lửa, tạo nên uy tín cho mình. Mặc kệ cho kết quả cuối cùng như thế nào, mục đích là phải làm cho toàn văn phòng công an huyện từ nhỏ đến lớn đều biết được tiếng nói của vị tân Trưởng phòng mới nhậm chức này.

Vị lãnh đạo giàu kinh nghiệm giảng giải rất minh bạch trong điện thoại. Thế nhưng cục diện mà hắn tiếp nhận lại rối rắm không hơn không kém. Muốn trong một khoảng thời gian ngắn trừ được căn bệnh trầm kha, thay đổi hoàn toàn cục diện bên trong là điều phi thực tế.

Hắn nghĩ việc đốt lửa lên, nhìn có vẻ vẫn như cũ nhưng chưa chắc không có tác dụng. Người bên dưới bằng mặt mà không bằng lòng cũng được, là qua loa cho xong cũng được, hắn ở vị trí này ra lệnh một tiếng đều phải chấp hành. Thông qua ba đống lửa này, hắn chẳng những có thể quan sát được trình độ nhân viên, hơn nữa cũng có thể thử thách thái độ của Chính ủy Quách Ninh, Phó trưởng phòng Đặng Khánh. Lương Thần cũng không vội tổ chức cuộc họp Ủy viên đảng ủy để tuyên bố thực hiện việc nhóm ba đống lửa này. Dù sao hắn cũng rất lo lắng nếu triệu tập đám người Quách Ninh thì sợ là họ sẽ cho rằng hắn là kẻ trẻ tuổi mà lên mặt dạy đời những người lõi đời.

Trong phòng làm việc, hắn bước thong thả hai vòng rồi trở lại ngồi thoải mái với tư thế ông chủ, ánh mắt bao quát sự bài trí trong căn phòng. Một năm trước, ở phòng công an huyện Tây Phong, nhìn vào vị trí Trưởng phòng công an huyện, hắn rất tôn kính và ngưỡng mộ, luôn phấn đấu để đạt đến điều đó. Vậy mà chỉ một năm sau, hắn không ngờ mình có thể đảm nhận vị trí đó ở phòng công an huyện Giang Vân, giống như thủ trưởng cũ Đinh Trác, Trưởng phòng công an huyện Tây Phong, nắm giữ trong tay tiền đồ vận mệnh cả trăm nhân viên cảnh sát.

Vị trí Trưởng phòng có lẽ không phải là cao lắm nhưng cũng đủ khiến hắn cảm nhận được khoái cảm nắm giữ quyền lực trong tay.

4: 30 chiều, Lương Thần rời phòng làm việc. Với thân phận Trưởng phòng công an huyện, hắn sẽ có cơ hội hưởng thụ quyền lợi của quan chức, toàn quyền sử dụng một chiếc xe chuyên dụng. Lương Thần hiển nhiên biết điều này, nhưng điều hắn đặc biệt không ngờ là hắn được đặc quyền sử dụng một chiếc xe Audi màu sữa. Căn cứ vào quy định về quyền lợi của các vị lãnh đạo, ước chừng chỉ có những vị quan to tài năng mới được hưởng sự đãi ngộ này. Ngẫm lại tại huyện Tây Phong, Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt và Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh đặc biệt nhất cũng chỉ được sử dụng chiếc Buick. Hắn chỉ có một Trưởng phòng nho nhỏ lại được hưởng sự đãi ngộ lớn như vậy.

-Trưởng phòng, mời cậu lên xe.

Tài xế Tiền Tiểu Ngũ lái chiếc xe Audi chạy tới, cung kính mở cửa xe phía sau mời tân Trưởng phòng lên xe. Vốn Tiền Tiểu Ngũ là tài xế mới được nhận vào, kinh nghiệm chưa nhiều. Gã có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc mình sẽ lái xe cho tân Trưởng phòng. Tuy nhiên ngẫm lại, hóa ra lão Trương và lão Hầu lái xe cho Trưởng phòng Lữ và Phó trưởng phòng La đều bị sa thải vì có liên quan. Gã vốn chưa có công việc, hơn nữa xuất thân trong sạch, lại là người mới nên được chọn làm công việc này cũng chẳng có gì lạ

Lương Thần giơ tay vuốt thân xe bóng loáng. Vẻ ngoài còn rất mới, chắc là vị Trưởng phòng tiền nhiệm mới sử dụng chưa được bao lâu. Chiếc xe này tuy rất quý phái nhưng cái khó là chắc chắn sẽ bị đánh giá. Hắn tuy là tân Trưởng phòng mới nhậm chức, nhưng cũng không thể quên những chuyện đó, cho nên có lẽ phải đổi xe khác.

-Đồng chí tên gì?

Lương Thần ước chừng anh chàng lái xe cho mình trên dưới ba mươi tuổi, nhìn bên ngoài thì có lẽ là một người trung thực, hắn liền mỉm cười hỏi.

-Tôi tên gọi là Tiền Tiểu Ngũ.

Trước mặt Trưởng phòng, Tiền Tiểu Ngũ sắc mặt không khỏi lộ vẻ được sủng ái mà lo sợ, lấy hai tay xoa xoa vào quần áo, lúc này mới lắp bắp trả lời.

-Đồng chí Tiền, đồng chí có biết chiếc xe này phòng công an huyện chúng ta mua được bao lâu rồi không?

Lương Thần lấy bật lửa ra và đưa cho đối phương một điếu thuốc.

-Trưởng phòng, để tôi, để tôi.

Tiền Tiểu Ngũ chân tay luống cuống, vội vàng lấy bật lửa mình ra, run rẩy bật lên châm lửa cho thủ trưởng, sau đó mới châm lửa cho mình.

-Chiếc xe này nghe nói là do một xí nghiệp trong huyện tài trợ. Đại khái khoảng tháng chín năm trước, xí nghiệp đó đã tài trợ cho phòng công an huyện ba chiếc xe, một chiếc Audi 6 này cho Trưởng phòng Lữ, hai chiếc BMW cho Phó trưởng phòng La và Phó trưởng phòng Tra mỗi người một chiếc.

Vì điếu thuốc của tân Trưởng phòng mới nhậm chức nên Tiền Tiểu Ngũ quả nhiên là biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết.

-Xí nghiệp nào trong huyện mà có nhiều tiền thế?

Lương Thần cười hỏi tiếp.

-Công ty trách nhiệm hữu hạn tư vấn thương mại Thanh Vân.

Tiền Ngũ vội vàng đáp.

-Công ty trách nhiệm hữu hạn tư vấn thương mại Thanh Vân?

Lương Thần đột nhiên nhớ tới buổi chiều khi ở đại đội trị an, có hai người đàn ông cùng đánh bạc tại đó với các cảnh sát trị an, không phải tự xưng là ở công ty thương mại Thanh Vân đó sao? Thiên hạ không miễn phí cơm trưa, công ty thương mại Thanh Vân đầu tư như thế nhất định là phải được hồi báo.

-Đồng chí Tiền, đồng chí là người ở đây à? Có thể nói cho tôi biết công ty trách nhiệm hữu hạn tư vấn thương mại Thanh Vân danh tiếng thế nào?

Lương Thần nhả một ngụm khói, nhìn Tiền Tiểu Ngũ mỉm cười hỏi.

-Việc này..!

Tiền Tiểu Ngũ trên mặt hiện lên vẻ chần chừ, dường như gã đang băn khoăn điều gì.

-Không sao, đồng chí Tiền, chỉ có hai người chúng ta, đồng chí cứ yên tâm nói đi đừng ngại gì cả.

Lương Thần dùng giọng khuyến khích nói. Nhìn thấy vẻ mặt đối phương, hắn biết rằng công ty trách nhiệm hữu hạn tư vấn Thanh Vân nhất định có gì mờ ám.

-Trưởng phòng, tôi nói thật với sếp, công ty này thực chất là một công ty cho vay nặng lãi.

Tiền Tiểu Ngũ theo bản năng hạ giọng nói:

- Bao gồm đủ các loại ký gửi, cho vay cả đối với doanh nghiệp lẫn tư nhân, cho vay đến kỳ đòi nợ, nếu không trả thì sẽ tán gia bại sản với họ. Công ty thương mại Thanh Vân có một đội ngũ nhân viên chuyên môn đi đòi nợ. Năm trước vì đi đòi nợ mà họ đánh nhiều người đến mức tàn phế, người dân ở huyện đều gọi Tề Học Quy là "quỷ hút máu".

-Tề Học Quy?

Lương Thần hơi nhíu mắt lại.

-Chính là Giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn tư vấn thương mại Thanh Vân.

Tiền Tiểu Ngũ vội vàng giải thích.

-Hóa ra là vậy.

Lương Thần có chút suy nghĩ gật gật đầu. Công ty trách nhiệm hữu hạn tư vấn thương mại Thanh Vân trang bị xe Audi đắt tiền cho lãnh đạo phòng công an huyện quả thật đều có mục đích cả. Cho đến lúc này mà công ty này vẫn bình an vô sự thì có thể thấy vai trò của phòng công an huyện trong chuyện đó là như thế nào.

-Cảm ơn đồng chí Tiền, trước tiên đồng chí đem chiếc xe này cất đi.

Đã biết có âm mưu trong việc công ty đó tài trợ chiếc xe này cho phòng công an huyện, Lương Thần càng không thể sử dụng nó. Hắn nhìn về phía Tiểu Ngũ đang không hiểu chuyện gì cả cười nói:

-Tôi chỉ về nhà nghỉ của phòng công an huyện, đi vài bước là tới, không cần phải ngồi xe.

Nói xong hắn hướng về phía Tiền Tiểu Ngũ khoát khoát tay, xoay người bước đi.

Nhìn thấy tân Trưởng phòng trẻ tuổi mà quyết đoán như vậy, Tiền Tiểu Ngũ sợ run một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nhìn nửa điếu thuốc lá trong tay, kinh ngạc không mở nổi miệng. Vị Trưởng này không ngờ minh bạch như vậy.

-Có xe không ngồi, vị tân Trưởng phòng này thật là đặc biệt.

Tiền Tiểu Ngũ không kìm được thì thào lẩm bẩm.

Chỗ ở của Lương Thần do phòng công an huyện bố trí cách chỗ làm việc không xa. Hắn ở phòng 204 tầng thứ 8, bao gồm hai phòng ngủ. Chỉ một mình Lương Thần ở thì trên thực tế là có chút lãng phí. Trong phòng có đầy đủ tiện nghi, chăn đệm đều mới tinh. Hơn nữa trước khi hắn đến, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong tủ lạnh bày đầy các thứ rau quả. Bởi vậy có thể thấy Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh quả thật là người cẩn thận.

Trong phòng trống trải khiến Lương Thần cảm thấy không quen. Nhớ lại mỗi buổi chiều khi trở về nhà họ Diệp, trong lòng hắn đột nhiện sinh ra cảm giác luyến tiếc. Vào lúc này, Thanh Oánh, Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm cũng vừa xong việc trở về nhà.

Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Thanh Oánh. Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, Lương Thần cảm thấy rất xúc động. Từ lúc nào mà hắn trở nên yếu đuối như vậy nhỉ?

-Thần, anh ăn cơm chưa?

Trong căn hộ gia đình họ Diệp tại khu chung cư Hoa Sen, Thanh Oánh đang cầm điện thoại nói. Cạnh cô, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm đang ngồi tựa vào ghế, hai đôi mắt đẹp mắt dường như đang nhìn chằm chằm vào ti vi nhưng tâm tư thì đang lắng nghe Diệp Thanh Oánh nói chuyện.

Đàn ông không ở nhà, những người phụ nữ dường như cũng không có lòng dạ nào mà làm cơm chiều. Buổi sáng cơm thừa nhiều, ba người hờ hững ăn mấy miếng, sau đó lười biếng quay lại phòng khách xem ti vi.

-Cơm chiều không thể ăn qua loa, cơm mình nấu bao giờ ăn cũng ngon. Còn nữa trời lạnh nên chú ý mặc thêm quần áo đừng để bị cảm.

Diệp Thanh Oánh miệng dặn dò, trong lòng có chút chua xót. Cũng thật là lạ, không phải cách xa nhau kẻ nam người bắc, mới xa nhau có nửa ngày vậy mà có cảm giác như chia lìa đã lâu.

-Dạ, anh nói với chị Tử Thanh vài câu nhé.

Sau khi dặn dò Lương Thần vài câu, Diệp Thanh Oánh đưa điện thoại cho Tử Thanh, sau đó đến Vương Phỉ Hạm.

-Cuối tuần về đây, cô làm cơm cho cháu ăn nhé.

Vương Phỉ Hạm chỉ nói một câu như vậy nhưng trong đó lại bao hàm tất cả tình cảm của bà ta.

Bỏ điện thoại xuống, Lương Thần thở phào một hơi. Nghe được giọng nói của ba người phụ nữ, hắn cảm thấy tinh thần mình tốt hơn rất nhiều. Cởi áo khoác ra, vén tay áo lên, hắn chuẩn bị làm theo lời dặn dò của họ, xuống bếp nấu cho mình một bữa ăn ngon.

Một đêm im lặng, Sáng sớm hôm sau, Lương Thần ăn cháo rồi đi đến phòng công an huyện. Lúc chín giờ sáng, hắn chủ trì cuộc họp Đảng ủy đầu tiên ở phòng công an huyện. Tại cuộc họp, hắn đặt ra nhiệm vụ cho phòng công tác chính trị kêu gọi huấn luyện, chỉ huy việc triển khai điều tra trị an xã hội. Phòng ủy ban kỷ luật giám sát sẽ ra điều lệ nghiêm túc xét xử cảnh sát nhân dân vi phạm pháp luật, kỷ luật, đồng thời chỉnh đốn lại đội ngũ cán bộ.

Trưởng phòng mới nhậm chức nhóm lên ba đống lửa, khiến cho Chính ủy Quách Ninh, Phó trưởng phòng Đặng Khánh, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh, Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng đều cảm thấy bất ngờ. Hiện trạng của văn phòng công an huyện hiện giờ không ai rõ hơn bọn họ, họ bất giác nghi ngờ việc này sẽ không mang lại hiệu quả gì. Lúc này phòng công an huyện Giang Vân đã hết sức đổ đốn, dùng biện pháp đơn giản này căn bản không giải quyết được vấn đề. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nhưng dù biết rõ như thế, Chính ủy Quách Ninh, Phó trưởng phòng Đặng Khánh và Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh đều tỏ thái độ hết sức ủng hộ. Chính ủy Quách Ninh cười nói:

- Tôi cho rằng Trưởng phòng đề xuất ba việc phải chỉnh đốn đều có tầm quan trọng giống nhau. Trước kia chúng tôi vì một số nguyên nhân mà không hành động, nay có Trưởng phòng điều hành, chúng tôi có thể bắt tay vào thực hiện ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK