Mục lục
Quan Lộ Trầm Luân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất kể là Lý Minh Khải, Chu Chính Hoành hay Ngô Đào đều nhất trí rằng trung đội 1 được đội trưởng Lương chỉ huy là một niềm vinh dự. Chỉ đạo viên và hai vị phó đại đội trưởng đều tỏ vẻ thành khẩn về sau sẽ tăng cường tình đoàn kết lẫn nhau, trên dưới đồng lòng, đồng tâm hiệp lực hoàn tốt nhiệm vụ của đại đội trị an.

Sau buổi họp đó, Lương Thần, Lý Minh Khải, Ngô Đào, Chu Chính Hoành lại tổ chức cuộc họp cho toàn bộ cảnh sát đại đội trị an, yêu cầu các cảnh sát và các trung đội trưởng làm việc đến nơi đến chốn, hoàn thành tốt nhiệm vụ, chăm chỉ nghiêm chỉnh hoàn thành các loại công tác nghiệp vụ. Trong khi làm nhiệm vụ phải lấy đại cục làm trọng, nhất nhất tuân theo chỉ đạo của lãnh đạo.

Tham gia cuộc họp, hơn 30 nhân viên cảnh sát cùng với các trung đội và phó trung đội trưởng, không ai ngoại lệ đều nhìn viên đại đội trưởng trẻ tuổi trên bục với ánh mắt kính nể. Hai tên trùm của Tây Phong đã bị đưa vào trại giam, Tôn Thụy bị cách chức, nhưng đến hôm nay phòng công an huyện mới có chỉ thị phạt sàn nhảy Mộng Ảo năm vạn nhân dân tệ, ngừng kinh doanh để chỉnh đốn trong 2 tháng, phạt Phương Trà quán hai vạn nhân dân tệ, ngừng kinh doanh trong một tháng. Tất cả các sự việc đều thể hiện thủ đoạn hùng mạnh và sức ảnh hưởng của Lương Thần.

Theo lí mà nói, ấn tượng của những cảnh sát nhân dân đối với đại đội trưởng mới nhận chức sẽ rất mơ hồ, nhưng sau một chuỗi những sự việc và kêt cục, tất cả mọi người đều có ấn tượng sâu sắc, nhận thức rõ ràng về vị tân đại đội trưởng này.

Buổi trưa, Lương Thần đến căn tin tầng 5 ăn cơm. Điều kiện của căn tin cũng không tệ, sáng sủa sạch sẽ. Ngoài mấy sếp trong cục ra, đại đa số cảnh sát đều đến đây ăn cơm. Nghe nói, nhận thầu căn tin là một thân cận của chủ nhiệm Nhậm - chỉ huy trung tâm. Lúc lấy cơm cho Lương Thần, Nhâm Đại Khang - người mà những viên cảnh sát vẫn gọi là Khang sư phụ cười híp mắt lấy cho anh thêm một thìa thịt kho tàu.

- Này, Khang sư phụ, ông như vậy thật không công bằng, sao lại chỉ cho Lương Tử thêm thức ăn còn chúng tôi thì không! Kim Tuấn Dân đứng sau Lương Thần lên tiếng. Y nhấn mạnh hai từ Lương Tử, cố tình ám chỉ mối quan hệ giữa y và Lương Thần không giống bình thường!

- Nếu cậu cho ta thuốc Trung Hoa mềm thì ta cũng cho cậu thêm đồ ăn!

Khang sư phụ trên miệng ngậm một điếu thuốc vẫn chưa châm lửa. Trên khuôn mặt bóng nhoáng có phần hơi ngạo nghễnh, kiêu hãnh nói.

- Nếu có tiền để mua thuốc Trung Hoa mềm thì thà rằng tôi tự mở nhà hàng cho xong!

Kim Tuấn Dân dùng ánh mắt xem thường nhìn Khang sư phụ, sau đó bưng đĩa cơm đi.

Lương Thần cười cười, nửa tháng nay, ngày nào hắn cũng đến căn tin ăn cơm. Thường xuyên qua lại nên đã kết thân với Khang sư phụ, hai người đều nghiện thuốc lá. Có lần Lương Thần nhét nửa bao thuốc Trung Hoa vào tay ông, không ngờ ông có đi có lại, mỗi ngày đều cho hắn thêm thức ăn.

Đang bưng cơm, định tìm đại chỗ ngồi thì Lương Thần nghe thấy có người gọi:

- TiểuThần, ở đây!

Ngẩng đầu nhìn thì thấy Phùng Yến và Trương Ngữ Giai ngồi chỗ sát cửa sổ, Phùng Yến vẫy vẫy tay với hắn.

Lương Thần bưng đồ ăn đến, Lương Ngữ Giai liền ngồi sát vào bên trong nhường chỗ cho hắn.

- Tôi cũng tới đây!

Kim Tuấn Dân cũng bưng đồ ăn tới góp vui, cười hì hì nói:

- Không cần Khang sư phụ cho thêm đồ ăn, mình cũng có thịt kho tầu ăn như thường rồi!

Nói rồi, y với đũa sang đĩa cơm của Lương Thần gắp một miếng thịt kho tàu.

- Tiểu Kim, cậu béo lắm rồi, đừng ăn thịt nữa, kẻo biến thành heo đó!

Phùng Yến cười đùa nói.

- Không vấn đề, em đã là hoa đã có chủ, chỉ cần vợ em không chê em là được rồi!

Kim Tuấn Dân miệng ngoạn miếng thịt kho tàu, dương dương đắc ý nói. Y kết hôn khá sớm, con đã gần 3 tuổi rồi, vóc dáng người còn được chứ cái bụng thì quá khổ quá!

- Người như cậu mà dám ví với hoa sao?

Phùng Yến cũng cầm đũa gắp một miếng thịt bên đĩa Lương Thần ăn ngon lành, còn không quên tiếp tục trêu ghẹo Kim Tuấn Dân.

- Trương tỷ, chị cũng nếm thử đi, mùi vị tuyệt lắm!

Lương Thần cười nói với Trương Ngữ Gia.

- Ừm

Hai gò má Trương Ngữ Giai ửng đỏ, ngường ngụng, chị cũng gắp một miếng thịt bên đĩa Lương Thần, đưa lên chiếc mồm đầy đặn đánh son hồng nhẹ nhàng nhai. Khoác trên mình bộ quân phục cảnh sát, người thiếu phụ làm say mê lòng người này không những không làm tăng khí thế hào hùng, ngược lại còn làm người ta cảm thấy cô vô cùng yếu đuối. Bộ trang phục cảnh sát này mặc lên người Trương Ngữ Giai chỉ làm cho một số kẻ xấu liên tưởng đến sự hấp dẫn trong các phim 3x Nhật Bản.

- Đúng rồi. Lương Thần, cậu có bạn gái chưa vậy?

Phùng Yến hình như nhớ tới điều gì đó, nhìn Lương Thần cười hỏi.

- Chưa, chưa có!

Lương Thần lắc lắc đầu. Bây giờ sức kháng cự của hắn đã mạnh hơn rất nhiều, cho dù liên tưởng đến tiểu Mạn, hắn cũng không hề để mình tỏ ra thất thố.

- Có muốn Phùng tỷ giới thiệu cho một cô không!

Phùng Yến tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Cô ta thích nhất là được làm bà mối. Trương Ngữ Giai và Phan Bách Văn năm đó cũng chính do cô giới thiệu mà thành. Vừa nghe thấy Lương Thần chưa có bạn gái, cô lập tức hào hứng.

- Không, không cần đâu!

Lương Thần cứ lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói:

- Em tạm thời vẫn chưa muốn, một mình ung dung tự tại hơn, có bạn gái rồi sẽ bị kè kè quản thúc.

- Tiểu Thần, cậu suy nghĩ như vậy là không được!

Phùng Yến thành khẩn khuyên nhủ:

- Có bạn gái rồi có thể chia sẻ buồn vui, như vậy sẽ tốt hơn nhiều. Hơn nữa, cậu không còn trẻ nữa rồi, đã 24 rồi còn gì, cậu không vội nhưng ba má cậu không thể không vội! Cậu nhìn người ta tiểu Kim kìa, con gái hắn sắp rót được xì dầu rồi đó!

Những lời này của Phùng Yến đã đánh trúng điểu yếu của Lương Thần. Bây giờ điều làm hắn đâu đầu nhất là ánh mắt chất chứa đầy trông mong của cha mẹ. Hắn hận là không thể liệt kê được một cô gái nào mà hắn từng tiếp cận vào danh sách con dâu.

- Vậy giới thiệu cho em một người nhé! Phùng tỷ, chị có ai thích hợp sao?

Lương Thần mỉm cười nói:

- Em xin nói trước, nếu không bằng được Trương tỷ thì miễn bàn!

- Chà chà, tiểu Thần à, con mắt của cậu thật tinh tường đó!

Phùng Yến đặt đũa xuống, mỉm cười liếc sang Trương Ngữ Giai:

- Xinh đẹp như Giai Giai nhà chúng tôi ngàn dặm mới tìm được một đó, không phải nói thấy là thấy được đâu nhé!

- Yến tỷ!

Khuôn mặt thanh tú của Trương Ngữ Giai ửng đỏ, cô cắn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng, liếc nhìn Phùng Yến. Sự thẹn thùng đậm chất phong tình của cô làm Lương Thần và Kim Tuấn Dân không khỏi ngẩn ngơ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lương Thần tự nhủ chẳng trách năm đó những nhân viên huấn luyện nghiệp vụ lại nhiều người theo đuổi cô như vậy. Đêm đó đi Kim Sắc Niên Hoa hát karaoke cũng thu hút sự chú ý của công tử Phó Chủ tịch thành phố. Cô thật sự là một mỹ nữ gây tai họa!

- Vừa rồi em chỉ nói bâng quơ thôi, thực ra yêu cầu của em không cao, chỉ có 3 điều.

Lương Thần đưa cơm lên miệng, cùng lúc gắp hai miếng thịt kho tàu còn lại vào đĩa cơm của mình, ăn sạch những gì còn sót lại, sau đó lấy khăn lau qua mồm, lúc này mởi định thần lại nói:

- Ngoại hình không đến nỗi, biết làm việc nhà, hiếu thuận với người già!

- Nếu theo tiêu chuẩn đó thì chẳng phải sẽ có hàng loạt cô gái xông tới xếp hàng sao!

Kim Tuấn Dân đứng một bên vuốt cằm nói:

- Điều kiện của Lương tử quá tốt rồi, 24 tuổi đã làm phó phòng, trong huyện này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Con đường tiền đồ phía trước còn phải nói sao? Thật sự không có giới hạn! Như vậy thì con gái nhà ai chẳng phải gào khóc đòi làm vợ Lương tử!

- Dẹp đi!

Lương Thần cười mắng Kim Tuấn Dân, sau đó đứng dậy nói:

- Tôi đi trước đây, mọi người cứ từ từ ăn nhé!

Về tốc độ ăn của Lương Thần thì Kim Tuấn Dân, Phùng Yến, Trương Ngữ Giai đều đã được lĩnh giáo rồi. Nhìn đại đội trưởng Lương xách cặp đi khỏi căn tin, Kim Tuấn Dân tự giễu mình nói:

- So với Lương Tử thì mình còn thua xa!

- Mỗi người đều có một vận may, tiểu Lương bây giờ đang vào vận, số làm quan không phải muốn là được đâu!

Phùng Yến cười nói.

- Hơn nữa, cậu cũng phải công nhận, so với bọn cậu và Khúc Tiểu Binh, tiểu Thần quyết đoán và chín chắn hơn, do đó gặp được cơ hội là biết chớp lấy thời cơ ngay, một phát bay lên tận mây xanh!

Nói đến đó, Phùng Yến bỡn cợt nhìn Kim Tuấn Dân nói:

- Cơ hội chỉ ở lại với người đã sẵn sàng, đổi lại là cậu, Khúc tiểu Binh hay Lưu Chí Cường, cho dù các cậu gặp phải phạm nhân trốn trại cũng không thể một chọi 2 hoặc 3 được, dùng tính mạng của mình để đánh đổi lấy cơ hội một bước lên mây. Tiểu Thần dám đánh cược, còn các cậu thì không. Do đó, cậu cũng đừng cảm thấy bất công làm gì!

- Thì như vậy em mới không cảm thấy bất công!

Kim Tuấn Dân mạnh mồm nói, sau đó đột nhiên nhớ tới điều gì, y ngẩng đầu nói:

- Đúng rồi Phùng tỷ, chẳng phải lần trước chị kêu em gái mới mở khách sạn sao? Sao không nhờ Lương Thần giúp đỡ!

- Hài, sao tôi lại có thể quên mất việc chính nhỉ? Vừa rồi tôi đã định nói rồi, không hiểu thế nào lại nói xen vào chuyện giới thiệu đối tượng cho Lương Thần!

Phùng Yến ảo não nói.

- Buổi chiều đi tìm gặp cậu ta nữa đi!

Trương Ngữ Giai giọng điệu nhỏ nhẹ nói.

- Không chờ đến chiều được, bây giờ tôi phải đi tìm Lương Thần ngay!

Phùng Yến, bản tính nôn nóng, vội vàng, liền đứng dậy nói:

- Giai Giai à, đi cùng tôi đi!

Lương Thần vừa mới trở về phòng làm việc thì Phùng Yến và Trương Ngữ Giai ngay sau đó đã theo tới. Phùng Yến nói rõ sự việc của mình, Lương Thần vui vẻ đồng ý sẽ giúp đỡ. Kinh doanh khách sạn thuộc loại hình kinh doanh đặc biệt. Việc này thụ lí và xét duyệt đều thuộc sự quản lí của Lương Thần.

Phùng Yến vốn bản tinh nóng vội lập tức gọi điện thoại cho em gái. Nửa tiếng sau, một cô gái hơi giống Phùng Yến đi vào phòng làm việc của đại đội trưởng.

Người này tên là Phùng Linh, tính cách đúng là giống Phùng Yến có một không hai. Sau khi được chị giới thiệu, cô ta rất hồ hởi gọi Lương Thần là tiểu Lương.

Điền xong "đơn đăng kí loại hình sản xuất kinh doanh đặc biệt", đem văn bản bổ nhiệm đại biểu pháp nhân, phôtô chứng minh thư, hợp đồng thỏa thuận thuê địa điểm, kiểm định an toàn chất lượng phòng ốc, và những tài liệu có liên quan xong rồi mới nộp cho Lương Thần. Sau khi Lương Thần xem kĩ lại một lượt đã đích thân điền vào "đơn biên nhận thụ lí" đưa cho Phùng Linh. Đồng thời hắn niềm nở nói cho cô ta biết, ngày mai hắn sẽ phái người đến hiện trường để thẩm nghiệm, dù mọi việc đã xong nhưng theo thủ tục thì vẫn phải đi!

Phùng Linh cũng không cảm ơn nhiều, chỉ mời Lương Thần thứ bẩy tuần này đi ăn cơm, có cả chị cô ta và Trương Ngữ Giai cùng đi. Lương Thần ra sức từ chối, nói cuối tuần có việc bận, như vậy mới tránh được một buổi rượu bia.

Bốn giờ chiều, Lương Thần lái chiếc xe cảnh sát Santana về trường trung học Tây Phong. Lan Nguyệt 4h15 tan học, hắn nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của mẫu thân đại nhân đón Lan Nguyệt về nhà. Từ khi hắn nhậm chức, chiếc xe cảnh sát Satana của đội này ngoài việc công ra đều do hắn toàn quyền quyết định, như vậy cũng coi như là một lợi ích của việc làm đại đội trưởng.

Đến cổng chính của trường trung học Tây Phong thì cổng trường đang mở, học sinh cấp 2 và cấp 3 thành một dòng người chen nhau ra khỏi cổng. Lương Thần đỗ xe qua một bên, quan sát bóng dáng của từng người đi ra.

Không bao lâu, anh nhìn thấy Lan Nguyệt sóng vai cùng một cô gái có khuôn mặt tròn đi ra. Nhưng lúc sắp ra đến đường chính thì một đôi nam nữ đến cản đường hai người. Nhìn thấy gã trung niên bỉ ổi và người phụ nữ trung niên trang điểm lộng lẫy xinh đẹp, Lương Thần không khỏi phẫn nộ trong lòng. Hắn mở cửa, bước xuống xe, tiến nhanh vọt lên phía trước

- Nguyệt Nguyệt, hôm qua em đã đi đâu vậy? Gọi điện thì tắt máy, em có biết mẹ em lo lắng lắm không?

Trên mặt gã đàn ông trung niên ham mê tửu sắc thái quá lộ rõ vẻ ghê tởm. Y đưa tay ra định kéo cánh tay Lan Nguyệt còn người đàn bà trung niên kia đã bước lên hai bước, hai người một trái một phải kẹp Lan Nguyệt ở giữa.

- Cút đi, các người cút đi!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lan Nguyệt lộ rõ sự căm ghét vô cùng. Cô lùi xuống hai bước, chỉ tay vào đôi nam nữ đó hô lớn

- Sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy?

Để ý thấy ánh mắt của những học sinh khác nhìn tới, người đàn bà trung niên không khỏi nhíu mày, nói to:

- Ta là mẹ con, tối qua cả đêm con không về nhà như vậy mà được sao? Con xem xung quanh có đứa trẻ nào không nghe lời như con không!

- Bà cút đi, tôi không có người mẹ như bà!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Nguyệt tái nhợt. Cô nhìn người đàn bà đó với ánh mắt căm phẫn tột cùng.

- Chúng mày nhìn gì, chưa thấy cha mẹ dạy dỗ con cái bao giờ hả?

Người đàn ông trung niên lộ rõ vẻ mặt hung ác dữ tợn, quát lên với đám học sinh đang tò mò nhìn náo nhiệt.

Y nói chưa dứt lời thì đã thấy áo phía sau bị túm lại, một lực mạnh làm người y ngã bổ ra phía sau, và rồi một tiếng bùm...! Y bị quăng xuống đất, sao mọc quanh đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK