Mục lục
Quan Lộ Trầm Luân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Người bình thường…!

Gương mặt Liên Tuyết Phi hiện ra nét cười mơn trớn:

- Có quá khiêm tốn không vậy? Tuy rằng nhìn lên trên, còn có cấp huyện, cấp sở, cấp tỉnh, nhưng anh mới có hai mươi lăm tuổi đã được nhận chức Trưởng phòng! Đường đường là một Trưởng phòng Công an huyện, cũng không cần tự coi nhẹ mình như vậy!

- Tôi nói thật mà!

Lương Thần cười cười, lấy giọng điệu cảm thán nói:

- Có thể ngồi lên vị trí này, tôi cảm thấy mình rất may mắn, nhưng đồng thời, tâm tính cũng không còn giống như trước nữa. Trước kia cái gì cũng không có, dường như không cần phải quan tâm đến cái gì. Nhưng bây giờ, đã có được một vài thứ thì lại không tránh được lo lắng không yên, nơm nớp lo sợ, sợ rằng một khi không cẩn thận thì những cố gắng từ trước đến giờ đều sẽ mất hết! Đây chính là "nỗi đau khổ của một người bình thường"!

Nét mặt Liên Tuyết Phi lộ ra vẻ đăm chiêu, cô vươn tay tháo khăn quàng cổ, dùng đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn đối phương nói:

- Thật ra sau khi phỏng vấn mấy thôn dân ở thôn Hưng Phúc, tôi đã muốn hỏi anh điều này. Lúc ấy một mình anh cầm loa kêu gọi đầu hàng xông vào giữa đám người đó, không có cảm giác sợ hãi hay sao? Anh có nghĩ tới chuyện, hành động lỗ mãng này rất có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm tính mạng cho anh không?

- Đương nhiên là có nghĩ tới!

Lương Thần bất đắc dĩ thở dài trả lời:

- Nhưng lúc ấy tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi biết rõ chỉ có làm như vậy, tôi mới có khả năng bảo vệ tiền đồ của chính mình!

Nói xong câu đó, Lương Thần bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vẻ mặt thoáng căng thẳng hỏi Liên Tuyết Phi:

- Cô không mang theo bút ghi âm gì gì đó chứ?

Hì! Liên Tuyết Phi không nhịn nổi phát ra một tiếng cười khẽ. Đây là lần đầu tiên từ khi hai người quen biết đến nay, Lương Thần nhìn thấy vị băng sơn mỹ nữ này thể hiện nụ cười rõ ràng như vậy. Nụ cười của phụ nữ luôn rất xinh đẹp. Đặc biệt là một người phụ nữ đẹp thì nụ cười ấy càng thêm động lòng người. Lương Thần thường cùng Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt mấy cô gái ở cùng một chỗ, năng lực miễn dịch đối với con gái đẹp cũng đã tăng lên đáng kể. Nụ cười này của Liên Tuyết Phi tuy không phải là khuynh quốc khuynh thành, nhưng quả thực khiến người ta thấy rất vui .

- Vì bảo vệ con đường làm quan, ngay cả tính mạng cũng không cần hay sao?

Liên Tuyết Phi lắc đầu, mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Lương, tôi thấy anh là người mê làm quan số một đấy!

- Tôi vừa nói rồi, đây là nỗi đau khổ của người bình thường!

Lương Thần giơ hai tay cười nói:

- Mỗi bước chân đều do mồ hôi và máu chồng chất mà làm nên thành tựu. Đương nhiên sẽ cẩn thận giữ gìn nó gấp mười lần, cho nên cho dù cơ hội rất mong manh, tôi cũng muốn đánh một canh bạc. Tuy nhiên sự thực đã chứng minh, vận khí của tôi cũng không tồi!

- Đến một ngày vận khí tốt cũng sẽ dùng hết!

Liên Tuyết Phi nhìn đối phương chăm chú:

- Tôi nhận ra, anh là loại người không muốn thua cuộc. Có khi sẽ giúp anh chiến thắng mọi khó khăn, tiền đồ lên vút tận mây xanh. Nhưng đôi khi lại khiến anh đầu rơi máu chảy, ngã xuống đáy vực. Chuyện gì cũng dựa vào vận khí để đánh bạc, không phải là một thói quen tốt!

- Cảm ơn lời khuyên của phóng viên Liên, sau này tôi sẽ chú ý!

Lương Thần trịnh trọng trả lời.

Liên Tuyết Phi cũng nhìn ra đối phương căn bản chưa để lời khuyên của cô vào lòng, không khỏi khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm nghị. Mà lúc này nhân viên phục vụ đã đi tới, đem mấy đĩa thức ăn nóng hổi bày lên bàn.

- Dùng bữa, dùng bữa!

Lương Thần vội vàng xắn tay áo cầm lấy đũa, chuẩn bị ăn.

Gà gô xào mộc nhĩ, trứng muối hấp bạch ngư, cá kho nồi đất, dồi nhồi thịt. Tuy đồ ăn Cát Lâm không nổi tiếng như tám dòng thức ăn truyền thống, nhưng hương vị cũng rất thơm ngon, độc đáo.

Liên Tuyết Phi đến Liêu Dương làm việc hai năm, cũng dần dần thích đồ ăn Cát Lâm, cho nên vừa rồi cô tiếp nhận sự giới thiệu của Chủ nhiệm Diêu, đến nhà hàng đặc sản Cát Lâm này mời khách.

Có đồ ăn không thể không có rượu, Lương Thần vìnghĩ cô là phụ nữ nên đang định gọi hai chai bia, lại nghe được giọng điệu trong trẻo của phóng viên Liên nói:

- Phục vụ, cho hai bình rượu lâu năm!

Sau khi hai bình rượu được mang lên, Liên Tuyết Phi rất nhanh nhẹn cầm chai rượu rót cho Lương Thần một chén đầy.

- Đủ rồi, đủ rồi!

Lương Thần vội vàng che miệng chén, hắn đã nhận ra, đêm nay mười phần là gặp phải nữ tiên tửu rồi .

- Tửu lượng của Trưởng phòng Lương hẳn là không tồi?

Sau đó Liên Tuyết Phi lại tự rót cho mình một chén đầy, vừa đặt bình rượu xuống bên cạnh, thản nhiên hỏi.

- Nói thật với cô, phóng viên Liên, tửu lượng của tôi rất kém, chỉ uống được hai chén!

Lương Thần vẻ mặt đau khổ trả lời.

- Không sao, anh cứ uống đi, còn lại cứ để tôi!

Cái giọng điệu hào sảng ngất trời của Phóng viên Liên khiến Trưởng phòng Lương thân là một người đàn ông cũng cảm thấy xấu hổ.

- Một chén này, cảm ơn Trưởng phòng Lương hôm nay đã giúp đỡ!

Không đợi Lương Thần phản ứng, Liên Tuyết Phi ngửa đầu một cái, đã uống cạn một chén rượu đầy, nhẹ nhàng dùng giấy ăn lau rượu ở khóe môi. Sau đó mới cầm đũa, gắp một miếng cá đưa vào miệng.

- Anh cứ từ từ uống!

Nhìn vẻ mặt do dự của Lương Thần, Phóng viên Liên rất thiện ý mà nói một câu.

Cũng không thể để cho phụ nữ coi thường chứ! ? Trưởng phòng Lương cắn răng một cái, cũng ngửa đầu uống hết một chén rượu. Sau đó liền ăn hai miếng thức ăn, bộ dạng dường như rất miễn cưỡng.

- Một chén này, tự chúc sinh nhật của chính mình vui vẻ!

Liên Tuyết Phi lại cầm lấy bình rượu rót đầy cho mình và Lương Thần, sau đó lại giơ chén lên ngửa đầu uống cạn!

- Hôm nay là sinh nhật cô?

Lương Thần kinh ngạc hỏi, sau đó vội vàng giơ chén lên nói:

- Sinh nhật vui vẻ!

Rượu mừng sinh nhật, cái này nếu không uống hết một hơi, thì coi như không tôn trọng người ta! Trưởng phòng Lương không dám chậm trễ, ngửa đầu uống hết chén thứ hai.

Mỗi người hai chén rượu, một bình rượu lâu năm đã hết rồi. Phóng viên Liên mặt không đổi sắc mở bình thứ hai, lại rót đầy chén Lương Thần và ngược lại cho chính mình. Trưởng phòng Lương thấy tình thế không ổn, vội vàng giả bộ như không thắng nổi rượu, mồm miệng không lưu loát nói:

- Không được, không thể uống được nữa!

- Chén thứ ba! Chúc mừng tôi cuối cùng đã ly hôn, chúc mừng tôi cuối cùng đã có được tự do!

Liên Tuyết Phi cũng mặc kệ đối phương uống hay không, chỉ lo đưa chén rượu lên miệng uống cạn. Mà hết lần này tới lần khác, cô nói ra lý do khiến Lương Thần không thể từ chối không uống.

Đừng nhìn bề ngoài người phụ nữ này vừa lạnh lùng lại vừa cứng rắn, trên thực tế cũng chỉ là một người con gái yếu ớt mà thôi! Sự thông cảm của Trưởng phòng Lương tràn ngập trong lòng, không để ý rằng lúc trước chính mình đã nói chỉ có thể uống hai chén, lại cùng đối phương uống cạn chén rượu thứ ba.

- Chén cuối cùng, chúc sớm Trưởng phòng Lương ăn tết vui vẻ!

Phóng viên Liên nâng cốc nói lý do chào mừng, bàn tay trắng như ngọc vẫn đang vững vàng cầm chén, đôi mắt đẹp nhìn Lương Thần tỏ rõ ý muốn chạm cốc.

Dù sao cũng là chén cuối cùng! Lương Thần khẽ cắn môi, chạm cốc với đối phương, sau đó đem chén rượu thứ tư trong đêm nay uống vào trong bụng. Tuy tửu lượng của hắn không tồi, nhưng trong tình huống không ăn gì mà lại uống liên tục bốn chén, cũng không kìm nổi có chút cảm giác say dâng lên. Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của Liên Tuyết Phi lại lần nữa vang lên:

- Phục vụ, lấy thêm vài chai bia nữa!

Lương Thần thiếu chút nữa đẩy đổ cả một bàn đồ ăn, sắc mặt xám ngoét nhìn Liên Tuyết Phi nói:

- Phóng viên Liên, không phải đã nói chén cuối cùng rồi sao?

- Tôi nói là chén rượu cuối cùng. Uống rượu xong, thế nào cũng phải uống chút bia mới phải! Còn nguyên cả một bàn đồ ăn đây này.

Phóng viên Liên mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp đã hiện lên màu đỏ nói trước dò xét, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia giảo hoạt cười nói:

- Trưởng phòng Lương, sau khi uống hết những chai bia này, tôi sẽ nói cho anh biết hai bí mật!

- Tôi nhiều nhất còn có thể uống một chai bia nữa!

Lương Thần lắc đầu cò kè mặc cả với đối phương. Bí mật gì đó hắn không có hứng thú, chỉ có điều, hắn cảm thấy dường như mình bị lừa.

- Vậy thì một chai!

Liên Tuyết Phi rất sảng khoái nói.

Vì vậy hai người uống bia, ăn đồ ăn. Vô tình uống hết bốn chai bia. Nửa đường Lương Thần đã một lần phải vào nhà vệ sinh, nhưng Liên Tuyết Phi căn bản cả vị trí cũng không di chuyển dù chỉ một chút. Điều này khiến Lương Thần cảm thấy rất kỳ quái. Nhiều rượu và nước như vậy bị đối phương để đâu mất rồi?

Uống xong bốn chai bia, Liên Tuyết Phi mở miệng gọi bốn chai nữa. Mà lúc này, Lương Thần đã gục đầu xuống bàn dường như không đứng dậy nổi nữa. Liên Tuyết Phi cũng không quan tâm đến hắn, một mình tự rót uống hết bốn chai bia. Con mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không, miệng nói câu:

- Thật nhàm chán!

Sau đó đột nhiên gục đầu xuống, nằm úp mặt trên bàn như Lương Thần.

Qua năm, sáu phút, Trưởng phòng Lương len lén ngẩng đầu, nhìn Liên Tuyết Phi đã gục xuống bàn, không kìm nổi thở phào một hơi thật dài. Cô gái này thật sự tửu lượng rất khá. Gần một cân rượu, cộng thêm bảy chai bia, tửu lượng này chưa chắc đã được xưng Vương, nhưng cũng đủ để hạ gục rất nhiều người.

Trước tiên hắn ra thanh toán rồi quay lại nâng cô gái đang say rượu dậy, sau đó xiêu vẹo đi ra khỏi Nhà hàng. Đỡ phóng viên Liên đang bất tỉnh nhân sự lên xe của mình, sau đó Lương Thần cũng lơ mơ tựa vào ghế sau xe.

- Đi chỗ nào?

Lái xe Lan Kiếm nhìn qua kính chiếu hậu thấy một đôi nam nữ say rượu, khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ lạ hỏi.

- Đầu tiên đưa phóng viên Liên quay về, quay về…

Lương Thần đột nhiên nhớ ra, hắn cũng không biết Liên Tuyết Phi ở đâu? Vộii vàng giơ tay lắc lắc vai đối phương, thấp giọng gọi:

- Phóng viên Liên, phóng viên Liên, cô ở đâu, tôi đưa cô về!

Nhưng mà mặc cho hắn lay và hỏi thế nào, đối phương cũng không hề phản ứng.

Vậy phải làm sao bây giờ? Lương Thần lập tức trợn tròn mắt!

- Có thể đưa phóng viên Liên về khu tập thể của Công an huyện ở một đêm!

Lan Kiếm mở miệng đề nghị.

- Làm vậy không thích hợp lắm!

Lương Thần xoa xoa huyệt Thái Dương nói. Hắn lớn nhỏ gì cũng là Trưởng phòng Công an huyện, nếu như bị người ta nhìn thấy đỡ một cô gái say rượu về nhà thì khó tránh khỏi sẽ gặp phải miệng lưỡi thế gian.

- Cũng không thể mặc kệ cô ấy mà bỏ lại chứ?

Lan Kiếm cười nói:

- Không cần nghĩ nhiều như vậy. "Cây ngay không sợ chết đứng" thôi!

Nói xong, cũng mặc kệ Lương Thần có đồng ý hay không, đạp ga hướng chiếc xe chạy thẳng về khu tập thể của Phòng công an huyện.

Đưa xe chạy đến trước cửa, Lan Kiếm nhìn Lương Thần đỡ Liên Tuyết Phi vào cửa. Chừng năm phút sau mới quay đầu chuyển hướng rời khỏi.

Trở về chỗ ở của mình, Lương Thần đặt Liên Tuyết Phi vào trên giường phòng ngủ, sau đó lấy chăn đắp kín cho đối phương. Lúc này mới quay về phòng ngủ của mình, vội vàng cởi quần áo chui vào chăn, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, hắn bỗng nhiên cảm thấy bên gối có chiếc di động ong ong đang rung. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn sờ soạng cầm lấy di động đặt vào tai. Ngáp một cái thật dài hỏi:

- A lô, xin hỏi ai đấy?

- Cậu là ai? Sao điện thoại của con gái tôi lại ở trong tay cậu?

Trong di động truyền đến một giọng nữ gay gắt, ngay lập tức cơn buồn ngủ của Lương Thần mất đi phân nửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK