Mục lục
Quan Lộ Trầm Luân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là một Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật làm công tác điều tra nghiên cứu, Văn Trị Thủy khắc phải biết về việc bỏ trốn của Tề Học Quy. Ông ta cũng biết tầm ảnh hưởng to lớn của vụ án này. Bên trên đã muốn xử lý nhẹ, vì vậy kết quả tốt nhất chính là nên chấm dứt vụ án.

Nguyên là, theo trình tự bình thường thì Tề Học Quy sẽ bị viện Kiểm sát huyện Giang Vân khởi tố với tội danh cố ý giết người, tổ chức, lãnh đạo băng nhóm xã hội đen. Tòa án sẽ tiến hành xét xử sơ thẩm vụ án vào tháng Sáu.

Tề Học Quy khó có thể tránh khỏi tội chết. Kết thúc vụ án như vậy là hoàn toàn phù hợp với mong muốn của đại đa số mọi người. Nhưng hiện tại Tề Học Quy đã bỏ trốn, chắc chắn sự việc sẽ bị phức tạp hóa lên, và sẽ để lại hiểm họa ngầm rất lớn.

Đầu tiên là nhận được công văn của Phó bí thư Thành ủy Lưu Kế Bình, tiếp theo đó là điện thoại của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Vương gọi tới. Cả hai người đều tỏ vẻ lo lắng cực độ về việc Tề Học Quy bỏ trốn. Văn Trị Thủy bước qua bước lại trong văn phòng, cuối cùng nhấc điện thoại bấm số di động của Lương Thần, nhưng vài giây đồng hồ sau đó, chỉ nghe thông báo:

- Số điện thoại vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.

Trầm ngâm một lúc, Văn Trị Thủy lại gọi điện thoại đến văn phòng Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, thì được nhân viên công tác báo cho biết là Lương Thần đang đi vắng. Lại gọi tiếp số phòng Công an huyện, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Lương Thần:

- Xin chào Bí thư Văn, Bí thư Lương đã đích thân đưa quân đi làm nhiệm vụ rồi. Chờ Bí thư Lương quay lại, tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu ấy!

Thực thi nhiệm vụ? Một đám mây ngờ vực dâng lên trong lòng Văn Trị Thủy, trầm giọng hỏi:

- Nhiệm vụ gì?

- Việc này, Bí thư Văn thứ lỗi. Bí thư Lương ra mệnh lệnh không được tiết lộ kế hoạch hành động lần này!

Tiếng nói trong điện thoại di động trở nên dè dặt, rồi cuối cùng vẫn từ chối trả lời câu hỏi của ông.

Buông điện thoại, trong lòng Văn Trị Thủy có chút khó chịu, nhưng sau đó mỉm cười thư thái thầm nhủ. Cái tên Tiểu Lương này làm công tác chỉnh đốn rất đúng. Đã thiết lập được kỷ luật nghiêm minh, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật quyền uy số một.

Nhiệm vụ? Rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà cần Tiểu Lương phải đích thân mang quân đi thực thi? Văn Trị Thủy hơi trầm ngâm, một ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu ông. Đúng rồi, nhất định là có liên quan tới Tề Học Quy. Chắc là Tiểu Lương đang muốn giấu kín manh mối địa điểm của Tề Học Quy cho nên mới hết sức cẩn trọng, đích thân mang quân đi bắt! Nếu chỉ là vụ án bình thường, thì tuyệt nhiên không cần đường đường một Bí thư Đảng ủy Công an phải đích thân ra quân như vậy!

Lúc này Lương Thần đã mang quân đi vào khu biệt thự vùng ngoại thành huyện Tây Sơn. Không thể kéo hiệu lệnh báo động, để nghĩ ra cách hành động cứu viện, đương nhiên là càng bí mật càng tốt. Mục tiêu chuyến đi này của bọn họ là biệt thự số sáu. Mười hai cảnh sát hình sự được trang bị vũ trang đầy đủ theo Lương Thần tiến vào dãy biệt thự xa hoa.

Trong suốt quá trình từ lúc bắt đầu đến lúc vào đến tầng hầm không phát hiện được điều gì khả nghi. Chỉ có điều toàn thể thành viên đội cảnh sát hình sự bao gồm cả Lương Thần, đều quan sát thấy, việc bố trí không gian tầng hầm vô cùng tỉ mỉ, rõ ràng cố ý để lại dấu vết.

Ánh mắt Lương Thần dừng lại trên hai ly thủy tinh đặt trên bàn, trong ly thủy tinh còn lưu lại chất lỏng màu đỏ. Vài giây sau, hình ảnh Tề Học quy và một người đàn ông phúc hậu khác cùng ngồi đối diện, nói chuyện với nhau chợt lóe lên bên trong đầu hắn.

Quả nhiên con cáo già Tề Học Quy này vẫn còn ở Giang Vân! Còn Kim Bảo Tài kia, thì chỉ là một thu hoạch ngoài ý muốn! Hai đầu sỏ làm vương làm tướng ở huyện Giang Vân đã nhiều năm, đến nay chỉ vì chung số kiếp nghèo túng mà bất ngờ bắt tay với nhau. Hai triệu để lấy được mạng sống của hắn! A! Cái giá này có vẻ cũng không rẻ đâu.

Phất phất tay, Lương Thần mang theo hơn mười cảnh sát hình sự rút khỏi biệt thự. Căn cứ vào lời khai của Hắc Tử, Tề Học Quy có khoảng năm, sáu chỗ trú ẩn ở Giang Vân, nhưng Hắc Tử chỉ biết ba nơi. Cùng lúc đó, qua bộ đàm, Lương Thần cũng biết tin Trác Hiểu dẫn một đội khác đi điều tra, cũng chưa tìm ra tung tích của Triệu Y Na, Phương Biến Biến.

Trong lòng Lương Thần lo lắng không bút nào tả xiết, từng giây từng phút trôi qua, khả năng hai cô gái gặp nguy hiểm cũng dần dần tăng lên. Hắn lập tức dẫn đội cảnh sát hình sự lao thẳng tới điểm cuối cùng, phân xưởng may huyện Giang Vân.

Xưởng may huyện Giang Vân là một xí nghiệp đã phá sản gần một năm nay. Nguyên xưởng trưởng, đại diện pháp nhân của xưởng may đã ôm tiền bỏ trốn, đến nay không biết đang lưu lạc ở đâu. Nhưng vì bộ máy lãnh đạo Giang Vân thay đổi, nên phương pháp cải tổ phân xưởng may đã phá sản này vừa được đề xuất. Hiện tại nhà xưởng đang trong trạng thái bị quây lại, để đó không sử dụng. Các công nhân hoặc là thất nghiệp hoặc là tự tìm đường mưu sinh khác.

Tại khu nhà lầu cũ ở bên trong phân xưởng may, Lương Thần và đội cảnh sát hình sự phá cửa xông vào, ấn hai gã nhân viên khả nghi có ý đồ phản kháng đang ngồi trong phòng xuống đất. Trên người hai gã này, đội cảnh sát hình sự lục soát thu được hai con dao găm, và một khẩu súng lục k54.

Cảnh sát hình sự tiến hành thẩm vấn hai người ngay tại chỗ, nhưng hai gã đàn ông đầy vẻ tức giận không nói một lời, chống đối lại cảnh sát hình sự bằng sự im lặng và thái độ xem thường.

Ánh mắt Lương Thần lưu lại trên người hai gã đàn ông trong vài giây, rồi ra chỉ thị:

- Lão Vương, tiểu Trương, các người phụ trách áp tải hai gã này về, những người còn lại hãy theo tôi ra ngoài! Hành động ngay!

Nói xong, hắn đã xoay người chạy nhanh xuống dưới lầu.

Chẳng lẽ Bí thư Lương đã phát hiện ra manh mối quan trọng gì sao? Tinh thần các cảnh sát đội hình sự không khỏi rung lên, ngoài hai người được phân công ở lại áp giải hai kẻ tội phạm, những người còn lại nhanh chóng xuống lầu, lên xe cảnh sát chạy nhanh theo chiếc xe Toyota của Bí thư Lương, sau cùng chạy vào cổng sau phân xưởng may.

Trong kho hàng, Kim Bảo Tài chơi trò mèo vờn chuột cởi bỏ y phục của cô gái. Tháng đầu hè, quần áo trên người Triệu Y Na cực kỳ đơn giản. Hai tay bị trói ở sau lưng, cô vùng vẫy yếu ớt, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đàn ông một tay lột quần áo của cô, xé áo ngực của cô, một tay còn lại ôm lấy thắt lưng của cô.

- Lão Kim, tôi thật hơn đứt ông. Chỉ cần dùng tám giây mười giây là có thể cởi hết quần áo!

Tề Học Quy nhanh nhẹn tiến vào bên chiếc giường đơn đã cũ nát, hướng về một cô gái xinh đẹp khác đang hôn mê trên giường lộ ra nụ cười dâm đãng nói:

- Hãy nhìn bố mày cởi hết quần áo của cô nàng này mà không cần đến mười giây đồng hồ!

- Nhai từ từ mới cảm nhận được hương vị! Vừa thấy Lão Tề ông là biết ngay người thô lỗ!

Kim Bảo Tài mê đắm mà nhìn đôi vú cao ngất, trắng nõn mịn mà trên thân thể cô gái, thốt lên.

- Ông nói không sai, tôi đích thị là quá thô thiển!

Tề Học Quy cởi bỏ thắt lưng của mình, lộ ra cái bụng to lớn căng phồng, quét ánh mắt tham lam nhìn thân thể mềm mại của cô gái trên giường đột nhiên thấy hứng thú, thở gấp nói:

- Chỉ cần bố mày thích, làm thế nào cũng như nhau thôi!

- Ông định khi nào thì gọi điện thoại cho tên họ Lương?

Kim Bảo Tài vừa cởi thắt lưng cô gái ra vừa hỏi.

- Tất nhiên là sau khi xử lý cô nàng này thì sẽ gọi điện thoại cho hắn!

Một bàn tay Tề Học Quy đã tóm được cổ áo cô gái. Gã chỉ cần dùng một lực nhẹ, đã đủ xé toang chiếc áo mong manh trên người cô gái, để lộ ra thứ mà gã đã mong đợi từ lâu.

Đúng lúc này, đôi mắt đẹp của Phương Biến Biến bỗng nhiên mở to, sau đó nhanh như chớp dùng bàn chân nho nhỏ đi giầy thể thao đá một phát.

Đang trong trạng thái hưng phấn, dĩ nhiên Tề Học Quy không kịp phòng ngự hạ bộ nên đã bị trúng chiêu.

Gã đau quá kêu lên một tiếng. Thừa cơ gã rụt hai tay về ôm bộ hạ, Phương Biến Biến đột nhiên nhảy xuống giường, chạy nhanh về phía cánh cổng lớn của kho hàng. Không phải cô không muốn cứu Triệu Y Na, mà là cô thông minh hiểu rằng, chỉ có mình thoát thân trước thì mới có hi vọng cứu được Triệu Y Na. Bằng không, cả hai người đều không ai tránh khỏi vận rủi!

Vẻ mặt Kim Bảo Tài đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó không nhịn nổi cười lớn. Khi chạy gần tới cánh cổng chính của kho hàng, chỉ còn cách cánh cổng một gang tay, thì một giọng nói dịu dàng truyền đến tai Phương Biến Biến:

- Nếu cô chạy trốn, thì người chị em tốt của cô sẽ chết!

Cánh tay vươn ra lập tức cứng đờ. Cô bất ngờ xoay người lại chỉ thấy người đàn ông trung niên dáng người phúc hậu, vẻ mặt ôn hòa nhìn cô mỉm cười. Trên tay gã ta, không biết tự lúc nào đã nắm trọn một con dao sắc bén đang chĩa mũi nhọn trên khuôn ngực trắng ngần của Triệu Y Na.

Sắc mặt Triệu Y Na tái nhợt, cô có thể cảm thấy được vật thể lạnh buốt đang chậm rãi cắt vào hai bầu ngực của cô, tựa hồ như chỉ chờ Phương Biến Biến xoay người chạy trốn, con dao này sẽ không chút do dự đâm vào tim cô. Ở thời khắc này, cô cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi cái chết đang đến gần. Cô trong lòng cầu khẩn Phương Biến đừng bỏ trốn, nhưng không thể thốt nên lời. Điều duy nhất cô có thể làm, chính là dùng ánh mắt kinh sợ mà nhìn người bạn tốt của mình.

- Ông, ông không dám!

Phương Biến Biến nói giọng run rẩy, dường như tin tưởng vào sự kiên định của chính mình.

- Vậy cô cứ thử đẩy cửa ra mà xem!

Kim Bảo Tài mỉm cười. Chiếc dao trên tay xát lên đôi gò bồng đảo đỏ bừng của Triệu Y Na. Giờ y có thể kết luận chắc chắn 100% rằng cô gái trước mặt sẽ không bỏ bạn tốt của mình để chạy trốn. Trên thực tế, cho dù đối phương có ra khỏi kho hàng, cũng tuyệt đối không thể chạy thoát. Bởi vì ở bên ngoài kho hàng còn có hơn mười thủ hạ của y và Tề Học Quy.

Ánh mắt Phương Biến Biến lộ vẻ lưỡng lự và đấu tranh. Cô để ý gã đàn ông bị cô đánh lén đã đứng thẳng dậy, đang hướng về phía cô đi tới. Nếu cô không chạy trốn, thì chờ đợi cô nhất định là hành hung thê thảm. Nhưng cô thực sự không làm được khi sinh mạng của người bạn tốt của cô đang bị nguy hiểm. Cô thật sự không dám mạo hiểm!

- Phương Biến Biến!

Thấy Phương Biến Biến vẫn đứng đó không nhúc nhích cho tới khi Tề Học Quy đến gần, trên mặt Triệu Y Na không khỏi hiện ra thần sắc hối hận và hổ thẹn. Biến Biến, Giao Giao và Văn Trúc đều coi cô như người bạn tốt nhất, nhưng cô trước đây lại khuất phục dưới dâm uy của Tề Học Quy, gần như trở thành đồng lõa của gã. Cuối cùng bằng lòng giúp cho Bí thư Đảng ủy Công an trẻ kia phối hợp bắt Tề Học Quy, không phải bởi vì lương tâm, mà là vì cô bị đối phương vạch trần bí mật. Quan trọng hơn, đối phương đã hứa hẹn nhiều điều kiện hậu đãi. Cô sai lầm rồi, cô thật sự sai lầm rồi. Dòng nước mắt trào ra, cuối cùng cô cũng mở miệng hướng Phương Biến Biến hô to:

- Biến Biến, chạy mau, mặc kệ tôi!

Vừa hô to, thân thể vừa gắng hết sức vùng vẫy, hoàn toàn không chú ý tới con dao đang ghì trên ngực.

- Chị em tình thâm sâu nặng thật đấy! Thật đáng tiếc, ai cũng không thể chạy được!

Kim Bảo Tài ấn Triệu Y Na trên bàn, chỉ hai ba phát đã xé quần cô gái ném xuống đất. Con dao trong tay gã bắt đầu luồn vào một bên chiếc quần lót tơ tằm, lưỡi dao sắc bén, ngay tức thì quyết định số phận chiếc quần lót. Chiếc quần lót màu đỏ như con bướm từ từ đáp xuống mặt đất, Kim Bảo Tài vỗ một phát vào cặp vú trắng như tuyết của đối phương, sau đó hướng Tề Học Quy cười nói:

- Lão Tề, tôi không khách khí, bắt đầu trước!

- Ông cứ việc chơi, chơi xong thì đến lượt tôi!

Tề Học Quy trên mặt lộ vẻ thô bạo, vươn đôi bàn tay to kéo mạnh Phương Biến Biến lại gần. Hạ bộ vẫn còn đau âm ỷ khiến gã không kìm nổi bản tính đại hung ác của mình, thề phải khiến cho cô nàng thân thể nóng bỏng kích thích này sống không bằng chết.

Phương Biến Biến cố sức vùng vẫy, đánh lại nhưng vô hiệu. Cơ thể thon dài mềm mại của cô bị người đàn ông giữ chặt, khó chịu muốn ngạt thở. Tề Học Quy kéo cô gái đến trước giường, không chút thương hoa tiếc ngọc quẳng mạnh cô gái lên giường, sau đó đè mạnh thân thể cao lớn lên.

Đoàng! Một tiếng súng từ bên ngoài kho hàng vang đến. Vừa cởi quần nằm trên lưng Triệu Y Na Kim Bảo Tài hoảng sợ, vội nháy mắt cho tên thuộc hạ đi đến phía cửa, còn mình thì đứng thẳng dậy, một tay sờ soạng túi quần. Y sờ không phải tìm dao, mà là tìm khẩu súng lục K54.

Tề Học Quy một tay cầm đầu cô gái ấn xuống, tay kia đang thô lỗ xé rách quần áo của cô, lúc nghe tiếng súng vang lên, cũng không thể không dừng lại, nhanh chóng xuống giường, rút từ trong túi áo ra một khẩu súng.

Đoàng, đoàng!

Hai tiếng súng lại vang lên, trong nháy mắt khiến Tề Học Quy, Kim Bảo Tài thần kinh vốn đã căng thẳng càng như căng hơn. Cả hai không thể tiếp tục hành động dâm ô, nhanh nhẹn mặc quần, hướng cổng chính của kho hàng mà chạy tới.

Cổng chính kho hàng bị đẩy ra, hai gã đàn ông hồng hộc chạy tới hoảng hốt nói:

- Không ổn rồi! Cảnh sát đến!

- Sao có thể như vậy được?

Tề Học Quy và Kim Bảo Tài kinh hãi, người trước tiến lên một bước tóm lấy áo của thủ hạ hỏi giọng vội vã:

- Có bao nhiêu người?

- Hơn mười người, đều có súng. Vài người của ta cũng đã bị hạ! Bọn cảnh sát có khả năng bắn súng vô cùng chuẩn. Lão Thất và Bích Hổ Nguyệt vừa lộ diện đã bị bắn ngã!

Nhớ lại cảnh tượng thê thảm hai người anh em bị trúng đạn, cả hai gã không thể kìm nổi nỗi sợ hãi trống ngực đập thình thịch.

- Mau chạy khỏi đây!

Kim Bảo Tài trong nháy mắt liền quyết định, cảnh sát vác vai hơn 10 khẩu súng, đạn đã lên nòng, chính giữa lại có Súng thần, đám ô hợp bọn họ có dám cũng không có khả năng chống lại. Ở lại được trên núi, không sợ không có củi đốt, trước tiên bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.

Tề Học Quy cắn răng một cái, hướng về hai thuộc hạ nói:

- Mang hai con điếm kia đi cho tao, chúng ta rút lui!

Hai gã đàn ông nghe lệnh liền tiến lên động thủ. Thời khắc tính mạng giá trị, hai kẻ này đã cố không nảy sinh tâm địa xấu xa, vội vàng mặc quần cho Triệu Y Na, áo lót cũng không kịp mặc, chỉ đem áo khoác lên người rồi kéo cô và Phương Biến Biến chạy ra ngoài kho hàng.

- Thành khẩn mà đi theo, bằng không tao sẽ bắn chết chúng mày!

Hòa khí trên mặt Kim Bảo Tài đã biến mất không dấu vết, phơi bày ra bản tính hung ác và dữ tợn của gã. Gã chĩa đầu súng lạnh như băng vào khuôn ngực đầy đặn của Triệu Y Na, lớn tiếng nói cảnh cáo.

Tiếng súng tiếp tục vang lên bên ngoài kho hàng, nhưng tiếng súng cũng không dày đặc lắm. Tề Học Quy và Kim Bảo Tài đều cho rằng, chỉ cần dựa vào mấy tay súng thuộc hạ, đủ có thể chống đỡ một hồi để bọn chúng có thời gian chạy trốn.

Song bọn chúng vừa chạy ra khỏi kho hàng, người vừa lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, thì một viên đạn đã rít lên bay tới, bất ngờ xuyên qua trán một tên.

Triệu Y Na tận hưởng ánh nắng ấm áp vừa truyền tới trong vài giây. Nhưng vừa vươn người ra theo bản năng thì hoảng sợ mà phát hiện kẻ bắt cóc đang túm cô bị ngã mạnh ra sau. Chợt nghe bịch một tiếng, toàn bộ cơ thể nặng nề ngã xuống đất, trên khuôn mặt xám xịt kia, phía trên con mắt mở to, một mảng máu phủ giữa trán.

Triệu Y Na không nén nổi kêu lên một tiếng sợ hãi, ngã ngồi xuống đất. Nhìn màu đỏ trên tay phải, cô biết, thứ từ trên mặt mình đang chảy xuống là gì. Chính là máu!

Tề Học Quy và Kim Bảo Tài đều là hạng người kiêu hùng quen sóng gió. Trong tình thế hiểm ác, sau khi quyết định thật nhanh, rụt người lại lui về bên trong kho hàng. Tề Học Quy lại càng mau tay nhanh mắt, kéo cô gái Phương Biến Biến che ở phía trước người.

Đồng thời tay ác ôn còn lại ở phía sau, cũng vươn một bàn tay mưu toan kéo Triệu Y Na ở trên mặt đất lên. Vừa nảy sinh ý nghĩ đó trong đầu, gã liền tức thì bước lên theo đồng bọn. Đoàng! Tiếng súng lại vang lên một lần nữa, tên ác ôn kia giơ ngón tay khó khăn lắm mới chạm được tới Triệu Y Na, thì thân thể đã cứng đờ lại, kèm theo là tiếng ngã quỵ.

- Chạy qua đây!

Tai nghe thấy giọng nam trầm không hề xa lạ kia, sự sợ hãi trong lòng Triệu Y Na lập tức biến mất, từ mặt đất bò lên rất nhanh, hướng về phía hơn mười cảnh sát mà chạy tới.

Kim Bảo Tài nắm chặt khẩu súng. Gã rất muốn nổ súng giết chết cô gái đang bỏ chạy kia, nhưng khi nghĩ đến tình trạng thê thảm của hai kẻ tay chân khi bị bắn vào giữa trán, gã thôi luôn ý nghĩ này. Có lẽ, chỉ cần mình hơi thò đầu ra, sẽ chịu kết cục tương tự. Có lẽ khẩu Súng Thần của cảnh sát kia đang chờ cơ hội nổ súng lần nữa.

Có lẽ gã không nên quay về Giang Vân này! Lần trước đã may mắn mà chạy trốn được, nhưng lần này, gã e là sẽ không còn được may mắn như vậy! Kim Bảo Tài liếc mắt nhìn Tề Học Quy ở bên cạnh một cái, trên khuôn mặt đầy thịt không khỏi run rẩy giật mình. Gã có một loại dự cảm không tốt, nhị vương Giang Vân năm nào, có lẽ sẽ chết hết trong ngày hôm nay!

- Biến Biến…Biến Biến vẫn còn ở bên trong!

Nhìn chàng trai tay phải cầm súng, khuôn mặt lạnh lùng, Triệu Y Na lo lắng nói.

- Tôi biết!

Lương Thần ánh mắt vẫn nhìn cánh cổng lớn của kho hàng đã bị đóng, sau đó hỏi:

- Ngoài Tề Học Quy và Kim Bảo Tài ra, bên trong đó còn có ai khác hay không?

- Không còn!

Triệu Y Na sợ hãi trả lời. Không hiểu vì sao, hôm nay chàng trai thoạt nhìn đã khiến người khác vô cùng sợ hãi. Giờ này khắc này, dường như từ trong ra ngoài thân hình cao ngất và rắn rỏi kia, từng đợt sát khí đang bốc ra.

Hơn 10 cảnh sát hình sự tản ra, chia nhau bao vây kho hàng. Vừa rồi ở bên trong bắn nhau một hồi, bọn họ có hai người bị thương. Nhưng mắt thấy hai viên cảnh sát trúng đạn, Bí thư Lương trong cơn giận dữ đã không để ý ngăn bọn họ bắn nhau với những kẻ bắt cóc. Từ đầu tới giờ, Bí thư Lương sử dụng súng tổng cộng bốn lần, vì vậy, mà có có bốn kẻ bắt cóc có súng bị giết chết tại chỗ!

Mặc dù trước kia có nghe nói qua về sự tích anh dũng tuyệt vời của Bí thư Lương một mình đấu súng giết được năm tên bắt cóc. Nhưng lời đồn rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn, nghe được một trăm lời đồn ba hoa chích chòe, không bằng đích thân được tận mắt chứng kiến một lần sự thật!

Lương Thần nắm chặt súng trong tay, cùng vài cảnh sát hình sự áp sát vào cửa chính của kho hàng, sau đó đạp mạnh một cái mở cửa chính ra.

Không có tiếng súng vang lên, khi Lương Thần cùng vài cảnh sát xông vào kho hàng, thì nhìn thấy Tề Học Quy và Kim Bảo Tài đang đứng thẳng dựa vào góc tường. Phương Biến Biến bị hai tên này giữ làm con tin, đứng che ở trước người. Cả hai đều cầm súng, chia nhau nhắm vào đầu và lưng Phương Biến Biến.

- Các ông nên biết là lần này, các ông không chạy thoát được đâu!

Lương Thần và toàn thể cảnh sát hình sự đồng loạt chĩa súng vào hai người. Miệng Lương Thần vừa nói, nhưng ánh mắt thì tập trung ở hai khẩu súng trên hai vị trí trên người Phương Biến Biến. Nếu chỉ có một, hắn còn có thể thử tìm một cơ hội bắn chết địch. Nhưng đối mặt với hai người hai khẩu súng, hắn tạm thời không có kế sách khả thi.

- Bí thư Lương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!

Kim Bảo Tài trên mặt không chút hoảng hốt, cười ha hả nói:

- Đã sớm nghe người ta nói Bí thư Lương là anh hùng hào kiệt, hôm nay mới được thấy, quả đúng là danh bất hư truyền.

- Đây đích thị là Kim bang chủ Vân Long bang tiếng tăm lừng lẫy rồi!

Lương Thần khẽ mỉm cười nói:

- Xem ra vận may của tôi không tồi, ngoài Tề Học Quy ra không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn! Tôi nói hai vị nghe, giơ súng không thấy mệt sao? Không bằng buông súng, theo tôi quay về lại phòng công an huyện để uống trà.

- Thật là nằm mơ giữa ban ngày!

Kim Bảo Tài chưa trả lời, Tề Học Quy đã cướp lời gầm gừ nói:

- Họ Lương, nếu không muốn thấy hai lỗ thủng trên người con quỷ nhỏ này, thì nên khẩn trương mở đường cho bố mày.

- Bí thư Lương, tôi và Lão Tề đã chừng này tuổi, phúc đức gì cũng đã từng hưởng qua.

Cho dù hôm nay dừng ở chỗ này cũng coi như đáng giá. Chỉ có điều vừa nghĩ tới việc phải lấy tính mạng của cô gái này, tôi liền cảm thấy có chút thương tiếc! Chậc, chậc, cậu nhìn xem, trẻ trung, xinh đẹp, đúng là đang trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, liền ngọc nát hương tan như vậy, cùng hai lão già tôi và Lão Tề đi gặp Diêm Vương, Bí thư Lương, cậu nói có tiếc hay không?

Kim Bảo Tài cũng mỉm cười nói.

Đôi mắt đẹp của Phương Biến Biến cũng bất lực mà nhìn chàng trai trẻ. Cô rất kiên cường, nhưng cô cũng rất sợ chết. Bây giờ cô mới đang ở giữa tuổi xuân, cô không muốn rời bỏ cha mẹ mình, bạn bè mình, cũng không muốn rời khỏi thế giới tương lai đầy ánh mặt trời này. 

Nhưng cô lại cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, không dám thốt lên “Lương ca, hãy cứu em!” mà nuốt những lời này vào trong bụng. Cho dù đang đối mặt với cái chết, đang bị uy hiếp, cô vẫn không muốn chàng trai trẻ này coi thường sự yếu đuối của cô. Cô cũng muốn biết, người con trai được cô gọi là “Lương ca ca” này, trước điều kiện đề xuất của hai kẻ độc ác, cuối cùng sẽ làm như thế nào.

- Nói rất có lý!

Lương Thần gật gật đầu, ánh mắt đùa cợt nhìn hai người Tề Học Quy và Kim Bảo Tài nói:

- Hai ông thật đáng trách, chết thì chết, sắp chết lại còn kéo theo Biến Biến, thật sự là rất không đáng!

- Nói như vậy, Bí thư Lương đồng ý thả cho huynh đệ ta một con đường sống?

Kim Bảo Tài không để ý đến lời châm chọc trong miệng đối phương, trên khuôn mặt béo lộ rõ vẻ vui mừng hớn hở nói.

- Thả thì có thể thả, nhưng các ông lấy gì bảo đảm có thể giữ lời, để Phương Biến Biến đi?

Ánh mắt Lương Thần chuyển tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phương Biến Biến, mỉm cười với cái nhìn đầy khích lệ và an ủi. Bất kể như thế nào, hắn đều phải đảm bảo sự an toàn của Phương Biến Biến lên trên hết, mạng thối của hai tên Tề Học Quy và Kim Bảo Tài này tạm thời ghi sổ.

- Lão Tử nhìn trời thề, cậu dám không tin sao?

Tề Học Quy nhe răng cười một tiếng nói:

- Nói nữa cũng vô nghĩa, hãy mau chuẩn bị một chiếc xe lại đây. Sự kiên nhẫn của bố mày cũng có hạn, không cẩn thận lại phát hỏa!

- Tôi cam đoan là ông sẽ bị viên đạn bắn ngã! 

Lương Thần ngắt lời đối phương, nói với giọng linh hoạt, sắc bén:

- Muốn trốn chạy, thì tôi sẽ cho cái miệng thối của ông câm ngay! Không phải ông muốn cứu cái mạng khốn kiếp của mình, nên lợi dụng Biến Biến để uy hiếp người khác sao?

- Khốn kiếp!

Tề Học Quy bị lời nói của đối phương làm cho tức nghẹn, nhưng rồi lại không tìm được lời phản bác, chỉ có cách đỏ mặt tía tai mà bạo miệng chửi thề một câu.

Kim Bảo Tài hướng mắt về Tề Học Quy ra hiệu, rồi mỉm cười nhìn Lương Thần nói:

- Bí thư Lương bớt giận, Lão Tề là người thô thiển nên đừng chấp. Vậy cậu xem xem, nhanh chóng chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc xe. Tôi cam đoan là sẽ thả cô nàng này ra khi đến nơi an toàn. Bọn tôi và cô ta cũng không có thù hận gì, hơn nữa cô nàng này trong trẻo như nước, bọn tôi cũng không đành lòng làm tổn thương cô ta!

Nghe Kim Bảo Tài trợn tròn mắt nói dối, Lương Thần không khỏi cười lạnh một tiếng:

- Tốt, trước tiên tôi tạm thời tin ông. Tôi đi gọi xe, hai người hãy an phận một chút cho tôi, đừng có đùa giỡn gì trước mắt tôi.

Nói xong, hắn quay người đi về hướng cửa kho hàng. Nhưng những cảnh sát còn lại thì không chút thả lỏng vẫn chĩa súng vào hai người Tề Học Quy, Kim Bảo Tài. Trong đầu cảnh sát đều nghĩ thầm, chẳng lẽ Bí thư Lương thực sự tính toán gọi xe thả người? Lời nói của hai tên khốn khiếp này chắc chỉ lừa được trẻ con lên ba! Nhưng hoán đổi vị trí tự suy xét một chút, bọn họ hiểu rằng muốn đảm bảo an toàn cho con tin, ngoài cách đáp ứng yêu cầu đề xuất của hai tên khốn khiếp, căn bản không còn cách nào khác.

Vài phút sau, Lương Thần quay trở lại kho hàng, vẻ mặt thản nhiên nói:

- Xe cảnh sát không thể giao cho các ông. Hai mươi phút sau sẽ có một chiếc xe taxi chạy đến đây. Hi vọng là các ông giữ lời giao hẹn đến lúc đó thả người, nếu không tôi dù có phải đuổi tới trời nam biển bắc, cũng nhất định không tha cho các ông.

- Bí thư Lương yên tâm đi, Lão Kim tôi khẳng định nói là giữ lời!

Kim Bảo Tài vẻ mặt thành khẩn nói. Từ đầu tới giờ, súng của hắn và Tề Học Quy vẫn không rời đầu Phương Biến Biến.

Lương Thần không nói gì, chỉ hai tay ôm vai, liếc mắt nhìn hai người Kim, Tề.

Thời gian cứ trôi qua từng giây. 20 phút đối với hai người Kim Bảo Tài và Tề Học Quy mà nói, dài như hai giờ đồng hồ, nên khi nghe tiếng ô tô ở bên ngoài kho hàng, trên mặt Kim Bảo Tài và Tề Học Quy không ai bảo ai mà cùng hiện ra vẻ hi vọng. Bọn họ biết, lợi dụng con tin trong tay là cơ hội chạy trốn duy nhất của bọn họ!

- Đi thôi!

Lương Thần vẻ mặt bình tĩnh phất phất tay, sau đó cùng các cảnh sát viên đội Cảnh sát hình sự rút ra khỏi kho hàng.

Nhưng hai người Tề Học Quy và Kim Bảo Tài thì vẫn dí chặt súng vào đầu cô gái, chầm chậm thận trọng tiến ra phía ngoài kho hàng. Thân thể lại đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời, tầm mắt hai người cùng dừng trên chiếc xe taxi cũ dứng ở cách đó không xa.

Đi từng bước hướng về phía chiếc xe, khi gần tới chiếc taxi chợt nghe tiếng Lương Thần truyền tới:

- Gượm đã! 

- Họ Lương, cậu muốn nuốt lời?

Một trăm bước đã đi được 99 bước, mắt thấy chiếc xe đã trong tầm tay, lại bị đối phương nuốt lời, trong lòng Tề Học Quy và Kim Bảo Tài không khỏi lâm vào căng thẳng. Vừa hô to, Tề Học Quy vừa đồng thời nắm chặt khẩu súng trong tay đề phòng bất trắc. 

- Tôi muốn nuốt lời thì cũng không kéo dài đến bây giờ!

Lương Thần cười lạnh một tiếng nói:

- Tôi chỉ là muốn nhắc nhở hai ông, xe đã đến đây, hai ông ít nhiều cũng nên biểu hiện một chút thành ý!

- Thành ý cái gì?

Kim Bảo Tài vẻ mặt thận trọng hỏi han. Trực giác nói cho gã biết, trong chuyện này rất có thể có cái gì âm mưu quỷ kế.

- Các ông có hai khẩu súng. Bây giờ, ném lại đây một khẩu!

Lương Thần mặt không chút thay đổi nói:

- Đấy chính là thành ý!

- Có nhất thiết phải như vậy không?

Kim Bảo Tài chĩa khẩu súng trong tay vào đầu cô gái, cười lạnh nói:

- Bí thư Lương, tôi khuyên cậu đừng có giở trò bịp bợm ở đây. Cẩn thận biến khéo thành vụng, phải đền bằng cả tính mạng của cô nàng xinh đẹp này đấy!

- Hai khẩu súng có đạn, lại rơi vào trong tay hai kẻ bắt cóc lòng lang dạ sói, sự uy hiếp đối với xã hội, đối với mọi người thực sự quá lớn. Muốn các ông đưa hết súng cho tôi, các ông chắc chắn không chịu. Như vậy, ít nhất cũng phải đưa ra một khẩu!

Giọng Lương Thần không thay đổi trả lời.

Lương Thần viện cớ như thật hóa ra giả, tất cả các thành viên đội cảnh sát hình sự đều không hiểu trong đầu hắn muốn làm cái gì! Kim Bảo Tài và Tề Học Quy liếc mắt nhìn nhau một cái. Chỉ cần có thể ngồi trên xe như mong muốn, cũng nắm được con tin trong tay, hai người cảm thấy giao một khẩu súng cũng không có gì là nghiêm trọng. Sợ là sợ, phía sau yêu cầu này của đối phương có cất giấu âm mưu gì đó thôi.

Kim Bảo Tài đảo mắt, hướng Lương Thần cười nói:

- Bảo chúng tôi giao một khẩu súng cũng được, nhưng Bí thư Lương có thể đem súng của chính mình giao cho người khác không! Tài bắn súng như thần của Bí thư Lương, huynh đệ tôi không thể không đề phòng được!

Lương Thần im lặng, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Hắn do dự một chút, cuối cùng đưa khẩu súng trong tay giao cho một cảnh sát thuộc đội Cảnh sát hình sự ở bên cạnh, rồi quay đầu hướng hai người Kim Bảo Tài cùng Tề Học Quy nói:

- Tôi đếm đến 3, các ông phải ném một khẩu súng đi!

Đứng sau lưng cô gái, hướng Lương Thần cười hì hì nói:

- Số cuối cùng để tôi nói thay Bí thư Lương, Ba!

Tiếng hô “Ba” của Kim Bảo Tài chưa dứt, khẩu súng trong tay đã trong phút chốc ném ra. Một tiếng. Không, chính xác mà nói là hai tiếng súng đồng thời vang lên. Kim Bảo Tài trên mặt vẫn còn tươi cười, nhưng giữa trán đã xuất hiện một lỗ máu. Mà Tề Học Quy cũng đau đớn rên rỉ một tiếng, cổ tay phải cầm súng bị viên đạn bắn trúng khiến khẩu súng rơi xuống đất.

Phương Biến Biến phản ứng rất nhanh, cô lập tức thoát khỏi Tề Học Quy đang bị thương, chạy như bay về phía Lương Thần. Hai mắt Lương Thần nhìn chằm chằm vào Tề Học Quy, trong tay hắn không biết tự khi nào đã cầm một khẩu súng.

Nhìn thấy cô gái chạy trốn, Tề Học Quy lại nổi tính đại hung ác lên. Gã ngồi xổm xuống, dùng một tay khác không bị thương với khẩu súng trên mặt đất. Nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm tới khấu súng, gã đột nhiên lại phản ứng ngược lại, bất ngờ rụt tay lại, trong miệng hô:

- Đừng nổ súng, tôi…!

Nòng súng của Lương Thần hiện lên một ánh lửa, tiếng súng vang lên trong trẻo chặn đứng lời nói của Tề Học Quy. Tề Học Quy ôm ngực, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn cậu thanh niên tay cầm súng đầy thù hận, sau đó thân thể lung lay hai lần, cuối cùng ngã nhào xuống đất.

Phương Biến Biến ngay lập tức nhào vào lòng ngực chàng trai trẻ tuổi, hai tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng đối phương, hai vai mềm mại không ngừng run rẩy. Đến bây giờ thì nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong lòng cô mới hoàn toàn được loại bỏ. Cô có thể mặc sức biểu hiện cảm xúc của bản thân mà khóc lớn.

- Biến Biến, không sao! Không sao rồi!

Lương Thần dùng một tay khẽ vỗ nhẹ sau lưng cô gái, dịu dàng an ủi nói.

Sau một lúc lâu nức nở, tâm trạng đã bắt đầu hồi phục thì lúc này Phương Biến Biến mới ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đẫm lệ mới rời khỏi ngực của chàng trai. Triệu Y Na đã đi tới, giơ tay ôm người chị em tốt vào lòng, không ngừng lẩm bẩm nói: 

- Biến Biến, cậu không sao thật là tốt quá, cậu không sao thật là tốt quá!

Lương Thần cầm súng đi lên phía trước, đến bên xác của Tề Học Quy, nhìn kẻ đã làm chúa tể Giang Vân nhiều năm, giờ đây đã trở thành một Tề Thái Tuế chết, trong mắt không khỏi hiện lên một chút phức tạp. Hắn biết Tề Học Quy trong khoảng khắc cuối cùng vẫn còn muốn giữ mạng sống.

Hai gã ác danh cùng với bốn tên đồng phạm bị giết chết ngay tại chỗ, còn lại bảy tên bị bắt. Sau khi người của đội Cảnh sát Hình sự dọn dẹp hiện trường, đèn báo hiệu cuối cùng cũng có thể lóe lên, còi cảnh sát cũng có thể lại lần nữa được hú dài. Một ngày cuối tháng năm, hai đại vương tác oai tác quái ở huyện Giang Vân đã nhiều năm, tới khi tuổi đã hoàng hôn xế chiều thì lại bị cảnh sát hình sự giết chết tại chỗ bên ngoài kho hàng của một nhà xưởng may bỏ hoang. Một kết thúc buồn cho những kẻ ác danh khi còn sống.

 


Lương Thần quay về phòng Công an huyện, thứ nhất không tổng kết hành động, thứ hai không vội vàng báo cáo cấp lãnh đạo. Sau khi động viên các các thành viên đội hình sự đã hành động lần này vài câu qua loa, hắn kéo thân thể gần như rã rời của mình đi về. 

Trở lại khu tập thể của cảnh sát, quăng mình lên giường, đôi mắt nặng trĩu của Lương Thần vừa nhắm lại đã ngủ luôn. Di chứng của việc vận dụng năng lực đặc biệt quá mức thường xuyên không phải là đầu đau như muốn vỡ ra, mà giống như là sinh lực của cả người đều bị hấp thụ hết, cảm giác đầu óc trống rỗng, thân thể phiêu bồng khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu!

Vừa tỉnh giấc, mở mắt ra, trong phòng Lương Thần hiện ra đầy ánh mặt trời. Từ trên giường ngồi dậy, mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, hắn không khỏi hốt hoảng. 10:30, đã là 10:30 sáng. Từ hôm qua tới giờ, hắn đã ngủ gần mười bảy tiếng đồng hồ.

Trong bụng rất ngạc nhiên không ai gọi điện cho hắn. Cầm lấy di động hắn mới phát hiện, là bắt đầu từ chiều hôm qua, di động của hắn đã ở trong trạng thái tắt máy!

Đúng như hắn đoán, vừa mới khởi động máy, chợt nghe âm báo tin nhắn liên tiếp, cẩn thận đếm, khá lắm, tổng cộng hơn 10 tin nhắn, trong đó có Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, có Chủ nhiệm Trung tâm chỉ huy phòng công an huyện Diêu Kim Minh, có Đại đội phó hình sự Trác Hiểu và Diêu Tiểu Thuận, còn có Phương Biến Biến, Giang Giao, cuối cùng là Chủ tịch huyện Lý Minh Dương.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Lương Thần gọi điện ngay cho Thanh Oánh và Tử Thanh báo cho hai cô mình vẫn an toàn, nhắn tin trả lời Giang Giao rồi tiếp đó mặc lại quần áo đi xuống lầu.

Chiếc Toyota Jeep đỗ ở dưới lầu, tài xế Lan Kiếm làm tròn bổn phận ngồi trong xe chờ Lương Thần tới. Khi vừa ngồi vào trong xe, Lương Thần phát hiện còn một người nữa ngồi ở ghế lái phụ.

- Tôi hỏi Bí thư Lương bây giờ đã mấy giờ rồi? Dù hôm qua có giết chết vài tiểu mao tặc, cũng không đến mức khiến sếp phải làm việc vất vả như vậy chứ?

Đỗ Trọng Tiêu há miệng ngáp, uể oải mà quay đầu, nửa phần cung kính nói với cấp trên.

- Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn Lan thúc!

Lương Thần hướng về Lan Kiếm đang lái xe mà nói lời cảm ơn chân thành.

- Còn tôi đây! Tại sao không cảm ơn tôi!

Đỗ Trọng Tiêu vẻ mặt không vui mà chen vào một câu, sau đó giơ ngón cái và ngón trỏ làm hình khẩu súng, trong miệng bắt chước tiếng súng, hướng Lương Thần nói:

- Tài bắn súng của tôi không hề kém cậu đâu! Một phát súng thôi, không có gì khó cả!

- Anh hiện tại, phải nói là, anh sẽ trở thành cấp dưới của tôi, cho nên lời cảm ơn này được miễn!

Lương Thần liếc mắt nhìn Đỗ Trọng Tiêu cười nói. Buổi chiều ngày hôm qua, hắn giả vờ đồng ý tiếp nhận điều kiện của Tề Học Quy và Kim Bảo Tài phải chuẩn bị xe, nhưng lại ra kho hàng tìm Lan Kiếm cầu viện. Sau đó Lan Kiếm thông báo Đỗ Trọng Tiêu đến giúp đỡ. 

Mai phục tại chỗ tối, Lan Kiếm và Đỗ Trọng Tiêu nắm được thời cơ, cùng nổ súng bắn trúng mục tiêu. Có khác là, Lan Kiếm thì bắn vào cổ tay, còn Đỗ Trọng Tiêu thì bắn vào giữa trán. Hai tiếng súng vang lên, một kẻ chết một kẻ bị thương. Chỉ có điều Lan Kiếm và Đỗ Trọng Tiêu đều không nghĩ tới, trong tình huống Tề Học Quy có ý định buông tay chịu trói, Lương Thần cũng sẽ không nể tình mà bắn một phát súng vào đầu, giết chết Tề Học Quy ngay tại chỗ.

- Tại sao lại bắn phát súng đó!?

Lan Kiếm điều khiển Jeep rất nhanh trên đường quốc lộ. Y nhìn khuôn mặt của cậu thanh niên trẻ tuổi qua kính chiếu hậu, thản nhiên hỏi một câu.

- Sợ đêm dài lắm mộng, để lại tai họa về sau!

Lương Thần không cần nghĩ ngợi mà trả lời:

- Nếu lúc ấy tha mạng cho Tề Học Quy, tôi lo là gã sẽ lại có cơ hội trốn chạy! Cho nên tôi cho rằng, giết chết tại chỗ, đơn giản là cách trực tiếp nhất!

- Tính cách này của Bí thư Lương rất giống với Lãng Lãng!

Đỗ Trọng Tiêu liếc mắt nhìn Lương Thần một cái thật sâu, mở miệng nói. Y nói Lãng Lãng, chính là chỉ sư huynh mặt lạnh Từ Dịch Lãng.

- Tôi biết cậu đã giết nhiều người!

Lan Kiếm trong giọng nói vẫn còn đầy khuyên bảo:

- Mặc dù những kẻ đó đều là tội phạm, đều là những kẻ bắt cóc đáng chết. Nhưng tôi không hi vọng, cậu sẽ vì vậy mà trở thành đao phủ thoải mái cướp đi sinh mạng của kẻ khác!

- Sẽ không, Lan thúc!

Lương Thần thoáng rùng mình, rồi cười khổ nói:

- Tôi bây giờ là Trưởng phòng Công an, là Bí thư Đảng ủy Công an, cơ hội đích thân cầm súng không còn nhiều lắm!

- Giết người không nhất thiết phải dùng súng!

Lan Kiếm đầy thâm ý mà nói một câu.

Lương Thần trầm mặc một hồi, tựa hồ như đang thấm nhuần lời nói của đối phương. Một lúc sau, hắn cũng hướng về đối phương hỏi một câu:

- Lan thúc, lúc ấy vì sao chú không lựa chọn bắn một phát vào đầu Tề Học Quy, mà chỉ bắn vào cổ tay hắn cho bị thương?

- Tôi không phải cảnh sát, hơn nữa, hiện tại tay tôi cũng không muốn lại dính máu!

Lan Kiếm hướng ánh mắt ra ngoài xe, trong giọng nói đầy ý phức tạp. Đỗ Trọng Tiêu ngồi bên cạnh thu hồi vẻ mặt uể oải, ngồi thẳng người lên. 

Khi Lương Thần về đến tòa nhà Huyện ủy, thì đã là mười một giờ kém 10 phút.

Đi thẳng vào phòng làm việc của Chủ tịch huyện, chỉ thấy Chủ tịch huyện Lý đang mải vùi đầu sau đám tài liệu, chiếc bút máy cầm trong tay dường như đang múa thành cái gì đó. Thấy hắn tiến vào, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhẹ nhàng thả bút máy xuống rồi lạnh lùng nói:

- Lương Thần, anh quả thật coi trời bằng vung, dám nghĩ xằng làm bậy. Tề Học Quy rõ ràng đã định từ bỏ không chống cự, anh vì sao còn muốn bóp cò. Còn nữa, cái tên Đỗ Trọng Tiêu bây giờ còn không phải là cảnh sát, y có tư cách gì tham gia vào hoạt động của phòng công an, lại mang tư cách gì mà dùng súng giết người?

Lương Thần bị đối phương mắng không kịp trở tay, sau một hồi run sợ thì điềm tĩnh ngồi xuống ghế, hướng đối phương phất phất tay cười nói:

- Lão Lý, trước tiên xin bớt giận, nghe tôi từ từ nói với anh. Tôi không biết ai báo cho anh, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, những gì anh nghe được đều là nói bậy. Tình hình lúc đó hết sức cấp bách, sau khi Tề Học Quy bị bắn thương ở cổ tay, vẫn còn muốn nhặt súng lên với ý đồ làm hại con tin. Tôi chỉ vì muốn đảm bảo an toàn, mà bất đắc dĩ mới nổ súng giết chết Tề Học Quy!

- Còn nữa, cậu Đỗ Trọng Tiêu kia tuy rằng không phải là cảnh sát, nhưng đã từng thi viết và phỏng vấn qua, sắp gia nhập lực lượng dự bị bồi dưỡng viên chức của Huyện. Được rồi, cho dù bỏ qua điểm này, thì cùng với cảnh sát công an tấn công tội phạm trái pháp luật, cùng đấu tranh chống lại những kẻ gây nguy hại đến xã hội, đến an nguy an toàn công cộng, đó là nghĩa vụ của từng công dân. Đồng chí Đỗ Trọng Tiêu này dám làm việc nghĩa, dũng cảm, hăng hái, có thể nói tinh thần giác ngộ cao. Tôi cho rằng chẳng những không nên phê bình, mà ngược lại cần phải khen thưởng mới phải! Có những đồng chí tốt như vậy gia nhập thêm vào hàng ngũ công an, nhất định sẽ nâng cao năng lực chiến đấu của cơ quan công an!

Nghe Lương Thần nói thao thao bất tuyệt, không dứt lời, Lý Minh Dương rốt cuộc không giữ được nét mặt căng thẳng, giơ tay chỉ Lương Thần cười lớn, miệng nói:

- Rốt cuộc tôi đã hiểu rõ con người của anh, có thể nói đen thành trắng, nói chết thành sống, bất cứ lúc nào, ngoài miệng vĩnh viễn không chịu thua!

- Bởi vì tâm thiện, cho nên ngôn thiện ý thiện, cho nên sẽ thành thiên hạ vô địch!
Lương Thần nói mà không biết ngượng.

- Bớt khoa trương lại đi!

Lý Minh Dương trừng mắt liếc đối phương một cái, cầm một gói thuốc lá ném qua, tiếp đó tự mình cũng rút một điếu, sau khi hút một hơi nói:

- Lát nữa anh hãy viết báo cáo, viết đúng những gì anh vừa mới nói ban nãy ấy!

- Tôi biết rồi!

Lương Thần cũng hút thuốc, híp mắt lại hỏi:

- Việc này, cấp trên có nói gì không?

- Sợ rồi hả?

Lý Minh Dương cười như không liếc mắt nhìn đối phương một cái nói:

- Đây cũng không phải tính cách của anh!

Dừng một chút lại nói:

- Vừa rồi Bí thư Văn của Ủy ban Chính trị Pháp luật có gọi điện lại đây, hung hăng phê bình anh một hồi. Phó chủ tịch thành phố Diệp cũng gọi điện tới, cũng tỏ vẻ bất mãn với hành vi chấp pháp này của anh!

- Có vài kẻ, đã hời hợt mà còn ra vẻ thông minh!

Lương Thần bĩu môi, Tề Học Quy đã chết, bất kể đối với kẻ muốn Tề Học Quy vào chỗ chết, hay là sợ bị nắm nhược điểm không thể không nghĩ cách giúp Tề Học Quy chạy trốn, đều cùng lúc thở phào nhẹ nhõm. Người trước thì đã đạt được mục đích, người sau đó, cũng không phải lo lắng bị liên lụy nếu Tề Học Quy lên cơn điên cắn càn. Từ điểm này mà nói, bọn họ hẳn là phải cảm tạ hắn mới đúng!

Nhưng hiện tại không có tuyên dương khen thưởng, liên tiếp phê bình, Lương Thần chưa nói tới trong lòng bất bình, nhưng cũng có chút khó chịu.

Ngày mồng 1 tháng 6, cũng chính là ngày quốc tế thiếu nhi, một tin tức lan truyền trong khắp Giang Vân. Hai đại vương xưng bá ở Giang Vân nhiều năm, Kim gia và Tề Thái Tuế đã cùng bị giết chết ngày hôm qua. Giữa lúc mọi người đang tiêu hóa tin tức quá đỗi kinh ngạc này, thì đại quy mô hành động của phòng Công an huyện lại bắt đầu.

Từ ngày mồng một đến ngày mồng mười tháng sáu, đại đội hình sự, đại đội trị an, đại đội cảnh sát tuần tra, đại đội bài trừ ma túy, phòng Công an huyện Giang Vân kết hợp hành động, triển khai hành động với quy mô lớn trước đây chưa từng có.

Dụng ý hành động lần này của Lương Thần là dựa vào dư uy của hai đại vương đã bị xử tử Tề Học Quy, Kim Bảo Tài, thừa cơ dọn sạch các thế lực băng nhóm xã hội đen còn sót lại ở huyện Giang Vân, xa hơn nữa là gây dựng nên uy danh cho phòng Công an huyện!

Sự thực đã chứng minh, kế hoạch và chiến lược của Lương Thần vô cùng hữu hiệu. Vì hai đại vương Kim Bảo Tài và Tề Học Quy cùng bị mất mạng, nên hiện giờ băng nhóm xã hội đen huyện Giang Vân không còn chỗ đứng. Còn đối với đại quy mô hành động chống phá các băng nhóm xã hội đen của cơ quan công an huyện, càng ngày càng có nhiều người bị hại can đảm ra làm chứng, do vậy khiến một số lượng lớn các phần tử xã hội đen lần lượt bị sa lưới.

Ngày 10/6, sau thành công viên mãn của chiến dịch hành động chống xã hội đen, Lương Thần xin phép về lại Liêu Dương, cùng Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm lên xe chạy về Tây Phong. Lời hứa hẹn trở về kết hôn của hắn, rốt cục đã tới lúc thực hiện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK