Mục lục
Quan Lộ Trầm Luân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cũng như cha nuôi nói, ưu thế lớn nhất của hắn là hắn có một chỗ dựa vững chắc mà bất kỳ ai cũng không thể trêu vào. Mà sau khi Diệp lão qua đời, hắn mất đi chỗ dựa vững chắc, ở Giang Nam Cẩm Bình sẽ rơi vào hoàn cảnh rất cô lập. Điều này có nghĩa là, từ nay về sau, dường như hắn đã mất đi vốn lộng hành!

Nếu như là trước kia, hắn có thể sẽ lãng phí tâm tư để suy đoán động cơ và dụng ý của Trương Bỉnh Lâm. Còn bây giờ, hắn lại vì cảm giác nguy hiểm tiềm tàng trong lòng, không tự chủ mà làm như vậy.

Hướng đi của vụ án này, căn bản không có một chút quan hệ lợi hại với Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm. Nếu miễn cưỡng nói có, vậy là con trai ông Trương Thiếu Phong đã cung cấp chứng cứ "có thể" là giả. Chẳng lẽ vì điểm này, thân là Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm phải đích thao tác, giúp con trai ra mặt sao? Đây hiển nhiên là không hợp logic!

Lương Thần châm một điếu thuốc, hút thật sâu một hơi, mùi vị khói thuốc quen thuộc khiến tư duy của hắn ở trạng thái linh hoạt lại. Đột nhiên, Lương Thần nhíu mày, nếu như hắn đoán không sai, dụng ý trong hành động này của Trương Bỉnh Lâm, có lẽ là đang thăm dò thái độ của hắn!

Sự thật so với suy đoán của Lương Thần chênh lệch không bao nhiêu.

Lúc này Trương Bỉnh Lâm đang khoác tay phía sau, đứng trước cửa sổ văn phòng. Đường phố mái nhà, che phủ một lớp màu trắng hiếm có. Theo thư ký của ông Tiểu Cảnh nói, lượng tuyết như vậy trong lịch sử Cẩm Bình rất hiếm thấy. Trước mắt đã là cuối tháng, tết đến gần, không khí năm mới của thành phố cũng đã xuất hiện. Ông quyết định, năm nay sẽ đón tết ở Giang Nam!

Sau chin tháng cựu Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, Phó Chủ tịch thành phố Trương Lâm Hổ thất thế, ông nghiễm nhiên trở thành người chiến thắng lớn nhất. Lương Thần biểu hiện ra năng lượng hùng mạnh cũng khiến cho ông cảnh giác sâu sắc. Ông càng lo lắng, một khi ông cùng với Lương Thần có xung đột lợi hại, ông rất có thể trở thành Vương Phục Sinh hoặc là Trương Lâm Hổ kế tiếp. Chính là xuất phát từ suy xét như vậy, cho tới nay ông mới có thể hạ mình, cố ý kết thân với Lương Thần.

Nhưng mà, không có bất kỳ lãnh đạo nào thích một cấp dưới mạnh mẽ, cứng rắn mà không ổn định, mà Trương Bỉnh Lâm cũng không hy vọng, quan hệ giữa ông và Lương Thần mãi mãi ở trạng thái bị động. Ông đã phí tâm trí, thông qua các mối quan hệ để thăm dò bối cảnh của Lương Thần, mà kết quả sau cùng lại khiến ông vô cùng khiếp sợ!

Mà chính trong lúc này, dưới sự tiến cử của Phó Chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm, ông tiếp đãi một khách quý đến từ thủ đô. Nói chuyện hơn một tiếng, nhưng đủ để con đường làm quan của ông có biến đổi thay da đổi thịt. Quan trường từ trước đến nay đều là càng lên càng khó, nhất là ở cấp bậc như ông, e rằng chỉ đi lên nửa bước nhỏ thôi cũng cần phải có cơ hội vô cùng may mắn!

Trương Bỉnh Lâm từ mười tám tuổi đã tham gia công tác, làm chính trị hơn ba mươi năm, dựa vào từng bước dốc sức làm, cuối cùng leo đến vị trí như hôm nay. Ông tự nhận năng lực không thua người khác, duy nhất một khiếm khuyết chính là bốn chữ "trong triều không người". Ông biết rõ, muốn tiến thêm một bước, không có "quý nhân" nâng đỡ là không được! Vì thế, khi "dịp may" như vậy bày trước mặt ông, ông căn bản không có lý do từ chối! Ông không hề do dự mà chọn lựa đứng vào đội!

Đối với Lương Thần, tâm trạng của Trương Bỉnh Lâm có chút phức tạp khó xử. Mặc dù ông đã đáp lên chiếc tàu lớn này, nhưng trong tiềm thức, ông không muốn đối địch với Lương Thần. Đương nhiên, điều kiện trước hết là Lương Thần phải duy trì sự tôn kính và phục tùng cần thiết đối với vị Chủ tịch thành phố như ông.

Mà vụ án đơn giản này, chính là một thăm dò của ông. Cái gọi là thấy mầm biết cây, nếu như một chút thể diện này cũng không nể mặt, tương lai đối với những sự việc lớn hơn, làm sao có thể đảm bảo Lương Thần cúi đầu nghe theo ông, nhất trí trong hành động!?

Ông hy vọng Lương Thần là người thông minh, ông cũng hy vọng Lương Thần có thể tinh tường nhận thức vị trí của bản thân!

Ngày 22 tháng 1, Lương Thần mở cuộc họp công tác của bộ máy lãnh đạo, chủ yếu là sắp xếp bố trí các nhiệm vụ công tác trong dịp tết. Ngày mai chính là ngày cúng ông táo, tết năm nay, Lương Thần chuẩn bị dẫn theo Thanh Oánh, Tử Thanh, Tiểu Nguyệt, Vương Phỉ Hạm, Đóa Đóa cùng trở về quê nhà ở Tây Phong ăn tết.

Thấm thoát lại một năm sắp đi qua! Lương Thần đi ra ngoài trụ sở cục công an thành phố, nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng hơi nổi dậy một chút lạnh lẽo. Mùa đông ở Cẩm Bình, mưa nhiều tuyết ít, cảm giác ướt lạnh khiến một người phương bắc như hắn rất không quen.

- Cục trưởng!

Âm thanh từ phía sau truyền tới, Lương Thần xoay người, liền nhìn thấy Hứa Phượng Anh mặc trang phục cảnh sát từ cửa chính đi ra.

- Nghe nói ngài muốn về Liêu Đông ăn tết, nên tôi chúc tết ngài trước!

Đi đến trước mặt Lương Thần, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Phượng Anh xuất hiện nụ cười dịu dàng, khẽ nói.

- Vậy tôi cũng nói trước, năm mới vui vẻ!

Lương Thần mỉm cười nói. Trên buổi họp vừa rồi, Hứa Phượng Anh chủ động thỉnh cầu trực tết, theo đó, Hứa Phượng Anh dự định một mình ở lại Cẩm Bình ăn tết.

- Cảm ơn Cục trưởng!

Trong đôi mắt đẹp của Hứa Phượng Anh có chút ảm đạm, trên mặt vẫn cố gắng tươi cười. Ba mẹ cô mất sớm, người anh ruột duy nhất thì ba năm trước đã bị kẻ cầm đầu buôn ma túy Đào Triết Long sát hại, tuy rằng bây giờ đã báo được thù lớn, nhưng trái tim đã bị người bạn trai yêu nhau hai năm làm tổn thương tan nát. Cô bây giờ thật sự là không người thân, cô đơn không nơi nương tựa!

- Tạm biệt!

Trong lòng Lương Thần có chút thương tiếc, đưa tay ra nhìn người phụ nữ xinh đẹp kiên cường.

- Tạm biệt!

Bàn tay cô được bàn tay to ấm áp cầm lấy, Hứa Phượng Anh chỉ cảm thấy sự ấm áp thuận theo cánh tay ùa vào cơ thể. Sự cô đơn lạnh lẽo trong lòng dường như bị xóa tan vài phần. Cảm giác này, khiến cô có chút không muốn xa rời.

Ngồi xe trở về khu Thần Phong, toàn thân giá lạnh bước vào nhà, Lương Thần rất kinh ngạc mà phát hiện trên sofa trong phòng khách, có một vị khách không mời mà đến đang ngồi đó.

Thay dép lê, cởi áo khoác đưa cho Tử Thanh. Tử Thanh lén lén nhếch môi với hắn, biểu hiện có vị khách không đợi mà gặp đang ngồi trên sofa. Thanh Oánh và Phỉ Hạm cũng không ở phòng khách, có lẽ đang ở trong phòng ngủ dỗ Tiểu Đóa Đóa. Tiểu Nguyệt không thấy bóng dáng, đoán rằng qua nhà bên cạnh cùng chơi với Thiên Thiên rồi.

Trên bàn trà bày một tách nước trà nóng hổi. Nhìn ra được, mặc dù là đối với vị khách không mời mà đến này thậm chí lcó chút phản cảm, nhưng phép lịch sự nên có để tiếp đãi khách vẫn làm tròn. Nhìn thấy Lương Thần đi tới, người khách vốn ngồi trên sofa đứng dậy, chủ động đưa tay về phía Lương Thần.

- Phó Chủ tịch thành phố Diệp sao có nhã hứng đến Cẩm Bình? Đến làm việc à?

Lương Thần giơ tay bắt tay với y, sau đó làm một động tác mời, ra hiệu ngồi xuống. Hắn đối với chuyện Diệp Hạo đến Cẩm Bình vào lúc này, quả thật cảm thấy rất ngạc nhiên.

- Tôi cố tình đến thăm Thanh Oánh và Tử Thanh!

Diệp Hạo cười, sau đó lấy giọng điệu tự giễu nói:

- Trước đó đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối cho vào nhà! Không ngờ, Thanh Oánh và Tử Thanh chẳng những cho tôi vào, còn rót ly trà nóng cho tôi, thật cảm động!

- Hừ!

Diệp Tử Thanh khẽ hừ một tiếng, mặt mày cau có, rõ ràng không dự định cho y sắc mặt hòa nhã.

- Phó Chủ tịch thành phố Diệp từ Liêu Dương đến?

Lương Thần không gì nói tìm chuyện nói, hắn tự cảm thấy không có tiếng nói chung với y, nhưng mà, hắn đối với dụng ý Diệp Hạo đến Cẩm Bình lần này lại có chút tò mò.

- Không phải!

Diệp Hạo lập tức vẻ mặt buồn bã, khẽ nói:

- Tôi qua khỏi cúng thất của ông cố nội, mới đáp máy bay đến đây!

Nghe xong Diệp Hạo trả lời, bất kể là Lương Thần, Diệp Tử Thanh, hay Diệp Thanh Oánh đang ẵm Đóa Đóa và Vương Phỉ Hạm vừa mới đi ra từ phòng ngủ, trên mặt đều lộ ra thần sắc thương cảm.

Trong phòng khách trầm mặc ngắn ngủi, ý loại trừ và địch ý vốn có đối với Diệp Hạo, cũng trong lúc này giảm xuống không ít, mà hiệu quả này, lại nằm trong dự đoán của Diệp Hạo.

- Khi ông cố nội bệnh nặng, từng nói với tôi! Cho dù Thanh Oánh, Tử Thanh và thím tư có oán hận lớn bao nhiêu, đều nên thế. Lúc đó quả thật là ông nội không làm tròn trách nhiệm một người ba, khiến chú tư lưu lạc bên ngoài, chịu mọi uất ức!

Diệp Hạo u sầu nói:

- Ông cụ dặn dò tôi, cho dù trong tình hình thế nào, đều phải chăm sóc tốt cho Thanh Oánh và Tử Thanh!

Nói tới đây, Diệp Hạo chăm chú nhìn hai cô em họ một cái, với giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói:

- Tôi chỉ hy vọng, mọi người có thể cho người trong nhà một cơ hội bù đắp!

Những lời này đa số xuất phát từ miệng Diệp lão, điều này làm cho Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh càng dễ chấp nhận. Thái độ của Diệp Hạo đã đặt xuống rất thấp, hơn nữa biểu hiện và giọng nói cũng khiến người khác cảm thấy sự thành khẩn từ đáy lòng. Oán hận nhiều năm không phải dựa vào một hai câu nói của Diệp Hạo là có thể hóa giải, nhưng ít ra, cũng khiến địch ý và bài xích trong lòng Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh giảm đi rất nhiều. Có thể nói, Diệp Hạo xứng đáng là cao thủ trong nghệ thuật ăn nói.

- Tôi đi nấu cơm, mọi người từ từ nói chuyện!

Vẻ mặt lạnh lùng của Vương Phỉ Hạm có chút tan biến, tuy chưa hoàn toàn dịu đi, nhưng từ thái độ bà giữ khách ở lại dùng cơm, đã chứng minh cảm giác của bà đối với Diệp Hạo đã có một chút cải thiện.

Không khí buổi cơm tối không thể nói là tuyệt đối êm ái, nhưng coi như không có trở ngại. Diệp Hạo là cao thủ với sở trường tạo không khí, mỗi một biểu hiện của y, mỗi một câu nói, hoàn toàn đều lấy mục đích đón ý nói hùa với tâm lý của Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm. Trong lúc vô ý, dần dần kéo gần khoảng cách lẫn nhau.

Sau bữa cơm tối, Diệp Hạo mau chóng đứng dậy cáo từ. Y biết rõ đạo lý dục tốc bất đạt, hôm nay ghé thăm, chỉ nhằm thể hiện thành ý, và làm cơ sở để sau này tiến thêm một bước tiếp xúc. Nếu muốn khiến cả nhà Lương Thần hoàn toàn xóa bỏ oán xưa, vậy còn cần một cơ hội thích hợp.

Trước khi rời khỏi, Diệp Hạo để lại một vật trang sức phỉ thúy tinh xảo, làm quà cho Tiểu Đóa Đóa. Lương Thần không chút khách sáo, trực tiếp nhận lấy, điều này khiến Phó Chủ tịch thành phố Diệp chuẩn bị sẵn tâm lý "đẩy qua đẩy lại" cảm thấy có thút bất ngờ.

Tiễn Diệp Hạo xuống lầu, nhìn y ngồi xe đi xa, trong mắt Lương Thần có chút nghiền ngẫm, Diệp Hạo này, quả thật có chút thú vị! Rất thành thật mà nói, hắn tương đối khâm phục đối phương. Nói về tầm nhìn xa và tấm lòng khoan dung độ lượng, Diệp Hạo thậm chí còn xuất sắc hơn so với Lý Minh Dương! Khí chất và phong độ này là điều kiện quan trọng cần có để trở thành một người lãnh đạo của gia tộc. Có lẽ Diệp Hạo lấy đây làm mục tiêu!

- Chị không tin tên đó ngàn dặm xa xôi chạy tới Cẩm Bình, chính là vì đến nhà chúng ta nói mấy câu!

Vừa vào phòng khách, Lương Thần liền nghe giọng nói tràn đầy hoài nghi của tiểu yêu tinh. Nhìn thấy hắn đi vào, Diệp Tử Thanh lập tức vẫy tay nói:

- Thần, anh nói xem, rốt cuộc Diệp Hạo có dụng ý gì?

Lương Thần đi đến bên cạnh Diệp Thanh Oánh, dùng ngón tay cào nhẹ lên khuôn mặt mịn màng của con gái cưng, cười nói:

- Phó Chủ tịch thành phố Diệp là có ý tốt! Người ta lo lắng sau này chúng ta ở Cẩm Bình chịu ức hiếp, cho nên cố tình đến đây tỏ thái độ!

Nói tới đây, Lương Thần cố ý tạm dừng một chút, nhìn Vương Phỉ Hạm và Thanh Oánh liếc mắt một cái, lắc đầu nói:

- Nói không chừng, sau này sẽ phải nợ một ân tình lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK