Mục lục
Quan Lộ Trầm Luân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ra khỏi Thời Gian Vàng, điện thoại của Lương Thần lại vang lên, ấn nút nghe, âm thanh thân thiết của Phùng Yến từ điện thoại truyền đến:

- Tiểu Thần, không sao chứ!

- Hề hề, không sao, Phùng tỷ. Bây giờ em đã ra ngoài rồi, đang chuẩn bị bắt xe về nhà đây!

Lương Thần vừa trả lời điện thoại vừa vẫy vẫy tay bên đường bắt một chiếc taxi.

- Không có chuyện gì là tốt rồi, tiểu Thần, sự việc hôm nay may mà có cậu!

Giọng điệu Phùng Yến rất xúc động, những lời cô nói không phải là khách sáo. Đêm nay nếu không có Lương Thần, Trương Ngữ Giai trăm phần trăm sẽ thuộc về cái kẻ được gọi là Lang công tử kia. Cô và đám người Lưu Chí Cương đừng nói không tìm được chỗ, cứ coi như tìm được chỗ đi, bọn họ liệu có dũng khí gây xung đột với con trai Bí thư huyện ủy không? Cô cũng có thể nhưng sau khi xung đột xong, cô chắc chắn sẽ phải đối mặt với những hậu quả khôn lường mà nó gây ra! Không dây vào được! Thật sự không dây vào được!

- Đều là đồng nghiệp, không cần khách sáo như vậy chứ!

Lương Thần ngồi hàng ghế sau của xe taxi, nói địa chỉ cho lái xe sau đó có chút thân mật hỏi:

- À, đúng rồi, Trương tỷ sao rồi chị?

- Ngữ Giai không sao, vẫn đang ngủ. Đêm nay để cô ấy ngủ nhà tôi, tôi đã gọi điện cho chồng cô ấy rồi! Được rồi tiểu Thần, không nói nữa. Cậu cũng mau về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi nhé!

Biết được Trương Ngữ Giai không xảy ra chuyện gì, Lương Thần cũng yên tâm. Trên đường về hắn lại bắt máy của ba người Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh và Kim Tuấn Dân, đều hỏi han về tình hình của hắn.

Về đến nhà, Lương Thần tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng vệ sinh. Nhìn qua nhìn lại trước gương. Xem ra vận may của hắn cũng không đến nỗi. Bị trúng một chai rượu mà chỉ bị thương ngoài da một chút trên trán, có tóc che rồi, rất khó mà nhận ra.

Bố mẹ đều ngủ cả rồi, Lương Thần nhẹ nhàng về phòng mình. Cởi bỏ áo khoác ngoài ra, chui vào trong ổ chăn, trong lúc ngà ngà say nhanh chóng đi vào giấc mộng đẹp.

Đêm hôm đó, Trương Ngữ Giai mơ thấy một ác mộng. Cô mơ thấy mình đang chạy trốn trên đường núi gập ghềnh. Ở phía sau cô, một con sói hung ác đuổi theo không ngừng. Trong lúc hoảng loạn, cô đột nhiên ngã xuống đất. Con sói hung ác lao mạnh tới, há to miệng, lộ ra những cái răng nanh sắc nhọn cùng với cái lưỡi đỏ tươi. Ngay sau đó, trong lúc hoảng sợ cô bỗng thấy con sói biến thành một tên đàn ông biến thái, trên mặt nở nụ cười dâm đãng, dướn thân người vô cùng xấu xí đè lên cô.

- Cút đi!

Trương Ngữ Giai bật mạnh dậy trên giường, thét chói tai.

- Ngữ Giai, mơ thấy ác mộng phải không?

Phùng Yến bị đánh thức cũng ngồi dậy, dang tay ôm chặt vai Trương Ngữ Giai, nhẹ nhàng vỗ về:

- Đừng sợ, đừng sợ, có Yến tỷ ở đây rồi!

- Yến tỷ!

Nhìn khuôn mặt quen thuộc, thân thiết của Phùng Yến, lại nhìn quanh bốn phía, Trương Ngữ Giai lúc này mới nhận ra mình đang ở nhà Yến tỷ. Nhớ lại chuyện gặp phải đêm qua, Trương Ngữ Giai không khỏi đỏ ngầu đôi mắt, ngay lập tức nhào vào lòng Phùng Yến mà khóc.

- Không sao, không sao rồi!

Phùng Yến vỗ nhẹ phía sau lưng Trương Ngữ Giai, dịu dàng an ủi. Sau một lúc, đợi khi Trương Ngữ Giai dần ổn định tinh thần, cô mới hỏi về sự việc xảy ra tối qua.

Hóa ra lúc Trương Ngữ Giai đang ở trong phòng nói chuyện điện thoại với mẹ, từ trước cửa phòng một người thanh niên bước đến, nhìn cô một lúc lâu không chớp mắt, sau đó lên tầng hai. Lúc đó, cô không để ý gì hết. Nhưng không ngờ, vài phút sau, có hai người thanh niên từ trên tầng xuống, không hỏi không rằng kéo cô vào một căn phòng sang trọng ở tầng hai. Trong phòng có rất nhiều người, cô bị vứt ngồi cạnh người thanh niên mà cô vừa nhìn thấy. Sau khi bị ép uống một chén rượu, cô liền mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết nữa.

- Lũ cặn bã này, đúng là coi trời bằng vung mà!

Phùng Yến căm giận mắng một câu, sau đó kể đầu đuôi gốc ngọn sự việc xảy ra sau đó đêm qua cho Trương Ngữ Giai nghe, cuối cùng thở dài một câu:

- Nếu không phải tiểu Thần thì hôm qua em đã gặp nguy hiểm rồi!

- Em phải gọi điện cho tiểu Thần ngay!

Trương Ngữ Giai tinh thần kích động nói, đưa tay tìm điện thoại của mình.

- Xin người, hôm nay là chủ nhật, bây giờ mới là năm giờ, tiểu Thần chắc chắn là chưa dậy đâu, em gọi điện lúc này có thích hợp không hả?

Phùng Yến ngoáp một cái rồi ngả mình xuống, bộ dạng uể oải nói:

- Đi ngủ trước đi, trời sáng rồi gọi điện vẫn chưa muộn!

- Yến tỷ, em không ngủ được, chị nói chuyện với em đi!

Trương Ngữ Giai cũng nằm xuống, nhưng trong đầu cô luôn hiện lên tư thế oai hùng của Lương Thần lúc đánh nhau với bọn người xấu. Đó hoàn toàn là những cảnh tượng do cô căn cứ vào câu chuyện Yến tỷ kể mà giả thuyết ra, nhưng cô lại thấy vô cùng chân thực. Ở trong tiềm thức của mỗi người phụ nữ đều có sự thần tượng đối với anh hùng. Cái thời anh hùng cứu mĩ nhân tất nhiên đã xưa cũ rồi, nhưng xưa cũ không có nghĩa là không cần dùng đến.

- Được, được thôi...!

Phùng Yến nhắm tịt mắt lại nhưng miệng vẫn đồng ý cho có lệ.

- Yến tỷ, chị nói xem, sao tiểu Thần lại có thể biết cái tên Lý Bân đó? Còn nữa, cái tên Lý Bân kia thường ngày kiêu ngạo không tả nổi, sao lại có thể cho tiểu Thần thể diện lớn như vậy? Còn mời tiểu Thần ngồi xuống uống rượu, thật là kì lạ!

Trương Ngữ Giai nằm nghiêng người, lấy bàn tay trắng muốt kê đầu, trên khuôn mặt kiều diễm có vẻ trầm tư.

Hỏi đã lâu mà không thấy Yến tỷ trả lời, nhìn kĩ thì mới thấy Yến tỷ đang ngủ ngon lành rồi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lương Thần nghe điện thoại của Trương Ngữ Giai. Trong điện thoại, Trương Ngữ Giai dùng giọng điều vô cùng chân thành thể hiện sự cảm kích, đồng thời nồng nhiệt mời hắn đến nhà ăn cơm.

Lương Thần từ chối khéo mãi nhưng không đấu lại được sự cố chấp của Trương Ngữ Giai, cuối cùng chỉ biết đồng ý 12 giờ trưa đến nhà Trương Ngữ Giai ăn cơm.

Trương Ngữ Giai và Phùng Yến cùng nhau đi chợ mua đồ ăn, sau đó trở về khu Hồ Thúy, nhà cô ở nhà số 10 trong khu này, cách nhà Phùng Yến hai nhà.

Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ sợi dây. Sự việc xảy ra đêm đó, bây giờ Trương Ngữ Giai vẫn đặc biệt sợ ăn cơm bên ngoài. Lúc sáng sớm, Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh, Kim Tuấn Dân thay nhau gọi điện thoại tới, đặc biệt là Lưu Chí Cương, luôn miệng tỏ vẻ áy náy, nhưng Trương Ngữ Giai không hề cảm thấy Lưu Chí Cương làm gì sai. Mọi việc đêm qua dù sao cũng là ngoài ý muốn. Chỉ là trải qua sự việc nguy hiểm lần này, cô tràn đầy sự cảnh giác với những quán rượu bên ngoài và những khu hát karaoke.

Về đến nhà, Trương Ngữ Giai kể lại sự việc đêm qua cho chồng, Phan Bách Văn. Thư kí Phan toàn thân toát lên phong thái của người trí thức. Đầu tiên vô cùng phẫn nộ, tuyên bố sẽ tìm mối quan hệ để niêm phong khu giải trí to gan lớn mật đó. Sau đó nghe thấy khu giải trí đó có tên Thời Gian Vàng, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, đờ người một lúc rồi mới thu lại sự oai hùng trong cơn thịnh nộ, đặt mông ngồi xuống ghế sofa.

- Giai Giai, Bân thiếu gia có biết anh là chồng em không?

Phan Bách Văn giọng điệu run rẩy hỏi.

- Không biết!

Trương Ngữ Giai nhìn chồng mặt tái nhợt, trong lòng nhất thời trào lên một cảm giác thất vọng. Cô biết Phan Bách Văn vì sao lại sợ như vậy, chẳng qua là lo sợ Lý Bân sau này có thể tìm gây khó khăn, do đó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của y. Con người này, trong thời khắc nguy hiểm, điều đầu tiên nghĩ đến không ngờ lại là bản thân mình!

- Tốt rồi, tốt rồi!

Phan Bách Văn lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. May mà Bân thiếu gia không biết, nếu không y làm sao mà lăn lộn tiếp ở huyện ủy. Ở huyện Tây Phong này, ai mà dám đắc tội với Bân thiếu gia - Tôn Thái Tuế đây!

- Còn việc đó, về sau ngoài đi làm, cố gắng hết sức không ra khỏi nhà. Còn nữa, đừng qua lại với mấy đồng nghiệp của em nữa, đặc biệt là tránh xa cái tên Lương Thần kia ra một chút!

Phan Bách Văn đã không còn tâm trí đâu mà hỏi han chi tiết vợ được cứu thế nào, y đặt hết tâm tư vào việc suy nghĩ làm sao để nịnh hót kẻ mạnh tránh xa kẻ hung tàn.

- Phan Bách Văn, anh như vậy là có ý gì?

Phùng Yến đứng bên kia không kiềm chế nổi, tiến lên tức giận nói:

- Tôi cũng là đồng nghiệp của Trương Ngữ Giai, dù thế nào, sau này anh cũng định không cho Trương Ngữ Giai qua lại với tôi đúng không!

- Không phải, Yến tỷ...!

Phan Bách Văn mặt đỏ ửng quanh co nói:

- Em không phải nói chị.

- Nói ai cũng không được!

Phùng Yến nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặt đỏ tía tai nói:

- Người ta tiểu Thần bất chấp nguy hiểm cứu vợ cậu về, cậu không nói lời cảm ơn người ta thì thôi, còn không cho Trương Ngữ Giai qua lại với người ta, có loại người nào như cậu không? Biết tên đầu sỏ gây sự là Lý Bân, cậu liền co ro sợ hãi! Sợ làm lỡ đường công danh của cậu phải không? Vì tiền đồ của cậu mà vợ cầu suýt chút nữa bị người ta ức hiếp rồi, cậu lại ở đây làm con rùa rụt đầu. Phan Bách Văn, cậu không đáng làm đàn ông. Tôi thật sự hối hận vì ngày xưa đã giới thiệu Trương Ngữ Giai cho cậu đó!

Bị Phùng Yến liên tiếp mắng té tát, Phan Bách Văn không khỏi buồn bực tức giận lớn tiếng:

- Nếu không phải tối qua mấy người dẫn Giai Giai đi thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy được? Phùng Yến, tôi nói cho chị biết, Giai Giai là vợ tôi, chuyện của nhà chúng tôi không cần chị xía vào!

- Được lắm, Phan Bách Văn, tôi sẽ nhớ những lời nói này của cậu!

Phùng Yến giận run người liền đứng dậy đi ra khỏi cửa.

- Yến tỷ, khoan đã!

Trương Ngữ Giai lạnh lùng liếc chồng rồi cũng đứng dậy đi.

Hơn mười một giờ trưa, đang lúc Lương Thần định ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại của Trương Ngữ Giai, bảo đổi địa điểm mời hắn đến nhà Phùng tỷ ở nhà số 8 khu Thúy Hồ.

Ở đâu ăn cơm với Lương Thần cũng không vấn đề gì. Mua chút hoa quả, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến khu Thúy Hồ, theo địa chỉ đó mà tìm nhà Phùng tỷ, sau đó nhấn chuông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK