Mục lục
Quan Lộ Trầm Luân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cám ơn Cục trưởng Phùng đã nhắc nhở!

Liên Tuyết Phi gật đầu, từ ngữ và giọng nói lộ ra vẻ châm chọc nói:

- Xin các lãnh đạo cứ yên tâm. Tôi chỉ báo cáo một phần của nội dung phỏng vấn mà thôi.

Con quỷ nhỏ này muốn uy hiếp mình? Cục trưởng Phùng không khỏi mắng trong lòng một câu, ánh mắt âm thầm quan sát cô nữ phóng viên kiêu ngạo này, có chút tò mò. Phóng viên to gan như vậy thì đây là lần đầu tiên ông ta gặp. Ở bên kia, Lương Thần đi đến trước mặt ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ, lạnh lùng nói:

- Có một số việc cần tìm ông chủ Ngả để hỏi thăm một chút. Nếu ông chủ Ngả không phản đối thì chúng ta có thể bắt đầu ngay tại nơi này.

- Xin mời!

Ngả Liên Hỉ không có vẻ gì là chống đối lại yêu cầu của Trưởng phòng Công an huyện. Gã đã từng bước nhường nhịn nhưng mà dường như tên Trưởng phòng trẻ tuổi này vẫn không tha cho gã. Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng gã cũng hiểu rõ, muốn giải quyết sự rắc rối này thì chỉ có thể nương nhờ cấp trên để gây áp lực. Cương đối cương là không có hy vọng hay hiệu quả gì.

Lương Thần yêu cầu Lan Kiếm ở lại bên ngoài, còn mình thì mang theo Đại đội trưởng đại đội Trị an Lưu Quân đi theo Ngả Liên Hỉ vào trong một căn phòng khác. Đóng cửa phòng lại, Ngả Liên Hỉ liền lôi ra một bì thư dày, cười cười nói:

- Trưởng phòng Lương, một chút lòng thành, mong cậu nhận cho. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Ông chủ Ngả, đừng làm chuyện vô ích!

Lương Thần sắc mặt không chút thay đổi, đẩy phong thư trả lại, nhếch mép cười. Hiện tại hắn đã là chủ sở hữu của tài sản hàng chục tỷ, còn cần chi vài đồng bạc lẻ này. Muốn dùng tiền mua chuộc người cán bộ Đảng viên kiên quyết như hắn sao? Nếu như vậy thì thật sự là đã xem nhẹ sự giác ngộ chính trị của hắn rồi.

- Trưởng phòng Lương, con người của tôi rất thích kết giao bằng hữu.

Khi thấy đối phương không chịu nhận tiền, Ngả Liên Hỉ cũng không thất vọng bao nhiêu. Con người không chỉ có một nhược điểm duy nhất. Đường này không thông thì ta đi đường khác.

- Chỉ cần người nào đó là bạn bè của tôi thì tôi có thể không chút khoa trương mà nói một câu, tôi tuyệt đối sẽ giúp bạn mình không tiếc cả mạng sống cũng như không nhăn mặt một chút nào. Trưởng phòng Lương có cần điều gì thì cứ nói. Cho dù tôi không có nhiều tiền nhưng cao thấp vẫn phải có. Còn về phần gái đẹp thì nhà khách Hồng Tinh của tôi có thừa. Có thể được Trưởng phòng Lương để ý tới thì còn gì là vinh hạnh bằng.

Ngả Liên Hỉ không dấu giếm mà nói toạc ra ý đồ của mình. Có thể vẻ ngoài của gã trông lỗ mãng nhưng nói trắng ra là những lời nói của gã có thể khiến cho những người khác tin rằng gã có thành ý đồng thời cũng rất dễ làm cho người ta động lòng.

Tiền! Đàn bà! Lương Thần muốn cười to lên. Đây là những thứ mà hiện nay hắn không thiếu. Luận về tiền, tài sản mà hắn thừa kế sợ là còn có thể mua vài trăm cái mỏ than như mỏ than Hồng Tinh này. Còn nói về đàn bà thì liệu có ai xinh đẹp hơn Thanh Oánh, Tử Thanh, hay là Vương Phỉ Hạm không?

- Ông chủ Ngả không cần phải hao tổn tâm tư. Đối với chuyện này thì tôi có thể nói với ông bốn chữ "Giải quyết việc chung".

Lương Thần phất tay, dường như không muốn lưu lại cho đối phương con đường sống:

- Tôi không có nhiều thời gian. Cho nên xin mời ông mau chóng phối hợp điều tra với chúng tôi.

Nói xong, liền hướng về cửa ra vào kêu to:

- Đội trưởng Lưu vào đi!

Đại đội trưởng Trị an Lưu Quân lên tiếng trả lời rồi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của ông chủ mỏ than, rồi liếc mắt nhìn qua bì thư dày cộm trong tay đối phương, trong lòng dường như hiểu rõ dường như họ Ngả ở trước mặt Trưởng phòng đã ăn một tô bế môn canh (không cho khách vào nhà) thật to.

Lương Thần và Đại đội trưởng Trị an Lưu Quân tiến hành hỏi cung Ngả Liên Hỉ, còn Liên Tuyết Phi thì ở ngoài phỏng vấn ba vị Long, Ôn, Phùng. Liên Tuyết Phi đặt ra những câu hỏi trực tiếp mà bén nhọn nhưng ba người kia thì trả lời một cách hàm hồ, không nhất quán.

Đối với nguyên nhân của sự cố, Cục trưởng Phùng của cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất đã trả lời:

- Sự cố xảy ra lần này là do mật độ khí gas quá lớn, khi gặp được lửa thì phát nổ. Tuy nhiên, mồi lửa gây phát hỏa thì không tìm được, vẫn còn đang trong vòng điều tra.

Liên Tuyết Phi hỏi tiếp một câu:

- Mật độ khí gas dưới giếng lúc ấy có được đánh dấu lại hay không? Tổ điều tra có kết luận gì hay không?

- Việc này thì nhân viên kiểm nghiệm khí gas của mỏ than Hồng Tinh lúc ấy hẳn là không ghi lại.

Cục trưởng Phùng vẫn hàm hồ đáp.

- Hiện tại phòng Công an huyện Giang Vân đã tuân theo chỉ thị từ cấp trên tham gia vào việc điều tra sự cố xảy ra ở mỏ than. Căn cứ vào những tài liệu chứng cứ đã được thu thập trước đó thì ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ đã coi thường sinh mang của những người thợ mỏ. Nhân viên kiểm nghiệm khí gas đã báo cáo lại mật độ khí gas lúc đó nhưng gã vẫn cố tình cưỡng ép những người thợ mỏ xuống giếng, cuối cùng tạo nên thảm họa khôn lường. Đối với việc này thì Phó cục trưởng Long, Phó cục trưởng Ôn và Cục trưởng Phùng có ý kiến gì không?

Liên Tuyết Phi không dễ dàng gì buông tha cho ba người này. Sau khi ghi chép lại câu trả lời của Cục trưởng Phùng thì bỗng nhiên lại ném ra một câu hỏi có sức công phá không thua gì bom.

- Lần điều tra sự cố này chủ yếu là do Cục quản lý giám sát an toàn sản xuất thành phố phụ trách. Còn các cơ quan khác bao gồm cả phòng Công an huyện Giang Vân không được quyền tham gia vào quá trình điều tra. Hơn nữa, cho dù được Ủy ban nhân dân huyện đồng ý cho tham gia thì cũng phải phối hợp với cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất của chúng tôi chứ. Nếu không tìm ra được kết quả điều tra thì có đưa ra kết luận thì cũng không có hiệu quả gì.

Cục trưởng Phùng có vẻ không vui, giọng nói lộ ra vài phần hiềm nghi mãnh liệt.

Theo sau, Liên Tuyết Phi lại tiếp tục phỏng vấn Phó giám đốc sở Long cục Quản lý Than – Khoáng sản và Phó giám đốc sở Ôn cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất tỉnh. Hai vị Phó Phó giám đốc sở này tỏ vẻ nhất trí sẽ tăng cường giám sát quản lý, cam đoan sẽ mang đến một lời giải thích hợp lý với thân nhân người chết và những người thợ mỏ bị thương.

Sau khi Liên Tuyết Phi kết thúc việc phỏng vấn ba vị lãnh đạo thì ở bên kia Lương Thần cũng hoàn thành việc điều tra với ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ. Đương nhiên, ông chủ Ngả không chịu thừa nhận những chứng cứ gây bất lợi cho gã. Từ đầu đến cuối gã cứ khăng khăng đổ lỗi cho thiên tai bất ngờ ập đến. Phạt gã bao nhiêu tiền cũng được nhưng muốn triệt con đường sống của gã thì không thể.

Sau khi Lương Thần, Liên Tuyết Phi và những người khác rời khỏi nhà khách Hồng Tinh, Cục trưởng Phùng Côn của cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất đã vô cùng tức giận gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Lý Minh Dương. Vị lãnh đạo này đã nổi giận đùng đùng, chỉ trích chính quyền huyện Giang Vân đã can thiệp vào quá trình điều tra của lãnh đạo cấp trên.

Khi hiểu được tình hình sự việc xảy ra, Lý Minh Dương đã nói một câu:

- Cục trưởng Phùng, việc phòng Công an huyện tham gia vào việc điều tra sự cố lần này, chẳng những được sự nhất trí của các Ủy viên thường vụ Huyện ủy mà còn có sự đồng ý của Bí thư Thành ủy Trương.

Cục trưởng Phùng cũng biết, sự cố lần này đã gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng. Hơn nữa việc này xảy ra vào đúng thời điểm thành phố vừa mới tiến thêm một bước đẩy mạnh việc thực hiện chỉnh đốn lại mỏ than và đóng cửa các mỏ than vi phạm. Cho nên Bí thư Trương rất là tức giận.

Cục trưởng Phùng còn có thể nói cái gì bây giờ, chỉ có thể rầu rĩ mà gác điện thoại, quay sang hai cấp dưới thuộc phòng Than – Khoáng sản huyện và phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất huyện nhíu mày nói:

- Chủ tịch huyện Lý của các anh rốt cuộc là có ý gì? Chuyện xảy ra như vậy, người ta muốn bịt kín còn không kịp. Vậy mà y còn có lòng dạ xé to nó ra.

Trưởng phòng Cung và Trưởng phòng Điệp ngây mặt ra. Cả hai đều thể hiện thần sắc bất an. Cảnh tượng diễn ra trong hội nghị thường vụ vẫn khiến hai người trong lòng sinh ra lo sợ. Lúc ấy thái độ của Chủ tịch huyện Lý Minh Dương vô cùng kiên quyết. Nếu thật sự muốn điều tra triệt để vụ này thì chỉ sợ sẽ không ai có thể cản được.

Nghe hai người này đem những sự việc nghe thấy được kể lại, Cục trưởng Phùng cũng không kìm nổi sắc mặt thay đổi. Vừa rồi trong điện thoại, Lý Minh Dương có nhắc đến Bí thư Trương, không loại trừ khả năng đối phương muốn tỏ vẻ uy hiếp. Nhưng nếu chẳng may đó thực sự là ý của Bí thư Trương thì sao?

Nghĩ đến đây, Cục trưởng Phùng lập tức ngồi không yên. Sau khi biết được thông tin từ hai cấp dưới, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra, cẩn thận bấm từng số. Lần này, ông ta không thể không phòng xa được.

Lương Thần và Liên Tuyết Phi quay trở lại huyện Giang Vân thì trời cũng đã tối. Đối với sự việc lần này thì không bàn tính đến việc có bao nhiêu thu hoạch, chỉ đi tìm một quán cơm để dùng bữa cơm tối. Khi chuẩn bị dùng xe Jeep đưa Liên Tuyết Phi về khách sạn nghỉ ngơi, hắn nghe cô ấy nói một câu:

- Thời gian còn sớm, tôi muốn đến thăm chỗ ở của anh.

Lương Thần nhìn đối phương một cách kinh ngạc. Tuy đối phương đã quay đầu đi, không nhìn thấy rõ vẻ mặt nhưng Lương Thần lại loáng thoáng nhìn thấy lỗ tai của cô gái dường như đỏ ửng lên. Đối với yêu cầu này, Lương Thần đương nhiên không thể cự tuyệt nhưng cũng không có vẻ gì là hoan nghênh, trong lòng nói thầm Liên nhị tiểu thư đơn giản chỉ muốn thăm chỗ hắn ở thôi sao?

Trở lại khu tập thể của phòng công an huyện, khi xuống xe chuẩn bị dặn dò Lan Kiếm hãy trở về nhà trễ vì hắn phải tiếp khách thì đã thấy vị tinh anh bộ đội đặc chủng này nhấn ga vọt xe đi mất.

Hai người đi lên lầu, sau đó hắn lịch sự mời phóng viên Liên vào trong phòng rồi pha trà mời khách. Lúc này Lương Thần mới thoải mái tựa vào ghế salong, trên mặt hiện ra vẻ thích thú. Liên Tuyết Phi vừa uống trà vừa ngắm nhìn chàng thanh niên từ trên xuống dưới.

Bị đối phương nhìn chăm chú, Lương Thần cảm thấy trong lòng không yên, liền ngồi ngay ngắn lại, cẩn thận kiểm tra một chút nhưng không thấy có gì bất thường, do đó liền quay sang Liên Tuyết Phi nghi hoặc hỏi:

- Tôi có cái gì không ổn à? Cô đang nhìn cái gì vậy?

- Tôi muốn nhìn một chút, Trưởng phòng Lương với tỉ phú Lương có gì khác biệt không?

Liên Tuyết Phi hồi đáp.

- Cô biết rồi sao?

Lương Thần hơi chấn động, theo sau cười hỏi.

- Ừ, chẳng những chỉ có một mình tôi mà hiện tại chỉ sợ toàn thủ đô cũng đã biết điều đó rồi. Chủ tịch Lâm, con trai thứ hai của Thủ tướng quốc vu viện đã trao quyền thừa kế tài sản cho một tiểu tử vô danh. Có lẽ cậu sẽ không ngờ tại sao tin tức lại lan truyền đến thủ đô như vậy. Cái tên Lương Thần ở thủ đô so với huyện Giang Vân hay là Liêu Dương thì vang dội hơn nhiều.

Liên Tuyết Phi vừa nói vừa cười, trong giọng nói có vài phần giễu cợt.

Nhớ tới sự tính toán của Cục trưởng Lâm, rồi nhớ đến việc giả chết rồi ngồi xem trò hay của Chủ tịch Lâm, trong lòng Lương Thần cảm thấy có chút phức tạp. Hắn có dự cảm rằng, việc thừa kế số lượng tài sản khổng lồ này sẽ mang đến cho hắn không ít phiền toái và rắc rối không tưởng tượng được.

- Đang nghĩ cái gì vậy?

Nhìn chàng thanh niên có chút phân tâm, Liên Tuyết Phi cảm thấy bất mãn hỏi.

- Tôi đang suy nghĩ không biết số tiền này tôi nên xài như thế nào đây?

Lương Thần cắn răng, dường như cảm thấy khó khăn khi đưa ra quyết định:

- Tôi đang lo lắng là có nên từ chức, chạy đến một thế giới nào đó để làm đại phú ông, sống một cuộc sống phiêu diêu tự tại.

- Ý tưởng không tồi!

Liên Tuyết Phi cười nhẹ nhàng, lộ ra chiếc răng khểnh trắng muốt. Trước mặt chàng thanh niên này, cô đã nở nụ cười nhiều hơn bình thường.

- Nếu thật sự nghĩ không ra thì tôi cũng có thể giúp anh. Anh có biết về phương diện này thì phụ nữ xuất sắc hơn đàn ông nhiều không?

Hai bên nói chuyện vui vẻ, vô tình nhìn thấy đồng hồ đã điểm mười giờ khuya. Theo lý mà nói thì khách nên nói lời tạm biệt chủ nhà để ra về. Ánh mắt phóng viên Liên có chút mơ hồ, khuôn mặt ngày thường vốn lạnh lùng nay lộ ra sự xấu hổ và do dự. Rốt cuộc, cô cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ, ra vẻ trấn tĩnh nói với Lương Thần:

- Bây giờ cũng đã muộn rồi, tôi cũng nên trở về khách sạn.

- Được rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau.

Thấy thời gian quả thật cũng đã quá muộn nên Lương Thần không tiện giữ lại, vì thế đứng lên cười nói.

Liên Tuyết Phi gật đầu, không nói một lời nào, đứng lên bước ra cửa. Cô từ chối để Lương Thần đưa xuống lầu. Vì thế Lương Thần chỉ đứng ở trên lầu nhìn Liên Tuyết Phi đi xuống một mình.

Sau khi Liên Tuyết Phi rời khỏi, Lương Thần dọn dẹp những tách trà, ưỡn người một cái rồi chuẩn bị lên giường. Đúng lúc này hắn lại nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Ai vậy ta? Sao lại đến vào lúc đêm khuya như thế này? Lương Thần nhìn qua lỗ nhòm ở cửa, thấy phóng viên Liên đang mang theo túi xách đứng trước cửa. Chẳng lẽ cô ấy còn quên cái gì sao? Lương Thần mở cửa phòng, đang tính mở miệng hỏi thì thấy đối phương không chút khách khí, đẩy hắn sang một bên mà bước vào.

- Đêm nay tôi muốn ngủ lại đây.

Liên Tuyết Phi nói một cách rất mạnh mẽ, cứng rắn, chỉ có điều ánh mắt có chút khẩn trương. Cô quả thật đang rất căng thẳng bởi vì cô rất sợ nghe được lời từ chối từ chàng thanh niên kia. Đối với cô mà nói thì đó là nỗi nhục không thể nào chịu đựng nổi.

Ái chà! Lương Thần lập tức giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp lạnh lùng trước mặt, thấy đối phương nắm chặt túi xách, trong lòng không khỏi có chút suy nghĩ.

Hắn có thể nhìn thấy cô gái ấy đang có chút khẩn trương. Hắn hiểu nếu như bây giờ hắn từ chối thì có thể khiến cô gái vốn dĩ kiêu ngạo này không thể chịu đựng được. Đối phương càng biểu lộ sự mạnh mẽ thì lại càng chứng tỏ cô ấy là một người không thể chấp nhận thất bại. Trên thực tế, Liên nhị tiểu thư và Đình tỷ có tính cách vô cùng giống nhau.

- Không sao, vẫn còn dư một phòng.

Lương Thần đóng cửa lại, cười cười chỉ một căn phòng ngủ khác. Hắn không hỏi đối phương vì sao ngủ lại, cũng không tỏ vẻ khó xử hay cự tuyệt.

Nét lạnh lùng của Liên Tuyết Phi bỗng chốc biến mất, đôi mắt đẹp nhìn Lương Thần một cách ấm áp. Chàng thanh niên này dường như rất hiểu rõ cô và cũng dường như đang nhân nhượng cô. Một người đàn ông tâm lý như vậy, cho dù không thể trở thành tình nhân thì cũng có thể trở thành người tri kỉ.

- Không sợ người khác biết thì sẽ ảnh hưởng không tốt sao?

Liên Tuyết Phi cởi giầy, thấp giọng hỏi một câu.

- Nói là Trưởng phòng công an huyện nhưng kỳ thật cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng, sẽ không có mức độ gây chú ý lớn đến như vậy đâu. Tôi vừa rồi cũng đã nói với cô, nếu thật sự không ổn thì tôi sẽ từ chức đi làm một đại phú ông.

Lương Thần nói giỡn một câu, sau đó dừng lại ra vẻ cảm thán nói tiếp:

- Hiện tại tôi là một người rất nhiều tiền nhưng khi cần phải lựa chọn một con đường thì phải chọn lấy một con đường rộng lớn để mà đi chứ.

Liên Tuyết Phi đang tính mở miệng nói thì nghe tiếng điện thoại vang lên, chỉ nghe Lương Thần lấy chiếc điện thoại di động trên bàn lên nghe, vài giây sau thì sắc mặt trở nên khó coi, nói:

- Cứ tiếp tục điều tra những điểm nghi vấn của mỏ than Hồng Tinh. Bất kể như thế nào, anh cũng phải tìm được người cho tôi.

- Làm sao vậy?

Nhìn Lương Thần tắt điện thoại, thần sắc có một chút âm trầm, Liên Tuyết Phi cất tiếng hỏi. Chính bản thân cô cũng có chút giật mình khi giọng điệu của mình lại nhẹ nhàng như vậy.

- Mã Hồng Trung đã mất tích.

Lương Thần giấu vẻ lo lắng, cười lạnh nói:

- Không cần phải nói, nhất định là Ngả Liên Hỉ đã làm chuyện này.

- Mã Hồng Trung là một nhân chứng quan trọng để có thể bắt giam Ngả Liên Hỉ.

Liên Tuyết Phi nghe xong cũng không khỏi nhíu mày. Sự mất tích của Mã Hồng Trung có thể khiến cho việc điều tra trở nên khó khăn hơn.

- Là do tôi quá sơ suất!

Lương Thần vuốt cằm nói:

- Tôi sớm nên phái người bảo vệ anh ta chứ!

Nói là nói như vậy nhưng Lương Thần cũng biết, nếu như không có chỉ thị của lãnh đạo huyện thì việc hắn một mình điều tra sự cố của mỏ than đó chính là vượt quyền.

- Mặc kệ tên Ngả Liên Hỉ khốn kiếp này có giở trò như thế nào thì với tội danh gây nên sự cố nghiêm trọng là không thể trốn thoát được. Gã ta phải trả giá cho những hành vi vi phạm của mình.

Liên Tuyết Phi lạnh lùng nói.

Lương Thần liếc trộm đối phương một cái, trong lòng thầm nhủ những lời cô ấy nói chính là để cho mình an tâm. Cho dù tên Ngả Liên Hỉ đó có thể thoát tội nhưng với khả năng của Liên nhị tiểu thư thì cũng có thể khiến gã ta ngồi tù tám mười năm.

- Thôi mệt rồi, tôi đi ngủ trước đây!

Liên Tuyết Phi vừa nói vừa lấy tay che miệng ngáp. Chính Lương Thần cũng cảm thấy mi mắt mình muốn cụp xuống.

Sau khi nói câu chúc ngủ ngon, Lương Thần quay trở lại phòng của mình. Vừa đặt lưng nằm xuống, hắn đã nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ. Trong giấc mơ, hắn cảm giác được có một thân thể nóng bỏng chui vào trong lòng ngực của hắn. Khuôn mặt thanh tú của cô gái có khi là Tử Thanh, có lúc lại là Thanh Oánh. Lương Thần theo bản năng mà ôm chặt khiến cô gái kêu lên một tiếng rên khẽ.

Không biết bao lâu chìm đắm trong giấc mơ với cô gái, Lương Thần cảm thấy mắc tiểu nên mơ mơ màng màng đến nhà vệ sinh, khi trở về giường lại vướng phải chân của một cô gái đang nằm trên giường, trong miệng còn nói:

- Nằm xịch sang một bên đi chứ, bên đó vẫn còn rộng mà.

Cô gái miễn cưỡng ừ một tiếng, rồi co cặp đùi trắng muốt vào trong chăn. Lương Thần tiếp tục nằm cuộn trong chăn, đột nhiên thân thể cứng đờ lên. Tại sao trên giường lại có con gái chứ? Hắn tỉnh táo suy nghĩ lại, ngoại trừ Liên nhị tiểu thư nằm ở phòng bên kia thì còn có ai đêm hôm khuya khoắt mà leo lên giường của hắn cơ chứ?

Ngây người một lúc, Lương Thần ngồi thẳng lên, bụng nói nếu cô chiếm lấy giường của tôi thì tôi sẽ qua bên giường của cô, coi như chúng ta trao đổi qua lại thôi. Nhưng khi chuẩn bị đứng lên, thân thể của hắn đã bị đôi chân trắng muốt của cô gái quấn lấy.

- Đừng có đi. Cứ như vậy là tốt rồi. Tôi cảm thấy lạnh quá.

Cô gái vẫn lấy cái cớ như lần trước, toàn thân hơi run lên, dường như thật sự là rất lạnh. Chỉ có Lương Thần biết, nhiệt độ thân thể của cô gái này đang sắp làm tan chảy hắn.

- Liên đại tỷ, cô có giường tại sao không chịu ngủ mà lại muốn ngủ cùng tôi chứ?

Giọng nói Lương Thần có chút mất tự nhiên. Hắn cũng không phải là gỗ đá tự nhiên phải sinh ra phản ứng sinh lý bình thường mà thôi. Trên thực tế, nhờ kinh nghiệm trên chốn tình trường mà hắn tích lũy được, nếu có cô gái nào nằm trên giường của hắn thì chứng minh rằng cô ấy đã giải trừ tất cả các phòng tuyến, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

- Chiếc chăn bên giường kia người khác đã dùng qua nên tôi không thích.

Cô gái đáp lại, thân thể mềm mại của cô rúc vào lồng ngực của Lương Thần.

- Nhưng chiếc chăn này tôi cũng đã dùng qua.

Lương Thần giật mình khi va chạm vào da thịt trắng mịn, ấm áp, trong lòng không khỏi chấn động mà sinh ra tà niệm. Hơn nửa năm qua hắn được Lâm Tử Hiên đưa đến miệng một đám người đẹp. Có thể hiểu được ý của Lâm Tử Hiên chính là muốn hắn luyện tập được khả năng không cần khống chế và che giấu sự ham muốn trong lòng. Lương Thần cho rằng Lâm Tử Hiên đã thành công trong việc đó.

- Lương Thần, làm tình nhân của tôi đi!

Đôi mắt của cô gái trong đêm sáng lên, đôi môi không ngừng cong lên mà trêu chọc chàng thanh niên.

- Để tôi vào nhà tắm soi gương lại đã.

Lương Thần cười khổ đáp.

- Có phải anh muốn nhìn thấy rằng mình càng ngày càng đẹp trai phải không? Chẳng phải như vậy sao?

Liên Tuyết Phi cười khinh hỏi. Dưới sự trợ giúp của màn đêm, cô trở nên ngả ngớn và to gan, đôi môi cô nhanh chóng tìm đến đôi môi của chàng thanh niên.

Nghiêm khắc mà nói đây không phải là nụ hôn đầu tiên của cô. Trong ngày thứ ba sau đám cưới, cô từng một phen nhéo ngực của đức lang quân Hồ Kiệt Minh, lấy giọng ra lệnh chồng phải hôn mình. Hai đôi môi chạm nhau nhưng lại không có sự rung động, hưng phấn hay tim đập nhanh hơn gì cả chứ đừng nói đến mê muội đến thở không nổi. Điều này khiến cho cô cảm thấy căm ghét tình yêu, cảm thấy tất cả những gì miêu tả trong sách đều là gạt người. Vì thế hai mắt nhắm nghiền mà đẩy chồng ra.

Hiện tại, chỉ có chạm nhẹ một chút nhưng lại có cảm giác tê tê, dại dại. Tim cô bắt đầu đập mạnh hơn, huyết mạch dường như sôi sục lên khiến cô không kìm nổi cứ tìm đến đôi môi đang tránh né kia. Cũng theo như những gì trong sách dạy cách hôn, cô đưa đầu lưỡi của mình tiến sâu vào trong miệng của đối phương. Cô bắt đầu thích loại cảm giác này. Nó khiến cô cảm thấy mình chính là một người phụ nữ chân chính.

Lương Thần chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ có một cô gái xinh đẹp chủ động cứng rắn, mạnh mẽ mà nằm đè lên hắn, giống như đàn ông mà cưỡng hôn đàn bà vậy. Cách đây một năm, bạn gái duy nhất đã quyết định rời bỏ hắn, khi đó hắn cảm thấy bất kể là tiền đồ hay là đàn bà đều là hai bàn tay trắng. Nhưng sau một năm, bởi vì năng lực đặc biệt, bởi vì Chủ tịch Lâm thần bí đã điên khùng mang đến cho hắn những thứ mà hắn đã từng mất đi. Trong vòng một năm đã thăng tới chức Trưởng phòng công an huyện, đồng thời cũng trở thành một tỷ phú. Hơn nữa, hắn liên tục ngủ với nhiều cô gái xinh đẹp như Trương Ngữ Giai, hai nữ đại minh tinh, báu vật trời sinh Diệp Tử Thanh. Thậm chí khoảng cách để hái được đóa hoa của hai mẹ con Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm cũng đang rất gần. Mà Liên Tuyết Phi lúc này là một thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời) lại chủ động nhào vào ôm lấy hắn, yêu cầu hắn trở thành bạn trai của cô ấy. Chẳng lẽ hiện tại, hắn vẫn còn sống trong thế giới ảo tưởng hay sao?

Mỗi buổi sáng thức dậy, hắn đều tự soi gương, không phải là để săm soi trang điểm mà là xác nhận hắn đang sống trong hiện thực chứ không phải là mộng.

Là con người, ngoài bi thương và thống khổ, thì anh cảm thấy thất bại nhất khi anh không thể có được cái mà mình muốn. Khi trở thành tỷ phú, anh sẽ cảm thấy tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này đều thuộc về anh, bao gồm cả gái đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK