Ba người bước chân vội vã, nhanh chóng quay lại đại điện.
Vừa đi Sư Thanh Y vừa nói: "Thiên Thiên có ở nơi đó quan sát quá trình không? Thủ hạ của cậu đang ở đâu?"
"Đều đang ở đó." Vũ Lâm Hanh trả lời: "Chỉ có tớ ra ngoài tìm các người."
Vẻ mặt Sư Thanh Y ngưng trọng, thấp giọng nói: "Ân, có người của chúng ta ở đó là tốt rồi."
Lời này nàng nói xong có chút phức tạp, nàng dùng chính là "người của chúng ta", nói cách khác, cho dù nàng là người nhà họ Sư nhưng trong nội tâm của nàng tựa hồ cũng không tự xếp mình vào cùng một chỗ.
Thú vị hơn chính là bản thân nàng cũng không ý thức được điểm đó.
"Cậu đang lo lắng cái gì?" Vũ Lâm Hanh nghe được chút ẩn ý.
Sư Thanh Y nhíu mày: "Cậu nói tiểu di cùng chị tớ biểu tình kỳ lạ, tớ lo lắng nếu bọn họ mở quan tài thu thập được tin tức rồi chỉ sợ cũng sẽ lập tức đóng nắp quan lại. Nếu như chúng ta không ai ở bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, đến lúc đó sợ rằng sẽ rất phiền phức."
"Các người không phải người một nhà sao, thế nào lại phải làm việc như gián điệp vậy."
Ngữ khí của Sư Thanh Y có chút cảm thán: "Bọn tớ quả thật là người một nhà. Nhưng các nàng có rất nhiều chuyện gạt tớ, không muốn tớ biết, nếu như tớ muốn nắm được manh mối, nhất định phải 'linh hoạt" đúng lúc một chút."
Lạc Thần nghe nói như thế, biểu tình không có gì biến hóa.
Bởi vì Sư Thanh Y, Lạc Thần tuy rằng khôi phục một ít nhưng so với trạng thái bình thường trước đây vẫn kém rất nhiều, hơn nữa lại đi quá nhanh, bước chân rõ ràng có chút phù phiếm hư ảo, giống như phiến lá bị gió thổi rơi.
Sư Thanh Y thoáng nhìn qua, bước tiến chậm lại.
Nàng nghiêng khuôn mặt đi, lại liếc mắt nhìn Lạc Thần.
Một nhóm người đi chung với nhau sẽ có tính tập thể, lúc một người bắt đầu đi chậm lại, đội ngũ kỳ thực cũng sẽ dần dần thả chậm tiết tấu, đây là một loại biểu hiện không nhận thức được.
Có Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh, Sư Thanh Y sẽ không biểu hiện quá rõ, rất bất tiện. Nàng biết Lạc Thần hiện tại ở vào thời kỳ bất thường, đi nhanh sợ rằng lao lực, mặc dù phía trước có việc rất quan trọng đang chờ nhưng Sư Thanh Y vẫn bất động thanh sắc thả chậm cước bộ.
Hơn nữa lúc đi qua một phiến đá, nàng còn vươn tay đỡ lấy Lạc Thần.
Dù sao cũng không có việc gì quan trọng hơn nữ nhân bên cạnh.
Lạc Thần cũng nhìn về phía Sư Thanh Y, ánh mắt hai người chạm nhau.
Không nói gì, cũng không cần nói.
Lúc đến cửa đại điện, Lạc Thần sớm đã ra hiệu để Nguyệt Đồng nằm sấp đừng nhúc nhích, Vũ Lâm Hanh lui ở bên phải các nàng, khuôn mặt xoay đi, nơm nớp lo sợ không dám nhìn, lúc này mới có thể tránh được một kiếp.
Vào đại điện, không phát hiện người, chỉ có thể nhìn thấy xa xa dày đặc bóng đêm bị ánh đèn pin chiếu xuyên qua, giống như rất nhiều đôi mắt dã thú rình rập trong đêm khuya.
Đại điện này nguy nga rộng lớn, toát ra cảm giác áp bách, ba người lướt qua một đạo lại một đạo thạch trụ chống trời cao chót vót, một một đoạn thời gian ngắn, mới nhìn rõ nơi cuối điện tụ tập một đám đông.
Đoàn người vây lấy một quan tài đen nằm trêи một tế đài hình rắn thật lớn.
Sư Thanh Y nheo mắt, xa xa nhìn thấy Chúc Hòa Bình dẫn một nhóm nam nhân thân hình vạm vỡ đóng nắp quan tài, quan tài cũng sắp đóng lại đến một nửa.
Nhiều người như vậy cùng đẩy một cái nắp quan, mỗi một lần đẩy biên độ dịch chuyển rất nhỏ, không cần nghĩ cùng biết nắp quan này có bao nhiêu nặng.
"Chờ một chút." Sư Thanh Y bước nhanh đến bên kia.
Giọng nói của nàng kỳ thực không cao, nhưng lại có chút nhu lãnh, loại uy nghiêm cùng cao quý hiếm có này dung hợp trêи người nàng, vô cùng đúng mực, giống như dạ minh châu có thể tỏa sáng trong bóng đêm.
Đây là khí chất độc hữu vốn được giấu kín trêи người nàng, phát triển hoàn thiện, so với ý chí càng tỏa sáng hơn.
Vốn dĩ trong đám ngươi có tiếng bàn tán trầm thấp, lúc này đột nhiên im bặt, vắng lặng khác thường.
Mọi người cũng đồng thời ngừng động tác.
"A Thanh?" Sư Khinh Hàn bước ra, nhìn mọi người xung quanh để họ nhường đường cho nàng, nàng nhìn Sư Thanh Y giọng nói nhu hòa: "Vừa rồi đi nơi nào? Không nhìn thấy con."
"Cùng Lạc Thần ra ngoài một chút, xem hoàn cảnh xung quanh, không có gì." Sư Thanh Y khẽ mĩm cười.
Ánh mắt của nàng một lần nữa nhìn vào quan tài đen: "Con muốn xem thứ trong quan tài một chút."
Nàng không uyển chuyển hỏi ý kiến: "Con có thể xem thứ trong quan tài sao." Mà chỉ trực tiếp biểu đạt cách nghỉ của mình.
Sư Khinh Hàn có chút do dự.
Sư Dạ Nhiên lại đạm nhạt nói: "Quan tài rất nặng, dùng rất nhiều sức lực mới mở ra được, đã khép lại được một nửa, mở lại sẽ rất phiền phức."
"Không sao cả, em sẽ nghĩ biện pháp mở ra." Sư Thanh Y tự tin nói.
"Hơn nữa, bạn bè của em cũng đều thấy, vốn dĩ em có thể hỏi, nhưng em vẫn muốn tận mắt mình nhìn thấy." Lúc nói lời này, ánh mắt Sư Thanh Y quét đến Thiên Thiên bên kia.
Ám chỉ này rất hiển nhiên, Sư Dạ Nhiên khó có được mím môi, vẻ mặt không được tự nhiên.
Bên kia Thiên Thiên hướng Sư Thanh Y gật đầu, biểu thị đã hiểu.
"Trong quan tài là cái gì?" Sư Thanh Y nói.
Sư Khinh Hàn thở dài một hơi: "Hòa Bình, mở ra."
"Cảm ơn, tiểu di." Sư Thanh Y cũng âm thầm thở ra.
Chúc Hòa Bình là một cái hồ lô, không nói lời nào, chỉ nhận lệnh làm việc, Sư Khinh Hàn phân phó hắn mở ra, hắn cũng không có dị nghị mà nghe theo, cùng người dưới tay hắn một lần nữa mở quan.
Sư Thanh Y bước đến bàn tế, chuẩn bị quan sát, Lạc Thần cũng không tiếng động theo sau.
Sự yên lặng này so với trước đó càng thêm đáng sợ.
Ngoại trừ nữ nhân mặt quỷ, tất cả mọi người đều nhìn về bàn tế, Tiêu Dĩ Nhu lại nhìn Lạc Thần.
"Bên trong là một đứa trẻ." Thiên Thiên lúc này sớm nói.
Đứa trẻ?
Sư Thanh Y gật đầu, biểu thị đã biết.
Quan tài dài bằng chiều cao của ba thanh niên, phía trêи chạm khắc hắc xà, thân rắn kéo đến phía dưới, trong khe hở tiếp xúc với nắp quan cũng ẩn dấu thân rắn làm vị trí tiếp xúc, dễ dàng khiến nắp quan lệch vị. Đến lúc nắp quan thực sự lệch vị, một thân rắn hoàn chỉnh giống như bị cắt ra, đầu ở nắp quan, một nửa thân thể ở thân quan, thân rắn lại đứt khúc vặn vẹo khiến quan tài càng trở nên dữ tợn.
Cả quan tài đều là hắc sắc, thoạt nhìn giống như kim loại, trêи thực tế Sư Thanh Y lại có thể thấy mặt ngoài có rất nhiều hoa văn giống như vòng tuổi của cây, chỉ là vì màu sắc quá tối, hoa văn này cũng khó thấy được.
Nắp quan tài mở được một nửa, Sư Thanh Y dò xét nhìn vào, thấy phần đầu của thi thể bên trong gần như bị che khuất chỉ lộ ra tay chân, tay chân rất nhỏ, quả thật giống như lời Thiên Thiên nói, là một đứa trẻ.
Nếu nói là một đứa trẻ chỉ sợ cũng không quá đúng, chính xác ra, đây là một tiểu thiếu niên.
Vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt, từ hình thể, Sư Thanh Y phỏng đoán tiểu thiếu niên này khoảng mười một mười hai tuổi, còn chưa phát triển đầy đủ, rốt cuộc vẫn là chỉ là một cành non.
Chỉ là cành non này còn chưa xanh tốt, đã chết đi.
Trong quan tài nằm một thiếu nhiên Sư Thanh Y cũng không kinh ngạc, kinh ngạc chính là quần áo mà thiếu niên này mặc.
Hắn mặc áo sơmi trắng được cắt may tinh xảo, quần tây, giày da, thoạt nhìn hình như là một tiểu thiếu gia nhà giàu có.
Từ những chi tiết này có thể thấy được, đây là phong cách của thập niên bảy mươi tám mươi, nhưng đặt ở hiện tại cũng sẽ không lỗi thời.
Vấn đề chính là ở chỗ này.
Nơi này là cổ mộ niên đại rất xa xưa, chí ít là ở trước Minh triều, thế nào sẽ có một thiếu niên mặc trang phục loại này nằm trong quan tài.
Sư Thanh Y nghẹn lấy nghi hoặc trong lòng, tạm thời chưa nói, cùng Chúc Hòa Bình và đám nam nhân dùng sức, đến lúc nắp quan gần như được dời đi mới lộ ra khuôn mặt của tiểu thiếu niên kia.
Khuôn mặt ngây ngô lại thanh tú, trưởng thành nhất định là một mỹ nam, nhưng đợi không được hắn trưởng thành.
Sư Thanh Y nhíu mày.
Lạc Thần ở một bên nhìn, nàng một lần nữa ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bức tường thật lớn phía sau quan tài, đôi mắt thâm thúy.
Trêи tường là một bức bích họa rất lớn, cũng là một bích họa trần thuật, nhân vật được điêu khắc vô cùng cẩn thận, ngay cả trang sức vân vân đều miêu ta vô cùng sinh động.
Trong bích họa là một đám người chen chúc, hoàn toàn không cách nào đếm rõ, đại khái là người vẽ bích họa này muốn xây dựng một tràn cảnh đông đúc hùng hậu, cho nên chủ yếu dựa vào người để nhấn mạnh.
Nhân vật chia làm hai bên trái phải, đều là thân mặc khôi giáp, bên trái một loại phong cách trang phục, bên phải lại là một loại khác, chợt nhìn giống như hai quân giao tranh.
Nhưng nhìn ở trung tâm, những người đó rõ ràng được vẽ cao to hơn rất nhiều, hơn nữa loại tỷ lệ khác biệt này là một phương pháp biểu thị trù tượng của cổ đại, càng cao lớn, càng tinh tế, chứng tỏ người đó địa vị càng cao, nhân vật chính là bọn hắn, các binh lính mặc khôi giáp bất quá chỉ là bối cảnh.
Bên trái là quân đội hắc giáp, hai nam một nữ đứng ở phía trước, trong đó có một nam nhân đang ôm một đứa trẻ, dùng loại lá cây nào đó bện làm tả lót.
Nam nhân dâng đứa trẻ cho một nữ nhân đứng đầu kim giáp tướng sĩ ở đối diện, nữ nhân kia một thân váy dài đỏ thẳm ôm lấy chân, tóc dài gần như đến mắt cá.
Mặc dù chỉ là một bức bích họa đơn thuần nhưng trêи người nữ nhân kia như trút xuống khí tức cao nhã của ánh trăng, chiếu vào tế đài.
Có thể nhìn ra được, nữ nhân kia đang mỉm cười.
Người vẽ bức bích họa này rõ ràng đối với nữ nhân này phá lệ thiên vị, đem tất cả mỹ lệ trêи đời đều dùng hết chỉ vì khắc họa một nụ cười của nàng.
Lạc Thần nhìn hồi lâu, hàng mi dài rũ xuống, không nói một chữ.
Bởi vì mục tiêu bất đồng, trọng điểm của mỗi người dĩ nhiên cũng không giống nhau, cho nên Sư Thanh Y lúc này cũng không đặt tâm tư trêи bích họa, mà nàng hoàn toàn bị tiểu thiếu niên mười mấy tuổi kia hấp dẫn.
"Các người biết hắn, đúng không?" Sư Thanh Y quay đầu lại, nhìn Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn.
"Hắn gọi là Sư Tử Dã." Yên lặng chốc lát, Sư Dạ Nhiên nói.
Sư Thanh Y trước đây chưa từng nghe qua tên này, nhưng lúc nghe vào trong tai, trong lòng nàng lập tức chấn động.
Sư Dạ Nhiên nói: "Hắn là anh của chúng ta."