Thế nhưng nàng hiện tại muốn nói cái gì cũng không thể quang minh chính đại nói, muốn làm gì cũng không thể quan minh chính đại làm, chỉ có thể cẩn thận che giấu, giống thợ săn chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Mà Sư Thanh Y đứng tại chỗ, tỉ mỉ quan sát dáng vẻ trêu đùa Nguyệt Đồng của Lạc Thần, không khỏi cảm thấy đứng hình.
Chứng kiến Lạc Thần nhu thuận buông xuống ánh mắt, khóe miệng lại ôn nhu nở ra một nụ cười, khiến tâm tình của nàng cuối cùng buông lỏng một chút. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần, đưa tay xoa đầu Nguyệt Đồng, nhưng trêи mặt vẫn còn vài phần phiền muộn.
Động tác của Sư Thanh Y từ trước đến nay đều rất ôn nhu, lực đạo thích hợp, Nguyệt Đồng được ngón tay thon dài của nàng xoa cảm thấy cực kỳ thoải mái, hơn nữa ăn uống no đủ, vì vậy nhàn nhã mà nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ của chủ nghĩa hưởng thụ.
"Có phải cảm thấy em cùng chị ấy cư xử rất kỳ quái hay không?" Sư Thanh Y giúp Nguyệt Đồng vuốt lại bộ lông màu ánh bạc, ánh mắt lại buông xuống, đều này vô tình khiến cho dáng vẻ của nàng nhìn vô cùng uể oải: "Rõ ràng là chị em lại giống như kẻ thù."
Lạc Thần lắc đầu: "Chị không biết nguyên nhân trong đó, nên cũng không tiện xen vào việc này."
Sư Thanh Y ngước mặt nhìn nàng: "Nếu như, em muốn chị hiểu rõ thì sao?"
Lạc Thần thản nhiên nở nụ cười.
Sư Thanh Y chẳng qua là yếu ớt nở một nụ cười khổ.
Nàng thở dài, tựa hồ đang cân nhắc đều gì, cuối cùng thấp giọng nói: "Như chị đã thấy, chị ấy chính là chị hai của em Sư Dạ Nhiên. Trước đây chị ấy đối với em rất lạnh nhạt cùng nghiêm khắc, nhưng trong lòng em biết rõ chị ấy thật ra là một người chị tốt, chí ít có rất nhiều việc nhỏ nhặt chị ấy đều thay em suy nghĩ. Em nghĩ muốn cái gì chị ấy tuy rằng tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng cuối cùng đều sẽ cho em. Nhưng mà… nhưng mà hai năm trước chị ấy lại làm một chuyện khiến em vô cùng căm hận, cho nên em mới lựa chọn dọn ra ngoài sống."
Lạc Thần không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy mà chuyên chú, vĩnh viễn đều là người thích hợp để nghe người khác tâm sự.
Giọng nói của Sư Thanh Y nhẹ mà có chút run rẩy, dường như đang hồi tưởng một cơn ác mộng, nói: "Chị ấy…. có khả năng là người đã hại chết Tiểu Di."
Lạc Thần ngẩn ra, tiếp theo là nhíu chặt mi tâm: "Sao lại như vậy, còn nói "có khả năng" lại là thế nào."
"Chị cũng không tin tưởng có đúng hay không? Nói chị ấy có khả năng là bởi vì kỳ thực cũng không có căn cứ xác thực, chỉ là suy đoán." Ngón tay Sư Thanh Y bắt đầu run rẩy sờ vào chiếc nhẫn bạch ngọc được nàng dùng một sợi chỉ đỏ đeo trêи cổ, trông có vẻ đây là vật luôn theo bên người nàng.
Chiếc nhẫn này là món quà quý giá nhất mà Sư Khinh Hàn lúc sinh tiền lưu lại cho nàng, không ngờ lại châm chọc mà trở thành vật kỉ niệm cuối cùng.
"Các nàng là người thân." Lạc Thần ngẩng đầu: "Không đến mức như vậy, có thể là em nghĩ sai rồi."
"Phải, em cũng mong muốn em nghĩ sai rồi, các nàng là quan hệ dì cháu, nói như vậy ai có thể tin chứ?" Sư Thanh Y cắn cắn môi, môi dưới bị nàng cắn ra một mảnh trắng bệch: "Đêm đó, Tiểu Di cùng em nói lời từ biệt, nàng nói muốn đi công tác, đi một nơi rất xa, cũng sẽ đi rất lâu. Nàng nói chuyện rất thần bí, em không biết nàng muốn đi nơi nào, nhưng nếu chỉ là đi công tác em cũng sẽ không để tâm nhiều như vậy. Kỳ quái chính là lúc Tiểu Di vừa đi, ngoại trừ ngày đầu tiên sau đó cũng không thấy liên lạc với em. Càng về sau, em ở nhà chờ càng lo lắng, gần như sống một ngày bằng một năm, cũng không biết những ngày tháng đó em làm thể nào vượt qua, em chỉ còn thiếu việc gọi Tiêu thúc báo cảnh sát, thế nhưng tỷ của em… Sư Dạ Nhiên nàng vẫn một mực thờ ơ, thật giống như Tiểu Di đi lâu như vậy mà không liên lạc về nhà cùng nàng không một chút liên quan. Cho đến một ngày, Sư Dạ Nhiên đến cho em biết Tiểu Di đã qua đời trêи đường đi công tác trở về, thi thể đã được cảnh sát chuyển về."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Thần trầm ngâm vài giây, hỏi.
Sư Thanh Y nói: "Tai nạn giao thông."
"Nói cụ thể một chút, là loại tai nạn giao thông gì?"
"Hai xe đâm vào nhau trêи đường cao tốc, lại thêm một chiếc xe tải từ phía sau đâm vào. Tài xế xe tải đó về sau lại điều tra không được lại lịch, xe của Tiểu Di bị đâm đến biến dạng, cho nên thi thể của nàng căn bản là… căn bản là…. Lúc đến đồn cảnh sát nhận dạng thi thể, nếu như không phải nhìn thấy giấy tờ tùy thân cùng ví tiền, còn có chiếc nhẫn ngọc độc nhất vô nhị trêи ngón tay, em căn bản là không thể nhận ra nàng."
Sư Thanh Y nói đến đây, nhớ đến hình ảnh thi thể máu thịt mơ hồ, căn bản không cách nào tiếp tục miêu tả.
"Tài xế gây tai nạn không tìm được?" Lạc Thần nhíu mày: "Xe cộ lưu thông đều phải có giấy phép, chỉ cần xe có hồ sơ là có thể biết lai lịch của chủ xe, sao lại có thể biến mất đơn giản như vậy? Huống chi, chị cảm thấy gia đình em cũng không đơn giản, muốn truy ra tung tích tài xế đó, phải là dễ như trở bàn tay mới đúng."
"Đây cũng là việc em cảm thấy kỳ lạ." Sư Thanh Y nói: "Chiếc xe tải đó rất kỳ hoặc, bởi vì nó là một chiếc xe không giấy phép. Điều này có nghĩa là không ai biết lai lịch chiếc xe này, cũng không biết ai đã từng lái qua, vân tay và vết máu thu được trêи xe cũng không giúp ích được gì, giống như mò kim đáy bể, căn bản không có ai biết tài xế gây tai nạn là ai."
"Xe không đăng ký giấy phép sao lại được phép lưu thông?" Lạc Thần nghi ngờ hỏi.
"Không sai, lúc đó em cũng rất hoài nghi, tai nạn xe này căn bản là có điểm khả nghi, thế nhưng em có thể nhìn ra điểm khả nghi nhưng lại không cách nào tìm ra nguyên nhân, bởi vì mấu chốt của chuyện này giống như một tờ giấy trắng, hoàn toàn không thể nào nhìn ra. Trêи đời này có rất nhiều việc, rõ ràng có điểm đáng nghi, liếc mắt liền có thể nhận ra nhưng lại không thể nào làm rõ, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Lúc đó em điều tra chiếc xe tải kia cũng không tra được gì, nên chuyển hướng bắt đầu điều tra từ thi thể, người sẽ nói dối, nhưng thi thể luôn rất chân thật, vĩnh viễn cũng sẽ không nói dối. Thế nhưng lúc em nói muốn xem di thể của Tiểu Di, Sư Dạ Nhiên lại nói cho em biết, vì để Tiểu Di sớm được yên nghỉ nên đã đem di thể của nàng đến nhà an táng hỏa thiêu, táng vào trong mộ viện."
Lạc Thần nghe thế, ánh mắt trở nên sắc bén, thoạt nhìn có vài phần âm trầm.
"Chị cảm thấy chị ấy làm như vậy rất bất thường đúng không? Thi thể Tiểu Di mới chuyển về không lâu, chị ấy không đi điều tra trái lại vội vã đem thi thể hỏa táng, chị ấy rốt cục là có ý gì? Cuối cùng là đang che giấu cái gì? Trong mắt chị ấy, đây là tai nạn ngoài ý muốn, người đã chết, cũng không cách nào thay đổi được nữa. Nhưng chị ấy là một nữ nhân thông minh như vậy, không thể nào không nhận ra điểm khả nghi, khả năng duy nhất em nghĩ đến khi đó chính là chị ấy cố tình không muốn điều tra, mà chỉ muốn sớm chấm dứt sự việc này."
"Cho nên em bắt đầu hoài nghi cô ta sao?" Lạc Thần nhẹ giọng nói.
"Phải." Đôi mắt màu hổ phách của nàng càng thêm buồn bã: "Chị ấy là chị của em, em vốn không nên hoài nghi chị ấy, thế nhưng sự tình phát triển đến nước này, chị ấy đem đầu mối duy nhất chặt đứt, vậy em phải nghĩ về chị ấy như thế nào đây? Khi đó em giống như phát điên muốn điều tra manh mối, nhưng cái gì cũng không tra được, giống như có một bàn tay đáng sợ âm thầm xóa đi tất cả dấu vết, loại cảm giác bất lực này gần như đem em bức điên. Cuối cùng, cuối cùng em đành phải buông xuôi, tro cốt của nàng được táng ở mộ viên trong vườn, nàng chính là ở nơi đó lẳng lặng mà ngủ, vĩnh viễn……vĩnh viễn cũng không tỉnh lại nữa."
Lạc Thần thấy đôi mi xinh đẹp của Sư Thanh Y lấp lánh ánh nước, cũng không lên tiếng mà chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng ôm Sư Thanh Y vào lòng.
Sư Thanh Y gắt gao ôm Lạc Thần, đối với nàng mà nói, Sư Khinh Hàn đã chết nhiều năm, nàng hiện tại có thể hoàn toàn ỷ lại cũng chỉ còn lại nữ nhân trước mắt này.
Sư Thanh Y dán bên tai Lạc Thần, nhẹ giọng nỉ non nói: "Từ lúc đó trở đi em bắt đầu hận Sư Dạ Nhiên, hận chị ấy vô tình, hận chị ấy lãnh khốc mà đơn giản như vậy đem thi thể Tiểu Di hỏa táng, dường như Tiểu Di chết đi cũng không liên quan đến chị ấy. Không sai, không còn Tiểu Di, chị ấy chính là người được lợi nhiều nhất, bởi vì sau đó chị ấy đã dễ dàng có được tất cả cổ phần của Tiểu Di, từ nay về sau có thể chân chính khống chế cả tập toàn Sư thị. Em đã từng không ngừng một lần lại một lần thăm dò chị ấy, chất vấn chị ấy, nhưng chị ấy chỉ trốn tránh. Cuối cùng em thực sự nhịn không được cùng chị ấy làm rõ, chị ấy cư nhiên không giải thích, không phản bác em, mà chỉ nhạt nhẽo trả lời em một câu "tùy em nghĩ thế nào cũng được". Lúc đó em rất tức giận nên đã cùng chị ấy ầm ĩ một trận, sau đó dọn ra ngoài, cho đến bây giờ cũng chưa từng trở về."
Lạc Thần thấp giọng nói: "Thanh Y, vừa rồi em cũng chỉ là nói "có khả năng", nói cô ta có khả năng đã mưu tính hại chết Tiểu Di của em, nhưng thật ra trong lòng em vẫn không tin là cô ta làm có đúng không?'
"…..Đúng vậy, chị ấy nói cho cùng cũng là chị của em, còn một người là Tiểu Di, các nàng là người thân, em thật sự có lúc không dám tưởng tượng."
Sư Thanh Y nghẹn ngào nói: "Cũng đã năm năm rồi, em một lần cũng không trở về nhà cũ, cũng gần như không cùng Sư Dạ Nhiên liên lạc, cũng không cùng chị ấy gặp mặt. Em sợ em trở lại nhìn thấy biệt thự đó, thấy khuôn mặt của Sư Dạ Nhiên sẽ lại nhớ đến cái chết bi thảm của Tiểu Di năm đó. Em biết bản thân kỳ thực rất nhu nhược, là em đang trốn tránh, cũng chỉ có rời xa nhà họ Sư một chút em mới có thể nén xuống mối hoài nghi năm đó, em trốn trong vỏ ốc, trốn suốt năm năm. Vừa rồi chị ấy…. chị ấy đột nhiên đến tìm em, em vừa nhìn thấy chị ấy những chuyện đó liền không khống chế được mà hiện ra trong đầu."
"Đều đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa. Nếu như năm đó thực sự có người sắp đặt, lại không hề lưu lại dấu vết, hiện tại đã qua năm năm sẽ càng khó điều tra được." Lạc Thần ôn nhu an ủi nàng: "Em càng để tâm việc này sẽ càng khổ sở, ngày mai còn phải đi Phượng Hoàng huyện, em vào phòng ngủ trưa một lúc, việc chuẩn bị để chị làm là được rồi."
"Em không sao." Sư Thanh Y lắc đầu: "Vừa rồi cùng chị nói nhiều như vậy, bây giờ em cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi. Thời gian cấp bách, còn có rất nhiều chuyện cần sắp xếp, em không cần nghỉ ngơi, hai người cùng làm dù sao vẫn tốt hơn một người."
Lạc Thần do dự trong chốc lát rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Sau đó hai người bắt đầu chuẩn bị các thứ cần thiết.
Tuy nói trước tiên là đến Phượng Hoàng huyện nhưng điểm đến cuối cùng vẫn là Quý Thọ Thôn. Đó là nơi thâm sơn cùng cốc, thập phần hẻo lánh, có thể sẽ thiếu rất nhiều thứ. Hơn nữa dựa vào những thông tin hiện nay nắm được có thể thấy Quý Thọ Thôn này rất cổ quái, nên càng phải chuẩn bị chu đáo.
Trêи đường Sư Thanh Y gọi điện thoại cho Duẫn Thanh xin nghỉ phép dài hạn. Duẫn Thanh bên kia đang bận tối mày tối mặt thật hy vọng Sư Thanh Y có thể đến giúp nàng một tay, lại nghe Sư Thanh Y muốn xin nghỉ, ban đầu cũng rất không tình nguyện. Sư Thanh Y bất đắc dĩ phải tiết lộ một chút vấn đề của Tào Duệ cho Duẫn Thanh biết, Duẫn Thanh vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc, cuối cùng dặn dò Sư Thanh Y vài câu, xem như việc nghỉ phép đã được chấp nhận.
Đến buổi tối, hai người đã thu dọn ra hai ba lô lớn, mỗi người một cái, những thứ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong. Sau đó gọi điện thoại cho Vũ Lâm Hanh, tỉ mỉ thảo luận kế hoạch của ngày mai, thảo luận đến đêm khuya mới đi ngủ.
Dựa theo kế hoạch, sáng sớm Vũ Lâm Hanh đã dẫn theo người lái xe đến chờ bên ngoài tiểu khu, lần này nàng không mang theo nhiều người lắm, dẫn theo chỉ có Phong Sanh, Tô Diệc và hai trợ thủ đắc lực.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đeo ba lô xuống lầu thì nhìn thấy hai chiếc xe leo núi màu đen đỗ trước cửa tiểu khu, cũng không nói nhiều mà chỉ nhanh chóng lên xe. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần chung một xe, Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh cùng Tô Diệc một xe, cấp tốc xuất phát.
Phượng Hoàng huyện thuộc tỉnh Tương Tây, kỳ thực cũng không phải quá xa, từ nơi này lái xe đến cũng chỉ mất vài giờ mà thôi. Bất quá Sư Thanh Y nhớ đến Sư Dạ Nhiên hôm qua nhắc nhở, biết ở bệnh viện tâm thần có người sẽ không chịu để yên chuyện này nên cố tình đi chạy vòng quanh một vòng lại còn rẽ trái rẽ phải vòng vèo mà đi. Hơn nữa đường đến Phượng Hoàng huyện tương đối quanh co khó đi nên phải đến chạng vạng các nàng mới đến được Phượng Hoàng huyện.
Đến thị trấn mới phát hiện nơi này trời đang đổ mưa. Cả thị trấn vô cùng âm trầm, mưa lại ngày càng nặng hạt.
Cửa nam là ranh giới giữa bên ngoài và cổ thành, các nàng từ cửa nam lái xe leo núi vào thành. Sau khi đỗ xe vào vị trí đã được chỉ định trong bãi, các nàng đeo ba lô xuống xe, cầm ô đi vào trong thành.
Từ bãi đỗ xe đi về phía trước một chút chính là cây cầu đá bắt qua sông.
Hiện tại mây đen giăng kín, mưa bụi lất phất bao phủ cả cổ thành, biến cảnh trí nơi đây thành một mảnh mờ mịt cùng ʍôиɠ lung. Có lẽ do sắc trờ u ám nên những ngọn đèn dầu trong cổ thành đã sớm được thắp lên, nổi bật trong mưa bụi tựa như vầng sáng mờ nhạt của một cái đèn lồng cổ bị mưa bụi phủ lấy, mờ ảo lay động ở hai bên bờ Đà giang. ( o.O sông Đà, ta đã edit nhầm chăng ? hay là trùng tên?)
Cùng với sự phát triển của ngành du lịch, những khu du lịch như nơi đây thực tế ở mức độ nào đó đã bị ô nhiễm, vì vậy ban ngày Đà giang nhìn có vẻ rất bẩn. Thế nhưng hiện tại sắc trời u ám, những tỳ vết này cũng bị mưa bụi che phủ đi. Ánh đèn chiếu rọi xuống mặt sông cùng mưa bụi hợp vào một chỗ, giữa một mảnh đen kịt lại nhuộm một chút áng sáng. Dọc đường thỉnh thoảng có du khách cầm ô di dạo, tạo nên vẻ thanh tĩnh cùng nhàn nhã hoàn toàn trái ngược với không khí trong các thành phố lớn.
Tất cả phiền muộn đều trong ánh đèn dầu ʍôиɠ lung cùng cơn mưa lất phất trong cổ thành mang đi. Ngay cả nhóm người Sư Thanh Y vốn đến đây vì mục đích khác, giờ phút này cũng đều thong thả cước bộ.
Vài người đi đến thềm đá bên bờ sông, cẩn thận đi sang bờ bên kia.
Mặc dù mưa vẫn hối hả, nhưng dòng người ở bờ bên kia vẫn đông như trước. Hiện tại đã là giờ cơm chiều nên các nhà hàng quán ăn lớn nhỏ đều đã chật kín du khách. Đặc sản của Tương Tây là cá khô và đậu hủ Ma Bà, lúc này đây hương thơm của các món này đã lan tỏa khắp nơi.
Nhóm người dưới sự kϊƈɦ thích của mùi thức ăn, tiếp tục dò hỏi ngõ 15 Trương gia là ở nơi nào. Kỳ quái chính là, trêи bản đồ không có đánh dấu, khách du lịch không biết đã đành mà ngay cả những người làm ăn ở nơi này nhiều năm cũng không biết sự tồn tại của một cái ngõ kỳ hoặc như vậy.
Vũ Lâm Hanh đói đến bụng dính vào lưng, trước đó nàng vẫn ghét người ở đây lắm lời ồn ào nên không muốn ăn cơm ở đây, cũng sợ không vệ sinh nhưng cuối cùng vẫn bị mùi thức ăn ở đây câu hồn, sắc mặt khó coi nói: "Quên đi quên đi, không tìm nữa, trước tiên tìm một chỗ ăn cơm đã. Đừng để đến lúc đó chưa bị cổ trùng giết chết, mà ngược lại là bị đói chết, sẽ rất nực cười."
Sư Thanh Y nghe Vũ Lâm Hanh nói như vậy, cũng cảm thấy đói, liền gật đầu, cùng Lạc Thần mở dù đi về phía trước, dự định tìm một tiệm cơm thích hợp để vào ăn.
Vũ Lâm Hanh đi theo ở phía sau, chăm chú nhìn ba lô của Sư Thanh Y, đột nhiên phát hiện cái gì đó, liền đi đến bên trái Sư Thanh Y, ghé sát vào nàng nói: "Sư Sư, tớ mới vừa thấy trong ba lô của cậu hình như có cái gì động đậy."
Sư Thanh Y hơi nghiêng ô về phía sau để tránh nước mưa làm ướt ba lô, nghiêng mặt đi cười nói: "Làm gì có, là mắt cậu có vấn đề. Không phải la hét đói bụng sao, còn không nhanh lên tìm chỗ ăn cơm."
Nàng nói xong, cùng Lạc Thần nháy mắt một cái, Lạc Thần ngầm hiểu cầm ô đi đến bên trái của nàng. Bề ngoài là giúp nàng che mưa, nhưng trêи thực tế là che đi tầm mắt của Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh cuối cùng không nghi ngờ nữa, không có hỏi lại. Nàng là người rảnh rỗi nhất, ngay cả ba lô cũng là Tô Diệc đeo giúp nàng, cả người nhẹ nhàng nên liền nhanh chóng vượt lên phía trước. Tô Diệc và Phong Sanh dĩ nhiên cũng theo sau nàng.
Lưu lại Sư Thanh Y cùng Lạc Thần phía sau, Sư Thanh Y thở ra: "Thật may không bị cậu ấy phát hiện, nếu không cậu ấy hôn mê lại phải khiêng cậu ấy đi."
Lạc Thần cười khẽ.
Sư Thanh Y mở ba lô ra, không khí tràn vào, dưới mưa bụi ʍôиɠ lung, trong ba lô ánh lên một đôi đèn lồng xanh ngọc bích yếu ớt.