Thời gian phảng phất trở nên ngưng kết lại, chầm chậm từng giây trôi qua.
Sư Thanh Y cảm giác Lạc Thần nắm tay nàng rất chặt, nàng thậm chí có thể vô cùng rõ ràng nghe được tiếng hít thở dồn dập của nàng ấy, tay cũng run đến càng thêm lợi hại.
Lạc Thần xưa nay là người có tính cách nội liễm cỡ nào, nàng đứng ở nơi đó, tâm tư giống như được cất dưới tận hồ sâu, cách làn nước ʍôиɠ lung, rất khó nhìn ra dưới hồ sâu tĩnh mịch kia đến cùng là che giấu điều gì.
Mà giờ phút này, Sư Thanh Y xem đến rõ ràng.
Lạc Thần hạ giọng, hỏi nàng: "… Còn muốn tiếp tục xem sao?"
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn quyển sổ trong tay, số trang còn lại rất dày, có thể thấy được Hạ Trầm năm đó ghi chép lại rất nhiều nội dung.
Những ký lục này kỳ thật mỗi trang chỉ ít ỏi mấy dòng, nhưng tụ ở bên nhau, liền trở thành nơi được phủ đầy bụi, giống như trùng điệp miệng vết thương được gói lại, không ai dám đụng vào. Giờ đây chúng nó một lần nữa bị vạch ra, thời gian dài dằng dặc được phóng xuất ra ngoài, làm tung lên một mảnh tro bụi, ký ức đã gần như xóa mờ mấy trăm năm một lần nữa được thức động, giữa vô tận bi thương nhưng lại tìm thấy ánh mặt trời. Sư Thanh Y tựa như trong nháy mắt trải qua vô số tư vị thăng trầm của thế gian, trong lòng tâm tư một mảnh hỗn loạn.
Nàng nhìn xem Lạc Thần, gật gật đầu tỏ ý sẽ xem tiếp.
Lạc Thần dừng một lát, mới nói: "… Em muốn nghỉ tạm một chút không, lúc sau lại xem tiếp?"
Trong thanh âm của nàng mang theo một tia run rẩy, hiển nhiên nàng đang nỗ lực khắc chế, ngữ khí hỏi chuyện cũng phá lệ ôn nhu, phảng phất giống như trong tay nàng đang kìm giữ một quả tim sưng huyết, liều mạng nâng niu vì sợ nó vỡ tung ra.
"…Em không sao." Sư Thanh Y thấy nàng như vậy, trong lòng càng thêm đau xót: "Em không việc gì, chị đừng lo lắng."
Lạc Thần nói: "Vậy chị trước tiên nhìn một chút đôi mắt của em."
Sư Thanh Y minh bạch, Lạc Thần muốn xem qua đôi mắt của nàng, để xác nhận xem cảm xúc chập trùng của nàng lúc này còn trong phạm vi chịu đựng hay không, nếu không nàng ấy chắc chắn sẽ không để nàng xem tiếp.
Hít sâu hòa hoãn một hồi, Sư Thanh Y chính mình đem dải lụa trắng trêи mắt nhẹ nhàng kéo xuống, nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần cẩn thận nhìn xem nàng, lại giúp nàng đem lụa trắng một lần nữa buộc tốt.
Sư Thanh Y miễn cưỡng hiện ra một tia cười nhẹ: "…Chị xem, em không có việc gì đi?"
Đôi mắt Lạc Thần buông xuống.
Sư Thanh Y một lần nữa lật ra quyển sổ.
Lạc Thần như cũ nắm tay nàng: "Em đấy, chỉ là xem thôi, không nên suy nghĩ nhiều."
Sư Thanh Y ngắm nhìn nàng, phát hiện khóe mắt nàng phiếm một chút hồng, nói: "…Chị mới phải, không được suy nghĩ nhiều."
Lạc Thần nhìn nàng một cái, trầm mặc mà vươn tay, chậm rãi lật qua một tờ.
Kế tiếp vài tờ, đều là Hạ Trầm phác thảo đồ án một ít cơ quan, hoặc là trương mục mua sắm vật liệu, Lạc Thần nhìn lướt một cái, liền lật qua đi, mãi cho đến trang có văn tự xuất hiện, ánh mắt nàng mới ngưng lại, đầu ngón tay vuốt lên mặt giấy, từng câu từng chữ, xem đến hết sức chậm rãi.
"Mùa hạ năm Kiến Văn thứ ba . Nàng quả nhiên như lời nói đã nói, nửa tháng sau, liền vội vàng rời đi."
Từ trang này về sau, thật lâu cũng không thấy ghi chép giống thế này, chỉ còn một ít điều vụn vặt có liên quan tới cuộc sống của Hạ Trầm
Sư Thanh Y nhanh chóng lật qua rất nhiều trang, cuối cùng ngừng lại.
"Mùa xuân năm Kiến Văn thứ tư. Nàng rốt cuộc trở về. Ta lúc trước mỗi khi nhàn hạ đều đoán xem nàng khi nào sẽ trở về, lại không nghĩ rằng từ hạ đến thu, từ thu đến đông, lại đến ngày xuân, nàng mới trở về. Lần này nàng rời đi thật lâu, ta không hiểu được nàng ở bên ngoài trải qua như thế nào, bất quá nếu là tìm người, thế gian rộng lớn biển người mênh mang, chỉ sợ rằng vô cùng khổ cực. Hiện giờ đang là thời điểm công sự đi vào khâu chuẩn bị mấu chốt, gia chủ nói nàng sẽ ở lại một đoạn thời gian, nàng có nói sẽ ở đến mùa hạ."
"Mùa hạ năm Kiến Văn thứ tư. Công sự không sai biệt lắm chuẩn bị thỏa đáng, mà ta đã nhiều ngày chưa từng gặp qua nàng, mỗi lần đến thỉnh an gia chủ, cũng nhìn không thấy bóng dáng nàng, lúc này mới hiểu được, nàng lại rời đi."
Từ mùa hạ năm Kiến Văn thứ tư, quyển sổ này của Hạ Trầm không còn xuất hiện bất luận bản vẽ thiết kế đồ án hay trương mục nào, có lẽ hắn đã dùng một quyển sổ khác để ghi chép những việc kia.
Trước mắt quyển sổ này, tựa hồ dần mang một ý nghĩa khác đối với Hạ Trầm, từ chỗ này về sau, từng trang đều trực tiếp ghi chép về vị nữ tử kia, mà lúc này đã tới mùa đông, thời gian chuyển biến rất lớn. Hạ Trầm trong khoảng thời gian từ mùa hè cho đến mùa đông năm Kiến Văn thứ tư, đều không ghi chép gì vào quyển sách, mãi cho đến khi vị nữ tử kia trở về, hắn mới một lần nữa bắt đầu ghi chép lại.
"Mùa đông năm Kiến Văn thứ tư. Ta lại gặp được nàng, trêи gương mặt mỹ lệ của nàng nhiễm một chút mỏi mệt, ta hiểu được lần này, nàng lại tìm không thấy tin tức người kia. Đại tuyết đổ xuống, gió lạnh thấu xương, nàng khoác áo lông cừu màu bạc ngồi ở trước hành lang, ngây ngẩn ngắm nhìn đại tuyết, bên cạnh bày một vò rượu cùng hai chén rượu. Nhìn hồi lâu, nàng rót đầy hai chén rượu, sau đó dùng chén trong tay cụng vào chén kia, lúc này mới chậm rãi uống xuống. Nàng có lẽ tửu lượng không cao, uống xong về sau, liền ở kia ho khan lên. Qua một lúc, nàng hướng về chén rượu bên kia, lẩm bẩm tự nói gì đó. Ta nghĩ, nàng chắc là say rồi."
Lạc Thần đọc đến đây, đôi mắt khẽ nhắm lại rồi mở ra, đầu ngón tay nàng có chút run run mà chậm rãi vuốt lên mặt giấy, trang giấy cũng theo nàng run nhẹ lên.
Kiến Văn năm thứ tư qua đi, lúc sau chính là Vĩnh Lạc năm thứ nhất.
"Mùa hạ Vĩnh Lạc năm thứ nhất. Gia chủ giao cho ta một ít sơ đồ cơ quan mà vị nữ tử kia phác thảo, ta dựa theo bản vẽ của nàng mà chế tạo, lắp đặt vào bên trong công sự, trình độ phác thảo của nàng khéo léo như vậy, trong lòng ta thán phục không thôi."
"Mùa xuân năm Vĩnh Lạc thứ hai. Lần này khi nàng trở về, bên người mang theo hơn mười vị gia thần trẻ tuổi, thân mang cung tiễn, đều là dáng dấp tiên nhân. Gia chủ dặn dò ta, đó là gia thần của nàng, đều tới để cùng tham gia xây cất công sự, bảo ta chiêu đãi thật tốt. Những vị gia thần kia đối nàng thập phần cung kính, có một lần, ta nghe một vị gọi nàng là 'Điện hạ', các vị ấy chỉ là ngầm gọi nàng như vậy, ta minh bạch nàng cũng không muốn để người khác biết được, liền chưa bao giờ để lộ ra thân phận, ta cũng chưa từng nghe bên ngoài ai gọi nàng như vậy bao giờ."
Trái tim Sư Thanh Y đập nhanh đến ngày càng lợi hại.
Từ ghi chép của Hạ Trầm có thể thấy được, vị nữ tử kia muốn xây dựng một công trình cực lớn, thiết kế vô cùng tinh vi, một năm lại một năm mà mở rộng, mà trong những năm này, nàng ở lại giám sát công trình một đoạn thời gian liền rời đi, lúc sau lại trở về, mỗi một lần rời đi nàng đều mang theo rất nhiều hy vọng, mà mỗi một lần về, không khỏi thất vọng bi thương.
Xuân hạ thu đông, bốn mùa thay đổi.
Một năm, một năm, lại một năm.
Rất nhiều năm trôi qua, nhưng ở trong ghi chép của Hạ Trầm chỉ giây lát liền đi qua thôi, bất quá chỉ là đọc vài đoạn văn tự công phu. Hạ Trầm chỉ là người đứng xem, là người ghi chép lại, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đoạn thời gian đó vị nữ tử kia đã chân chính trải qua như thế nào, làm cách nào chịu đựng, dằn vặt và bi thương đến thế nào, Hạ Trầm cũng không cách nào biết được.
Mãi cho đến năm Vĩnh Lạc thứ sáu, lúc này công trình đã xây cất nhiều năm, có thể thấy được đây là một công trình khổng lồ. Mà mùa xuân năm này, Hạ Trầm nhìn thấy được một cảnh tưởng cả đời khó có thể quên, khắc sâu mãi mãi, hắn tiêu phí rất nhiều đoạn bút mực để ghi lại, thậm chí còn chen lẫn một vài bản vẽ được họa lên vô cùng tỉ mỉ, có thể tưởng tượng khi ấy trong lòng hắn có bao nhiêu kinh ngạc cùng kϊƈɦ động.
Nhìn đến những bản vẽ này, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đều không hẹn mà ngẩng lên nhìn nhau, sắc mặt đều biến hóa.
Những bản vẽ này phác họa một ít kim sắc cánh, tổng cộng có bốn loại gồm hai cánh, ba cánh, bốn cánh, cùng sáu cánh, thiết kế so với những vật phẩm cánh vàng mà Nhất Thủy chế tác ra, giống nhau như đúc.
"Vĩnh Lạc năm thứ sáu, đêm xuân. Các huynh đệ đều về nghỉ ngơi rồi, ta nhớ tới trong công sự còn một chỗ máy móc chưa điều chỉnh tốt, liền không yên tâm, vì vậy đi vòng trở lại xem. Ta đi vào chỗ sâu trong công sự, nhìn thấy trước mắt thấp thoáng ngọn đèn dầu, không ngờ thế nhưng gặp được nàng cùng những gia thần của nàng, trêи mặt đất có khắc một đồ án thật lớn. Ta cuống quýt trốn đi, chỉ thấy nàng vươn tay trong hư không nắm một phen, trong tay trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện mười mấy mũi tên vàng, ta không hiểu được những tên vàng kia là từ đâu tới, phảng phất giống như nàng tự thân khí tức ngưng tụ mà ra, ta rất là kinh ngạc, thầm nghĩ gia chủ năm đó không phải nói chuyện đùa, chẳng lẽ nàng quả thật chính là Nữ Thần?"
"Những vị gia thần của nàng lập tức đến xếp hàng trước mắt, từng người cung kính quỳ xuống đem mũi tên vàng lãnh đi. Quan sát chốc lát, những vị gia thần này sau lưng từng người lần lượt tung ra những đôi cánh màu vàng sáng chói, hào quang rực rỡ, ta suốt đời chưa từng gặp qua cảnh tượng mỹ lệ đến như vậy, thấy được trong đó có vị hai cánh, có vị bốn cánh, có vị sáu cánh, họ bay lên chỗ cao, từ trêи giương cung bắn thẳng vào đồ án trêи mặt đất, những mũi tên vàng hoàn toàn đi vào trong đất, dung nhập vào bên trong đồ án, rốt cuộc nhìn không thấy tăm hơi. Ta hiểu được nàng là cao thủ bày trận, lần này hẳn là bố trí trận pháp gì đó, nhưng trận pháp tinh diệu cỡ này, ta cả cuộc đời chưa từng thấy qua.
Từng vị gia thần của nàng lần lượt đáp xuống, thu lại cánh vàng, quỳ gối trước mặt nàng.
Ta ở trong lòng thầm nghĩ, nàng chính là chủ nhân của bọn họ, chẳng lẽ cũng có cánh vàng hay sao? Ta phát giác đôi cánh của các vị ấy số lượng bất đồng, chỉ là nàng cũng chưa bao giờ triển ra cánh, không biết nàng rốt cuộc có bao nhiêu cánh vàng.
Cảnh tượng đẹp lạ thường trước mắt đối với ta mà nói, giống như ở trong mộng cảnh. Nàng hướng ánh mắt nhìn về phía bên ta, ta cho rằng nàng nhìn thấy ta rồi, trong lòng kinh hãi, nhưng sau đó nàng lại xoay người rời đi.
Ta trở về phòng, không nén nổi kϊƈɦ động trong lòng, đem kim sắc cánh mà ta chứng kiến được nhất nhất vẽ xuống dưới, trong lúc ta đang vẽ dang dở bốn cánh, thì bản vẽ không ngờ bị người dễ dàng lấy đi, ta hoảng sợ nhìn lên, là gia chủ. Gia chủ nhíu mày nói: 'Ngươi từ đâu thấy được ba cánh?'
Bản vẽ kia ta chính là muốn vẽ bốn cánh, chỉ là mới hoàn thành xong nửa bên phải, phía bên trái còn chưa có xong đâu, ta kinh hãi: 'Thuộc hạ chưa từng thấy qua ba cánh, bản vẽ này bên trái thuộc hạ còn chưa vẽ xong, thỉnh gia chủ thứ tội.' Gia chủ lúc này mới nói: 'Nguyên lai là như vậy.' Nghe qua lời ngài ý tại ngôn ngoại, hẳn là thật sự tồn tại một vị ba cánh, ta thật vẫn chưa gặp qua, không ngờ lần này may mắn biết được. Gia chủ vẻ mặt nghiêm túc, hướng ta nói: 'Nàng lúc đó đã nhìn thấy ngươi, cũng không trách phiền gì, ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ, những gì ngươi đã nhìn thấy, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.'
Nàng lúc ấy quả nhiên phát hiện ta, lại chưa giáp mặt vạch trần, ta mồ hôi lạnh ròng ròng, rồi lại thập phần cảm kϊƈɦ với nàng. Gia chủ cũng vẫn chưa trách ta, hắn đối ta tín nhiệm, ta nhất định không cô phụ gia chủ."
"Mùa thu năm Vĩnh Lạc thứ bảy. Nàng đã đi rất lâu mới trở về. Lần này trở về, giữa đôi lông mày thanh nhã của nàng lại tăng thêm mấy phần sầu khổ, người kia vẫn bật vô âm tín. Đêm thu hiu quạnh, nàng ở trong viện trêи bàn đá bày bàn cờ, một mình một người chơi cờ. Ta coi thấy ở phía đối diện bàn cờ tựa như bày vật gì đó, chăm chú nhìn lại, mới thấy được đó là một dây cột tóc màu trắng, ta thật khó hiểu, nàng chẳng lẽ cùng dây cột tóc đánh cờ sao? Qua một lúc, nàng duỗi tay đem dây cột tóc quấn ở trêи cổ tay, hôn hôn, lúc sau ghé vào trêи bàn, hai vai nhẹ nhàng run lên, nàng đang khóc."
Lạc Thần tay đột nhiên nắm chặt, nàng mu bàn tay trắng nõn như tuyết, hiện tại bởi vì nắm đến quá mức dùng sức, mạch máu màu xanh lá đều có thể xem đến rõ ràng.
Quyển sách một tờ một tờ lật qua đi, Hạ Trầm đối với vị nữ tử kia còn tiếp tục ghi chép, vẫn luôn ghi lại từng sự kiện có liên quan đến nàng ấy cho đến năm Vĩnh Lạc thứ mười ba.
Từ ghi chép của Hạ Trầm có thể thấy được, từ năm Vĩnh Lạc thứ mười ba bắt đầu xảy ra biến cố mới.
"Năm Vĩnh Lạc thứ mười ba, tân xuân bắt đầu, nàng lại vội vàng rời đi."
"Mùa hạ năm Vĩnh Lạc thứ mười ba. Gia chủ nói sắp đến ngày nàng ước hẹn trở về, ta không khỏi chờ đợi lên, mấy năm gần đây thời gian nàng rời đi mỗi lần một lâu thêm, ta rất ít có cơ hội nhìn thấy nàng."
"Mùa thu năm Vĩnh Lạc thứ mười ba. Gia chủ nhìn theo ngày ước hẹn đã sớm đã qua đi, nàng lại chưa về tới."
…
"Mùa xuân năm Vĩnh Lạc thứ mười bốn. Nàng như cũ chưa về, gia chủ cùng ta đều thập phần lo lắng."
"Mùa đông năm Vĩnh Lạc thứ mười bốn. Chưa về."
…
"Mùa đông năm Vĩnh Lạc thứ mười lăm. Chưa về. Nàng không biết đã đi nơi nào, tin tức hoàn toàn không có, gia chủ nói công sự sắp hoàn thành, theo lý nàng sẽ trở về kiểm tra, nhưng lại chưa về tới, gia chủ lo lắng nàng gặp bất trắc, cho rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm, những vẫn không có tin tức gì."
Mà phần ký lục từ năm Vĩnh Lạc thứ mười sáu, nhìn qua có chút ghê người, liên quan đến đoạn ký lục này, Hạ Trầm thập phần phẫn nộ, chữ viết phi thường qua loa, trêи giấy đều là vết máu, mà chính là từ lúc này bắt đầu, hắn cũng không phải giống như trước như vậy từng ngày ghi chép, lúc sau ký lục thuộc về hồi ức của hắn.
Hắn gặp phiền toái, thành công chạy ra, bố trí ổn thỏa về sau, mới đối tình huống xảy ra trong một năm kia tiến hành ghi chép lại.
"Mùa thu năm Vĩnh Lạc thứ mười sáu. Ta đã tìm được chỗ an toàn, hồi tưởng lại những gì trải qua, hận không thể đem những kẻ xấu đó lột da hủy đi cốt, nghiền xương thành tro! Công sự tầng tầng lớp lớp, chia làm hai phần bên trong và bên ngoài, ta chỉ đảm nhiệm phần xây cất tầng ngoài, thế nhưng tầng ngoài bỗng nhiên bị người tập kϊƈɦ, đối phương nhân số đông đảo, người bên ta tử thương nặng nề, cho đến khi ta tìm được gia chủ, gia chủ đã cả người nhuộm máu. Giữa lồng ngực của ngài bị thủng một lỗ to, giống như bị người ta moi mất tim đi, ta thật sợ hãi trước ý nghĩ này của mình, nếu gia chủ không có tim, ngài làm sao có thể còn đứng trước mặt ta. Ta khóc rống lên, gia chủ trách cứ ta nói: 'Nam tử hán đại trượng phu, chỉ đổ máu chứ không đổ lệ!' Ngài nói xong, lại đưa cho ta một vật, nói: 'Ngươi lập tức cùng vợ con chạy vào ám đạo thoát đi, ta giao lại cho ngươi vật này, nếu nàng trở về, ngươi giao trả cho nàng, tuyệt đối không để rơi vào tay người ngoài!' Gia chủ kêu ta thề, ta cố nén nước mắt lập lời thề độc, kiếp này thề sống chết bằng mọi giá giữ vật này an toàn. Ta cùng với vợ con hiện giờ an ổn, lại không biết gia chủ sinh tử như thế nào."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười bảy. Ta thân mang trọng bệnh, vô pháp thực hiện lời thề với gia chủ, mắt thấy thời gian không còn nhiều, ta cần sớm tính toán chuẩn bị. Đến khi ta chết, liền giao vật này cho hậu nhân đời đời giữ gìn. Nàng là Nữ Thần, ta tin tưởng một ngày nào đó, nàng sẽ trở về."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười chín. Mộ táng đã xây dựng xong, ta thời gian cũng không còn mấy ngày. Lần này nhìn lại những gì đã từng trải qua, chung quy không hối hận. Nguyên bản muốn đem sổ này đốt đi, nhưng trong đó có nhiều cảnh tượng mà cả cuộc đời không thể nào quên, phảng phất giống như cảnh trong mơ, trong lòng luyến tiếc, liền mang nó cùng ta nhập mộ, quá khứ xếp lại, cả đời mang theo."
Ký lục đến nơi đây, kết thúc.
Hạ Trầm tại đây một năm, là đoạn kết cuộc đời của hắn.
Sư Thanh Y trong tay buông lỏng, quyển sổ từ trong tay của nàng rơi xuống, lẳng lặng mà nằm dưới đáy quan tài.
Lạc Thần chỉ là yên lặng nhìn nàng.
Sư Thanh Y cúi đầu, nàng hô hấp có chút nặng nề, sau một lúc lâu, nàng ngước mắt lên nhìn vào gương mặt của Lạc Thần, như đã biết Lạc Thần hiện tại suy nghĩ gì, ôn nhu nói: "… Em không có việc gì."
"… Em không sao." Nàng lẩm bẩm, lại lặp lại một lần: "Chúng ta đi ra ngoài thôi."
Lạc Thần gật đầu, đáp lại nàng.
Sư Thanh Y nhặt lên quyển sổ, nói: "Em muốn mang theo nó, không hy vọng nó bị người khác thấy được."
Lạc Thần nói: "Tốt."
Hai người rời khỏi quan tài, đem quan cái phong kín, ấn hạ cơ quan, quan tài Hạ Trầm một lần nữa trở lại vị trí ban đầu, hết thảy cùng trước đó giống nhau, nhìn qua không có chút nào thay đổi.
Sư Thanh Y trong lòng một mảnh hỗn loạn, bất quá nàng vẫn trấn tĩnh, thấp hô một tiếng: "Nhất Thủy, chúng ta phải đi rồi."
Nhất Thủy khóc mệt mỏi một trận rồi, liền ngủ thϊế͙p͙ đi, mơ mơ màng màng xoa đôi mắt, từ trong một góc bò dậy, chuẩn bị di chuyển đến đây, Lạc Thần lại nói: "Tôi cùng biểu muội còn có chuyện quan trọng, nhóc lại đợi thêm một lát."
"Hiện tại không đi ra sao?" Nhất Thủy mờ mịt nói.
Lạc Thần nói: "Đợi lát nữa lại đi ra ngoài."
Sư Thanh Y cũng không rõ ràng lắm Lạc Thần rốt cuộc còn có chuyện gì, Lạc Thần nhìn về phía nàng, nói: "Đi theo chị, đến phòng bên cạnh."
Sư Thanh Y yên lặng gật đầu, đi theo Lạc Thần tới một gian phòng khác.
Đây là căn phòng chứa tạp vật mà Nhất Thủy đã nói, trong phòng này cũng không có bất luận cơ quan hay hệ thống dây mảnh nào, hai người rốt cuộc không cần quỳ, có thể tự do mà đứng thẳng người, nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.
Di chuyển tới lui trong tư thế quỳ lâu như vậy, đầu gối Sư Thanh Y ẩn ẩn có chút đau. Lạc Thần kéo nàng ngồi xuống, lúc này Lạc Thần ngồi quỳ ở trước mặt nàng, vén lên ống quần của nàng, phát hiện đầu gối Sư Thanh Y đã phiếm hồng, đôi mắt vốn đã ảm đạm càng thêm ủ rũ.
"… Em không đau." Sư Thanh Y vội vàng nói: "Chị thì sao, để em giúp chị nhìn xem."
"Chị không sao." Lạc Thần bắt lại tay nàng đang duỗi đến, tay nàng ấy phủ ở trêи mu bàn tay của nàng.
Sư Thanh Y vốn là trong lòng hỗn loạn, cảm giác đầu đều đau đến muốn nổ tung, nàng lại không dám như thế biểu hiện ra ngoài, đành phải chịu đựng, hiện tại nhìn đến tay của Lạc Thần đang ấp trêи tay nàng, nàng bất giác cảm thấy thật yên lòng, dần dần thư hoãn xuống một ít.
Lạc Thần không nói tiếng nào, chỉ là duỗi tay giúp nàng nhẹ nhàng xoa hai đầu gối.
Sư Thanh Y nhìn xem nàng, nói: "Chị kêu em lại đây, chính là muốn giúp em xoa đầu gối sao?"
"… Không phải." Lạc Thần thấp giọng nói.
Nàng cả người giống như bao trùm một tầng sương lạnh, tựa hồ đang miễn cưỡng khắc chế cảm xúc, ngay cả thời điểm nàng giúp Sư Thanh Y xoa đầu gối, Sư Thanh Y đều có thể tinh tường cảm giác được tay nàng xoa có chút rối loạn
"Vậy là chuyện gì?" Sư thanh Y đè lại tay nàng, ý bảo nàng dừng lại, hỏi nàng.
Lạc Thần dừng lại động tác.
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, chờ nàng mở miệng.
Lạc Thần hàng mi dài run rẩy, trong thanh âm cũng đè nặng xúc động, nói: "Chị muốn ôm em."
Sư Thanh Y: "…"
Nàng tức khắc có chút không biết phải làm sao, rũ xuống ánh mắt, nói: "…Chị… chị trực tiếp lại đây là được, không cần phải nói với em."
"Có thể, đúng không?"
Sư Thanh Y bên tai nóng bỏng, nàng hướng Lạc Thần dịch chuyển, thân mình khẽ nghiêng về trước, nàng đang muốn đến gần ôm lấy Lạc Thần, Lạc Thần lại đột nhiên một tay đem nàng kéo vào trong lồng ngực, gắt gao ôm chặt nàng.
Sư Thanh Y trước đây được nàng ôm vào trong lồng ngực, cảm giác đều là mềm mại tựa như đám mây, bao dung tựa sóng biển, nhưng trước mắt cái ôm này, cảm xúc tràn ngập đến mức Sư Thanh Y không biết phải hình dung đây là tư vị gì.
Nàng theo bản năng mở ra hai tay, vươn về sau ôm lấy Lạc Thần, dán trêи lưng nàng ấy. Lạc Thần cảm thấy được, liền cúi thấp đầu xuống, dụi đầu ở bả vai Sư Thanh Y, lại cọ cọ vào cổ của nàng, sau đó dán chặt vào cổ của Sư Thanh Y.
"Không có việc gì." Không biết sao lại thế này, Sư Thanh Y đột nhiên rất muốn an ủi nàng, vì thế nâng lên tay, ở trêи lưng nàng vỗ nhè nhẹ.
Nàng có thể nhận ra được cảm xúc của Lạc Thần giờ phút này đã rơi vào đáy cốc, tuy rằng ẩn nhẫn như nàng ấy, cũng sẽ không thật sự biểu hiện ra ngoài.
Sư Thanh Y vỗ nhè nhẹ vài cái về sau, Lạc Thần ôm nàng càng chặt hơn nữa, hai vai khẽ rung.
Một lát sau, Sư Thanh Y cảm giác nơi cổ đột nhiên có hai dòng chất lỏng nóng ấm chảy xuống, dán vào da thịt của nàng, đem cổ nàng đều thấm ướt.
Sư Thanh Y trong lòng nhảy dựng, cơ hồ là luống cuống tay chân lên, nàng muốn buông tay ra nhìn xem Lạc Thần, Lạc Thần lại đem nàng gắt gao ôm chặt, không cho nàng động.
"… Chị… Chị làm sao lại khóc?" Nói xong chữ "khóc" này, không biết vì cái gì, đôi mắt Sư Thanh Y đột nhiên ướt át, nhất thời cũng bật khóc lên.
Liền chính nàng cũng không biết, tại sao nước mắt bỗng nhiên tuôn rơi không dự liệu trước như vậy.
Sư Thanh Y đưa tay muốn sờ cổ chính mình, Lạc Thần thấp giọng nói: "….Em đừng nhúc nhích."
Sư Thanh y nghẹn ngào nói: "Em muốn nhìn chị một chút."
"… Em đừng nhìn." Lạc Thần trong thanh âm phảng phất đè nén vô tận đau đớn cùng hối hận, giọng nói của nàng cũng đã nghẹn ngào: "… Để chị ôm em một hồi, em đừng nhìn chị."
"… Chị đừng khóc, chị đừng khóc." Sư Thanh Y nói, nhưng chính mình lại khóc nấc lên, cảm xúc cố gắng kìm giữ trong nháy mắt như hồng thủy vỡ đê, tại đây một khắc mà tuôn rơi xuống.
Ký ức xa xăm theo thời gian đã phủ đầy tro bụi, mấy trăm năm dằng dặc, giờ đây tất cả giống như sống dậy, không còn bị khống chế mà tuôn tràn ra ngoài.
"…Sau này chị đều sẽ ở bên cạnh em." Lạc Thần ôm nàng ngày càng chặt, nói: "Em không cần phải đi tìm chị nữa, mở mắt ra, liền có thể tùy thời nhìn thấy chị."
Trong lòng Sư Thanh Y càng thêm đau xót, trong mắt đã phủ đầy lệ, nghe nàng nói lời này, vừa muốn khóc vừa muốn cười, nói: "Chị hiện tại mỗi ngày đều ở bên em, em mỗi ngày mở mắt ra, liền thấy chính là chị, khi em nhắm mắt lại, bên cạnh em cũng là chị."
Lạc Thần trở nên trầm mặc.
Qua một lúc, nàng mới trầm giọng nói: "Chị không biết phải nói như thế nào, phải làm như thế nào."
Sư Thanh Y là lần đầu tiên thấy được Lạc Thần rơi vào tình huống khó xử như vậy, dĩ vãng nàng ấy tuy rằng ít nói, nhưng là mỗi một chữ một một câu, đều có thể bắt lấy trọng điểm, thường thường cũng có thể lượn quanh đến khiến nàng mặt đỏ tai hồng, để nàng vô pháp ứng phó, nhưng là hiện tại Sư Thanh Y thấy được nàng ấy đang rất luống cuống.
Không biết phải nói thế nào, phải làm thế nào mới bù đắp được vết thương mấy trăm năm đang chảy máu đầm đìa kia. Dù có nói gì làm gì cũng đều không đủ, vì thế chỉ có thể bất lực mà lặp lại một câu như vậy để an ủi nàng.
"Chị không cần nói, cùng không cần làm gì." Sư Thanh Y dịu dàng ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, ôn nhu dỗ dành: "Nè, chị ngẩng đầu lên, em giúp chị lau nước mắt."
Lạc Thần càng đem mặt chôn ở hõm vai nàng, cũng không ngẩng đầu.
"Khóc liền khóc, chuyện này không có gì ngượng ngùng." Sư Thanh Y cười rộ lên: "Chị xem bả vai em đều bị chị khóc ướt."
"… Chị mới vừa khóc một chút thôi." Lạc Thần rầu rĩ nói: "Không đến mức như thế."
"Chị ngẩng đầu." Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần vẫn là bất động, ôm nàng không buông tay.
"Em đây cũng khóc." Sư Thanh Y dán ở bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Chị tới giúp em lau nước mắt đi."
Lạc Thần vừa nghe, lúc này mới giật giật, nàng từ bờ vai Sư Thanh Y ngẩng đầu lên, mặt hơi nghiêng đi, Sư Thanh Y hiện tại mới có thể gần gũi mà nhìn nàng, phát hiện vành mắt nàng đã đỏ ửng, trêи hàng lông mi thật dài còn đọng lại những giọt châu lấp lánh, trong lòng chợt mềm đến lợi hại.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y trêи mặt hãy còn chưa khô nước mắt, trong con ngươi run lên, vươn tay ra, ngón tay dán tại gò má của nàng, nhẹ nhàng cọ qua.
Một lát sau, Sư Thanh Y hỏi nàng: "Được rồi sao?"
Lạc Thần nói: "… Ân."
"Kia đến lượt em lau giúp chị." Sư Thanh Y không chớp mắt mà nhìn nàng: "Chị đừng nhúc nhích."
Lạc Thần ánh mắt nghiêng nghiêng, Sư Thanh Y duỗi tay, một tay chạm được gương mặt của nàng, một tay khác phủ lên đầu vai nàng, lại dặn dò: "Chị ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, em…em chỉ lau một chút thôi."
"Một chút?" Lạc Thần khẽ nâng mắt nhìn lại nàng.
Sư Thanh Y nghiêng thân mình về trước, áp sát vào Lạc Thần, hôn ở trêи hàng mi dài của nàng, lại hôn lên những giọt nước mắt.
Lạc Thần thân mình tựa hồ trong chớp mắt cứng đờ, cảm nhận sự ấm nóng mềm mại đang cọ qua trêи mi mắt của nàng, giúp nàng lau đi nước mắt. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay Sư Thanh Y, Sư Thanh Y hôn nàng chốc lát liền lui trở về.
————————–
P.S Quân tỷ viết drama khiến lòng dân tan nát! Trêи ngược dưới ngọt, mà càng ngọt càng ngược là sao vậy các nàng ^^! *Ta khóc đây* nức nở*ai đến dỗ ta.
Xem lại các chương 256 "Không quay về" Điện hạ khắc trêи đá là "Mùa thu năm Hồng Vũ thứ tám. Ta trốn thoát, trở về nhà tìm không thấy"….. Cho đến một phiến đá cuối cùng viết "Vĩnh Lạc năm thứ bảy. Thức vi, thức vi, hồ bất quy"? Cho nên có người đoán Điện hạ đi tìm Lạc đại nhân suốt 34 năm.
Chương 302 "Chấp vọng" có nhắc đoạn thời gian năm Hồng Vũ thứ mười lăm.
Ở chương 420 này nhắc đến năm Vĩnh Lạc thứ mười ba, Điện hạ vẫn còn đi tìm thê tử. Đến đây đã là hơn năm mươi năm nàng đi tìm thê tử rồi, phía sau tác giả không nói rõ nhưng có thể còn rất nhiều năm, rất nhiều năm đi tìm nữa….Ôi điện hạ của tôi!