Lạc Thần thấy được nàng làm động tác mờ ám như vậy, trái lại không nói gì, chỉ là dựa vào ghế của Sư Thanh Y, vươn tay nhẹ nhàng đặt trêи đùi trái của nàng.
Sắc mặt Sư Thanh Y lập tức căng thẳng: "…"
Lạc Thần không dấu vết mà đem tay thu trở về.
Sư Thanh Y thấy nàng rút tay về, môi khẽ nhếch, muốn nói cái gì, dường như lại nói không nên lời.
Trường Sinh còn ghé vào đùi phải của Sư Thanh Y ngủ yên, Lạc Thần lo lắng đánh thức Trường Sinh, thanh âm cũng chỉ là rất nhẹ, nhìn đùi Sư Thanh Y nói: "Em khẩn trương như vậy làm gì?"
Sư Thanh Y lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không khẩn trương, nhưng nàng tuy rằng là như thế này tỏ vẻ, dáng ngồi lại như cũ phi thường đoan chính. Lạc Thần đôi mắt rũ xuống, nói: "Em ngồi như vậy là không định ngủ tiếp? Tôi không nên lại đây, làm ảnh hưởng đến em."
Bởi vì nàng thanh âm vô cùng thấp, đã là tương đương với một loại hơi thở thì thầm, dĩ vãng mỗi lần Sư Thanh Y nghe được nàng dùng phương thức này nói chuyện, phần lớn là ở thời điểm các nàng thân mật, Lạc Thần sẽ dán ở bên tai nàng khẽ cắn, dùng loại này hơi thở ở bên tai nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm, hiện tại Lạc Thần cũng dùng phương thức này cùng nàng nói chuyện, ánh mắt Sư Thanh bắt đầu lay động, môi cũng nhấp nhấp.
Sư Thanh Y vì biểu hiện ra cũng không ảnh hưởng, vội vàng lần nữa đỡ cằm, dựa vào trêи bàn, sửa lại tư thế ngồi đoan chính vừa rồi, cố làm ra bộ dáng có thể tiếp tục ngủ, nhưng ánh mắt nàng vẫn không ngừng liếc trêи người Lạc Thần.
Lạc Thần nhẹ nhàng cười.
Sư Thanh Y: "…"
Lạc Thần đại khái cảm giác cả người Sư Thanh Y vẫn còn căng thẳng, liền nói: "Không cần khẩn trương, tôi không nằm lên người em."
Tiếp theo Lạc Thần lấy tay gối đầu, tựa vào trêи ghế của Sư Thanh Y
Sư Thanh Y có điểm ngơ ngẩn, vội vàng duỗi tay vỗ nhẹ một cái trêи vai Lạc Thần.
Lạc Thần ngồi thẳng thân mình, nhìn về phía Sư Thanh Y.
Băng ghế dài hơi thấp, nàng một đôi chân dài ngồi ở phía trêи, co chân ngồi, luôn là có điểm câu nệ, giờ phút này nàng khó được ngước đầu nhìn qua, lại có loại khác đáng yêu. Nhất là Sư Thanh Y lại là ngồi ở ghế bên này cao hơn, cơ hồ là ở trêи cao nhìn xuống Lạc Thần, có thể tinh tường nhìn thấy hàng mi dài của nàng khẽ run.
Góc độ này nhìn sang, nắng ấm đọng trêи đôi hàng mi dài của nàng, tựa như ánh sáng phía trêи rơi xuống từng giọt lấp lánh dịu dàng.
Ánh mắt Sư Thanh Y yên lặng mà liếc hướng bên trái đùi của mình, ánh mắt tỏ ý, hết sức kín đáo ngượng ngùng, hàm súc đến người khác căn bản nhìn không ra nàng rốt cuộc là ý gì.
"Ừ?" Lạc Thần đương nhiên hiểu rõ ý của nàng, nhưng vẫn là nhẹ nhàng hỏi nàng, tựa hồ là hy vọng nàng nói rõ hơn chút.
Sư Thanh Y do dự một lát, cầm ra điện thoại di động đánh vào mấy chữ, sau đó đưa màn hình qua cho Lạc Thần xem.
Lạc Thần nhìn thoáng qua, chỉ thấy trêи màn hình điện thoại viết: "Chị ngủ ở trêи chân em."
Sư Thanh Y cho nàng xem xong mấy chữ này, lập tức đem điện thoại để xuống, nhắm mắt lại, tựa như mới vừa rồi chuyện nàng cầm điện thoại di động nhắn tin vốn là không có xảy ra, vành tai trắng nõn của nàng mơ hồ hiện lên một tầng ửng đỏ.
Được Sư Thanh Y chủ động mời, Lạc Thần lúc này mới đem băng ghế dịch lại gần một chút, tay gối đi lên, nằm ở trêи đùi Sư Thanh Y. Sư Thanh Y bây giờ tình huống đặc thù, cùng bình thường trước đây bất đồng, cho nên hiện tại cho dù là muốn tới gần, Lạc Thần cũng luôn là đúng mực đắn đo thỏa đáng, mỗi một lần thân cận, cũng đều là trong giới hạn tiếp nhận của Sư Thanh Y, chậm rãi mà đến.
Hiện tại trêи đùi bên trái bên phải của Sư Thanh Y đều có một người nằm, Trường Sinh mặt hướng phía bên ngoài, ngủ say đến cái gì cũng không biết, mà Lạc Thần quay vào trong, mặt hướng Sư Thanh Y, đôi mắt nhắm lại.
Lạc Thần nhìn qua tựa hồ thật sự như lời nàng nói, thật sự ngủ một chút, Sư Thanh Y yên lặng nhìn nàng, thấy Lạc Thần vẫn một mực nằm bất động, bộ dáng nàng ngủ hết sức ngoan ngoãn, nghĩ đến nàng tối ngày hôm qua mệt mỏi cả đêm, rất khuya mới ngủ, bây giờ là lúc nàng cần được ngủ bù. Sư Thanh Y sợ quấy rầy Lạc Thần, cũng chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Nhưng như thế nào ngủ được, qua một hồi, đôi mắt nàng khẽ hé ra một khe hở nhỏ, nhìn trộm Lạc Thần, thấy nàng đang ngủ say. Nói cũng kỳ quái, nàng luôn cảm giác Lạc Thần thừa dịp nàng nhắm mắt mà nhìn nàng, nhưng khi nàng mở mắt ra, đôi mắt Lạc Thần vẫn đang nhắm lại. Liên tiếp vài lần, đều là như thế này.
Dần dần, Sư Thanh Y cũng cảm giác mình có chút tự mình đa tình, vì cái gì cho rằng Lạc Thần sẽ nhìn lén mình. Nàng có chút không được tự nhiên, vì thế nỗ lực nhắm mắt lại, không nhìn xem nữa.
Trong sân an bình ấm áp, gió nhẹ thổi qua, Sư Thanh Y thật sự đã ngủ.
Chờ Trường Sinh tỉnh ngủ, nàng xoa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng thấy Sư Thanh Y cúi đầu, mà Lạc Thần cũng dời băng ghế ngồi ở bên cạnh, lại nằm trêи chân trái của Sư Thanh Y, tay Sư Thanh Y còn vô thức mà ôm ở ngang vai Lạc Thần.
Trường Sinh vui mừng mà nở nụ cười, nàng thật cẩn thận đứng dậy, lại lặng lẽ ở trêи bàn cầm mấy quả hạch. Nàng không có việc gì, một bên ăn quả hạch, thuận tiện ở trong sân đi dạo.
Đi lang thang một chút, nàng liền thấy được một con lừa từ cách vách chậm rì rì mà di chuyển lại đây. Nhà của anh trai thôn trưởng ở cách vách nuôi thả lừa, có đôi khi con lừa sẽ đi bộ đến sân nhà thôn trưởng.
Trường Sinh luôn luôn hồn nhiên, rất thích cùng tự nhiên giao tiếp, nhất là đã từng một mình trải qua thời gian dài ở Huyên Hoa Hiên, lên núi săn thú xuống nước bắt cá, chuyện đối nàng đều là bình thường như ăn cơm bữa. Nàng bây giờ thấy được con lừa, liền tiến tới, đi đến trước mặt con lừa quan sát tỉ mỉ.
Quanh đây con lừa đều là được nuôi thả, ở trong thôn quen thuộc, một chút đều không sợ người, thấy người lại đây, cũng không chạy đi, liền ở trong bụi cỏ tìm tìm kiếm kiếm, thường thường nhấm nuốt chút cỏ xanh lá cây.
Trường Sinh đưa bàn tay mở ra, đem quả hạch trong lòng bàn tay hướng phía con lừa, nói: "Ăn không? Nếu ngươi ăn, liền cho ta cưỡi một chút."
Trước kia nàng tiếp xúc đều là ngựa chiếm đa số, tuy rằng cũng đã gặp con lừa, nhưng là trước nay chưa cưỡi qua, không khỏi tò mò.
Con lừa không phản ứng nàng, như cũ chuyên tâm ăn cỏ xanh.
Trường Sinh tựa hồ có chút mất hứng, nàng đi quanh con lừa một vòng, cân nhắc chốc lát, lại đến gần, kết quả con lừa cảm giác được nàng tới gần, tức khắc kêu lên.
Tiếng lừa hí vang lên khiến cho Trường Sinh giật mình hoảng sợ.
Sư Thanh Y tức khắc tỉnh, nàng theo phương hướng của âm thanh nhìn sang, đã nhìn thấy xa xa Trường Sinh đảo quanh một con lừa.
Trường Sinh đem đôi tay chắp ở phía sau, hơi cong người, đối con lừa nói: "Ngươi chớ có kêu, ta là công dân lương thiện."
Sư Thanh Y: "…"
Nàng cúi đầu lại nhìn một cái, phát hiện Lạc Thần không biết khi nào điều chỉnh vị trí, Lạc Thần vốn là gương mặt hướng vào nàng, hiện tại Lạc Thần phương hướng biến hóa, đổi thành hướng ra phía ngoài, từ góc độ gương mặt Lạc Thần nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn đến Trường Sinh bên kia. Nhưng chờ Sư Thanh Y thò người ra liếc liếc mắt một cái, phát hiện Lạc Thần đôi mắt thế nhưng vẫn là nhắm.
Sư Thanh Y: "…"
Nàng không khỏi tự hỏi Lạc Thần rốt cuộc có thật sự ngủ hay không.
Con lừa như cũ ở đó hí vang, nó đâu cần biết người tốt hay người xấu, có người tới gần, nó liền hất chân sau. Trường Sinh thở dài, đang muốn từ bỏ ý tưởng cưỡi con lừa, kết quả một người từ sân bên cạnh vòng lại đây, đến gần đầu bên này của con lừa, con lừa kia cảm giác được lại có người tới, hất chân sau càng lợi hại hơn, người kia thân pháp nhanh như tia chớp, không biết như thế nào lại tránh được, đi đến bên cạnh, duỗi tay ấn ở trêи lưng con lừa.
Sư Thanh Y lập tức cảnh giác, nàng thấy rõ hình dáng người kia, chính là Đồ tỷ. Tuy rằng bọn người Tóc Xám Trắng gọi người này là Đồ tỷ, nhưng người này kỳ thật còn rất trẻ, thoạt nhìn bất quá hơn hai mươi tuổi, một cô gái trẻ tuổi như vậy lại là thủ lĩnh của đám người kia, chắc là có thủ đoạn gì khiến lòng người kinh sợ.
Không biết Đồ tỷ đã làm gì, con lừa rất nhanh liền an tĩnh lại, không hề hất chân sau. Nó tựa hồ rất nghe lời Đồ tỷ, khi nàng ấy vỗ tay một cái, con lừa liền ngoan ngoãn đi theo, Trường Sinh quả thực đều xem đến ngây người. Đồ tỷ dẫn con lừa đến trước mặt Trường Sinh, nàng so với Trường Sinh cao hơn, hạ ánh mắt nhìn Trường Sinh.
Tuy rằng cách đến xa, nhưng đôi mắt Sư Thanh Y vẫn nhìn thấy rõ ràng, nàng cảm giác Đồ tỷ lúc này cùng trước kia có sự thay đổi, hôm trước xem bộ dáng nàng giống như cái kia người gỗ, cũng không nói một lời, nàng rất đẹp nhưng ánh mắt nàng không có nhiệt độ, tử khí âm trầm. Hiện tại nhìn qua nàng không biết vì sao lại có chút sức sống, nhất là ánh mắt của nàng khi nhìn Trường Sinh, rất khó hiểu và phức tạp, vừa dịu dàng lại như đau xót, giống như gặp lại cố nhân.
Ánh mắt Đồ tỷ nhìn Trường Sinh vô cùng chuyên tâm.
Trường Sinh: "Con lừa này là cô nuôi sao? Nó thật nghe lời cô."
Đồ tỷ mở miệng nói: "Không phải, tôi chỉ là đi ngang qua."
Nàng lại nhìn Trường Sinh một hồi: "Cô muốn cưỡi lừa sao?"
Trường sinh gật đầu: "Nhưng nó thật dữ. Bất quá tôi không cưỡi cũng được, tôi chỉ là tò mò."
Sư Thanh Y thấy Trường Sinh cùng Đồ tỷ trò truyện, trong lòng tức khắc trầm xuống, nàng lo lắng không thôi, Trường Sinh làm sao có thể cùng người xa lạ đáp lời. Đây cũng không phải người xa lạ bình thường, Sư Thanh Y tự hỏi cho dù nàng cùng người lạ giao tiếp, đều phải trong trạng thái hoàn toàn cảnh giác.
Đồ tỷ trầm mặc một chút, lại đi đến bên cạnh con lừa, sau đó nàng làm một động tác kỳ quái. Tay nàng đặt ở trêи đầu con lừa, nàng tiến đến sát bên lỗ tai con lừa, miệng khẽ động, Sư Thanh Y rất cố gắng muốn nghe, nhưng là nghe không hiểu, bởi vì Đồ tỷ căn bản chưa thực sự nói gì, nàng chỉ là nói vào lỗ tai con lừa mấy thanh âm xa lạ, không biết vậy rốt cuộc là có ý gì.
Đồ tỷ đối Trường Sinh nói: "Cô hiện tại có thể cưỡi chơi."
Trường sinh vẫn là có chút cố kỵ, dò xét thử đến gần con lừa, phát hiện con lừa thế nhưng không có giống lúc trước như vậy hất chân sau nữa, mà là đứngyên tại chỗ, giống như con ngựa đang chờ đợi chủ nhân.
Trường Sinh cao hứng liền muốn tiến lên, Sư Thanh Y trong lòng nóng nảy, Trường Sinh sao có thể cùng người lạ cưỡi lừa, nàng mặt buồn bực muốn đứng lên, nhưng là Lạc Thần còn nằm ở trêи đùi nàng, dường như vẫn đang ngủ rất trầm, nàng lại sợ đánh thức Lạc Thần, trong nháy mắt tiến thối lưỡng nan.
Bên kia Đồ tỷ cởi áo khoác ngoài, khoác lên trêи lưng con lừa.
Trường Sinh thấy hành động của nàng, biết nàng đây là vì muốn lưng con lừa sạch sẽ, nên mới giúp nàng lót áo khoác. Trường Sinh vui vẻ nghiêng thân mình trèo lên lưng lừa, nàng ngồi lên áo khoác của Đồ tỷ, hai đùi của nàng cảm thấy rất thoải mái. Đồ tỷ lại vỗ tay một cái, con lừa theo hiệu lệnh của nàng, chở Trường Sinh, chầm chậm đứng lên.
Trường Sinh ngồi ở phía trêи, căn bản là không cần lo lắng rơi xuống, mà Đồ tỷ liền ở phía trước chỉ thị phương hướng.
Trường Sinh một bên chơi, một bên hỏi Đồ tỷ: "Tôi tên gọi Trường Sinh, cô tên là gì?"
"Tân Đồ."
Trường Sinh liền cười nói: "Tân cô nương."
Tân Đồ nghe Trường Sinh kêu nàng Tân cô nương tựa hồ cũng không cảm thấy có cái gì khác thường, giống như rất quen thuộc với giọng điệu cổ khang của Trường Sinh, nàng hướng Trường Sinh gật gật đầu.
Sư Thanh Y: "…"
Nàng trong lòng gấp đến hỏng rồi, Trường Sinh như thế nào có thể chủ động đi hỏi tên người xa lạ, này quá nguy hiểm, không thể bởi vì Tân Đồ kia giúp nàng một phen, liền như vậy thiếu cảnh giác.
Trường Sinh phát hiện con lừa dưới sự chỉ huy của Tân Đồ, phi thường nghe lời, ra hiệu nó đi hướng đông, nó tuyệt không đi hướng tây, liền nói: "Tân cô nương, cô biết nói tiếng lừa sao?"
Tân Đồ: "…"
Tân Đồ nói: "Nếu tôi biết, cô hâm mộ?"
Trường Sinh gật gật đầu: "Có một ít."
Tân Đồ liền nói: "Tôi biết."
Trường Sinh phi thường nghiêm túc nhìn về phía nàng xác nhận nói: "Cô không được lừa tôi, thật sự biết sao?"
Ánh mắt Tân Đồ nhìn nàng thuần túy đến có thể phát ra ánh sáng, trầm mặc một hồi, nói: "Tất nhiên không, tôi lừa cô"
Trường Sinh: "…"
Sư Thanh Y bắt đầu cảm thấy đau dạ dày, gần đây Trường Sinh chơi cùng Ngư Thiển, cũng không biết đã học theo Ngư Thiển những kiến thức hiện đại nửa mùa rối tung rối mù gì, như thế nào là nói tiếng lừa, từ ngữ loại này đều học được.
Mặt khác nàng cảm giác Tân Đồ kia thật không tầm thường, xem qua những hành động vừa rồi của Tân Đồ, có thể thấy nàng ấy biết điều khiển động vật. Sư Thanh Y chẳng qua là giỏi thuần phục động vật nuôi, thuần phục vật nuôi cần phải hao tốn rất nhiều tâm tư, còn phải bỏ ra nhiều thời gian chăm sóc quan tâm, như vậy động vật mới có thể hồi báo trung thành. Nhưng cái này cùng Tân Đồ không giống nhau, nàng tựa hồ là nắm giữ một loại phương thức điều khiển, coi như là động vật xa lạ cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe theo hiệu lệnh của nàng, Sư Thanh Y cân nhắc một chút, hoài nghi nếu nàng không chỉ điều khiển động vật, như vậy nàng có hay không điều khiển cái khác, ví dụ như một số thứ nguy hiểm, thậm chí là—-người.
Sư Thanh Y càng nghĩ càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nàng cấp thiết muốn lập tức kêu Trường Sinh trở về, vì thế nàng cầm lấy di động trêи bàn, liền phải gấp gút gọi điện thoại cho Trường Sinh.
Trường Sinh cảm giác di động vang lên, liền lấy xem.
Sư Thanh Y kinh ngạc, nàng còn chưa kịp gọi điện, thế nào Trường Sinh đã nhận được điện thoại rồi. Nàng lập tức nghĩ tới cái gì, cúi đầu nhìn Lạc Thần đang ngủ trêи đùi nàng, Lạc Thần còn lẳng lặng nằm, một tay gối trêи đùi nàng, bởi vì thị giác hạn chế, nàng không nhìn thấy tay còn lại của Lạc Thần đang làm gì.
Tân Đồ nhìn Trường Sinh: "Điện thoại của cô reo, không tiếp sao?"
Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Sư Thanh Y cảm giác được ánh mắt của nàng, lập tức cúi đầu, làm bộ ngủ, trong lòng lại nghiễm nhiên giống như một gia trưởng đang rầu thúi ruột.
Trường Sinh cười nói: "Không cần tiếp, chỉ là người nhà của tôi kêu tôi trở về."
Tân Đồ cũng nhìn theo ánh mắt của Trường Sinh, thấy nơi đó một nữ nhân đang nằm trêи đùi một nữ nhân khác, hai người cũng giống như là đang ngủ, liền nói: "Các nàng đang ngủ, như thế nào có thể gọi điện kêu cô về?"
Trường Sinh nói: "Gọi điện thoại chính là A Lạc nhà tôi, nàng hiếm khi thật sự ngủ."
Sư Thanh Y: "…"
Đôi mắt Sư Thanh Y hơi hí ra, thấy tay kia của Lạc Thần khẽ chuyển động, lặng lẽ rụt trở về, Sư Thanh Y nhìn kỹ mới phát hiện thì ra tay nàng đang cất điện thoại trở vào túi áo gió, nhưng nàng cả người như cũ nằm bất động trêи đùi Sư Thanh Y, yên lặng ngủ.
Sư Thanh Y: "…"
=====================
Quân đạo có chuyện nói: Chương trước các nàng sôi nổi bình luận nói muốn nằm một hồi, ta cũng thật muốn nằm, nhưng không có chỗ nào để ngủ, run bần bật QAQ
a#