Ngón tay Lạc Thần lướt nhẹ trêи áo ngủ của nàng, cảm giác có chút nhột nhạt.
Lạc Thần ngồi dậy bước xuống giường, tùy ý vén lên mái tóc dài đen mượt xõa trêи vai, một động tác rất tự nhiên lại bởi vì mang theo chút lười biếng vào buổi sáng mà càng thêm phong tình mị hoặc.
Nàng đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm Sư Thanh Y đang cuộn mình trong chăn, nhịn không được nở một nụ cười nhàn nhạt: "Sáng nay đi ăn bên ngoài, được chứ?"
Sư Thanh Y thu mình lại giống như con ốc sên, đỏ mặt gật đầu: "… Ân."
Tim đập thật nhanh.
Ngủ chung một giường, nghe ra thật sự rất mờ ám, từ trước đến giờ Sư Thanh Y không ngủ cùng với người khác, nàng có chứng ưa sạch nên cho dù là thân thiết như Sư Khinh Hàn và Chúc Cẩm Vân cũng không thể cùng nàng ngủ chung một giường.
Mà hôm nay nàng lại cùng một nữ nhân suốt một đêm tiếp xúc da thịt, rung động trong lòng nàng không cách nào dịu xuống mà ngược lại càng phát mãnh liệt.
Lạc Thần vặn nắm cửa chuẩn bị ra ngoài, vừa mở ra một cái khe nhỏ nàng bỗng nhiên dừng lại, ngoảnh đầu liếc nhìn Sư Thanh Y, giọng yếu ớt nói: "Đêm qua cửa sổ ban công đã đóng chặt sao?"
Cơn bão đêm qua vốn là một chuyện khiến Sư Thanh Y có chút xấu hổ cùng quẫn bách, vừa nghe Lạc Thần nhắc đến tinh thần liền trở nên khẩn trương, do dự một lúc mới trả lời: "Quan trọng sao?"
Lạc Thần gật đầu, căn dặn nói: "Ân. Sau khi thu dọn xong nhớ kỹ khóa trái cửa phòng ngủ. Chúng ta ra ngoài ăn sáng."
Sư Thanh Y có chút ngạc nhiên, lập tức nghĩ tới cái gì, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Thần.
Lạc Thần ngược lại điềm tĩnh nở nụ cười rồi xoay người đi.
Sư Thanh Y lập tức từ trêи giường đi xuống đóng chặt cửa sổ thông với ban công, ánh nắng trêи ban công rốt cục bị ngăn lại ở không gian bên kia, trong phòng ngủ ánh sáng trở nên mờ tối tựa như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nàng không dám suy đoán lung tung, chỉ thay quần áo đi ra cửa rồi đem của phòng đóng chặt.
Khóa trái cửa phòng xong, Sư Thanh Y cuối cùng mới thở ra một hơi.
Trong lòng nàng giống như che dấu một bí mật lớn, khó chịu vô cùng. Lúc vào phòng vệ sinh thấy Lạc Thần đang soi gương buộc tóc, hai người nhìn nhau trong gương cũng không ai nói gì.
Lúc lái xe ra khỏi tiểu khu đã là tám giờ sáng đang là giờ cao điểm, trêи đường tương đối đông đúc, ngón tay Sư Thanh Y gõ nhẹ lên vô-lăng, nhìn đèn đỏ cách đó không xa, cùng với Lạc thần đang ngồi bên cạnh nói: "Tối hôm qua cô phát hiện cái gì vào trong phòng, tại sao lúc đó không nói cho tôi biết?"
Hai người cùng một thứ gì đó ở trong phòng suốt một đêm, nghĩ lại khiến cả người phát lạnh.
Lạc Thần vân đạm phong khinh trả lời: "Cô vốn đang bất an, nếu lúc đó nói cho cô biết thì cô sẽ thế nào? Không cần nghỉ ngơi sao?"
Sư Thanh Y có cảm giác bất lực của người thua trận: "So với ngủ đương nhiên tính mạng quan trọng hơn. Thật sự là có thứ gì đó theo tôi, tôi còn tưởng đó chỉ là ảo giác."
"Đèn xanh." Lạc Thần nhắc nhở Sư Thanh Y: "Có tôi ở đây, tính mạng của cô rất an toàn, tôi sẽ che chở cô, cho nên ngủ đương nhiên là quan trọng hơn."
Nàng tỏ vẻ nghiêm túc, lại nói: "Chương trình TV của các cô không phải nói ngủ dưỡng nhan sắc sao, nữ nhân ngủ nhiều mới đẹp, nói có lý."
Sư Thanh Y khóe miệng kéo lên: "….Thật ra cô từ trong TV học được rất nhiều thứ."
Từ sau khi Lạc Thần bắt đầu xem TV, cách chọn lựa chương trình của nàng thật sự khiến Sư Thanh Y không lý giải nổi. Lạc Thần chỉ xem duy nhất ba chương trình, một cái là thời sự địa phương, cái thứ hai là chuyên mục khảo cổ, còn lại chính là chuyên mục làm đẹp. Chuyên mục liên quan đến khảo cổ nàng cực kỳ yêu thích, còn cái thứ ba liên quan đến cách làm đẹp cùng thực phẩm làm đẹp cho nữ nhân.
Hai cái đầu tiên nàng có thể lý giải được, thoạt nhìn phù hợp với sở thích của Lạc Thần, nhưng về phần cái thứ ba, mỗi lần thấy Lạc Thần cầm ly sữa, mặt không biểu tình ngồi trêи sô pha xem hai người dẫn chương trình trong TV hướng dẫn chế biến các loại thực phẩm dưỡng dung, mấu chốt thì không đề cập mà lại không ngừng nói lời vô nghĩa, Sư Thanh Y luôn đi lướt qua không để ý đến.
Một cổ nhân mặt tê liệt ngồi xem chương trình làm đẹp nhàm chán, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.
Sư Thanh Y lo lắng, mở miệng hỏi: "Cô thấy rõ ràng bộ dạng của thứ kia sao?" Có thể từ khe cửa sổ nhỏ như vậy chui vào trong, Sư Thanh Y cũng không cho rằng đó là con người.
"Cô đã gặp qua trong mộ." Lạc Thần nói: "Cô nói cô thích."
Sư Thanh Y sắc mặt nhất thời ngưng trọng.
Lạc Thần nhìn về phía trước, thoạt nhìn tâm tình rất tốt: "Nếu có khách quý đến nhà, lát nữa đến siêu thị chúng ta tất nhiên là phải mua một số thứ về chiêu đãi nó."
Hai người tìm nhà hàng ăn xong bữa sáng, sau đó đỗ xe trong tầng hầm của siêu thị. Lạc Thần nhàn nhã đẩy xe đi mua sắm, Sư Thanh Y theo bên cạnh nàng, hai người đi qua một lượt các gian hàng, trêи đường đi ngang qua nơi bán thức ăn cho thú cưng, Lạc Thần và Sư Thanh Y ngừng lại cước bộ.
Sư Thanh Y đưa tay lấy xuống một túi lớn thịt bò tươi, nàng chau mày, cảm giác bản thân sắp điên rồi, nhưng người bán hàng làm sao hiểu được tâm tư của nàng, ân cần cùng nàng giới thiệu: "Nhãn hiệu thịt tươi đóng gói này chất lượng rất tốt, là vị mèo thích nhất, chúng tôi ở đây có rất nhiều hương vị khác nhau, ngoài ra còn có.."
Một chữ "mèo" gần như phá vỡ một điều vô cùng cấm kỵ.
Hai bên huyệt thái dương của Sư Thanh Y kịch kiệt tê dại, ngăn cản lời nói của người bán hàng kia, chỉ là nói: "Tôi là người mới nên không hiểu lắm cách nuôi mèo, xin hỏi cho dù là loại mèo gì đều thích ăn những loại thức ăn này sao?"
Nhân viên bán hàng cười nói: "Đương nhiên rồi, nếu không phải như vậy sao lại gọi là thức ăn cho mèo. Bất quá những loại mèo khác nhau khẩu vị cũng khác nhau, trước tiên cô có thể chọn nhiều loại một chút, mang về xem mèo của cô thích ăn loại nào."
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y ra hiệu, Sư Thanh Y thở dài một hơi, chọn lấy vài túi thức ăn có hương vị khác nhau cho vào xe đẩy, lại mua thêm vài loại thức ăn mèo đóng hộp, cuối cùng là đến khu bán thực phẩm tươi sống mua cá cùng thị gà, cứ như vậy mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà.
Tuy rằng đã kéo rèm cửa sổ lại nhưng ánh mặt trời chói mắt vẫn xuyên qua rèm chiếu vào phòng khách, bầu không khí trong phòng khách vẫn như trước phát ra một tia lạnh lẽo. Lạc Thần tại phòng bếp bận rộn đánh vảy cá, cắt thịt gà, rất có cảm giác chuẩn bị cúng bái. Sư Thanh Y mở của tủ lạnh rót đầy ly sữa, nhẹ giọng nói: "Cô nghĩ như vậy có được không? Vì sao chúng ta không mời nó đi ra? Để nó ở tại đây cũng gống như bom hẹn giờ."
Lạc Thần vén lên ống tay áo, tóc dài lay động, quả là dáng vẻ của một hảo nữ nhân, nàng đem cá và gà rán đã chế biến xong bài trêи đĩa, nói: "Nó là theo cô tới đây, sẽ không dễ dàng rời đi. Nó rất có linh tính, cùng với những thứ trong mộ không khỏi có liên quan, tôi phải chiêu đãi nó thật tốt, nói không chừng có thể tìm ra chút đầu mối về cổ mộ."
Giọng nói của nàng rất nhẹ, mang theo độ ấm khiến người khác an tâm, ánh mắt lại rơi xuống quỷ liên trêи tay Sư Thanh Y: "Chớ sợ. Không phải lúc trong mộ nó rất nghe lời cô sao, nó không dám lỗ mãng."
Sư Thanh Y cũng vô thức sờ quỹ liên trêи tay mình, suy xét một lúc mới gật đầu.
Mà đúng lúc này điện thoại di động của Sư Thanh Y vang lên, nàng vừa nhìn tên hiển thị trêи màng hình, tổng lòng thoáng qua một tia kinh hỉ, cầm điện thoại dán bên tai: "Cẩm Vân, chị đã trở về?"
"Ngày hôm nay mới vừa trở về." Giọng nói của Chúc Cẩm Vân nhẹ nhàng ôn nhu như gió: "Sư Sư, lần này hơn một tháng không gặp, em có nhớ chị không?"
Sư Thanh Y cười nói: "Có một chút, không phải chị gửi mail nói cuối tuần thứ tư mới về nước sao, tôi còn dự định đến lúc đó đi sân bay đón chị, thế nào đột nhiên trở về sớm như vậy."
Lạc Thần nghe được trong điện thoại di động là giọng nói của nữ nhân, không có biểu lộ gì, chỉ đem đĩa cá, thịt gà cùng sữa bày trí tốt, nhàn nhạt liếc nhìn Sư Thanh Y ra hiệu cho nàng. Sư Thanh Y vội vã lấy ra một cái chìa khóa, một bên cầm điện thoại nhẹ giọng nói với Lạc Thần: "Cô chờ một chút, tôi cùng cô vào trong."
Lạc Thần nói: "Không cần, cô cứ nghe điện thoại trước."
Nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng khách.
"Thầy chị ở khoa thần kinh bệnh viện Thị Lập gọi mình về có chút chuyện, có một ca bệnh phức tạp muốn chị tham gia, cho nên mới trở về sớm." Chúc Cẩm Vân nói: "Sư Sư, em mới vừa rồi làm sao vậy, chị nói chuyện nhưng em không có phản ứng gì."
Sư Thanh Y một bên ra khỏi phòng khách, một bên nghe điện thoại: "…. Có thể do tín hiệu không tốt, chị hiện tại ở đâu, về đến nhà rồi sao?"
"Đã về nhà một chuyến, em hiện tại không có ra khỏi nhà sao, chị đến nhà tìm em."
Sư Thanh Y nhất thời trở nên khẩn trương: "Chị muốn tới nhà tôi?"
Chúc Cẩm Vân cười: "Thế nào, không thể sao?"
Sư Thanh Y nhìn sang phòng ngủ ở bên kia, Lạc Thần đã mang theo các loại thức ăn mèo vào trong, đóng của lại. Nàng tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "…. Hay là để tôi đến nhà của chị, chị mới vừa trở về, nhất định rất mệt mỏi, chị nên ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối tôi sang thăm chị."
"Sư Sư, giọng nói của em nghe rất khẩn trương, rất bất an, tuy rằng em tận lực che dấu loại bất an này…" Chúc Cẩm Vân chậm rãi cười nói: "Không nên nghĩ lừa gạt chị, nghề nghiệp của chị là gì. Rất rõ ràng, em hiện tại ở nhà, thế nhưng em rất không nguyện ý cho chị đến, lẽ nào em hiện tại không tiện sao? Để chị đoán một chút, em là chỗ nào không tiện."
Chúc Cẩm Vân dừng lại, âm thanh ha ha, nghe qua dường như là nghẹn cười, nói: "Chẳng lẽ em lén lúc bao dưỡng tình nhân trong nhà?"
Hai bên mặt Sư Thanh Y trong nháy mắt đỏ lên, nhìn qua cánh của đóng chặt bên kia, cả giận nói: "Tôi cảnh cáo chị, chị đừng nói bậy."
"Chị xem em bệnh cũ lại tái phát, lại che giấu cái gì, đừng nói với chị trong nhà em thật sự có giấu người. Chị ở ngoài cửa, đang chờ bắt kẻ thông gian, nhanh mở cửa ra." Điện thoại di động của Chúc Cẩm Vân đột nhiên bị ngắt, đồng thời chuông cửa cứ như đòi mạng vang lên.
Sư Thanh Y quả thực muốn ngất xỉu, tới thật là đúng lúc.
Gặp phải Chúc Cẩm Vân vị tổ tông này, nàng cũng không còn đường lui, đành miễn cưỡng đi mở cửa.
Cánh của mở ra, đối diện là một đôi mắt trong trẻo nhưng giảo hoạt. Chủ nhân của đôi mắt này chính là một vị bác sĩ tâm lý đã từng gặp qua rất nhiều loại người, cũng xem thấu tâm tư rất nhiều người, ánh mắt luyện đến lợi hại như thợ săn.
Chúc Cẩm Vân mặc một bộ tây trang, lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng, nàng đứng khoanh hai tay, quan sát phía sau cánh cửa, ánh mắt dừng trêи kệ để giày, mỉm cười: "Sư Sư, nhà của em quả nhiên có khách."