Giờ khắc này, hàm nghĩa thật sự của “thần kinh toạ”, tất nhiên là không tiện nói ra, Lạc Thần ra vẻ không biết, chỉ nói: “Vừa rồi bỗng dưng nghĩ tới từ này, lại không biết rốt cuộc là từ đâu mà đến.”
Tư thế ngồi của nàng rất đoan chính, nói tiếp: “Con người đi, đứng, ngồi, nằm đều dựa vào xương chống đỡ, các ngươi có thể lý giải giống như việc ngồi liên tục một thời gian lâu, xương cốt liền đau nhức.”
Sư Thanh Y trong lòng hiểu rõ, lại phối hợp với Lạc Thần, giả bộ hồ đồ: “Đối với việc đau thần kinh tọa, kỳ thật ta cũng mơ hồ có chút ấn tượng, giống như đã từng ở đâu đó nghe nói qua, nhưng nghĩ thế nào cũng nhớ không nổi, thực kỳ quái.”
Ngư Thiển lúc trước đã từng bị loại cảm giác như vậy, nàng vội hỏi: “Đúng vậy, hôm nay ta cũng ngẫu nhiên có loại cảm giác này. Đau thần kinh toạ, quả thực ta chưa từng nghe nói qua, nhưng lúc ta đắp người tuyết, nhắc đến cửa tủ kia, cũng không hiểu tại sao lại thốt ra, mà sau khi ta nói ra, lại không hiểu nó là làm thế nào lại bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu ta, phảng phất tựa như nó vốn đã ở đâu đó, chỉ là nghĩ không ra tại sao nó lại ở đó. Vừa tự nhiên, lại có chút cổ quái.”
Sư Thanh Y nghe Ngư Thiển nói ra cảm thụ mâu thuẫn này, nhu hòa trong mắt dần ảm đạm xuống.
Lạc Thần cũng lặng yên mà nhìn Ngư Thiển.
Trạc Xuyên nói: “Ngư, cửa tủ không phải ý chỉ cửa ngăn tủ sao?”
Ngư Thiển gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, nói: “Cửa tủ tất nhiên là chỉ cửa ngăn tủ, nhưng trong đầu ta lại cảm thấy nó còn có một tầng hàm ý khác, giống như phải bắt được mấy thứ gì đó, lại làm sao cũng không bắt được.”
“Hàm ý khác?” Trạc Xuyên càng cảm thấy khó hiểu.
Ngư Thiển có chút buồn rầu, hướng Sư Thanh Y nói: “Sư Sư, ngươi có biết cửa tủ là ý gì không?”
Sư Thanh Y trêи cổ hơi nóng, vội vàng nói: “Ta…… Không biết. Cửa tủ có lẽ chỉ là cửa ngăn tủ bình thường thôi?”
Dù sao nàng cùng Lạc Thần khi ở bên ngoài đều dùng thân phận biểu tỷ muội, cửa tủ của nàng che lấp rất kỹ, chỉ có người tín nhiệm bên cạnh mới hiểu được cửa tủ nàng mở, người bên ngoài đều nhìn không ra.
Ngư Thiển trăm mối thắc mắc vẫn không có cách nào giải, chỉ đành phải đem lực chú ý lại một lần tập trung vào vào những bức họa Trạc Xuyên vẽ cho nàng, nói: “Mà thôi, không nghĩ những thứ này, chúng ta đến xem A Xuyên đi, cái này mới thú vị.”
Trạc Xuyên bị nói “Thú vị”, đầu hơi cúi thấp xuống, bên môi mỉm cười.
Sư Thanh Y thấy Ngư Thiển đối với hàm nghĩa của “Thần kinh toạ” cùng “Cửa tủ” cũng không cố chấp, trong lòng thở dài một hơi, nàng luôn hi vọng Ngư Thiển có thể vui vẻ một chút.
Nếu có thể vui vẻ nhiều thêm một khắc, chính là thêm một khắc.
Sư Thanh Y tiếp tục đọc phần văn tự lúc trước của Trạc Xuyên.
Chỉ thấy ở trêи đó Trạc Xuyên tiếp tục viết: “Ta đem nàng ôm đến trêи giường ta, thay nàng đắp kín chăn. Thân thể của nàng nằm ở bên cạnh ta, cười nói với ta, tay chân ta đều không dám nhúc nhích. Trôi qua một hồi, nàng nhắm mắt lại, ngủ thϊế͙p͙ đi, trong lòng ta mới hòa hoãn một chút, ai ngờ chưa tới một lát, ta đã cảm giác trêи chân có một mảnh mềm mại, nàng lại đem đuôi cá thật dài kia quấn ở trêи đùi ta, dán sát vào, ta càng không dám vọng động. Lúc trước, mỗi khi ta đi ra ngoài, thường dùng Rương Tróc Yêu cõng nàng trêи lưng đi khắp nơi, có một lần ta ở trong Rương Tróc Yêu nhặt được một mảnh lân phiến trêи người nàng, mảnh lân phiến kia cực kì cứng rắn sắc lạnh, chỉ thoáng chạm một phát, liền có thể dễ dàng bị nó cắt ra huyết nhục. Nhưng mỗi lần nàng dựa vào ta, ta lại có thể cảm giác được lân phiến của nàng bóng loáng mềm mại, không hề có nửa điểm cấn người, thậm chí sờ vào cực kỳ thích tay. Rốt cuộc là vì sao?”
Sư Thanh Y cười nói: “Vì sao?”
Lạc Thần cũng học theo nàng nói: “Vì sao?”
Trạc Xuyên: “……”
Sư Thanh Y đối với bạch giao cũng có một chút hiểu biết, lần này chỉ là cố ý cười hỏi.
Bạch giao khóc nước mắt thành châu, rồi lại cố tình cả đời không có nước mắt, trừ phi trong lòng thật sự bi thương đến xé hồn đoạn phách, đau đớn đến mức không thể tưởng tượng, mới có thể ngẫu nhiên rơi xuống một hồi nước mắt.
Mà lân phiến bạch giao lúc đối mặt với người bên ngoài, phúc giáp hóa phong, lân phiến cứng rắn không chỉ là lớp giáp bảo hộ bản thân bạch giao, mà còn là lợi khí để nghênh chiến địch.
Nhưng khi đối mặt cùng người mà bạch giao có tình cảm chân thành, lân phiến kia lại trở nên cực kì mềm mại. Cho dù là dùng gò má dán lên trêи lân phiến cọ qua cọ lại, cũng chỉ như bị gợn sóng khẽ hôn da thịt, hãm sâu ở bên trong ôn nhu kia.
Ngư Thiển cho rằng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần thật sự không biết, tỉ mỉ nói ra: “Bởi vì ta yêu thích A Xuyên, tất cả lân phiến trêи người của ta, kể cả lân phiến bên trêи Thiên Lân Tiên của ta, ở trước mặt A Xuyên đều rất mềm mại, nửa điểm cũng sẽ không đả thương nàng. Dĩ nhiên là thân thể của ta đụng phải A Xuyên, cũng sẽ mềm.”
Sư Thanh Y: “……”
Trạc Xuyên: “……”
Trạc Xuyên thấp giọng nói: “Ngư, giải thích nửa câu đầu là đã đủ rồi, Sư Sư cùng Lạc Thần nghe hiểu được, nửa câu còn lại ….. không cần phải nói.”
“Được.” Ngư Thiển gật nhẹ đầu, nói: “Lại là lời tư mật ư?”
“…… Phải.” Trêи mặt Trạc Xuyên phảng phất như bị hỏa thiêu.
Ngư Thiển nghẹn đến mức lợi hại, lại chỉ phải nói: “Vậy ta không nói nữa.”
Chỉ có Lạc Thần vẻ mặt đứng đắn, tiếp tục dọc theo văn tự mà Trạc Xuyên viết nhìn xuống.
Trêи đó Trạc Xuyên ghi chép lại từng chút một về Ngư Thiển lúc trước: “Lúc nàng ngủ ở bên cạnh ta, cánh tay lộ ra bên ngoài, ta sợ nàng cảm lạnh, muốn đem cánh tay của nàng nhét lại vào trong chăn, lại đụng phải băng tay tinh xảo trêи cánh tay nàng. Vật trang sức như vậy, trước đây ta đã từng thấy một vài nữ tử Tây Vực mang qua, phần lớn là bằng vàng bạc hoặc ngọc chất, nhưng mà băng tay của lại nhìn không ra là loại chất liệu gì, ta có chút hiếu kỳ, liền vươn tay sờ một chút băng tay của nàng. Ai ngờ ta vừa chạm vào, băng tay lại đột nhiên buông cánh tay nàng ra, bạch quang chớp nhoáng, trong thoáng chốc biến thành một cây roi dài toàn thân tuyết trắng, ta tránh không kịp, roi kia liền quấn vào trêи người ta, đem ta trói lại. Ta giãy giụa, lại không cách nào thoát ra nổi, chỉ có thể cảm giác được lân phiến bên trêи roi này mảnh mai lạnh buốt, dán vào da thịt của ta. Ta biết cây roi này là vũ khí của nàng, ngàn lân sườn phong, cực kỳ lãnh duệ, nhưng giờ khắc này tiếp xúc cùng ta, vì sao lại trơn mềm như vậy.”
Lạc Thần nói: “Vừa rồi Ngư Thiển đã giải thích qua, ta đã hiểu được là vì sao.”
Sư Thanh Y một đường xem đến đây, cười nói: “Lúc này không cần hỏi, ta cũng hiểu được vì sao.”
Trạc Xuyên: “……”
Lật qua từng tờ một, phía sau còn có một bức tranh, đúng là bộ dáng Ngư Thiển bị người ôm vào trong ngực, nhìn góc độ thì có lẽ được vẽ khi Trạc Xuyên ôm Ngư Thiển vào lòng, cúi đầu xuống nhìn nàng.
Hình ảnh trêи cơ bản là nửa người trêи của Ngư Thiển cuộn vào trong ngực Trạc Xuyên, tóc bạc rối tung trêи đầu vai cùng trước ngực, khuôn mặt càng được phác hoạ cẩn thận hơn, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy Trạc Xuyên ôm lấy tay Ngư Thiển, lộ ra một phần nhỏ.
Bên cạnh viết: “Thân mình nàng có đuôi cá, thật sự không tiện hành tẩu, nếu như nàng không đợi ở trong ao hoặc trong rương, ta cũng chỉ có thể ôm nàng đi tới đi lui. Hôm nay ta ôm nàng từ trong rương Tróc Yêu ra, bên trong toàn là nước, trêи người nàng ướt sũng, giọt nước rơi xuống mặt đất, hình thành một mảnh nước đọng. Ta dẫm lên vũng nước đọng kia, nhất thời vô ý, lòng bàn chân bị trượt, ta ôm nàng ngã trêи mặt đất. Ta sợ đè nặng nàng, lúc té ngã liền cuống quít đem bản thân làm thành cái đệm đỡ phía dưới người nàng, thân thể của nàng ghé vào trong ngực ta, không kịp chuẩn bị, mặt liền chạm vào mặt ta. Môi của nàng đụng phải môi ta, lúc ấy ta hầu như choáng váng, cái gì cũng không hiểu được, chỉ biết rằng môi của nàng mềm cực kỳ, giống như ngậm lấy nước. Suốt ba ngày sau, ta vẫn không dám trực tiếp nhìn mặt của nàng, ta sợ nhìn thấy bờ môi nàng, ban đêm nhớ tới nàng, sẽ nằm mơ. Ta vừa sợ sẽ mơ thấy mộng như vậy, rồi lại muốn mơ thấy mộng như vậy, ta nghĩ ta đã phạm vào chứng tâm thần rối loạn.”
Ngư Thiển nhìn đến đây, khó hiểu nói: “A Xuyên, loại mộng gì lại khiến cho ngươi lúc ấy vừa sợ hãi, rồi lại muốn nhìn thấy? Ngươi nói sợ ban đêm sẽ nhớ tới ta rồi nằm mộng, trong mộng nếu như có ta, tại sao ngươi lại sợ?”
Nàng nhìn qua có chút khổ sở, nói “Chẳng lẽ khi đó ngươi sợ ta? Là ta hù đến ngươi rồi sao?”
Trạc Xuyên sợ nhất Ngư Thiển thất lạc, vội nói: “Không phải, khi đó ta không hiểu được bản thân bị làm sao, ngày nghĩ đêm mơ, ta không phải sợ ngươi, ta là sợ bản thân mình, khi đó ta cảm thấy ta thật cầm thú.”
Sư Thanh Y: “……”
Được rồi, trước đây nàng cũng đã từng làm vài giấc mộng như vậy, trong mộng đều là Lạc Thần.
Theo như Trạc Xuyên nói, chẳng lẽ nàng cũng là……
Mới…… Mới không phải.
Trạc Xuyên cũng quá trung thực, chỉ là làm một giấc mộng như vậy mà thôi, lại làm như trời sắp sập.
Sư Thanh Y hồi tưởng lại tình cảnh trong mơ lúc đó, thần sắc lập tức ngưng trụ.
Được rồi, kỳ thật nàng cũng giống như cảm thấy trời sập.
Ngày thứ hai tỉnh lại, nàng cuống quít vào phòng tắm tẩy đi một thân mồ hôi nóng, lúc ra cửa phòng nhìn thấy Lạc Thần đang ở phòng khách, nàng vừa nghĩ tới bản thân làm một giấc mộng này, lúc ấy cũng không dám nhìn mặt Lạc Thần.
“Ngày nghĩ đêm mơ?” Ngư Thiển bây giờ mới hiểu được, cười nói: “Ý ngươi muốn nói là ngươi mơ thấy xuân mộng sao?”
Trạc Xuyên mặt đỏ tới mang tai, thấp giọng nói: “Ngươi chớ nói thẳng ra như vậy.”
“Đây cũng là lời nói tư mật ư?” Ngư Thiển ủy khuất nói: “Cái đó chỉ có thể đợi ta và ngươi trở về phòng mới có thể nói, đáng tiếc dưới đáy mạch tỉnh không có gian phòng. Kỳ thật ta có rất nhiều lời nói tư mật muốn nói, nhưng ngươi đã dặn không thể ở bên ngoài nói nhưng lời như vậy, ta liền nhẫn lại chưa từng nói ra.”
Trạc Xuyên nghẹn lời: “Ngư, ta……”
Sư Thanh Y nghe lời ấy của Ngư Thiển, vừa cảm thấy buồn cười, rồi lại không hiểu tại sao có chút chua xót.
Trước mắt tất cả không gian ở bên ngoài, đều không thể tin.
Nhưng nàng có thể vì Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên thử chuẩn bị một căn phòng, một nơi đặc thù, người bên ngoài đều không thể nhìn trộm hay quấy rầy đến bên trong gian phòng, làm cho các nàng thỏa thích nói chút lời riêng tư, cũng coi như thành toàn mong muốn của Ngư Thiển.
Sư Thanh Y trấn an hai người các nàng nói: “Dưới đáy mạch tỉnh không có gian phòng, nhưng trong hoàng điện lại có, đến lúc đó chúng ta giải quyết xong việc mạch khí cách trở, quay lại mạch tỉnh, các ngươi có thể trở về phòng mình, trước tiên chớ nóng vội.”
Trạc Xuyên càng co quắp, vội nói: “Sư Sư, ta…… ta không vội.”
Ngư Thiển lại nói: “Ta vội.”
Sư Thanh Y: “……”
Trạc Xuyên: “……”
Ngư Thiển nhẫn nhịn, nhưng vẫn không chịu được mà nói trắng ra: “Ta khó chịu, muốn nói một chút lời tư mật, hiện tại liền muốn nói, phải làm thế nào cho phải? Nhưng A Xuyên bảo ta chớ ở bên ngoài nói lời tư mật, ta phải nghe A Xuyên, nhưng ta lại nhịn không được, khi nào ta mới có thể vào phòng nói những lời riêng tư này?”
Sư Thanh Y thấy Ngư Thiển thần sắc buồn bã, bất đắc dĩ thở dài.
Kỳ thật Ngư Thiển đã rất chăm chỉ học hỏi, nhưng dù sao cũng từ dưới nước đến đây, chưa hoàn toàn thích ứng hết thảy mọi thứ trêи bờ, có vài sự tình trêи bờ nàng vẫn có chút mơ hồ, dễ dàng bị lời nói của người khác gài bẫy.
Sư Thanh Y nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, không cần phải đúng là có gian phòng, chỉ cần người bên ngoài không nghe được là được rồi.”
Ngư Thiển kinh ngạc nói: “Không cần gian phòng sao? Ta còn tưởng rằng nhất định phải quay lại phòng mới có thể nói.”
Sư Thanh Y chỉ xuống Lạc Thần, nói: “Là nàng dạy hư ngươi rồi, không phải những lời nói đó bắt buộc phải nói ở trong phòng. Kỳ thật chỉ bởi vì đa số các đôi tình nhân đều yêu thích nói những lời này lúc ở trong phòng, dù sao thì khi nói ra bí mật của hai người lúc ở trong phòng, sẽ không bị người ngoài nghe được, mà khi đó bầu không khí sẽ thích hợp nhất để nói những lời kia, mới có thuyết pháp ‘lời nói tư mật' được lưu truyền.”
Thật là, vì sao hiện tại nàng lại phải nghiêm trang mà giải thích những thứ mắc cỡ chết người này.
Đều do Lạc Thần.
Lạc Thần thần sắc vô tội nói: “Ta cũng chưa từng nói sai.”
__________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sư Sư ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi ở cổ đại cùng hiện đại cái đó một lần không có làm cùng a Lạc cùng một chỗ mộng xuân, ngươi hảo hảo suy nghĩ thoáng một phát là vì cái gì 【.
Vì sao đâu?【.
Chương sau lại để cho mọi người biết rõ cái gì là cá cấp bậc vốn riêng lời nói, cá nơi đây đã trở thành một hình dung từ 【.
Nhiều hơn chấm điểm tưới tiêu, ngày mai còn có một canh ~