Phó Thư Bảo: “….”
- Có giống cảm giác ăn mật đường không?
- Là cảm giác đó, rất ngọt ngào.
Phó Thư Bảo căn bản chưa hôn Chi Ni Nhã, bởi thân thể hắn có độc tố biến thái kia, hôn một cái là đau vài ngày ngay. Nhưng vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ mạnh mẽ của vị nữ hoàng này nên hắn đành phải nói dối trái lương tâm vậy.
- Đáng giận, nàng không ngờ lại đi trước ta một bước...
Tú Ngọc lẩm bẩm, trên mặt đầy vẻ buồn bực.
- Hóa ra không chỉ là một thiếu nữ muốn nhanh trưởng thành mà còn có tính ảo tưởng mạnh. Sinh ra trong gia đình đế vương, bị bảo vệ nghiêm mật, lại được chiều chuộng, không cách nào tiếp xúc được với phương diện kia. Hiển nhiên sự hiếu kỳ và khao khát của nàng hơn hẳn người thường. Thật ra nàng cũng đáng thương...
Rốt cục Phó Thư Bảo đã hoàn toàn hiểu rõ nữ hoàng Tú Ngọc này rồi.
- Phó ái khanh. Ngươi còn chuyện gì hay nữa không?
Ngượng ngùng trầm mặc một hồi, Tú Ngọc lại cất tiếng hỏi.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Có chứ. Bảy chú lùn dũng sĩ và công chúa bạch tuyết, còn cả chuyện Ngưu Lang Chức Nữ. À, còn cả chuyện Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Ta biết rất nhiều chuyện đó.
Bảy chú lùn dũng sĩ và công chúa Bạch Tuyết qua miệng hắn kể nhất định sẽ biến thành người nhân bản thôi.
- Hôm nay tới đây thôi. Trẫm là nữ hoàng Tú Quốc, ở cùng một lều với nam tử như ngươi cũng không phải chuyện hay. Như vậy nhé. Sau này trẫm tới Vụ Tráo Chiểu Trạch thăm ngươi và Chi Ni Nhã, lúc đó ngươi hãy kể những câu chuyện kia cho trẫm nhé.
Tú Ngọc đứng dậy. Lúc này hắn đã biến đổi từ một thiếu nữ trẻ trung thành một nữ hoàng rồi.
- Bệ hạ, đất phong của Định Thiên Vương Tước nghèo khó vô cùng, có thể lấy chút kinh phí cứu tế ra từ quốc khố không?
Phó Thư Bảo vội vã nói. Nói chuyện hồi lâu, nếu không xin được chút lợi lộc gì thì thật là không hay.
- Chà, chuyện này... Phụ hoàng trước khi lâm chung có di chiếu, trong vòng mười năm, ba vị vương tước phong địa không được xin một đồng từ ngân khố, trái lại hàng năm đều phải nộp thuế rất nặng. Cho nên việc này trẫm không thể giúp các ngươi rồi. Các ngươi trực tiếp tìm cách đi nhé.
- Mười năm không được trợ giúp một đồng, trái lại còn phải đóng thuế nặng. Thảo nào tên sư phụ Tú Lý kia lại vội vã giao quyền thống trị đất phong cho ta!
Trong lòng Phó Thư Bảo đắng như ăn phải hoàng liên, khổ mà không nói nổi.
- Nhưng trẫm có thể trợ giúp các ngươi một chút.
Tú Ngọc hạ thấp giọng, trên khuôn mặt mịn màng cũng lộ thần sắc kỳ quái.
- Đa tạ thánh ân của bệ hạ!
Phó Thư Bảo vội vã tạ ơn, trong lòng thầm nghĩ:
- Lãng phí bao nhiêu nước bọt, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.
- Nhưng trẫm cũng có một điều kiện.
- Hả? Điều kiện gì?
- Trẫm... Muốn ngươi hôn trẫm một cái, hơn nữa không được cho bất cứ kẻ nào biết.
Khuôn mặt ngọc của Tú Ngọc đỏ bừng.
Phó Thư Bảo giường như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ.
Lại thấy Tú Ngọc đưa một cái khăn tơ tinh xảo tới, đặt lên trên môi mình, sau đó nói:
- Thân thể trẫm đáng giá ngàn vàng, e rằng cả đời này cũng không có nam tử nào có gan gần gũi trẫm. Nhưng ngươi lại là một người rất to gan. Cho nên... Hôn ta một cái, sau đó ta sẽ trợ giúp cá nhân cho các ngươi.
Trở thành nữ hoàng Tú Quốc, có quyền lực chí cao vô thượng nhưng đồng thời cũng mất đi một số quyền lợi của nữ nhân. Đúng là cuộc đời sau này của Tú Ngọc chắc chắn sẽ phải đối mặt với cuộc sống lạnh lẽo của đế vương, chuyện yêu đương hôn hít là tuyệt đối không làm được. Cho nên trước khi tiến vào loại cuộc sống đó, nàng có yêu cầu như vậy cũng không kỳ quái chút nào.
Nếu là người khác, tuyệt đối không dám đi hôn một nữ hoàng, nhưng Phó Thư Bảo lại không cảm thấy có gì không ổn. Trong thế giới kia của hắn, một người bình dân cũng có gan ném giầy vào tổng thống một nước, phản đối quan điểm của hắn. Như thế thì hôn nữ hoàng có gì không ổn chứ?
- Thế nào? Chẳng lẽ ta nhìn nhầm, ngươi cũng chỉ là một tên có lá gan bình thường thôi sao?
Đôi mắt sáng trong của Tú Ngọc lóe lên một tia thất vọng.
Ngay khi nàng nói hết câu, Phó Thư Bảo đột nhiên tiến tới, ôm chặt lấy thắt lưng nàng, đưa môi tới, hôn mạnh lên đôi môi nàng.
- Ư...
Trong tích tắc khi đôi môi bị tấn công, thân thể mềm mại của Tú Ngọc lập tức trở nên cứng ngắc, cổ ngửa về phía sau nhưng rất nhanh liền trở nên mềm mại, đưa tay ôm lấy eo Phó Thư Bảo.
Có khăn tay bằng tơ đặt trên môi Tú Ngọc nên Phó Thư Bảo mới có thể hưởng thụ nữ hoàng mà không sợ nước bọt hay đầu lưỡi của nàng. Cho nên nụ hôn này vừa sâu vừa dài. Thậm chí vì để nữ hoàng vui lòng, hắn còn dùng tới kỹ xảo lưỡi đưa lên môi nàng, tiến vào khe môi, sau đó còn dùng hàm răng cắn nhẹ lên cánh môi và đầu lưỡi nàng.
Nữ hoàng Tú Ngọc còn trẻ thiếu kinh nghiệm, sao chống lại nổi sự tấn công đó, rất nhanh toàn thân đã mềm nhũn ra. Nếu không phải Phó Thư Bảo ôm chặt nàng thì e rằng nàng đã ngã xuống mặt đất rồi. Cổ họng nàng không nhịn được mà truyền ra tiếng rên rỉ trầm trầm, vô cùng khiêu gợi...
Một lúc lâu sau, Phó Thư Bảo mới buông Tú Ngọc ra, lùi lại hai bước, cúi thấp đầu, không nhìn thẳng vào Tú Ngọc.
Sau nửa khắc Tú Ngọc mới hoàn hồn, bỏ khăn tơ trên miệng xuống, liếm liếm cặp môi thơm, lẩm bẩm:
- Vị này... Đúng là kỳ quái thật. Ta còn muốn thử một lần, hơn nữa không dùng khăn.
Đầu Phó Thư Bảo lập tức toát mồ hôi to bằng hạt đậu.
Tú Ngọc lại nói tiếp:
- Chẳng qua hôm nay tới đây thôi. Lần sau khi ta tới Vụ Tráo Chiểu Trạch, Phó ái khanh nhất định phải thỏa mãn chút nguyện vọng của trẫm.
Trong lòng Phó Thư Bảo mặc dù đang mắng người nhưng ngoài miệng vẫn phải cố gắng nói:
- Chờ mong bệ hạ giá lâm.
Ngừng một chút, hắn lại nói:
- Đúng rồi, trợ giúp cá nhân của bệ hạ...
- Ha ha, suýt nữa là quên rồi.
Tú Ngọc cười nói.
- Trở về ta sẽ tặng cho ngươi một lá cờ gấm, đồng thời cũng sẽ trợ giúp ngươi 100 kim tệ. Như thế đã được chưa?
Phó Thư Bảo triệt để trợn tròn mắt.
Cho tới bây giờ chưa từng nhận được phí phục vụ từ phụ nữ, tốt xấu gì cũng đã làm một hồi như vậy, không ngờ chỉ đưa có 100 kim tệ gọi là trợ giúp cá nhân!
Võ Tắc Thiên, tương lai nàng nhất định là Võ Hậu hoang dâm vô độ của Tú Quốc rồi!
Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên có dự cảm như vậy.
o0o
Nữ hoàng Tú Ngọc trước khi đi còn tặng cho Phó Thư Bảo một lá cờ gấm, trên có kim tuyến thêu mấy chữ: Dũng Võ Bảo Hầu Tước.
Về phần chuyện đêm đó giữa Phó Thư Bảo và Tú Ngọc nói chuyện gì, làm chuyện gì, chính là bí mật giữa hai người, cho cho dù hai người Độc Âm Nhi hay Chi Ni Nhã có hỏi thế nào cũng không tiết lộ.
Từ biệt Tú Ngọc xong, đoàn người Phó Thư Bảo liền đi về hướng Vụ Tráo Chiểu Trạch. So với cảnh hoảng sợ chạy trối chết từ kinh đô, hành trình tiếp đó biến thành du sơn ngoạn thủy, vui vẻ nhẹ nhàng rồi.
Đồng hành cùng mười mấy mỹ nữ, lại có bốn nữ bộc đi cùng, còn cả hai hồng nhan tri kỷ Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã, đoạn đường du ngoạn này thật sự là vô cùng vui vẻ. Hy vọng là đường xa không tận cùng, vĩnh viễn có thể đi như vậy. Nhưng cho dù có mỹ nữ đi cùng, đặt mình trong rừng ho nhưng hắn cũng không hoang phế tu luyện lực lượng.
Sáng sớm mỗi ngày, chuyện đầu tiên khi rời giường của hắn là tu luyện tâm pháp của Luyện Thiên Thần Quyển. Không cần bất cứ linh tài gì, chỉ tu luyện nguyên thủy nhất. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, hắn đều dùng thạch hạch Linh vẫn thạch tiến hành luyện hóa tu luyện lần nữa. Cương nhu tương tế, có nhanh có chậm như vậy, tu vi lực lượng của hắn có bước tiến thần tốc.