Hữu Nãi Ngư kích động nói ra.
- Chuyện này... phải động thân rồi sao?
Tuy rằng biết rõ Tiếp dẫn chi thuyền xuất hiện, hắn sẽ nghênh đón vận mệnh mới, nhưng mà trong lòng của hắn vẫn không dám tin tưởng đây là thật.
Hữu Nãi Ngư nhẹ gật đầu.
- Đúng vậy, thời điểm Tiếp dẫn chi thuyền xuất hiện, chính là thời điểm chúng ta xuất phát rồi.
- Không cần chuẩn bị sao?
Phó Thư Bảo nói.
- Đồ ăn, nước ngọt cùng dược vật này nọ cái gì hay sao? Thuyền đi trên biển cả, không có những thứ kia thật sự là muốn chết đấy.
Hữu Nãi Ngư cười nói.
- Phó đại ca, chàng nói những thứ kia đều là đối với những con thuyền bình thường a, đây là Tiếp dẫn chi thuyền, phóng nhãn cả thế giới cũng chỉ có một chiếc như vậy mà thôi, là sáng tạo của Thần, trên một con thuyền như vậy, nếu như còn cần phải chuẩn bị những vật phẩm phàm tục kia, đó mới là chuyện kỳ quái đây này.
- Chẳng lẽ nó có dữ trự chút ít? Ta đi nhìn kỹ một lần rồi hẵng nói a.
Phó Thư Bảo nói.
Hữu Nãi Ngư kéo hắn lại, nói.
- Chàng vừa lên, Tiếp dẫn chi thuyền liền xuất phát, cho nên, nếu chàng có gì nhắn nhủ thì hãy làm đi, thời gian vừa quá, chàng liền không còn cơ hội.
Phó Thư Bảo gấp gáp nói.
- Các nàng không thể đi lên sao?
Hắn nói các nàng tự nhiên là đám người Hồ Nguyệt Thiền rồi. Ba nữ nhân này chả khác gì một nửa tính mạng của hắn, cứ như vậy chia tách ra, loại thống khổ này hắn hoài nghi bản thân mình có chịu được hay không.
Ba nữ nhân nghe vậy liền đều nhao nhao bu lại, khẩn trương mà nhìn Hữu Nãi Ngư, chờ đáp án của nàng.
Ánh mắt của Hữu Nãi Ngư khẽ đảo qua ba người Hồ Nguyệt Thiền, nói.
- Ta biết rõ đây là rất không công bình, nhưng trên thực tế, có thể leo lên Tiếp dẫn chi thuyền cũng chỉ có hai người chúng ta mà thôi.
- Không phải nói, còn có thể mang theo một đồng bạn sao?
Độc Âm Nhi sốt ruột mà nói ra.
Hữu Nãi Ngư nói.
- Có thể mang theo một đồng bạn, đó là thuyết pháp của Luyện lực sĩ hiệp hội đế quốc, Mạc Lan lý sự cùng Vân La lý sự hai người vì thế đã làm ra rất nhiều sự tình, nếu như hai người bọn hắn chỉ còn một người còn sống mà nói, nói không chừng Tiếp dẫn chi thuyền sẽ cho phép có thêm một đồng bạn lên thuyền. Nhưng mà, ta vừa mới nhận được ý tứ của Tiếp dẫn chi thuyền, lúc này, chỉ có thể ta cùng Phó đại ca lên thuyền mà thôi.
- Ý của nó?
Tất cả mọi người đem ánh mắt chuyển qua Tiếp dẫn chi thuyền.
Hữu Nãi Ngư nói.
- Đúng vậy, là ý của Tiếp dẫn chi thuyền. Nó đã không còn là một con thuyền đơn giản nữa rồi, mà là một con thuyền lực luyện khí, nó có được suy nghĩ của nó, ý nghĩ của nó, đây là nó vừa rồi đã ban quyết định.
Phó Thư Bảo nói.
- Vậy nàng nói cho nó, ta muốn dẫn người lên thuyền.
Hữu Nãi Ngư lắc đầu.
- Ta vừa rồi cũng đã nói với nó như vậy, thế nhưng mà nó kiên trì chỉ cho ta cùng chàng lên thuyền mà thôi.
Phó Thư Bảo nói.
- Mẹ kiếp, vậy lão tử cũng ở đâu cũng không đi, ở ngay chỗ này, ta xem nó có thể làm gì lão tử?
Những lời này vừa thốt ra, bầu trời cảng khẩu đột nhiên truyền tới một tiếng phá toái hư không, một cái bóng mờ mờ xuất hiện. Ngẩng đầu lên nhìn lại, đây chính là Tuyển trạch chi thủ của Khởi Nguyên chi thụ. Trạng thái kia, rất có thể là đối với Phó Thư Bảo có ý gì đó, là cứu tế hay trừng phạt!?
Trước mặt Khởi Nguyên chi thụ, coi như là Thần cấp lực sĩ cũng chỉ là một thứ tồn tại bé nhỏ thì huống chi là các nàng Độc Âm Nhi? Huống chi năm ngàn năm trăm Ngũ Nguyệt Hoa chiến sĩ bình thường?
Áp lực, từ bốn phương tám hướng ập tới. Với tư cách là năng lượng trụ cực lớn đủ hủy thiên diệt địa, thủ đoạn trừng phạt của Tuyển trạch chi thủ như thế nào chỉ là một cái vỗ nhè nhẹ đây?
Không có lựa chọn nào khác.
- Lão công, chàng... mau lên thuyền a! Chúng thiếp sẽ ở tại Hậu Thổ thành chờ chàng trở về.
Trong nội tâm tuy có ngàn vạn cái không muốn, nhưng mà Độc Âm Nhi cũng biết, trước sự tình trước mắt, vô luận là các nàng hay là Phó Thư Bảo thì đều không có sự lựa chọn nào khác.
- Đúng vậy a, lên Tiếp dẫn chi thuyền đi, đi tới Thánh đảo, đây chính là sứ mạng của chàng, chàng mau lên thuyền đi, không cần lo cho chúng thiếp, chúng thiếp sẽ tại Hậu Thổ thành chờ chàng trở về.
Chi Ni Nhã cũng nói ra.
Hồ Nguyệt Thiền không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ẩn chứa vô hạn thâm tình nói cho hắn biết ý tứ trong lòng của nàng.
- Thiếu gia, chúng ta tại Hậu Thổ thành chờ người trở về!
Các chiến sĩ Ngũ Nguyệt Hoa quân đoàn hô lên một tiếng rung trời. Thanh âm của mấy ngàn người tụ lại, đủ sức đem thanh âm ào ào của nước chảy che mờ đi, truyền tới cả những địa phương rất sâu trong cảng khẩu.
Phó Thư Bảo cảm động, gật đầu nói.
- Vậy cứ như thế a, hãy phản hồi Hậu Thổ thành, đem Hậu Thổ thành của chúng ta biến thành thành thị đẹp nhất, giàu có nhất, tự do nhất trong cái thế giới này, ta rất mau sẽ trở về! Nhất định sẽ trở về!
Thanh âm hô hoán vang vọng khắp nơi trong địa hạ cảng khẩu...
Thời gian kế tiếp chính là hắn cùng với từng người trong các nàng Độc Âm Nhi nói chuyện, an ủi, hứa hẹn sẽ gặp lại. Cuối cùng, trước cái nhìn soi mói của mấy ngàn con mắt, hắn và Hữu Nãi Ngư bước lên cầu thang, chậm rãi lên Tiếp dẫn chi thuyền.
Cũng là sự tình phi thường quỷ dị, Long giới trên ngón tay phải của hắn ngay tại lúc hai chân hắn đạp lên boong tàu lại chậm rãi thoát ly ngón tay của hắn, rơi xuống phía trên cảng khẩu.
- Đây là... là lực lượng gì?
Phó Thư Bảo khiếp sợ không hiểu.
Hữu Nãi Ngư nói.
- Đây là Thần lực, chỗ Tiếp dẫn chi thuyền đến thật ra là có Thần tồn tại, chàng bây giờ đã tin tưởng nó có suy nghĩ đi à nha!? Trong Long giới có một ít Thạch Tượng chiến sĩ, đó cũng là nguyên nhân Tiếp dẫn chi thuyền đem nó bóc xuống khỏi tay của chàng.
Thạch Tượng chiến sĩ được giấu trong Long giới cũng có thể thấy được, dễ dàng bóc xuống, đây chính là Thần lực! Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Thư Bảo không thể nào tin nổi, rồi lại tràn ngập kính sợ. Hắn đã là Thứ Thần cấp lực sĩ, khoảng cách tới Thần cấp cảnh giới chỉ là một bước ngắn, vậy mà chỉ cách nhau có một bước ngắn như vậy lại tạo thành chênh lệch lớn tới cỡ này, không thể kháng cự!
Bởi vậy có thể tưởng tượng, tứ đại trấn quốc chi thần của luyện quốc thời đại Khởi Nguyên là bực nào cường hãn!
- Ầm ầm!
Thân Tiếp dẫn chi thuyền bỗng nhiên nhúc nhích, một mảnh sóng nước cực lớn theo hai bên mạn thuyền gạt ra sau, thân thuyền cực lớn chậm rãi hướng chỗ sâu trong kênh đào trôi đi.
- Lão công, chúng thiếp nhất định chờ chàng trở về!
Thanh âm của Độc Âm Nhi gọi với theo.
- Nhất định phải trở về a!
Thanh âm của Chi Ni Nhã cũng đuổi theo.
Hốc mắt Phó Thư Bảo trở nên ươn ướt, ánh mắt nhìn về phía cảng khẩu, cùng ánh mắt của Hồ Nguyệt Thiền chạm vào nhau. Thoáng cái, hắn liền cảm thấy được thâm tình thật sâu ẩn trong đôi mắt ấy, không gì ngoài tình ý. Chuyến đi này của hắn phía trước là một mảnh mù mịt, sinh tử khó dò, nhưng mà ba nữ nhân của hắn cảm nhận đâu chỉ là đủ nỗi khổ tưởng niệm, lo lắng?
- Chờ xem, ta sẽ trở lại, sau đó cùng các nàng sinh một đống tiểu hài tử...
Phó Thư Bảo vẫy tay từ biệt.
Tiếp dẫn chi thuyền càng đi càng xa, dần dần biến mất trong tầm mắt, nhưng mà ở phía trên cảng khẩu, hơn năm ngàn con người vẫn còn đứng đấy, yên lặng mà tống biệt.
- Chàng... sẽ trở về sao?
Chi Ni Nhã sâu kín nói, cũng không nhịn được chua xót trong lòng, hai hàng nước mắt rốt cuộc im lặng rơi xuống.
Độc Âm Nhi cũng giả bộ không thèm để ý, nói.
- Ngươi nói xem, hắn không thích giường của ngươi sao?
- Ngươi... lúc này rồi mà ngươi còn nói tới cái đó làm gì?
Chi Ni Nhã khó hiểu mà nhìn Độc Âm Nhi.
Độc Âm Nhi nói.
- Trả lời ta.
Chi Ni Nhã xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.
- Đương nhiên là thích rồi, chuyện này có gì không tốt!?
Độc Âm Nhi tươi tỉnh trở lại, cười nói.
- Vậy thì hắn sẽ trở về, quá lâu không ở trên giường của chúng ta, đoán chừng so với muốn mạng của hắn còn khó chịu hơn ấy chứ! Cho nên, chúng ta trở lại Hậu Thổ thành chờ hắn đi a, chẳng bao lâu sau, hắn liền trở về.
Chi Ni Nhã cũng tươi tỉnh trở lại, bất quá, nàng lại cho rằng lô-gic của Độc Âm Nhi quả thật là kỳ quái.
Đúng lúc này, không gian dưới mặt đất truyền đến từng tiếng "ầm ầm", mặt đất theo đó mà bắt đầu rung lên, vô số nham thạch rơi xuống, nện xuống mặt đất.
Hồ Nguyệt Thiền vội quát lên.
- Tất cả chiến sĩ tiến vào Long giới! Chỗ này sắp sụp rồi, chúng ta mau ly khai khỏi đây!
Tình huống đột ngột đã tạo thành một điểm hỗn loạn, nhưng mà dưới tiếng quát của Độc Âm Nhi, rất nhanh liền trấn định xuống. Năm ngàn năm trăm Ngũ Nguyệt Hoa chiến sĩ nối đuôi nhau tiến vào Long giới, Hồ Nguyệt Thiền mang Long giới, chân đạp Hoan Hỉ vân hướng lối ra bay đi. Đám người Độc Âm Nhi, Chi Ni Nhã, Thất Luyện mãng cũng theo sát sau. Thất Luyện mãng lại càng dùng tới lực lượng hộ tráo, đõ đỡn những khối nham thạch rơi xuống đầu.
Không có người nghĩ tới, địa hạ cảng khẩu sẽ sụp đổ, nhưng mà lại sụp đổ thật sự rồi.
Đi lên mặt đất, đám người Hồ Nguyệt Thiền kinh dị phát hiện, tại thời điểm các nàng lên mặt đất, Khởi Nguyên chi thụ cực lớn từng bước từng bước héo rũ. Ngày xưa với tán cây khổng lồ như cây dù giờ lại thành trụi lủi nhánh cây. Ngày xưa bóng cây, thảm thực vật râm mát bao trùm đại địa cũng biến mất đi, biến thành một mảnh sa mạc màu nâu.
- Chuyện này...
Hồ Nguyệt Thiền không thể tin nổi hai mắt của mình.
- Đi thôi hồ ly tinh, bản thân những thứ này đều là mộng, buồn cười chính là những vương tôn công tử cùng Quy Vân tông kia lại muốn tại chỗ này thành lập nên vương quốc, chiếm lĩnh thế giới mới phát hiện, nhưng lại không biết thế giới này chỉ là một cái mộng cảnh ngắn ngủi, Tiếp dẫn chi thuyền vừa xuất hiện, hết thảy đều trở lại bộ dáng lúc ban đầu.
Độc Âm Nhi nói.
- Đi? Đi chỗ nào?
Hồ Nguyệt Thiền nhìn Độc Âm Nhi, nói.
- Đương nhiên là Hậu Thổ thành rồi, ngươi không muốn đi sao? Không muốn đi cũng coi như xong.
Độc Âm Nhi nói.
Hồ Nguyệt Thiền sửng sốt một cái, bỗng nhiên khanh khách cười lên.
- Đương nhiên là muốn đi rồi, nông trường tại Hậu Thổ thành ta còn muốn trồng xuống Huyễn Tâm Bồ Đào đây này.
Một mảnh tiếng cười trong sa mạc nhộn nhạo truyền ra.